ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Đặt mông ngồi xuống ngay thẳng, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy thân thể mát lạnh, rốt cuộc có một loại cảm giác như đang ngồi trên vũng nước.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng nhìn đồng hồ vinh dự trên cổ tay, lại thấy trên đồng hồ vinh dự lóe ra ánh sáng đỏ, tiếp theo phát ra một chuỗi tiếng vang nghe vào cực kỳ chói tai.

Hiển nhiên, phần thưởng 20 điểm vinh dự trong sự kiện đã tới tay.

Vốn tưởng rằng sẽ phí một phen trắc trở, kết quả chỉ ngồi xuống đã lấy được.

Nhưng không kịp vui vẻ được bao lâu, vì phó trưởng ngục hắn vốn có thể thấy bằng mắt thường kia lúc này đã không thấy đâu, không những như vậy, toàn bộ trong gian phòng làm việc, những cảnh tượng khủng bố hắn chỉ có thể thấy trong màn hình điện thoại di động trước kia, lúc này hoàn toàn đập thẳng vào tầm mắt của hắn.

Thấy cái thay đổi quỷ dị này, Hạ Thiên Kỳ quyết định dứt khoát, nhìn về phía Lãnh Nguyệt ngoài cửa hô lớn:

"Mau trốn ra ngoài, tôi nhảy cửa sổ rời đi!"

Trong nháy mắt hét lên câu này, cả người Hạ Thiên Kỳ đã liều lĩnh xông thẳng tới phía cửa sổ, kèm theo một chuỗi tiếng thủy tinh vỡ vụn, thân thể trên không trung bị nước mưa bao phủ nặng nề rơi xuống khu vực mặt đất lầy lội.

"Rầm!"

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ có cố hết sức giữ vững thăng bằng, nhưng lúc rơi xuống đất vẫn bị ngã không nhẹ, may mà phía dưới đều là đường đất, không phải đường bê tông, cộng thêm lầu ba của ký túc xá này thấp hơn so với chung cư bình thường một chút, nên cũng không bị thương.

Vùng vẫy bò dậy trên mặt đất, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của phó trưởng ngục, lại thấy trong phòng làm việc tràn ngập ánh sáng đen đỏ giao nhau, toàn bộ tòa nhà văn phòng đều lay động kịch liệt, như thể muốn sụp đổ xuống vậy.

"Lãnh thần!"

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ tức khắc hô to một tiếng, rất sợ Lãnh Nguyệt không có nghe được câu nhắc nhở của hắn, lại chạy thẳng vào trong phòng làm việc thì coi như nguy rồi.

May mà chuyện cũng không phát triển theo hướng tiêu cực, kèm theo tiếng hét lớn lo lắng này của hắn, ngay sau đó Lãnh Nguyệt cũng vọt ra khỏi tòa ký túc xá.

"Mau rời khỏi nơi này, hình như tòa nhà này muốn sụp đổ."

Hai người đều đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên không nói hai lời, đều liều mạng chạy tới vị trí chỗ lầu ký túc xá.

Bên này bọn họ vừa mới rẽ một cái chui vào tòa lầu ký túc xá, phía sau vọng tới một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Tiếp theo, bụi đất thấu trời tung lên, toàn bộ tòa ký túc xá biến thành một mảnh phế tích trong đám khói bụi.

Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mặc dù đã trốn vào trong tòa lầu ký túc xá, nhưng bọn họ không vào trong, mà định xem tình huống bên kia một chút rồi lại nói.

Theo khói bụi khi tòa ký túc xá sụp đổ tán đi, từ đó lần nữa bộc phát ra huyết quang vô cùng yêu dị, từng sợi tơ máu có thể thấy được rõ ràng hiển lộ ra từ đó.

Phía trên đầu, bầu trời vốn bị mây đen bao phủ, lúc này nhìn qua hoàn toàn biến thành một mạng nhện đỏ như máu.

Tấm mạng nhện này lớn đủ để dùng che khuất bầu trời hình dung, không cần biết Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt có nhìn về hướng nào cũng không thấy được đầu cuối.

Mà trên mạng nhện, bộ đồ máu bao quanh ác quỷ kia đang không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đen, kèm theo xuất hiện của thứ chất lỏng đen này, tơ nhện bốn phía vốn là đỏ như máu trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đen, đồng thời cuối cùng còn có xu thế bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phương tám phướng từ một mặt.

"Nó muốn bắt đầu giết người."

Giọng nói nhàn nhạt của Lãnh Nguyệt vang lên sau lưng Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ cười khổ gật đầu.

Chuyện cho tới bây giờ, coi như hắn và Lãnh Nguyệt có chạy qua vườn thuốc bên kia, hoặc là những khu vực khác như nhà xưởng, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Vì mấy thứ mạng nhện bao trùm này, nói trắng ra chính là quỷ vực bao phủ, chỉ là hình thức biểu hiện quỷ vực có chút khác nhau mà thôi.

Lòng ham muốn của ác quỷ bắt đầu trở nên lớn hơn, chứng tỏ có rất nhiều linh khôi được nó nuôi ở nơi này sẽ gặp tai ương.

Từ thời điểm sớm trước đó, các phạm nhân hoàn toàn không biết trên đầu bọn họ còn có cái loại tơ nhện màu đỏ kia, thế nhưng theo ác quỷ xuất hiện thay đổi, chân tướng khủng bố bao phủ chỗ này cũng lộ ra một cách lạnh như băng.

"Vì sao trên đầu mày có một sợi chỉ màu đỏ? Đó là cái gì?"

"Trên đầu tao có thứ này sao? Trên đầu mày cũng có mà."

"Không! Là trên đầu mọi người đều có thứ này, cái mẹ này rốt cuộc là thứ gì?"

Lúc này các phạm nhân đều thấy được tơ máu trên đầu lẫn nhau, từ cái cảm thấy có chút tức cười ban đầu, dần dần vì không cách nào gạt được tơ máu trên đầu đi mà dần trở nên vô cùng sợ hãi.

Các phạm nhân vắt hết óc, thế nhưng không cần biết mấy người dùng sức kéo, hay là dùng lửa đốt, hay hoặc dùng vũ khí sắc bén cắt đi, đều không có bất kỳ hiệu quả nào với tơ máu trên đầu.

Nhưng sợ hãi còn không phải do tơ máu trên đầu bọn họ, một khi có người phát hiện tơ máu trên đầu biến thành màu đen, như vậy trong khoảnh khắc những người này sẽ biến mất ngay trước mặt người khác.

Sợ hãi bùng nổ, giống như vi khuẩn lan tràn, không ngừng đẩy những người khác tới bờ vực tuyệt vọng.

Trong một gian túc xá nằm gần thang lầu, lúc này có không dưới 20 phạm nhân đứng chen chúc.

Trong đó bao gồm cả đám người Trương đầu Vương Xương, và mấy người tương đối quen thuộc Hạ Thiên Kỳ.

Những người này tới tìm Hạ Thiên Kỳ, hiển nhiên đều chỉ tồn tại một mục đích, đó chính là muốn Hạ Thiên Kỳ giúp bọn họ cắt đứt tơ máu trên đầu bọn họ.

"Không phải tôi không muốn giúp các người, mà là bây giờ tôi thật sự không có khả năng cắt đứt nó."

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ rất kiên nhẫn giải thích cho bọn người Trương đầu, thế nhưng đám người Trương đầu lại hoàn toàn không tin, hoặc là nói, bọn họ hoàn toàn không bằng lòng tin tưởng.

"Lão đại, em cầu xin anh, anh nghĩ một số biện pháp giúp bọn em một tay đi, vừa rồi chỉ trong một lát thôi, đã có mấy người đột nhiên biến mất.

Mỗi một người biến mất, đều là vì sau khi thứ tơ đỏ chết tiệt này biến thành mày đen rồi không thấy nữa."

Vương Xương ngay cả quỳ xuồng cầu cũng quỳ, hy vọng Hạ Thiên Kỳ có thể giúp gã một chút, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng lực bất tòng tâm.

"Tôi nói thêm một lần cuối cùng, không phải tôi không muốn giúp, àm là bây giờ tôi không có năng lực đi giải quyết cái phiền toái này. Anh Trương, liên quan tới một điểm này tôi sớm đã nói với ông rồi, chỉ cần các người kiên trì trong ba ngày, đến lúc đó không những không có nguy hiểm, còn có khả năng rời khỏi nhà ngục này.

Trước mắt đã qua hai ngày, chỉ cần chịu đựng qua ngày cuối cùng này, thì sẽ có cách sống tiếp."

Hạ Thiên Kỳ đảo mắt đặt trên Trương đầu, mặc kệ tới lúc nào, trong lòng của mọi người Trương đầu vẫn có uy tín nhất định.

Trương đầu mặt mũi khổ sở, khóe miệng không ngừng co quắp, hiển nhiên trong lòng sợ muốn chết.

"Tôi biết... Nhưng... Vì sao trên đầu hai người các cậu không có loại tơ đỏ này chứ?"

"Đó là vì chúng tôi khác với các người, thế nhưng cũng không phải nói trên đầu không có loại tơ đỏ này nhất định sẽ an toàn, sơ ý một chút, cũng có thể bị giết chết y vậy."

"Vậy chúng tôi rốt cuộc phải làm gì, không thể cứ như vậy chờ chết!"

Các phạm nhân đột nhiên kêu la lên, tâm tình dưới bức ép của tử vong đều trở nên rất không ổn định.

"Ngoài chờ đợi ra thì không còn cách nào khác."

"Trương lão đại, thằng nhóc này nhất định là đang gạt chúng ta, hắn rõ ràng có cách nhưng không nói!"

"Đúng, chính là như vậy, là hắn không muốn nói!"

Các phạm nhân cứ một người dẫn đầu, lại cho tất cả đều đi theo ồn ào lên, rốt cuộc khiến Hạ Thiên Kỳ không giải thích được, đổ tất cả trách nhiệm lên người hắn.

Còn Trương đầu và Vương Xương, lúc này cũng một bộ dạng ủ rũ cúi đầu, dựa vào một bên đứng trầm mặc. Không ai ngăn cản khuyên ngăn, các phạm nhân cũng bắt đầu liều mạng chen vào gian phòng, xem chừng còn muốn tiến hành vây đánh Hạ Thiên Kỳ.

"Thật là cho các người chút thể diện, các người thật sự xem toàn bộ sơ xuất là của tôi!"

Nhìn đám phạm nhân đồng thời xông tới vung quyền về phía hắn, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy lòng tốt trước đó của bản thân hắn thật sự là ngu xuẩn tới cực điểm, biết rõ giúp đám phạm nhân cùng hung cực ác này, trên mình mỗi người đều cõng không chỉ một mạng, hắn lại còn muốn có thể cứu một người thì cứu một người.

Phun một mạnh một ngụm nước bọt trên mặt đất, Hạ Thiên Kỳ siết chặt nắm tay, không đợi đám phạm nhân xông tới, hắn lại ra tay trước một bước, tung một quyền về phía tên lùn cách hắn gần nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi