ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ vì phương diện tinh thần vượt quá mức chịu đựng, lúc này đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, cùng Triệu Tĩnh Thù nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một mình Lãnh Nguyệt vẫn giữ được tỉnh táo đứng tại chỗ.

Mất đi một cánh tay, lại miễn cưỡng thi triển chú thuật cấm kỵ gặp phải phản ứng cắn trả, lúc này Phong Thần Vũ như một con trùng chật vật dịch chuyển thân thể tới gần cổng biệt thự, từng chút từng chút một bò đi tới mục tiêu thoát khỏi biệt thự.

Phong Thần Vũ hoàn toàn không nghĩ tới lần này gã tới đây rốt cược sẽ rơi vào kết quả thế này, không những dễ dàng lôi Hạ Thiên Kỳ về không nói, ngay cả trốn đi cũng có vẻ không có sức lực như vậy.

"Sao lại như vậy!"

Trong lòng không cam lòng mà gào thét, nhưng nhiều hơn chính là sợ hãi tử vong.

Kể từ lúc bước vào cấp ác quỷ, gã hầu như chưa từng nếm trải đe dọa của cái chết. Vì quỷ vật hắn đối mặt, đều là sự kiện đơn giản cấp trên tuyển chọn khéo léo, hắn hoàn toàn không phí chút khí lực gì đã có thể giải quyết.

Mà sau khi trở thành quản lý cấp cao, sự kiện trong thế giới hiện thực hắn càng không tham gia lấy một lần, nhắc tới cũng chỉ có lúc đi tới đệ nhị vực, mới có thể khiến hắn có cảm giác lần nữa quay về thời vừa mới gia nhập Minh Phủ.

Nhưng thời gian dài trước giờ, hắn chỉ có dũng khí đi qua đệ nhị vực tổng cộng hai lần.

Vì sao không ở lại thế giới hiện thực để an nhàn, mà phải đi tới đệ nhị vực chịu tội?

Đây gần như là cách suy nghĩ thống nhất của rất nhiều quản lý cấp cao bao gồm cả Phong Thần Vũ, mặc dù trên dưới Minh Phủ đều đang đồn đãi, sớm mượn gì cũng có một ngày lực lượng Minh Phủ ở thế giới hiện thực sẽ bị dời đi, thế nhưng khi nào ngày nào đó sẽ tới?

Vậy nên rốt cuộc có tới hay không, kỳ thực đều là một con số không biết.

Nên lại có mấy người sẽ liều lĩnh vì chuyện không thể dự đoán vậy chứ?

Vì vậy, phần lớn người chỉ muốn trở thành quản lý cấp cao, bọn họ rất ít khi phải đi tới đệ nhị vực tiếp tục tham dự sự kiện, nâng cao thực lực bản thân, mà là sẽ tìm kiếm cách thức bớt căng thẳng nhất, chính là lợi dụng nguồn tài nguyên hiện có của Minh Phủ, để đào tạo thân tín có thể bán mạng cho mình.

Dù sao đào tạo thế lực cũng là một cách biểu hiện khác của nâng cao thực lực,đồng thời cách nâng cao này so với liều mạng còn an toàn hơn rất nhiều.

Các cấp cao đều quá an ổn, cũng dần dần quên đi cái sợ hãi ban đầu.

"Ta không thể chết ở đây... Sao ta có thể chết..."

Phong Thần Vũ liều mạng bò về phía xa, gã cảm thấy chỉ cần mình có thể bò ra khỏi căn biệt thự chết tiệt này, vậy thì bên ngoài sẽ có người xuất hiện cứu gã.

Lữ Nhữ Nham nhất định sẽ gửi chuyện xảy ra ở nơi này đi, chỉ cần gã kiên trì một hồi nữa, cho dù chỉ một hồi nữa thôi, Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong bọn họ sẽ chạy tới.

Đến lúc đó gã còn có cơ hội sống tiếp.

Cánh tay đã cứng nhắc tới cực điểm, Phong Thần Vũ chậm rãi nâng lên, vì đã không còn hơi sức xoay người, nên hắn chỉ có thể chật vật lần mò trong túi quần, muốn lấy ra một chai nước thuốc khôi phục để uống.

Phản ứng cắn trả của chú pháp cấm kỵ tương đối kịch liệt, cho dù nước thuốc thuật pháp có khả năng khôi phục mạnh mẽ, thế nhưng hành động mà pháp lực trong thân thể bị hút sạch toàn bộ trong nháy mắt, mặc dù có nước thuốc tiến hành bổ sung kịp thời, trong thời gian ngắn hoàn toàn không có khả năng khôi phục như cũ, ít nhất cũng phải mất ba ngày.

Có điều đang lúc gã chật vật bỏ tay vào trong túi, muốn cầm nước thuốc thuật pháp ra, gã lại đột nhiên đau đớn hét to một tiếng, phát hiện cánh tay của mình bị người hung hăng giẫm lên.

Không là người khác, chính là Lãnh Nguyệt vừa mới đi tới vừa rồi.

Phong Thần Vũ hoảng sợ ngẩng đầu lên, lại thấy Lãnh Nguyệt mặt lạnh không nói một lời.

"Đừng giết tôi... Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi, chúng ta là người của Minh Phủ không nên tự giết chóc lẫn nhau, kẻ địch của chúng ta là thứ quỷ kia, bọn chúng mới là kẻ địch của chúng ta!

Anh suy nghĩ một chút, nếu tôi chết, thì sẽ thiếu đi một người có thể đối phó với ác quỷ, tới lúc đó sẽ có nhiều người chết đi hơn.

Tôi xin thề, chỉ cần anh buông tha cho tôi, tôi nhất định sẽ không đối nghịch với đệ tam Minh Phủ các anh nữa... Tôi... Tôi cũng sẽ thuyết phục Phương Thủ Tín bọn họ... Xin anh đừng giết tôi..."

Lãnh Nguyệt như một pho tượng đứng trước mặt Phong Thần Vũ, từ trên cao nhìn xuống quan sát tay quản lý cấp cao trước đó không lâu còn muốn thả một lưới bắt hết bọn họ, lúc này lại trở nên như một con trùng, vì mạng sống mà đau khổ cầu xin.

Không có chút động tác nào, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, Lãnh Nguyệt vẫn nhìn Phong Thần Vũ không nháy mắt một cái.

Phong Thần Vũ không nhìn ra gì trên vẻ mặt của Lãnh Nguyệt, thế nhưng lúc này Lãnh Nguyệt lại nhấc chân đang giẫm trên cánh tay gã lên, Phong Thần Vũ tức khắc mừng rỡ, cho là Lãnh Nguyệt đã bằng lòng bỏ qua cho gã.

Nhưng không kịp chờ gã hoàn toàn móc nước thuốc thuật pháp trong túi ra, gã lại nhất thời cảm thấy trên cổ mát lạnh, tiếp theo, cái đầu mang đầy vẻ khó có thể tin kia, bay ra ngoài trong dòng máu tuôn ra như nước.

Một kiếm chém rơi đầu của Phong Thần vũ, Lãnh Nguyệt không có chút hứng thú nào với nước thuốc thuật pháp trên người hắn, sau đó lại xoay người quay lại bên cạnh Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù.

Vừa muốn cõng Hạ Thiên Kỳ lên lưng, lại thấy tay Hạ Thiên Kỳ nắm chặt trên bả vai anh ta, yếu ớt hỏi:

"Tên kia... Thế nào?"

"Bị tôi giết."

"Tốt... Đừng quên... Nước thuốc thuật pháp trên người hắn..."

Lãnh Nguyệt vốn tưởng Hạ Thiên Kỳ tốn sức chính là muốn căn dặn anh ta cái gì, kết quả lại là nhắc nhở anh ta đừng quên lấy "chiến lợi phẩm" từ đối phương, điều này cũng khiến anh ta rất không biết nói gì.

Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở Lãnh Nguyệt một câu lại tiếp tục ngất đi, Lãnh Nguyệt cũng không nghe hắn, vì anh ta giết Phong Thần vũ, cũng không phải muốn cướp đồ trên người đối phương, mà là muốn giết chết bọn người Phong Thần Vũ.

Nếu anh ta cướp đoạt trên thi thể Phong Thần Vũ, vậy thì anh ta có khác gì trộm cướp?

Lãnh Nguyệt kiên trì giữ nguyên tắc hành động của mình, sau đó lưng cõng Hạ Thiên Kỳ, tay ôm Triệu Tĩnh Thù bước nhanh rời khỏi biệt thự.

Bên này bọn họ vừa mới đi không tới 5 phút, Lữ Nhữ Nham và Quý Vạn Đệ, Hứa Hướng Phong và Lý Hằng lại chạy tới.

Kết quả nhìn thấy chính là, Phong Thần Vũ đầu mình một nơi, và Trần Phi toàn thân tràn đầy lỗ máu, tình trạng tử vong thê thảm.

Lữ Nhữ Nham trực tiếp bị dọa tới mức ngã ngồi trên đất, còn mấy người Quý Vạn Đệ cũng vô cùng kinh hãi.

"Cái này thật sự..."

Thực lực của Lưu Hằng và Trần Phi không thua kém nhiều, hai người đều vừa mới vào cấp ác quỷ không bao lâu, chỉ là người sau là người của Phương Thủ tín, còn gã thuộc về bên Tất Thành Như.

"Giang Chấn không có ở đây, hắn trốn rồi sao?"

Hứa Hướng Phong tìm một vòng, thế nhưng cũng không thấy Giang Chấn.

Quý Vạn Đệ nghe xong, lại bước nhanh chạy vào trong biệt thự đã biến thành đồng gạch vụn hết một nửa, sau đó lại nghe cô ta hô lên với người bên ngoài:

"Giang Chấn ở chỗ này... Có điều cũng hiến thành xác chết, còn có Phùng Như Yến cũng đã chết."

Nghe tiếng kêu của Quý Vạn Đệ, Hứa Hướng Phong và Lưu Hằng đều cảm thấy sau lưng phát lạnh một trận, bốn người tới nơi này, đồng thời ba người trong đó còn là quản lý cấp cao, còn có người mạnh mẽ như Phong Thần Vũ, kết quả vậy mà toàn bộ đều bị giết.

Đây là chuyện đệ tam Minh Phủ có thể làm được?

Trong óc Hứa Hướng Phong và Lưu Hằng lúc này đều tràn đầy dấu hỏi.

Nghĩ tới đây, Hứa Hướng Phong lại hỏi Lữ Nhữ Nham đang ngã ngồi trên đất hỏi:

"Rốt cuộc bọn chúng có mấy người!"

"Chỉ có hai người... Hoặc cũng chỉ có hai người đi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi