ÁC MA BÊN EM

Cả hai cứ thế ngồi trong phòng trầm ngâm cho đến khi Sam bước vào. Anh nhìn bọn họ ngồi cạnh nhau, bầu không khí tự dưng im lặng đáng ngờ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Cẩn Siêu liếc nhìn về phía đó thì thấy anh đang đứng khoanh hai tay, quan sát bọn họ. Khẽ giật mình, hắn đứng dậy đi về hướng đó, mỉm cười:

" Chẳng phải hôm nay em xin nghỉ sao? Còn mệt trong người chứ?"

Sam nghe hỏi liền lắc đầu:

" Em đỡ rồi, ở nhà như vậy em rất chán."

Hàn Di vốn đang tập trung vẽ vời thì nghe thấy giọng Sam, cậu buông bỏ bút xuống bàn, chạy đến cười với anh một cái tươi rói.

" Anh Sam, anh đến khi nào thế ạ?"

" Anh vừa đến. Cả hai đang làm gì trong này thế?" Sam nhẹ nhàng hỏi một câu mà khiến Cẩn Siêu chau mày, vội vàng kéo tay anh lại:

" Bọn anh chỉ đang nói chuyện phiếm thôi mà..."

Hàn Di nghe thế liền gật đầu theo phản xạ:

" Vâng đúng vậy, bọn em chỉ vừa nói chuyện một chút. Cẩn Siêu hôm nay đột nhiên trở thành người anh thật tốt, thật biết suy nghĩ. Anh ấy vừa mới giáo huấn em một trận..."

Cậu nói rồi chun chun mũi, ra vẻ không muốn nghe mấy lời đầy tính máy móc, dị hợm kia từ Cẩn Siêu.

Sam chậm rãi nghe cậu nói xong lại thấy Cẩn Siêu đánh cậu vài cái mà anh bật cười.

Hai con người này lúc nào cũng không thể yên lặng được. Đoạn, Sam nhìn Cẩn Siêu, ra dấu cho anh đi ra ngoài. Lúc này chỉ còn Hàn Di với Sam ở trong phòng.

Cảm thấy căn phòng có chút căng thẳng, Hàn Di nhíu nhíu mày, cười ngố:

" Khê ca, bộ anh có gì muốn nói với em sao?"

Đối mắt với Hàn Di, Hứa Khê nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi kéo tay cậu đi qua chỗ ghế trống, ngồi xuống tán gẫu.

Nhìn nét mặt nhẹ nhàng tựa làn nước của Hứa Khê mà Hàn Di cũng bớt lo sợ một chút. Ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cậu nhìn anh giây lát.

" Tiểu Di, anh nghe Cẩn Siêu bảo...em đang xảy ra xích mích với người yêu?"

" Hả? Sao ạ? Không có, không có a~..." Hàn Di nửa cười nửa không, vội xua tay ra vẻ không có gì.

Trong đầu lại không ngừng mắng cái tên nhiều chuyện chết tiệt kia. Thấy cậu chối bây bẩy mà Hứa Khê buồn cười:

" Tiểu Di Di, em nghĩ anh hơn em bao nhiêu tuổi? Lẽ nào anh không biết em đang nói dối sao? Được rồi, anh khác Cẩn Siêu lắm đấy, chúng ta có thể tâm sự. Xem như...chúng ta cùng chung một hệ đi."

" Chung một hệ ạ? Ý anh là..." Hàn Di vốn không hiểu rõ ý tứ của anh, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Nhìn biểu tình trên mặt cậu khiến Hứa Khê không nhịn được cười.

Tiểu Di Di, em đang biến câu nói của anh đi theo chiều hướng gì thế? Rõ ràng anh chỉ bảo chúng ta cùng thuộc về giới thời trang thôi mà...

" Anh không trêu em nữa! Chúng ta vào chuyện chính đi nhé. Em định không gặp mặt người đó nữa sao?"

Nghe anh hỏi, Hàn Di có chút bất đắc dĩ, chẳng biết phải trả lời thế nào. Bảo rằng không định gặp cũng không đúng, mà gặp anh ngay lúc này thì vẫn chưa thích hợp.

Cậu vốn dĩ muốn chờ cho đến khi Mã Doanh thật sự hối cãi hoặc chí ít, tội lỗi của bà được phơi bày thì cậu mới dám gặp Đình Huy. Còn bây giờ, gặp anh cứ khiến cậu thấy có lỗi, áy náy thế nào.

" Lúc trước..." Hứa Khê bỗng dưng lên tiếng lôi Hàn Di trở về thực tại, sau đó ôn tồn nói:

" Lúc trước anh cũng từng thích một người, khi đó là cấp ba. Anh vốn là đứa trẻ không có cha, cha anh đã bỏ mẹ anh theo người phụ nữ khác. Về sau, mẹ anh trở bệnh nặng mà qua đời, để lại một mình anh tự bươn chải với đời. Sau đó, anh nhập học vào trường của Cẩn Siêu, anh với hắn khác lớp nhau. Thế mà duyên nợ xui khiến năm lớp 11, anh lại học cùng với hắn, trớ trêu hơn anh lại ngồi bên cạnh hắn, cái con người trời đánh không chết đó."

Nghe Hứa Khê kể lại quá khứ mà Hàn Di có chút buồn cười.

" Lúc đó, anh với Cẩn Siêu khác nhau rất nhiều. Anh học tốt thì hắn học dốt, anh gương mẫu thì hắn y như rằng cầm đầu gây sự. Em thấy đấy, tính tình con người đó vô cùng khô khốc, bạo lực, nóng nảy, thế mà khi ở cạnh nhau, anh cũng không hiểu sao mình lại thích hắn được. Rồi anh suy nghĩ rất nhiều mới tìm ra được hai lý do, có thể là chính đáng. Một là hắn cùng hoàn cảnh với anh. Gia đình hắn tuy đầy đủ, dư giả nhưng tình thương không có, một phần khiến tính cách hắn như vậy. Hai chính là con người hắn. Cẩn Siêu bên ngoài khó gần như vậy, nhưng nếu anh gặp chuyện, hắn sẽ không ngó lơ. Như vậy đấy, rồi anh thích Cẩn Siêu, sau đó thì yêu luôn hắn. Đến khi yêu rồi thì cả hai bị chia cách tận tám năm mới gặp lại."

Hàn Di im lặng ngồi nghe thật chăm chú, sau đó thì nhìn Hứa Khê, cười nhạt:

" Khê ca, em rất ngưỡng mộ anh đấy! Anh...từng có tuổi thơ như vậy mà vẫn không buông xuôi, vẫn tiếp tục sống tốt. Em cũng cảm thấy anh yêu rất mãnh liệt. Khi yêu ai rồi, anh toàn tâm toàn ý với người đó. Thật hay..."

Nghe cậu nói, Hứa Khê chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu:

" Nếu em ngưỡng mộ anh thì hãy giống anh đi, nhóc con! Đừng trốn tránh người khác, nhất là người em yêu. Chẳng phải hai người cũng từng gặp sóng gió đó sao? Sóng gió cũng là một phần thử thách nhưng đừng vì vậy mà tự mình tạo ra khoảng cách cho cả hai. Ngốc lắm đấy!"

Nói rồi Hứa Khê đứng dậy, để Hàn Di ở lại một mình tự suy nghĩ. Trong căn phòng đó chỉ còn mình cậu với bao nhiêu suy nghĩ chồng chất.

Hứa Khê nói hoàn toàn đúng, cậu không nên cư xử trẻ con như vậy. Tránh mặt anh là một chuyện hết sức trẻ con. Hàn Di suy nghĩ một lúc rồi bèn không nghĩ nữa, đưa tay cầm lấy remote bật tivi thư giãn.

Màn hình nhanh chóng bật lên, xuất hiện ngay trên đó chính là khuôn mặt một người rất quen thuộc. Cậu chết lặng khi nhìn thấy người đó trên tivi, với dòng tiêu đề đỏ chói bên dưới.

***

Sau khi tiếp nhận thông tin trên tivi, Hàn Di vội vã chạy ra ngoài mà chỉ xin phép Cẩn Siêu một cách qua loa.

Bắt được chiếc taxi, cậu nhanh chóng ngồi vào rồi cầm điện thoại gọi điện. Bên kia hình như đang bị kẹt đường mạng, cậu cứ gọi đi gọi lại đến mấy lần mới thành công.

" A Lý, tôi Hàn Di đây." Vừa mới nghe giọng anh thì Hàn Di nhanh chóng mở lời.

A Lý bên kia đang đau đầu muốn chết được, vừa nghe thấy Hàn Di gọi thì tâm tình anh mới khẽ trấn an. Đoạn, anh nói cho cậu địa chỉ nơi mình đang ở rồi cúp máy.

Hàn Di sau khi có địa chỉ thì liền chạy đến đó.

Một lúc sau, cậu đã đến nơi mà anh bảo. Bước đến thang máy, nhấn vội con số năm rồi thấp thỏm chờ đợi.

Lúc nãy trên bảng tin, Hàn Di vừa vặn thấy được Mã Doanh xuất hiện trên đó cùng với dòng tiêu đề chướng mắt.

" Mã thị trong chớp nhoáng đã bị phá sản, chủ tịch Mã vì buôn lậu thuốc phiện mà phải lãnh hậu quả thảm khốc."

Cái....

Hàn Di tức giận thốt ra một từ khó nghe, sau đó thì nhanh chân chạy đến phòng A Lý. A Lý sau khi từ chối đám phóng viên nhốn nháo ở công ty thì liền trốn đến đây.

Anh nghe tiếng chuông thì ra mở cửa, thấy Hàn Di gương mặt hớt hãi đang nhìn mình, anh vội trấn an:

" Bình tĩnh, vào đây đi."

Cả hai ngồi xuống ghế, ai cũng im lặng đến khó hiểu. Sau đó A Lý mới từ từ giải thích:

" Mọi sự đều bắt nguồn từ việc muốn chiếm Đình Tôn của Diệp Phương. Hắn ta thoạt đầu nhờ vả giám đốc giúp đỡ mình, sau đó thì bị giám đốc hớt tay trên, chiếm mất một nửa công ty hắn. Hắn tức giận đi đến đe doạ bà, đến hôm nay thì bí mật đó liền bị phơi bày."

" Bí mật gì?" Hàn Di khó hiểu quay sang nhìn anh.

A Lý thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

" Chuyện...giám đốc buôn lậu thuốc phiện bị lộ, chính là Diệp Phương đã đưa bằng chứng đến cảnh sát. Cậu biết đấy, giám đốc có thể làm ăn lớn như vậy, giàu có như thế chính là nhờ vào một phần của buôn lậu."

Nghe đến đây, Hàn Di dường như không tin được, cậu nhíu chặt mày, lắc đầu:

" Dì...sao lại có thể làm chuyện đó? Buôn lậu sẽ phải vào tù đấy!!! Dì...sẽ ra sao? Dì ấy bị làm sao rồi?"

" Hàn Di, cậu bình tĩnh đi. Giám đốc hôm qua đã bị cảnh sát đến giải đi, hôm nay có lẽ đang bị hỏi cung các thứ. Tôi đã nhờ một luật sư để giúp bà ấy nhưng có lẽ không được đâu. Bằng chứng xác thực như vậy, giám đốc khó mà tránh tội. Còn một chuyện nữa..."

A Lý nói lấp lửng, sau đó nhìn đến Hàn Di, ghì chặt vai cậu:

" Mã thị hoàn toàn bị mua lại bởi Diệp Phương mất rồi!"

" Sao cơ? Chuyện này sao lại có thể? Chẳng phải hắn ta từng đồng loã với dì Doanh sao?" Hàn Di tâm trạng khó chịu, cậu chẳng hiểu nổi cái giới thương trường này rốt cuộc có ai thật sự tốt lành chứ?

Ừm, nếu thế thì có lẽ trừ Đình Huy của cậu ra rồi.

Thấy tâm trạng cậu không ổn, A Lý cũng chẳng buồn nói nhiều mà chỉ nhún vai, xua tay, " Thôi, chuyện này đã được quyết định rồi, chúng ta chẳng thể làm gì được nữa. Hai tuần nữa, Mã Doanh sẽ bị đưa ra toà án xét xử...Hôm đó chúng ta sẽ tới sớm, tôi tới đón cậu."

Anh nói rồi đứng dậy, hướng mắt đến Hàn Di, mỉm cười, " Có muốn ăn chút gì không??"

Nghe hỏi, Hàn Di lúc này mới nhẹ thở ra một hơi. Từ nãy đến giờ cậu chỉ đăm đăm suy nghĩ tùm lum chuyện linh tinh, sau đó thì hoàn toàn nhớ đến Đình Huy mà chẳng nghe thấy A Lý nói những gì. Đoạn, cậu hơi lắc đầu, chỉ vào bụng của mình:

" Tôi không đói lắm, anh cứ nấu cho mình đi."

" Được rồi, ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi." A Lý nói, sau đó xoay người đi vào bếp chuẩn bị bữa chiều cho chính mình.

Anh bên trong quần quật nấu ăn hơn một tiếng, cuối cùng cũng xong vài món ăn đạm bạc. Tháo tạp dề treo lên giá, anh từng bước trở ra ngoài phòng khách thì thấy Hàn Di lúc này đã nằm dài trên ghế sa-lon mà ngủ ngon lành. Liếc mắt sang chiếc tivi còn đang chiếu dở, thanh âm cũng được giảm nhỏ xuống.

A Lý khẽ khàng đi lại gần cậu, ngồi bên mép ghế, lẳng lặng quan sát con người kia ngủ say. Đây cũng chẳng biết là lần thứ mấy anh ngồi nhìn Hàn Di ngủ say như chết rồi. Cái điệu ngủ của cậu chẳng bao giờ đề phòng kẻ khác, cứ thế mà ôm gối, cuộn mình ngủ như một con mèo.

Nhiều lần, A Lý đã khó kiềm chế cảm xúc của mình mà làm những điều không nên với con người kia. Đơn giản anh chỉ vuốt tóc cậu, hôn lên trán cậu, chỉ những điều đó thôi nhưng đủ khiến anh cảm thấy có chút áy náy với lòng.

Vì mải mê suy nghĩ nên A Lý không biết rằng Hàn Di từ lâu đã thức dậy, đôi mắt mở to nhìn sang phía mình như đang thăm dò. Cậu nằm yên không nhúc nhích người, một lúc sau thì khẽ cựa quậy ngồi dậy nhìn anh, cười cười:

" Anh nấu cơm xong rồi à? Thế còn không mau ăn đi mà ngồi đây làm gì?"

Nghe giọng cậu dội đến, A Lý giật mình tỉnh lại, nhíu mày bối rối, " À tôi biết rồi. Cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, có vẻ mệt lắm rồi đấy!"

" Ừm, tôi cũng định về đây. Hôm nay buồn ngủ chết rồi." Hàn Di vừa nói vừa vươn vai một cái thật sảng khoái, sau đó thì đứng dậy, hướng mắt đến A Lý, vỗ vai anh an ủi:

" Anh đừng lo quá nhé! Mặc dù tôi không thể tiếp quản công ty, bây giờ nó cũng đã trở thành của người khác rồi nhưng anh có thể vì dì Doanh mà lấy lại tất cả không?"

" Cậu nói thế là ý gì? Tôi làm sao có thể?" A Lý cười khổ.

Hàn Di ngược lại đăm đăm nhìn anh, gật đầu một cái dứt khoát, " Anh dĩ nhiên có thể rồi!! Vậy nhé, tôi sẽ luôn giúp đỡ anh nên đừng lo...Thế nhé."

Nói xong, Hàn Di quay người rời khỏi căn hộ.

Khụ..khụ...Đình Huy mấy hôm nay lại bị căn bệnh đau bao tử cấp tính hành hạ. Cả ngày anh ăn chẳng ngon miệng, mà có ăn cũng ăn một chút thôi, bất quá sẽ bỏ luôn bữa tối. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, anh đang ngồi lì trong phòng làm việc, nét mặt xem chừng khá tập trung.

Lúc nãy khi xem tin tức trên đài truyền hình, anh tình cờ biết được công ty Mã Doanh đã bị phá sản, chủ hiện tại bây giờ chính là Diệp Phương. Tin tức này khiến anh thoáng bất ngờ, sau đó lại chẳng còn cảm xúc nào cả.

Gieo gió thì phải gặt bão thôi!

Còn về chuyện công ty, dạo này cũng đã quay trở về nề nếp thường ngày. Công việc ổn định, nhân viên cũng chẳng náo loạn như lúc trước.

Nghĩ đến đây, anh liền bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa bên ngoài. Nhẹ giọng ra hiệu mời vào, cánh cửa từ từ mở ra. Trước mặt anh là cô nàng nhân viên làm chung với Hàn Di – Hàn Bối Bối.

Cô đóng cửa lại một tiếng rồi đi đến chỗ anh, gương mặt có chút nghiêm túc nhìn đến anh:

" Chủ tịch, tôi có chuyện muốn nói."

Nghe vậy, anh liền gật đầu rồi đứng dậy đi đến ghế ngồi đối diện với cô. Cả hai im lặng vài giây như khó mở lời, sau đó thì anh chủ động lên tiếng:

" Được rồi, cô có chuyện gì sao?"

Hàn Bối Bối bây giờ mới thở ra một hơi, sau đó sắp xếp câu từ trong đầu mình rồi mới chậm rãi nói từng chi tiết:

" Hôm nay tôi đến đây, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là...cái này." Hàn Bối Bối nói rồi đẩy về phía anh một lá đơn xin thôi việc.

Đối với sự ngỡ ngàng của anh, cô khẽ lắc đầu ra vẻ như chuyện này là vô cùng chính đáng. Đoạn, cô nói vào vấn đề chính:

" Chủ tịch, tôi thật lòng xin lỗi vì đã gây rối cho công ty, khiến công ty trì trệ công việc gần một thời gian, khiến cho chủ tịch cùng trưởng phòng mệt mỏi giải quyết những sự cố vớ vẩn đó. Tôi muốn nói rằng, những sự cố đơn hàng bị phá hỏng chính là do tôi và Danh Khôi đã làm."

Nghe đến đây, Đình Huy nghiêm mặt lại, chăm chú lắng nghe. Lòng bàn tay siết vào nhau như đang cố gắng kiềm giận.

Hàn Bối Bối kỳ thực cũng rất lo sợ, tuy vậy cô vẫn muốn thú nhận toàn bộ sự thật. Dù sao thú nhận tội lỗi vẫn sẽ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

" Tôi và Danh Khôi được Diệp Phương và Mã Doanh thuê làm gián điệp để phá hoại đơn hàng. Bà ấy và và hắn bảo rằng sẽ giúp đỡ chúng tôi, bảo vệ chúng tôi. Thoạt đầu, tôi tin tưởng cả hai, nhất là Mã Doanh bảo bà ấy sẽ giúp tôi tìm ra được người em trai của mình. Về sau, tôi cảm giác bà ta không như trước, Mã Doanh khá tàn ác và tuyệt tình. Còn Danh Khôi lại nhất mực nghe lời Diệp Phương, có lẽ...anh ta chỉ muốn trả thù Hàn Di mà thôi. Lý do thì chủ tịch có thể hiểu mà, vì tình cảm cả! Danh Khôi muốn triệt Hàn Di ra khỏi công ty, còn Diệp Phương lại muốn dùng Hàn Di để trả đũa Mã Doanh. Nhưng hắn không ngờ rằng, Mã Doanh máu lạnh, bà ta khi biết Hàn Di bị đuổi khỏi Đình Tôn thì không tỏ ra cảm xúc gì đặc biệt."

"...."

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

" Tôi từ khi tìm ra được đứa em trai thì cảm thấy vô cùng hối hận với quyết định của mình. Đó là một chuyện tình cờ tôi biết được, em trai của tôi...thật ra ở rất gần tôi. Chính vì điều này đã khiến tôi dừng lại hành động phá hoại công ty. Còn Danh Khôi hắn không muốn dừng và hắn biết em trai tôi là ai. Hắn đem thằng bé ra hù doạ tôi, bắt tôi phải làm theo. Cái ngày Hàn Di tự nhận tội lỗi của mình, tôi cũng hiểu ra rằng cậu ta đã biết ai dựng nên chuyện này."

"Có lẽ vì biết dì mình cấu kết với kẻ khác hại anh nên cậu đã tự nhận tội để tránh tội cho dì của mình. Lúc đấy, tôi thật sự rất hận Mã Doanh, người phụ nữ đó vì sao có thể lãnh khốc như vậy? Cháu mình bảo vệ mình, còn bà ta lại dửng dưng như không quen biết cậu. Mà, tôi hôm nay đến nói cho chủ tịch biết về toàn bộ sự thật như thế. Mã Doanh, bà ta dù gì cũng đã bị trừng phạt thích đáng, còn Diệp Phương, tôi nghĩ chủ tịch sẽ có cách nói chuyện cùng hắn. Về Danh Khôi, chủ tịch hãy xem xét thật kỹ lưỡng."

Dứt lời thì cô nhanh chân xoay người rời khỏi căn phòng kia. Vừa đi được nửa đoạn, Đình Huy bỗng đứng dậy, nhanh tay trả cô lá đơn thôi việc kèm theo một câu hỏi:

" Hàn Bối Bối, lý do cô bảo vệ Hàn Di là gì?"

Nghe hỏi, cô khẽ nhíu mày, tay nắm chặt lại, dường như không muốn trả lời câu hỏi kia cho đến khi anh nói thêm một câu khác:

" Tôi rất vui khi cô đã đến đây để nói hết sự thật. Cô không cần phải thôi việc đâu, tôi chắc chắn không phải loại người đánh kẻ chạy lại. Hàn Di nếu biết chắc cũng sẽ làm giống tôi mà thôi."

Hàn Bối Bối nghe xong lại mỉm cười mãn nguyện, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi