Dịch: Hàn Phong Vũ
Hắn thấy nữ quỷ này đặc biệt kỳ quái, như thể có hai loại nhân cách vậy, một loại là tốt, còn một loại là hung ác cùng cực.
Tối hôm qua lúc hắn và lão Lưu mới đi vào, nữ quỷ kia không nói nhảm với bọn họ cái gì, chỉ muốn giết chết toàn bộ bọn họ, thế nhưng nhìn trước mắt lúc này, hắn cũng thật sự cảm thấy hình như nữ quỷ không có ác ý với bọn họ.
"Hẳn là các người đói bụng lắm rồi đi? Muốn ăn gì?"
Nữ quỷ nhìn thoáng qua mấy người ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nó, nhẹ giọng hỏi một câu.
Khưu Kiệt dùng sức siết chặt nắm tay, trong lòng đấu tranh một hồi, sau đó rốt cuộc kiên trì nặn ra một cụ cười khó coi, nhìn nữ quỷ hỏi:
"Một hồi nữa rồi ăn đi, đúng rồi, trong nhà này chỉ có một mình cô ở sao?"
Khưu Kiệt định hỏi dò một chút tình hình của nữ quỷ này, dù sao nữ quỷ giết người trong phim ảnh đều là vì oán khí mới giết người, nếu hắn có thể thử thuyết phục nữ quỷ, hóa giải oán khí của cô ta, có thể bọn họ còn có một con đường sống thoát đi.
"Không, tôi và chồng tôi ở cùng nhau, nhưng tôi quên mất chồng tôi đi đâu. Hình như trước kia từng xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng tôi đều quên mất."
Thấy nữ quỷ không sinh ra bất kỳ nghi ngờ gì với câu hỏi dò của hắn, tim Khưu Kiệt vừa nhảy lên tới cuống họng, tức khắc hạ xuống yên tâm lại, suy nghĩ một chút lại lấy dũng khí hỏi:
"Vậy cô còn nhớ mình là ai không? Vì sao lại ở nơi này?"
"Tôi là ai? Tôi là ai... Tôi là một giáo viên trung học, tôi dạy học ở trường trung học, sau đó tôi quen chồng tôi, chúng tôi kết hôn rồi, tôi có thai, sau đó..."
Nữ quỷ nói đến đây, ánh mắt vốn chìm trong lý ức trong lúc bất chợt mở thật lớn, cái này cũng khiến Khưu Kiệt bị dọa sợ đến mức thân thể tức khắc cứng ngắc, ngay cả tiếng hít thở nhỏ nhẹ cũng không dám phát ra.
"Đúng rồi! Tôi còn có một người con trai, tôi đang đợi con tôi trở về, thế nhưng... Tôi không nhớ dáng vẻ của hắn, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Hình như có một cái tên rất quen thuộc... Hạ Thuần.
Đây là tên ai, vì sao tôi vẫn còn nhớ?"
Vẻ mặt của nữ quỷ không ngừng thay đổi, Khưu Kiệt thấy người phụ nữ vì không nhớ cái tên này là ai, mà dần dần trở nên mất khống chết, Khưu Kiệt lại vội vàng nhắc nhở nói:
"Có phải là chồng cô không?"
"Không! Người này không phải chồng tôi, vì tôi ghét cái tên này, tôi hận cái tên này!
Đều là hắn, tất cả đều là hắn... Tôi nhớ ra, là người đàn ông kia, đều là hắn trói buộc tôi, đều là hắn không cho chúng tôi ở cùng nhau, tôi ở trong tòa lầu này không thể ra ngoài cũng là vì hắn!
Hắn ở đâu? Tôi phải giết hắn!"
Khuôn mặt của nữ quỷ vốn hiền lành bắt đầu trở nên hung ác, từng cổ áp lực khiến mấy người Khưu Kiệt cảm thấy ngộp thở bộc phát ra trong cơ thể nữ quỷ, trong quá trình này Hứa Mộc Dao bị dọa đến mức ngất đi.
Thấy nữ quỷ đã sắp nổi điên, Khưu Kiệt lại vội vàng tìm đề tài ngắt lời nói:
"Thật ra trên đời này hận không quan trọng, yêu mới là quan trọng, vì cô còn có chồng và con trai của cô. Nếu để cho bọn họ biết cô giết người, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng."
"Tôi không giết người! Tôi không giết người!"
Nữ quỷ đưa một tay nắm chặt cổ Khưu Kiệt, tiếng gầm gừ chấn động màng nhĩ của Khưu Kiệt tới mức bị thủng.
Có lẽ là cảm giác mình sắp giết chết Khưu Kiệt, nữ quỷ lại đột nhiên trở nên bình thường trở lại, buông lỏng bàn tay nắm trên cổ Khưu Kiệt, hỏi Khưu Kiệt đang ho khan kịch liệt:
"Anh biết con tôi ở đâu không? Anh biết không?"
"Cô nói cho tôi biết mặt mũi của hắn, tôi có thể giúp cô tìm được hắn, tôi là cảnh sát, tuyệt đối tìm được."
Khưu Kiệt như chộp được một cái phao cứu mạng, không ngừng cam kết với nữ quỷ.
"Tôi không nhớ dáng vẻ của hắn, hắn lớn khoảng thế này, rất nghịch ngợm..."
Nữ quỷ mờ mịt huơ tay múa chân với Khưu Kiệt, kết quả khiến Khưu Kiệt không biết nói gì, vì nhìn nữ quỷ ra dấu thì con trai cô ta vốn là một đứa trẻ.
Thế nhưng đầu óc vừa nghĩ lại một chút, Khưu Kiệt lại cảm thấy nữ quỷ hẳn không có con trai, vì trước kia nó mơ hồ nhắc tới, cô ta rõ ràng sắp sinh, cũng là chết lúc đang sinh nở, mà một người chết làm sao có thể sinh con chứ.
"Lẽ nào sở dĩ nữ quỷ này hại người, là vì lúc đó không thể giữ được con của mình? Nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, sao nó phải giết người trong quỷ lầu này chứ?
Người tên Hạ Thuần kia lại là ai? Chẳng lẽ là bác sĩ phụ trách đỡ đẻ khi đó?"
Đầu Khưu Kiệt suy nghĩ cực nhanh, trên thực tế hắn cũng không phải người có năng lực phân tích quá tốt, thế nhưng trong loại thời điểm dạo quanh sinh tử này, nếu hắn muốn tranh thủ được một hy vọng sống còn, không thể nghi ngờ là cần phải bình tĩnh suy tính.
"Không tìm được... Con trai của tôi không tìm được..."
Nữ quỷ còn đang đau khổ lẩm bẩm, Khưu Kiệt do dự một chút lại nói một câu:
"Tin tôi, nhất định có thể tìm được, tôi hứa với cô, chỉ cần cô thả tôi rời khỏi chỗ này, tôi sẽ giúp cô tìm được con của cô rất nhanh."
"Ngươi gạt ta!"
Nữ quỷ đột nhiên gầm hừ một tiếng hung ác, tiếp theo cánh tay trắng bệch rơi xuống không chút dấu hiệu, trực tiếp chộp tới bóp nát đầu Khưu Kiệt, huyết tương tanh nồng bắn tung tóe lên mặt mũi mấy người Giải Thuần Lai.
"A!"
Khưu Kiệt đột ngột chết trước mặt, cái này cũng dọa Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy sợ mất hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía nữ quỷ vô lực gào thét.
Trái lại nhìn tâm tình nữ quỷ đã ổn định lại, nhìn Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy, yếu ớt hỏi:
"Các người quen con trai tôi không?
Hắn tên... Hắn tên Thiên Kỳ, đúng rồi, bây giờ hắn đang đi công tác, các người không phải hắn, vậy các người là ai?
Các người là do Hạ Thuần cử tới chia rẽ chúng ta có đúng hay không!
Các người đều là ác ma, các người đều là lừa đảo, đây hết thảy đều là các người làm hại, tại sao các người làm như vậy!
Hạ Thuần! Vì sao ngươi đối xử với ta như vậy!
Ngươi đang ở đâu... Ngươi đi ra cho ta... Ta phải giết ngươi... Giết các ngươi!
Không, ta không thể giết chết hắn, tại sao ta muốn giết chết hắn? Ta là ai? Tại sao ta phải ở chỗ này?
Nôi này là nơi nào? Vì sao ta không thể rời đi?"
Nữ quỷ đau khổ giữ đầu, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, sóng âm cuồn cuộn khiến toàn bộ tòa lầu đều lung lay.
Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy đều như bị dọa sợ mất hồn, vẫn co quắp ngồi dưới đất, miệng mở rất lớn, hai mắt trống rỗng tối tăm không ánh sáng.
Trong lòng đã hoàn toàn mất đi mong muốn sống tiếp.
Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ lần nữa cảm thấy luồng khí tức ác quỷ đáng sợ kia, hắn đỏ mắt ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, sau đó tốc độ trở nên nhanh hơn, không bao lâu sau đã đứng trước cửa một căn hộ.
Trong quá trình hắn lên lầu lại phát hiện, nơi này mỗi một tầng nhìn qua đều giống nhau như đúc, không cần biết hộ gia đình kia thế nào, chỉ cần nhìn từ cửa phòng đã thấy giống nhà hắn như đúc.
Hắn không biết đây là ý vị thế nào, thế nhưng bất kể thế nào, hắn dũng phải đi đối mặt cái chân tướng có lẽ sẽ khiến hắn sụp đổ kia.
"Mẹ... Mẹ có bên trong không..."
Hạ Thiên Kỳ run rẩy dùng chìa khóa mở khóa cửa, tiếp theo chậm rãi kéo cửa phòng ra.