ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Hạ Thiên Kỳ thật tình mắng to ngày chó má, coi như tần suất lời nguyền tìm tới hắn là cao nhất, hiển nhiên lần này lại tìm tới hắn phát động tấn công.

Trong tầm mắt hoàn toàn đen xuống, hắn không thấy được Lãnh Nguyệt bọn họ, càng không nghe được tiếng nói của bọn họ, thế nhưng trên đầu lại có một loại cảm giác như bị quấn từng lớp màng bọc bảo quản thực phẩm, không cách nào hít thở thông suốt.

Hắn theo bản năng đưa tay lên gãi gãi đầu, kết quả phát hiện phía trên cứng rắn, như có một khói đá lớn đè xuống trên đầu.

Mắt thấy hơi thở càng lúc càng khó khăn, Hạ Thiên Kỳ cũng bắt đầu suy tư, nếu mình muốn chết, vậy thì trong lúc không có ý thức, chạy tới nơi nào đó tìm đường chết hay sao?

Trước kia bọn họ vẫn luôn ở trong phòng ăn lầu một, đợi sau khi xuống khỏi lầu hai, lại gần như không đi tới nơi nào, lần duy nhất đi lại, cũng chỉ phải đi ngăn cản Trương Linh Minh còn có Hồ Na kia, sau đó cũng quay lại trong phòng ăn mà thôi.

Lộ trình ngắn như vậy, cho dù hắn quay về cũng không phải là phòng ăn, mà là nơi nào khác, cõ lẽ cùng cách phòng ăn không quá xa.

"Phòng bếp sao?"

Hạ Thiên Kỳ nghi ngờ mình chắc là đi vào trong phòng bếp, thế nhưng ở trong phòng bếp, lại có nơi nào có thể khiến hắn giết chết chính mình chứ?

Nếu như không phải mình cầm dao tự sát, mà là cắm lên đầu, có vẻ cũng chỉ có cửa sổ thông giớ trên mái nhà.

Chẳng lẽ mình leo lên trên bếp nấu, sau đó đưa đầu vào trong cửa sổ trên mái nhà, sau đó tự kẹp chết mình như kẹp soi85 tổng hợp?

Trong lòng suy tính cực nhanh, Hạ Thiên Kỳ lại thừ co chân đạp đạp để thăm dò, quả nhiên hắn phát hiện dưới chân như treo lơ lửng giữa trời, hiển nhiên hắn đúng là cắm đầu vào một nơi nào đó, sau đó cả thân thể vọt lên cao.

Lại nói tiếp không có gì khác thắt cổ tự vẫn, một lúc sau hắn cũng sẽ bị kẹp tới chết.

"Đ* m* nó! Cái lời nguyền chó má này thật là quá cay độc!"

Hạ Thiên Kỳ gắt gao ngạt thở, trên cổ cũng càng lúc càng đau, hắn liều mạng nhìn chằm chằm mũi chân, muốn đạp phải nơi nào đó, khiến áp lực trên cổ mình giảm bớt một phần.

Thế nhưng sau một phen nỗ lực của hắn qua đi, không những không thành công không nói, hắn càng cảm giác mình cũng nhanh chóng bị đập chết, lực lượng cũng càng ngày càng ít.

"Tỉnh táo lại! Không được hoảng.

Lời nguyền không phải quỷ vật, hoàn toàn không có năng lực giết người, tất cả mọi thứ nò làm chỉ là dẫn dụ ta tự sát."

Hạ Thiên Kỳ trong đau khổ hít thở không thông lần nữa khôi phục lại một phần lý trí còn sót lại của hắn, hắn cảm thấy nếu mục đích của lời nguyền là muốn cho hắn tự sát, vậy thì cho hắn cảm nhận ảo cảnh, nhất định là có lợi cho việc gia tăng tốc độ tử vong của hắn.

Nếu là như vậy, thì tất cả mọi thứ lại đều có thể ngược lại.

Hắn càng vùng vẫy muốn sống sót, có lẽ sẽ càng bị đập chết tươi, ngược lại, nếu hắn không vùng vẫy, mà là cứ dứt khoát cái gì cũng không làm thì sao?

Dù sao vừa rồi hắn cũng là vì cảm giác được nghẹt thở, cho nên mới theo bản năng muốn tránh thoát, kết quả không những không tránh thoát được, ngược lại còn càng lúc càng tới gần cái chết hơn.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không đếm xỉa tới, trực tiếp buông thả hơi sức toàn thân, cố gắng khiến cho vẻ mặt của mình nhìn qua là một dáng vẻ rất hưởng thụ, sau đó giống như đã bị thắt cổ rồi, thân thể tức khắc bất động yên tĩnh lại.

Mới đầu Hạ Thiên Kỳ vẫn rất đau đớn, nhưng trong chốc lát, hắn lại cảm thấy hơi thở của mình trôi chảy hơn rất nhiều, cái này cũng khiến hắn mừng rỡ, tiếp tục duy trì bộ dạng vốn có.

Thời gian cứ trôi qua như vậy từng chút một, khoảng hơn 20 phút sau trôi qua, tầm mắt vốn bị bóng tối bao trùm của Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa khôi phục như cũ, kết quả liếc mắt đã thấy núi rừng cuồng phong gào thét bên ngoài.

Nhìn lại chính hắn, quả nhiên như phỏng đoán trước đó của hắn, đẩu cắm trong song cửa sổ thông gió, cả người đang đứng trên mặt bếp.

Mà ở vị trí không xa dưới chân hắn có hai thi thể nữ nằm đó, có điều không phải hai thi thể bị chặt đầu, mà là hai thi thể bị đứt yết hầu mà chết.

Đây là Trương Linh Minh và Hồ Na mà bọn họ thấy trước đó, hai người hoàn toàn không bị trụng đầu trong dầu sôi!

Tất cả chỉ là ảo cảnh lời nguyền sinh ra.

Hạ Thiên Kỳ không rõ lắm, tầm mắt của hắn khôi phục lại bình thường, phải chăng có thể chứng minh lời nguyền phát tác là có hạn chế trong thời gian nhất định, một khi cố gắng vượt qua thời gian này, sẽ nằm trong kỳ an toàn một thời gian.

Nhưng không cần biết có phải hay không, nếu bây giờ hắn đã khôi phục bình thường, lẽ ra nên đi tìm được Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt trước mới đúng.

Dù sao cũng rất khó nói, có phải bọn họ cũng gặp phải phiền phức hay không.

Có hơi cố sức rút đầu ra khỏi cửa sổ nhỏ thông gió, Hạ Thiên Kỳ nhảy xuống khỏi mặt bếp, sau đó bước nhanh trở lại trong đại sảnh biệt thự khôi phục lại chút ánh sáng.

Kết quả hắn vừa mới đi vào đại sảnh, lại nhìn thấy Từ Hải Minh đang cắm đầu xuống đất máu tươi đầm đìa, nhìn bộ dạng là tự mình dùng đầu không ngừng đập mạnh xuống sàn tạo thành.

Hắn sờ sờ, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhung coi như vẫn còn mạng, hắn cũng không keo kiệt, lấy ra một chai nước thuốc khôi phục thương thế, cưỡng ép đổ vào miệng Từ Hải Minh.

Sau đó không chờ Từ Hải Minh khôi phục, hắn lại tiến tới không ngừng tiếp tục tìm kiếm Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ.

Lầu một bị hắn lục soát một lần, thế nhưng không thấy người, Hạ Thiên Kỳ buộc lòng phải bước nhanh đi tới lầu hai.

Sau khi lục soát liên tục vài căn phòng, hắn lại tìm được Sở Mộng Kỳ cả người đầy vết cắt.

Sở Mộng Kỳ hôn mê ngã trên mặt đất, trên tay cầm một con dao nhọn, trên bụng của cô, ngực trái, và chân cùng bắp đùi có một chỗ vết thương rất sâu.

Vết thương nhìn qua tuy rất nặng, nhưng may mắn là cô không rạch đường nào trên cổ mình, bằng không lúc này đã mất mạng rồi.

Lần nữa lấy ra một chai nước thước khôi phục thương thế, Hạ Thiên Kỳ cũng đỡ Sở Mộng Kỳ lên cho uống vào.

Có thể nói nếu hắn tới trễ một chút nữa, lấy thương thể của Sở Mộng Kỳ sợ là cũng sẽ bàn giao lai.5 ở nơi này.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy may mắn trong lòng, cũng cầu khẩn Lãnh Nguyệt dù thế nào cũng đừng có chuyện gì, nếu nói là lời nguyền cuối chùng vẫn tìm hắn rầy rà, chẳng bằng nói trời sinh hắn chính là khắc tinh của lời nguyền.

Trước đó gặp phải quỷ chú, cũng chỉ là hắn lần mò ra quy tắc, lần này đụng phải cái lời nguyền giết người không thấy máu này, hắn cũng mơ hồ tìm được chút đầu mối.

Như thể hắn trời sinh đã tồn tại quy tắc của cự vật, có khứu giác vượt xa người bình thường vậy.

Cho nên nói lời nguyền cuối cùng muốn giết chết hắn cũng đúng, nếu không thì để lại hắn, hắn sớm muộn gì cũng làm ra chút chuyện gì đó.

Cứ Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ vẫn không dám dừng lại quá lâu, vội vàng chạy ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm Lãnh Nguyệt.

Tìm một căn phòng lại thêm mọt phòng, thế nhưng toàn bộ phòng trên lầu hai hắn đều đã tìm, kết quả lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Lãnh Nguyệt.

Loại kết quả này cũng khiến tim Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn chìm tới mức thấp nhất.

Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ lại chạy xuống lầu dưới, nếu không có trong hai tầng lầu này, có lẽ Lãnh Nguyệt chạy vào trong sân.

Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ lại chạy thẳng xuống dưới lầu, lúc này Sở Mộng Kỳ cũng khôi phục như cũ, bọc áo khoác âu phục của Hạ Thiên Kỳ, có phần ngơ ngẩn đi ra khỏi phòng.

"Tại sao tôi..."

"Trước đừng nói nhảm, nhanh chóng tìm được sư huynh cô rồi lại nói."

Hạ Thiên Kỳ nói xong lại không để ý tới Sở Mộng Kỳ, chạy xuống lầu trước một bước.

Dưới lầu, Từ Hải Minh cũng đã tỉnh táo lại, ba người tụ tập một chỗ, sau đó cùng nhau ra khỏi biệt thự, đi tới trong sân.

Kết quả bọn họ vừa bước chân trước ra ngoài, chân sau vừa nhích, đã phát hiện Lãnh Nguyệt xoay xoay cổ, đi ra khỏi phòng điện.

"Lãnh thần, anh thật sự làm tôi sợ muốn chết!"

"Sư huynh anh không sao chứ."

"Tàm tạm, suýt nữa đã mất mạng."

Nói xong, Lãnh Nguyệt chỉ chỉ cái máy phát điện đang hoạt động kia, hiển nhiên là nói cho Hạ Thiên Kỳ bọn họ, bản thân suýt nữa bị cái máy kia xắt thành mảnh vụn.

Sau khi bốn người tụ họp lại, đều nói một chút tình huống bản thân gặp phải trước đó.

Từ Hải Minh là như tự đập đầu mình tới ngất đi, còn như Sở Mộng Kỳ thì dùng kéo tự thọc mình dưới tình huống vô thức, sau đó mới chợt nghĩ tới điều gì, lúc này mới kịp thời ngừng tay, sau này lại vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.

Còn như Ngô Tử Hào uống say trước đó, chờ bọn họ quay lại trong biệt thự, phát hiện trên mặt đất tràn đầy chai rượu vỡ, còn Ngô Tử Hào thì mặt ghim đầy mảnh chai vỡ nằm trên mặt đất.

May mắn là cũng không chết hẳn, vẫn còn lại một hơi thở.

Đợi sau khi cứu sống Ngô Tử Hào, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, phát hiện kỳ đóng băng năng lực đã sắp tới lúc kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi