Dịch: Hàn Phong Vũ
"Cúp điện thoại tôi? Được, tôi cũng muốn xem rốt cuộc ông chết thế nào!"
Đào Cảnh Thụy có thiện ý muốn cứu Trần Nhược Tường, kết quả Trần Nhược Tường hoàn toàn không quan tâm hắn, điều này cũng khiến hắn hoàn toàn vứt bỏ ý niệm ngăn cản trong đầu, rồi cũng ôm tâm tính xem náo nhiệt như khán giả kia mà tiếp tục xem live stream.
- ---
Trần Nhược Tường đi tới trước cửa chắn, nhìn qua hành lang như hắc động muốn nuốt trọn hắn, Trần Nhược Tường vô ý thức xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, dưới chân không nhịn được lui về sau mấy bước.
Có điều nghĩ tới mấy lời khoác lác vừa rồi đều đã phát đi, lúc này Trần Nhược Tường cắn môi một cái, lại bước ra nửa bước chân, gần như nhắm mắt lại đi vào trong tòa nhà ma.
Sau khi đi vào, Trần Nhược Tường quay đầu nhìn phía sau một cái, nhưng vì vấn đề ánh sáng, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trên màn hình điện thoại di động, nhưng hoàn toàn không thấy cảnh tượng trong hành lang.
"Tôi đã đi vào. Nơi này rất tới, hoàn toàn là đưa tay không thấy năm ngón, tôi cảm thấy đi vào cũng đã vào rõ ràng, các bạn không thể thấy được gì, trước đó cũng không cân nhắc tới vấn đề ánh sáng."
Trần Nhược Tường lầm bầm lầu bầu nói, vốn tưởng rằng những người xem kia cũng như hắn, hoàn toàn bị mù ở nơi này, kết quả xem nội dung bình luận, ngoại trừ chính hắn ra, những người khác vẫn có thể thấy rõ mồn một.
[Cậu không thấy được thì chúng tôi giúp cậu chỉ đường, lúc này mới kích thích.]
[Chủ bá đây live stream làm quá vô lực rồi.]
[Chẳng lẽ bây giờ còn muốn đi ra sao?]
[Có một con nữ quỷ sau lưng cậu!]
[Oa, tôi thấy một con nữ quỷ trên đầu cậu!]
Trong bình luận bắt đầu bị từ ngữ ma quái càn quét, cái này cũng khiến Trần Nhược Tường đọc mà sởn tóc gáy, là một giây đồng hồ cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa.
"Được rồi, đây là mọi người nói đã nhìn thấy quỷ, vậy coi như tôi đây đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi rút lui."
Trần Nhược Tường nói sẽ xoay người đi ra ngoài, kết quả trong bình luận tức khắc biến thành trời yên biển lặng, cũng bắt đầu dùng phần thưởng lỗ mãng đơn giản, đồng thời còn dùng cách thức khuyên nhủ rất vui vẻ khuyên Trần Nhược Tường tiếp tục đi lên.
"Nhưng bây giờ tôi không thấy gì cả, vậy làm sao đi lên."
[Mở đèn pin lên đi đại ca.]
[Chúng tôi chỉ đường giúp cậu.]
[Đèn pin, đèn pin, đèn pin... Một nghìn lần.]
[Chủ bá, cậu vào cũng vào rồi, không đi tới không thấy thất vọng với chính cậu sao?]
[Đi tới, đi tới, đi tới... Một vạn lần.]
Lúc này số người xem live stream đã lên tới hơn ba ngàn người, Trần Nhược Tường đối mặt với dòng bình luận như sóng động biển gầm kia, không khỏi lần nữa thỏa hiệp, mở chức năng đèn pin, đi tới theo hướng thang lầu.
Vì sợ có người gửi bình luận, nói xung quanh có quỷ các loại, nên Trần Nhược Tường không dám xem bình luận nữa, một bên vừa nói lẩm bẩm, một bên tập trung chú ý động tĩnh xung quanh, rất sợ trong tòa nhà ma này, thật sự đột nhiên có một con quỷ nhảy ra.
"Tôi đã đi tới lầu hai, trên lầu hai tổng cộng có hai căn hộ, bên trong vô cùng yên tĩnh, như thể không có chút ánh sáng nào. Lần này không cần biết các bạn nói gì, tôi sẽ không gõ cửa, trừ phi tôi thật sự không muốn sống nữa."
Trong lúc vô tình nhìn lướt qua bình luận, lại thấy có bình luận nói hắn nên gõ cửa thử, xem bên trong có người mở cửa cho hắn hay không.
Lần này thái độ của hắn rất cương quyết, nên không tuân theo những bình luận này.
"Bây giờ tôi đang tiếp tục đi lên lầu ba, lên tới lầu cao nhất tôi sẽ rời khỏi nơi này."
Trần Nhược Tường tiếp tục đi lên lầu, chỉ là so với lúc mới đi vào, bước chân lên lầu rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Vì chỉ cần hắn lên tới tầng cao nhất, thì sẽ lập tức xuống lầu đi ra ngoài.
Vì tần suất bước chân nhanh hơn, Trần Nhược Tường lên tới lầu ba rất nhanh.
"Tôi đã đến lầu ba, tầng này vẫn không có gì cả, vô cùng yên tĩnh."
Trần Nhược Tường nói tới đây, không biết vì sao trong đầu vô tình nghĩ tới Lưu Long.
Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai đều nói Lưu Long bị giết chết trong quỷ lầu, mà bên ngoài, đến bây giờ cảnh sát vẫn không thể tìm thấy thi thể của Lưu Long, cái này cũng không khỏi khiến hắn nghĩ tới, hắn sẽ không phát hiện thi thể của Lưu Long ở nơi này chứ.
Nếu phát hiện thì làm sao bây giờ? Lẽ nào hắn phải mang thi thể của Lưu Long ra ngoài sao? Nghĩ tới đã trôi qua lâu như vậy rồi, mặc dù hắn thật sự gặp được, chắc chắn thi thể của Lưu Long cũng đã sớm biến thành một đống xương.
Vừa nghĩ tới mình có thể sẽ thấy một tử thi, hai chân Trần Nhược Tường lại bắt đầu run lầy bẩy, là một bước cũng không muốn đi lên nữa.
"Không được, tôi thật sự sợ, tôi sẽ lên tới một tầng cuối cùng, sau đó tôi sẽ xuống ngay."
Trần Nhược Tường cảm giác thần kinh mình căng cứng, nếu còn ở lại lâu hơn nữa hắn sẽ ngất xỉu ngay, cho nên mới quyết định đi lên một tầng nữa thì kết thúc lần live stream này.
Một bên vừa đi lên, ánh mắt vô ý thức nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, lại thấy, trên màn hình tràn ngập bình luận như đạn pháo.
[Chủ bá, có một vật đi theo sau lưng cậu.]
[Má, vậy rốt cuộc là người hay quỷ?]
[Chẳng lẽ thật sự là quỷ đi?]
[Đó là một phụ nữ sao? Nhìn dáng dấp, đó là đang bò sao?]
[Trần Nhược Tường ông xuống nhanh lên một chút, có một con quỷ vẫn luôn đi theo ông, từ lúc ông vừa lên lầu hai, nó đã ở đó rồi!]
Nhìn đống bình luận phía trên, Trần Nhược Tường chợt cảm thấy bản thân như đang rơi vào khe nứt, một luồng khí lạnh như băng từ lòng bàn chân liên tục lan tràn ra tới da đầu của hắn.
Trong bình luận có gọi trực tiếp tên hắn, có thể thấy nhất định là người quen biết hắn, như vậy loại người này cũng sẽ không hù dọa hắn cho vui, cho nên... Có thể thật sự có thứ gì, đã đi theo hắn từ lúc hắn vừa mới đi vào.
Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tường tức khắc thu hồi chân bước lên bậc cấp, lúc này cũng không quan tâm trước đó hắn cam kết cái gì, lập tức xoay người bỏ chạy xuống lầu.
Nhưng mà hắn vừa mới quay người, lại cảm giác thân thể đụng phải một vật cưng cứng, trong lúc không kịp đề phòng, va chạm mạnh khiến hắn ngã xuống trên bậc thang.
"A!"
Trần Nhược Tường bị dọa tới mức kêu to một tiếng, trong quá trình ngã xuống bậc thang, hắn theo bản năng đứng lên, sau đó lại bỏ chạy thẳng lên lầu, nhưng mất đi ánh sáng đèn pin, bây giờ hắn không có gì khác một người mù.
Cũng không biết lảo đảo bò lên tới mấy tầng, mãi đến khi hắn nghe được trước mắt đột nhiên vọng tới một tiếng vang mở cửa, cái này cũng khiến hắn sợ tới mức kêu to lên, quay đầu bỏ chạy không chút nghĩ ngợi.
Nhưng không đợi hắn chạy ra được mấy bước, hắn lại thấy trong bóng tối trước mắt xuất hiện một đôi mắt màu tím, cặp mắt kia như đang trôi nổi trên không trung, đong đưa cực nhanh trước mặt hắn.
"Cứu mạng! Có quỷ! Có quỷ!"
Trần Nhược Tường lần nữa xoay người, lần này hắn cũng không quan tâm phía trước có gì, hai chân vọt thẳng tới phía trước, mãi đến khi cảm giác mình như đi vào một cánh cửa, sau đó chân hắn bị thứ gì cản lại, nặng nề ngã xuống đất.
"Sầm!"
Phía sau vang lên một tiếng đóng cửa phòng nặng nề, Trần Nhược Tường ôm đầu, hai tay chắp trước người không ngừng cầu khẩn nói:
"A di đà Phật, a di đã Phật, tôi vô ý mạo phạm, tôi chỉ là học sinh, buông tha cho tôi... Buông tha cho tôi..."
Ngay khi Trần Nhược Tường đang kêu khóc cầu khẩn, vốn đang là bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón tay, đột nhiên đèn đuốc sáng rực.