Dịch: Hàn Phong Vũ
"Yên tâm đi, đệ nhị Minh Phủ bên kia cũng sẽ tham gia, bọn họ sẽ trực tiếp giết thẳng về phía xào huyệt của đệ nhất Minh Phủ, chúng ta hai bên lần lượt một đòn phá."
Cách đây không lạu, Hạ Thiên Kỳ đã nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Hoành Viêm,so với trong kế hoạch phải sớm hơn một ngày, có thể thấy đệ nhị Minh Phủ bên kia cũng đã chộn rộn không yên, hận không thể lập tức giết thẳng qua đó.
Thấy Hạ Thiên Kỳ trên có tiên chiêu dưới có hậu thủ, tính toán đệ nhất Minh Phủ chặt chẽ, Ngô Địch hài lòng hơn, cũng hiếm hoi phun Lương Nhược Vân một câu:
"Nếu trước khi đi lãnh đạo có quả quyết và quyết tâm này của chú mày, sợ là đệ tam Minh Phủ sẽ không yếu nhược tới mức này."
"Trước khác nay khác, thời cơ khác nhau, có lẽ quản lý Lương có tầm nhìn còn xa hơn."
Hạ Thiên Kỳ không dám nói xấu Lương Nhược Vân trước mặt Ngô Địch, nên buộc lòng phải cười thổi phồng một câu.
Ngô Địch nghe được cùng vui vẻ, không nói nhảm với Hạ Thiên Kỳ nữa, chỉ nói cho hắn yên tâm, chắc chắn sẽ quấy nhiễu đệ nhất Minh Phủ bên kia chịu không nổi.
"Trước đừng gấp quấy nhiễu, chờ tin tức của tôi bên này." Hạ Thiên Kỳ sợ Ngô địch trực tiếp ra tay, cho nên lại vội vàng dặn dò một câu.
"Anh có chừng mực."
Sau khi Ngô Địch đi, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn làm như không thấy phong tỏa toàn bộ thành phố Phước Bình, toàn bộ phải chờ tới ngày mai lại nói.
Ngày mai vừa đến, có lẽ bên đệ nhất Minh Phủ sẽ liên lạc với hắn, về phần chỗ đệ nhị Minh Phủ, Thẩm Hoành Viêm cũng sẽ dẫn theo tất cả mọi người, lặng lẽ qua xào huyệt của đệ nhất Minh Phủ, lấy thương thảo chuyện phân chia đệ tam Minh Phủ làm cái cớ.
Hạ Thiên Kỳ bên này sắp đặt toàn bộ ổn thoải, sau khi đào xong cạm bẫy, chỉ chờ đám người Giang Chấn nhảy vào tròng.
Bốn quản lý cấp cao Giang Chấn, Phong Thần Vũ, Quý Vạn Đệ, Hứa Hướng Phong, bao gồm cả Lữ Nhữ Nham tham mưu tác chiến lần này, và bốn quản lý có thực lực ác quỷ là Trần Phi, Triệu Đức Bân, Phùng Như Yến, Lưu Hằng, tổng cộng chín người đã đi vào thành phố Phước Bình.
Lữ Nhữ Nham am hiểu trận pháp, mà bản thân Phùng Như Yến cũng thuộc về Trận pháp sư, thả ra pháp vực chẳng khác nào thả một cái khốn trận kích cỡ lớn, phong tỏa toàn bộ thành phố Phước Bình này.
Phong tỏa này chỉ nhằm vào người chủ quỷ vật thể chết và người chủ thuật pháp, còn người bình thường sẽ không chút ảnh hưởng nào.
Mặc dù Lữ Nhữ Nham thực lực kém, thế nhưng Phương Thủ Tín đã nói trước, trên phương diện sách lược phải nghe kiến nghị từ Lữ Nhữ Nham, còn như tám người Giang Chấn bọn họ thì hoàn toàn thành tay đánh nhau.
Thế nhưng như đã từng nói, Phương Thủ Tín nói là nói như vậy, mấy người Giang Chấn vẫn không thể nào ỷ lại Lữ Nhữ Nham, dù sao bọn họ đều là quản lý cấp cao thực lực mạnh mẽ, về cơ bản sẽ không quá đặt loại quản lý tiểu tốt như Lữ Nhữ Nham này vào trong mắt.
Bọn họ ngại vì mặt mũi của Phương Thủ Tín mới cho Lữ Nhữ Nham nói chuyện, thế nhưng có nghe hay không thì phải xem lúc đó tâm tình bọn hắn thế nào.
Nhìn pháp vực của Phùng Như Yến bao phủ một phạm vi lớn, Lữ Nhữ Nham cũng đi tới bên cạnh Phùng Như Yến nói:
"Hy vọng sau khi tôi tiến vào cấp ác quỷ, cũng có thể có pháp vực mạnh mẽ như em gái Phùng đây."
Tuổi tác Phùng Như Yến vào khoảng hơn hai mươi tuổi, là người nhỏ nhất có thực lực cấp ác quỷ trong đệ nhất Minh Phủ, trong lòng vô cùng vặn vẹo, mắc chứng ái tử thi*, nghe nói trong tủ lạnh trong nhà xếp đầy thi thể của thanh niên.
*Ái tử thi: (tên khoa học: Necrophilia) là hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết, bệnh được chia làm 2 dạng: ái tử thi kiềm chế và bệnh ái tử thi.
Chỉ cần bị cô ta nhìn trúng, sớm muộn cũng biến thành một thi thể.
"Lữ đại ca có thể ở cùng em mà, như vậy cho dù không có pháp vực, em cũng có thể giúp anh."
Dáng vẻ Phùng Như Yến rất bình thường, da ngăm đen, đôi mắt không lớn, nhưng giọng nói lại rất êm tai, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, thì sẽ thấy không giống người có vấn đề về tâm lý.
Lữ Nhữ Nham bị lời nói của Phùng Như Yến làm hoảng sợ hết hồn, vội vàng trả lời:
"Em Phùng đừng đùa giỡn với anh, người nào không biết em chỉ thích người chết, anh còn chưa sống đủ đâu."
"Ha ha, Lữ đại ca thật đúng là người hiền lành."
Lữ Nhữ Nham không dám nói chuyện với Phùng Như Yến nữa, lúc này đi tới chỗ mấy người Giang Chấn đang đứng hút thuốc tán gẫu cách đó không xa nhắc nhở bọn họ:
"Phương lão đại nói, chiều nay anh ấy sẽ liên lạc với Hạ Thiên Kỳ, tiếp theo hẹn địa điểm gặp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ đi thẳng qua đó khống chế được hắn, như vậy hữu hiệu nhất cũng tốn ít tinh lực nhất."
"Chỉ đối phó với một người mới lên nhậm chức, phải dùng với mấy người chúng ta sao?
Phương lão đại khó tránh cũng quá cẩn thận rồi."
Trần Phi thân thể cường tráng, dáng vẻ chính là một khuôn mặt hung thần, trước khi chưa gia nhập Minh Phủ là làm sát thủ, trên tay từng dính máu của không biết bao nhiêu người.
Trần Phi này có chút thờ ơ nói một câu, bên kia hai người Triệu Đức Bân và Lưu Hằng dáng người cao gầy, cũng gật đầu bày tỏ tán thành:
"Chúng ta nhiều người như vậy, lẽ nào ngay mai đều qua hết? Hạ Thiên Kỳ kia cũng không phải đồ ngốc, liếc mắt đã nhận ra ý đồ của chúng ta."
Đám người vừa nghe Lữ Nhữ Nham nói đã phun ra một tràng, gã cũng không có cách nào nói:
"Các vị, tôi cũng không dám ra lệnh cho các vị làm gì, nhưng đây là suy nghĩ của Phương lão đại, còn nữa, Hạ Thiên Kỳ kia cũng rất gian xảo, đến lúc đó chúng ta đều phân tán ra theo dõi hắn, lo trước khỏi họa đi."
"Đến lúc đó rồi hẳn nói."
Hứa Hướng Phong không nhịn được ngắt lời Lữ Nhữ Nham, Giang Chấn và Phong Thần Vũ bọn họ đều là người của Phương Thủ Tín, nhưng bọn hắn cũng là người của Tất Thành Như, nên cũng không thèm đế ý tới mệnh lệnh của Phương Thủ Tín.
Đợi đến khi pháp vực của Phùng Như Yến hoàn toàn bao phủ thành phố Phước Bình, đám người Giang Chấn lại tìm một một khách sạn gần đây, chờ tin tức ngày mai của Phương Thủ Tín.
Trước khi Lữ Nhữ Nham vào phòng, Giang Chấn đột nhiên đi tới nói với hắn:
"Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong không đi, có tôi và Phong Thần Vũ lại có mấy người Trần Phi đi cũng đủ rồi.
Lần này coi như không cách nào giết chết Hạ Thiên Kỳ, tôi cũng phải đòi lại món nợ lần trước hắn chơi tôi."
Lữ Nhữ Nham nghe xong, trên mặt cũng lộ vẻ hung ác nói:
"Đúng, cho nên chắc chắn không thể lại để cho hắn chạy, thù của tiểu Ngũ tôi cũng phải đòi lại từ hắn."
"Ừ, yên tâm đi người anh em, tôi sẽ giúp anh. Sau này chờ anh bước vào cấp ác quỷ, thành người của Phương lão đại, tôi bên phải còn phải nhờ vào anh giúp đỡ."
Giang Chấn chủ động lấy lòng Lữ Nhữ Nham, điều này cũng khiến Lữ Nhữ Nham thụ sủng nhược kinh*, liên tục gật đầu biểu thị nói:
*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.
"Giang lão đại đừng nói như vậy, thật ra lần trước anh đã cứu tôi, không có anh, có thể tôi cũng đã thành một dạng như tiểu Ngũ, bị đám người Hạ Thiên Kỳ kia giết chết, nhắc tới cũng là tôi mắc nợ anh."
Lữ Nhữ Nham giỏi nói nhất chính là mấy lời màu mè, trong lòng gã rất chán ghét hành động kiêu ngạo trước kia của Giang Chấn, thế nhưng nếu đối phương đã chủ động lấy lòng, vậy thì gã tự nhiên cũng phải tâng bốc xuất sắc mới được.
Giang Chấn nghe xong cười cười, lại không nói gì nữa, quay lại vào phòng mình.
Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Hoành Viêm dẫn theo một đám thuộc hạ có thực lực cấp ác quỷ, chia làm hai nhóm, lặng lẽ tới sào huyệt của đệ nhất Minh Phủ, nằm gần văn phòng Thần Quan ở thành phố Thanh Thành.
Bọn họ cũng đã thông báo cho Phương Thủ Tín, nói muốn thương lượng chuyện của đệ tam Minh Phủ, nên chạy suốt đêm tới.
Phương Thủ Tín tuy nghi ngờ mục đích bọn họ tới đây, thế nhưng bàn bạc chuyện ở mức này, tự mình tới đây một chuyến cũng thuộc về trong tình lý, nên Phương Thủ Tín do dự một hồi rồi cũng đồng ý.
Dù sao thành phố Thanh Thành là địa bàn của bọn họ, gã cũng không tin đệ nhị Minh Phủ có lá gan lớn như vậy, dám động đao động thương với bọn họ ở đây.
Hai phe người trực tiếp chọn một quán cà phê ở gần văn phòng Thần Quang gặp mặt, trước khi Thẩm Hoành Viêm bọn họ tới, Phương Thủ Tín đã cho người dọn sạch sẽ nơi này, chỉ chờ đoàn người Thẩm Hoành Viêm tới nơi.
Mà trong quá trình chờ đợi, gã lại gửi cho Hạ Thiên Kỳ một thông tin mời hội nghị.
Hiển nhiên, đây là lần nói chuyện cuối cùng, trước khi chiến hỏa thật sự bùng phát.