ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Bốn người càng đi càng xa, thế nhưng hành lang này như một chút cũng không thấy đầu cuối, điều này cũng khiến mọi người đánh hơi được mùi quỷ dị.

"Lẽ nào hành lang này không có đầu cuối sao, nhìn bên ngoài có vẻ không lớn như vậy chứ."

Cát Lâm lẩm bẩm một câu mà trong lòng có chút đè nén.

"Thấy lối rẽ rồi."

Bên này câu nói của hắn còn chưa dứt, Tào Thắng lại như nhìn thấy gì, chỉ vào trong bóng tới dày đặc phía trước nói.

"Lối rẽ ở đâu? Sao tôi không thấy?"

Cát Lâm cẩn thận nhìn chăm chăm về phía phương hướng mà Tào Thắng chỉ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng lối rẽ nào.

Sau lưng, ngay cả Lưu Tĩnh và Tạ Phương Phương cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng hiển nhiên ai cũng không thấy có cái lối rẽ nào.

Ánh mắt mọi người xem ra thật sự không dùng được, tin tôi không sai đâu, càng đi về phía trước thì có thể rẽ ra ngoài ngay."

Về lời nói của Tào Thắng, mấy người Cát Lâm nửa tin nửa ngờ, nhưng bọn họ đã đi lâu như vậy, tự nhiên phải đi thẳng tới.

Dù sao trong mấy người bọn họ, ngoài Cát Lâm cảm thấy trên đời này có quỷ ra, những người khác đều cảm thấy chuyện kinh khủng tới mức nào xảy ra trước mặt đều do nhân viên trong William Castle này dở trò ma quỷ.

Cứ như vậy, bốn người lại đi khoảng 1 phút, tiếp theo lại xảy ra một chuyện rất quỷ dị, đó chính là Tào Thắng đi bên cạnh Cát Lâm, đi đi, vậy mà biến mất!

Cả người biến mất tăm, thậm chí ngay cả chút âm thanh cũng không vang lên.

Ba người Cát Lâm đều bị một màn này dọa sợ hết hồn, chờ phản ứng bắt đầu gọi Tào Thắng, trong hành lang chật hẹp chỉ có tiếng gió thổi "vù vù" tượng trưng đáp lại bọn họ.

"Tào Thắng biến mất!"

Cát Lâm hoảng sợ mở to hai mắt, hoàn toàn không rõ ràng tình huống trước mắt.

"Một người lớn còn sống nói biến mất là biến mất. Nhất định trong hành lang này có máy móc gì, hắn không cẩn thận đi vào."

Lưu Tĩnh đột nhiên nhớ tới trước đó Tào Thắng có nói, hắn thấy một cái lối rẽ, thế nhưng cái lối rẽ kia chỉ có một mình hắn thấy, mấy người bọn họ đều không nhìn thấy, nên cô nghi ngờ sự biến mất của Tào Thắng, nhất định là vào cái lối rẽ kia.

Còn cái lối rẽ kia là một phần máy móc giấu trong quán Tử Vong.

So với Cát Lâm và Lưu Tĩnh, Tạ Phương Phương còn lo lắng an toàn của Tào Thắng hơn, nên sau khi nghe Lưu Tĩnh nói, lại bắt đầu lấy điện thoại di động vừa gọi điện thoại cho Tào Thắng, vừa lần mò trên bức tường lạnh như băng.

Trên điện thoại di động không có tới một vạch tín hiệu, mấy người Tạ Phương Phương lần lượt thử, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.

"Có ai không!"

Tạ Phương Phương không tìm được Tào Thắng, tức khắc gấp tới mức bật khóc, quay về phía sau lớn tiếng hô lên.

"Đừng có gấp, Tào Thắng chắc chắn không xảy ra chuyện gì, dù sao nơi này chính là khu vui chơi lấy chủ để kinh dị làm chính, nếu không bị hù, vậy thì vô nghĩa rồi.

Có lẽ Tào Thắng vào một con đường khác, chỉ cần chúng ta ra ngoài, nhất định vẫn có thể gặp được."

Cát Lâm không nói câu nào, chỉ nghe Lưu Tĩnh an ủi Tạ Phương Phương, Tạ Phương Phương nghe xong cũng cảm thấy Tào Thắng không thể xảy ra chuyện gì mới đúng, vì vậy cô ta lại gật đầu, quệt hết nước mắt trên mặt, mấy người lần nữa đi dọc theo hành lang chật hẹp thẳng tiến tới trước.

Nhưng không chờ bọn họ đi được mấy bước, Tạ Phương Phương lại đột nhiên kêu lên, lần nữa dọa Cát Lâm và Lưu Tĩnh sợ hết hồn.

"Sao vậy?"

"Vừa rồi... Vừa rồi có một cái tay đột nhiên chạm vào bả vai tôi!"

Tạ Phương Phương sợ tới cực điểm nói.

"Tay?"

Lưu Tĩnh mở đèn pin quét xung quanh Tạ Phương Phương, và vách tường xung quanh bọn họ, sau đó lắc đầu nói:

"Không có gì hết, có phải cậu thấy ảo giác không?"

Chắc chắn không phải ảo giác, tôi thật sự cảm giác được."

"Phương Phương đừng sợ, nhất định có người núp ở nơi này, sau đó đột nhiên thò tay dọa cô, không có gì đâu."

Lưu Tĩnh nói như vậy rồi cũng không có ý định lần mò mà đi, mà vừa mở đèn pin vừa đi, vừa quay đầu chụp hình xung quanh.

Cứ như vậy khoảng 2 phút, con đường phía trước đột nhiên biến mất, thay vào đó là một bức tường không biết dày bao nhiêu.

Mà trên vách tường kia thì có thứ gì như mắt mèo.

"Không có đường? Không thể nào!"

Ba người Lưu Tĩnh đều có chút mờ mịt, vốn cho bọn họ đi tới thì sẽ ra được bên ngoài, kết quả cuối cùng lại phát hiện là một ngõ cụt.

"Đó là mắt mèo sao?"

Tạ Phương Phương chỉ vào thứ trên vách tường nói.

"Không biết, tôi xem một chút đã."

Lưu Tĩnh có thể nói là người có lá gan lớn nhất trong số bọn họ, Cát Lâm cũng không dám mạo hiểm tới nhìn, rất lo sẽ có thứ gì đó dọa người, thế nhưng Lưu Tĩnh lại không quan tâm, vì trong lòng cô không tin trên đời này có mấy thứ lộn xộn không rõ gì gì kia, tự nhiên sẽ không đi nghĩ ngợi lung tung cái gì.

Chính vì tất cả mọi người cho là có quỷ, đều không phải trong lòng có quỷ, mà là tự mình dọa mình mà thôi.

Lưu Tĩnh hơi cúi người xuống, đặt mắt nhắm ngay thứ như mắt mèo kia, đang lúc Cát Lâm và Tạ Phương Phương tò mò cũng muốn hỏi cô ta nhìn thấy những gì, Lưu Tĩnh lại đột nhiên hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai, thân thể cũng bị dọa tới mức ngã ngồi trên mắt đất, đột nhiên chỉ vào mắt mèo, tậm chí vì quá mức sợ hãi mà nói không ra lời.

"Vợ? Em thấy gì vậy?"

Hơn ai hết, Cát Lâm rất rõ ràng lá gan của Lưu Tĩnh, đây chính là người được xưng là khi còn nhỏ theo ông nội cô đi viếng mộ, kết quả ham chơi bỏ chạy mất, ở lại trong nghĩa trang đợi tròn hai đêm.

Lưu Tĩnh khi còn nhó lá gan đã lớn như vậy, chớ nói chi sau khi cô lớn lên, trên thực tế từ lúc bọn họ quen biết nhau tới giờ, chưa từng thấy Lưu Tĩnh bị thứ gì dọa sợ, chớ nói chi sợ tới bộ dạng này.

"Tào... Tào Thắng! Em thấy Tào Thắng!"

"Phải không? Hắn ở sau bức tường sao?" Nghe Lưu Tĩnh nói thấy Tào Thắng, Tạ Phương Phương cũng vội vàng đi tới, cũng muốn nhìn qua mắt mèo kia quan sát một chút.

Nhưng lúc này, Lưu Tĩnh lại nói bằng giọng run rẩy:

"Cả cậu nữa, tôi thấy cậu cũng ở bên trong!"

Lưu tĩnh chỉ vào Tạ Phương Phương, lớn tiếng kêu lên.

Cát Lâm mặt mũi mờ mịt, lúc này cũng tò mò ngồi xổm xuống, nhìn xuyên qua mắt mèo kia, lại thấy cảnh tượng trong mắt mèo như một căn phòng đá nhỏ vậy.

Mà trong căn phòng nhỏ kia, Tào Thắng bị mổ tung bụng, tình trạng chết thê thảm treo bên trên, mà dưới chân hắn, Tạ Phương Phương thì cầm một cây kéo nhuốm máu, cũng chết trợn trừng hai mắt nằm bên trong.

Nhìn dáng dấp như cô ta dùng cây kéo trong tay, giết chết Tào Thắng bằng cách mổ bụng phá dạ dày, sau đó bị cảnh tượng thê thảm hù chết tươi.

Chợt bừng tỉnh, Cát Lâm đột nhiên nhớ lại tiếng hét thảm bọn họ nghe được lúc trước kia, quả thực rất giống tiếng của Tạ Phương Phương.

Thế nhưng Tạ Phương Phương... Rõ ràng vẫn luôn đi theo bọn họ mà.

Cát Lâm như nghĩ tới điều gì, thân thể tức khắc trở nên không rét mà run, hắn vội vàng thu lại tầm nhìn, qauy đầu nhìn về phía Tạ Phương Phương và Lưu Tĩnh, kết quả lại phát hiện... Sau lưng hắn không có một người nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi