Thẩm Hoành Viêm gần 40 tuổi, tuổi tác tương đương với Phương Thủ Tín, có thể không xảo trá như Phương Thủ Tín, nhưng tuyệt đối không phải một hai câu nói là có thể lay động được.
Trực tiếp bị Hạ Thiên Kỳ đảo khách thành chủ, dáng vẻ lạnh như băng trước kia của Thẩm Hoành Viêm rốt cuộc có thay đổi, tức giận lật lại nói:
"Nhóc con, trước kia chắc từng bán bảo hiểm rồi đi? Còn nói nhiều hơn Lương Nhược Vân. Có điều bằng cái này mà muốn kéo ông xuống nước, mày vẫn quá non."
"Tôi chưa nói muốn kéo ông xuống nước, tôi chỉ hỏi ông là có thể mở ra điều kiện gì cho tôi, bên này nếu ông không có hứng thú, coi như đã bán tôi cho Phương Thủ Tín, đệ nhất Minh Phủ bên kia không chờ nổi đâu."
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không đế ý Thẩm Hoành Viêm nói gì, vẫn luôn dựa theo tiết tấu chính hắn định ra trước đó, từ từ dẫn dắt đối phương vào rãnh.
Vì hắn biết rõ, chỉ cần Thẩm Hoành Viêm này có ham muốn, người không tính là quá ngốc, trên lập trường thì gã không có lựa chọn khác.
Trừ phi gã cũng như lão đại của gã vậy, một lòng chỉ muốn phát triển chính mình, với một khối Minh Phủ này hoàn toàn không quan tâm.
Những hiển nhiên là đường đi của gã và Thạch Quỳnh không giống nhau.
Lúc này Thẩm Hoành Viêm không nói gì, vì gã nhìn ra Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không chưa cho gã một đường quay đầu nào, điều này khiến cho gã rơi vào thế bị động ngay từ khi mới bắt đầu.
So sánh đệ tam Minh Phủ với đệ nhị Minh Phủ, ưu điểm duy nhất ngay ở chỗ bọn họ thật sự quá yếu.
Mà người yếu thông thường sẽ bị người mạnh trong hàng ngũ người cạnh tranh loại bỏ, nên trong mắt đệ nhất Minh Phủ, đối thủ của bọn họ là đệ nhị Minh Phủ, cũng vậy, đệ nhị Minh Phủ vẫn luôn xem đệ nhất Minh Phủ là uy hiếp lớn nhất.
Cứ như vậy, trận giằng co vốn là đại sự liên quan tới sinh tử tồn vong của đệ tam Minh Phủ này, thoáng cái thành trận chiến tranh đoạt giữa hai thế lực mạnh.
Mới đầu Hạ Thiên Kỳ chỉ muốn giành cho đệ nhất Minh Phủ chỗ tốt nhất định, sau đó làm cho đối phương không quấy nhiễu bên trong là được, thế nhưng sau khi hắn tìm được loại quan hệ vi diệu giữa ba người này, hắn lại tức khắc thay đổi sách lược.
Nhất định phải lôi đệ nhị Minh Phủ vào, để cho bọn họ liều mạng với đệ nhất Minh Phủ, đến lúc đó không cần biết bên nào chiến thắng, đối với bọn họ bên này đều có lợi nhất.
Thấy Thẩm Hoành Viêm đang suy tư, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục quạt gió thổi lửa nói:
"Có rất nhiều người trong đệ nhất Minh Phủ đều có thù với tôi, tuyệt đối được xưng là tử địch, lấy trí thông minh của quản lý Thẩm, có lẽ cũng sẽ tìm kiếm nguyên nhân thực sự tôi tìm ông.
Chính là không muốn để cho đệ nhất Minh Phủ ăn sạch chúng tôi, nếu nhất định sẽ ăn được hết, vậy chẳng bằng tôi đây tìm một người vừa mắt tặng không.
Ba nhà Minh Phủ chúng ta, bản thân qua lại với nhau, quan hệ qua lại lẫn nhau, do chúng tôi nhỏ yếu, nên các người vẫn luôn phân tách chúng tôi. Thế nhưng theo sự rời đi của Lương Nhược Vân, hàng phòng ngự cuối cùng bị đánh phá, hiển nhiên không cần biết là anh hay Phương Thủ Tín, đều cảm thấy có thể một hơi nuốt chửng.
Nuốt trọn chúng tôi không khó, thế nhưng một khi đệ tam Minh Phủ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, như vậy trên đời này cũng chỉ còn lại có hai nhà Minh Phủ các người. Ông cảm thấy đổi lại là ông, ông sẽ nghĩ thế nào, lại sẽ làm thế nào?
Chẳng lẽ còn thật có thể nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình sao?"
Thẩm Hoành Viêm vẫn không nói lời nào, có điều biểu tình trên mặt lại bắt đầu trở nên co giật.
Mặc dù gã cũng rõ ràng lợi và hại trong đó, thế nhưng một khi đồng ý tham chiến, như vậy trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, đệ nhị Minh Phủ sẽ tổn thất bao nhiêu người, có gặp phải thay đổi không thể khống chế hay không.
Dù sao trên thực lực, đệ nhất Minh Phủ quả thực vượt qua bọn họ, thực lực hai phe thật sự là cứng đối cứng, bọn họ tuyệt đối không chiếm được tiện nghi gì.
"Mày là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, núp ở phía sau một hòn đá ném hai con chim."
Thẩm Hoành Viêm đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ phun ra một câu.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong biểu tình trên mặt không thay đổi, chỉ là có chút bất đắc dĩ nói:
"Đệ tam Minh Phủ có tổng cộng bao nhiêu người, bao nhiêu quản lý, chẳng lẽ ông không rõ ràng sao? Coi như các người lưỡng bại câu thương, ông cảm thấy chúng tôi có thể ăn các người?
Quản lý Thẩm khó tránh cũng quá nhát gan đi.
Hơn nữa, nếu là hợp tác, chúng tôi tự nhiên cũng xuất chiến, tận một phần tinh lực chúng tôi có thể dính dáng tới đệ nhất Minh Phủ để lót đường cho các người, Cho dù thật sự có một con tốt thí, đó cũng là chúng tôi."
Thẩm Hoành Viêm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời của Hạ Thiên Kỳ không có vấn đề gì, quản lý cấp cao của đệ tam Minh Phủ tính cả Hạ Thiên Kỳ chỉ có ba người, đồng thời còn có một người không ra mặt, còn Ngô Địch cũng không phải cái loại quan tâm tồn vong của Minh Phủ.
Cũng không tồn tại khả năng thừa dịp bọn họ lưỡng bại câu thương, một lần hành động mà được lợi đôi đường.
"Theo tôi được biết, đệ nhất Minh Phủ có chín quản lý cấp cao lớn, trong đó còn có rất nhiều quản lý có thực lực cấp ác quỷ, mặc dù đệ tam Minh Phủ các người bằng lòng xông lên, vừa có thể phân tán bao nhiêu tinh lực của bọn họ?"
"Nếu là một phần ba có đủ hay không?"
"Đỉ thì vẫn đủ, thế nhưng chỉ bằng các người?" Đệ nhị Minh Phủ và đệ nhất Minh Phủ mặc dù trên thực lực có chênh lệch, thế nhưng chênh lệch không quá lớn, chỉ là thiếu đi vài tên quản lý cấp cao mà thôi. Nên chỉ cần Hạ Thiên Kỳ bên kia, có thể dây dưa ba tên quản lý cấp cao cho bọn họ, vậy bọn họ bên này sẽ giảm bớt rất nhiều.
Dù sao loại chiến tranh giữa Minh Phủ này, so ra đều là số lượng kẻ mạnh, quản lý thì cho dù số lượng có nhiều hơn nữa, cũng khó mà đưa ra tác dụng được, trừ phi thật sự muốn tử chiến.
"Tôi đã thuyết phục Ngô Địch giúp tôi, vừa vặn Ngô địch cũng có thù với mấy người của đệ nhất Minh Phủ, ngoài ra, tôi cũng có cách đối phó bọn họ, binh không đủ, chẳng phải còn có thể dùng trí bổ sung sao?
Chỉ cần bây giờ các người cho người liên lạc với đệ nhất Minh Phủ, nói muốn cùng nhau chia tách chúng tôi, Phương Thủ tín tuyệt đối sẽ đáp ứng, vì dù sao đệ tam Minh Phủ không còn, kế tiếp sẽ đến phiên các người, nên sớm muộn gì các người ăn đi còn có thể cho hắn nhổ ra.
Nếu không đồng ý, hai người các người thuận thế tất sẽ tuyên chiến, nên Phương Thủ Tín nhất định sẽ lựa chọn như vậy.
Miễn là bên kia hắn đồng ý, đệ nhị Minh Phủ các người cứ án binh bất động, chờ tín hiệu của tôi.
Bọn họ đối phó tôi, cảm thấy là ăn chắc, sẽ không cử quá nhiều người tới, như vậy chúng tôi thành công giúp các người thu hút một phần, còn lại, tôi nghĩ tôi không cần nói thì quản lý Thẩm chắc chắn cũng biết nên làm thế nào."
"Trực tiếp đánh chiếm xào huyệt của bọn họ."
Thẩm Hoành Viêm nghe được chủ ý của Hạ Thiên Kỳ, ánh mắt lập tức sáng lên, trong lòng không khỏi có chút kích động.
Vì đây đúng là cách làm tuyệt diệt, trực tiếp đánh đối phương trở tay không kịp.
"Đúng, đây chính là sách lược mà tôi muốn dùng để đối phó bọn họ, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ chia 80% tài nguyên của đệ tam Minh Phủ chuyển giao cho các người. Còn 20% còn lại, tôi muốn để lại cho người phía dưới một con đường sống."
Đệ nhất Minh Phủ muốn có 90%, nên Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể hứa hẹn cho Thẩm Hoành Viêm yên tâm, cảm thấy sở dĩ hắn tìm tới quy hàng đệ nhị Minh Phủ, là không muốn bị ăn hoàn toàn, có thể giữ lại một con đường sống.
Nếu hắn không nói như vậy, sau khi Thẩm Hoành Viêm nghe xong kế hoạch của hắn, nói không chừng sau khi chiến tranh Minh Phủ kết thúc, cũng sẽ xuất hiện sách lược để ghim bọn họ.
Quả nhiên, nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, hai đầu chân mày Thẩm Hoành Viêm tức khắc giãn ra, cười nói:
"Lương Nhược Vân lại nhiều lần bảo vệ cậu, cậu bảo vệ một góc của đệ tam Minh Phủ cũng là nhân chi thường tình. Ngoài ra cậu có thể yên tâm, chúng tôi không tham lam như đệ nhất Minh Phủ kia, nếu kế hoạch thành công, ngay cả không chia phần nào, chúng tôi cũng đồng ý. Dù sao tài nguyên của đệ nhất Minh Phủ, có thể còn nhiều hơn gấp mấy lần so với các người."