ÁC MA BÊN NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Dã vai rộng eo hẹp, dáng người gầy gầy, trên thực tế, Sơ Lê mới chỉ đụng phải anh một chút mà đã có cảm giác đau đau.

Cô trả lời còn mang theo chút sợ hãi:" Tôi không có cố ý chọc cậu."

Trần Dã cười lạnh hai tiếng khinh thường, hiểu ý cô còn phải tận lực tránh mình không kịp như tránh vận xui đen đủi nào, ánh mắt giữa mùa hè mà như tản ra khí mát của băng ngàn năm.

Thời Gia Lễ kéo cánh tay Trần Dã lui ra sau vài bước:" Đi thôi, chúng ta còn đi nhảy vài bài Disco."

Từ đáy lòng hắn cảm thấy Trần Dã thật sự không ưa cô bạn học bá ở Nhất ban này, có lẽ cảm thấy cô ấy cực kì phiền toái nên mới bày ra cái bộ mặt lạnh tanh đến ma quỷ còn sợ như vậy.

Sơ Lê nhìn theo bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên, cô rũ mắt nhìn bóng dáng ấy có chút thất vọng, hơi ngây người. Dù năm ấy là cô bị ép buộc mà bán cho Trần Dã, nhưng việc gả cho hắn năm đó là cô tâm tình ý nguyện.

Cô nghe từ miệng người khác nói Trần Dã là hung thần ác sát, tàn nhẫn như ác ma, đối với anh em ruột thịt mà không hề nương tay đều hạ tử lệnh, không có việc như là lưu lại tính mạng xen như nhân tình.

Hắn là người lãnh đạo sát phạt quyết đoán, là Thái tử gia của Trần gia, hắn nói một thì bất cứ ai không thể thốt lên hai.

Lần đầu tiên Sơ Lê nhìn thấy hắn là ngày trời đổ cơn mưa tuyết. Cô co ro sợ hãi ngồi ở phòng khách cuộn chặt cái áo lông. Cô bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt liền trắng bệch chứ không hồng hào như bình thường, đầu óc thì mơ mơ hồ hồ, hai tay bất an đặt ở trên đùi, những ngón tay trắng nõn lạnh băng.

Trần Dã diện quần tây giầy da, những tiếng giày da rơi xuống đất ngày một lớn hơn báo hiệu hắn đang tới gần. Người đàn ông thâm trầm, gương mặt yêu nghiệt tinh tế như điêu khắc, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo phản phất âm u.

Bả vai Sơ Lê co rụt lại, có chút sợ hãi.

Trần Dã ngẩn ra, chớp mắt một cái, dẫm lên giầy da đi tới gần cô, thu lại âm lãnh, làm hơi thở đang vô cùng bất an của người khác biến mất không rõ tung tích.

Người đàn ông đặt nhẹ tay lên vai cô, môi mỏng khẽ mở, mỉm cười nói:" Không thoải mái sao?", sau đó đem áo vest phủ lên người cô, hơi thở ôn nhu:"Để quản gia đưa em về phòng nghỉ ngơi. Còn chuyện của chúng ta, bao giờ sức khỏe em tốt lên rồi nói tiếp."

Sơ Lê lúc ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn thật lâu, đôi mắt phượng lương bạc lại đa tình kia khiến người ta thật khó thăm dò, mặt mày Trần dã yêu nghiệt không chút tì vết, đường cong hàm dưới vô cùng đẹp mắt, làn da thực trắng, đoi môi mỏng quyến rũ khẽ nhếch lên tạo ra một đường cong hoàn hảo.

Trần Dã là người đẹp trai nhất mà cô gặp được từ trước đến nay, lại vô cùng ôn nhu.

Đã từng có một lần Sơ Lê cho rằng những đồn đại về Trần Dã mà cô nghe được ở ngoài kia, tất cả đều là giả dối. Nhưng đến mãi sau này hàm răng sắc bén của dã thú mới dần dần lộ ra, gần như muốn đem cô mà ăn tươi nuốt sống.

Bộ dáng Trần Dã điên lên thật vô cùng đáng sợ, Sơ Lê cũng đã từng thấy qua vài lần. Người đàn ông cuồng vọng âm lãnh luôn thích cưỡng bách cô chấp nhận sự sở hữu cùng tình yêu nồng nhiệt của hắn. Nhiều năm liền, tay cô băng lạnh, mắt cá chân cũng đã sớm không còn tri giác. Thật buồn cười mà nói chân cô không thể đứng lên nữa cũng rất tốt, cô sẽ không có cách nào chạt thoát khỏi bàn tay hắn.

...

" Ài... " Sơ Lê không nhịn được mà thở dài một tiếng, cô thật là những lần trùng hợp đó lại bất cẩn chọc Trần Dã chú ý, nếu như vậy thì chỉ cần tránh hắn xa một chút là tốt rồi.

Như vậy đời này của họ sẽ không lầm lỗi, cô sẽ không chết, mà Trần Dã cũng sẽ không chết.

Trần Dã tính tình vô cùng cố chấp. Thứ hắn cầu mà không có được sẽ khiến hắn phát điên vô cùng đáng sợ.

Trạng vạng trời hè, trên không trung xuất hiện từng tầng mây đỏ, đống dây điện loằng ngoằng nơi nào cũng thấy như cũ trước chung cư, trước hiên của có ba cụ ông cầm quải trượng nói chuyện trên trời dưới đất, giọng nói có chút to.

Sơ Lê nghe họ đàm luận mười phần khí thế cũng không thấy phiền, trong phố phường huyên náo nhộn nhịp ngược lại khiến tâm tình cô trở nên tốt vô cùng.

Hôm sau là thứ bảy, Sơ Lê cùng Sơ Nguyên sẽ ra chợ phụ giúp ba bán đồ.

Cha Sơ Lê năm xưa đã theo chân cách mạng mà nhập ngũ, trong một lần thời tiết gió bão sấm chớp ngợp trời, ông xả thân cứu một cậu bé, cũng vì thế là không thể giữ được một bên chân của mình.

Mấy năm nay, cha cô vì cuộc sống gần như chuyện gì cũng đã từng trải qua. Mấy năm nay, chính sách trợ giúp của nhà nước dần dần hạ xuống nên phải ra chợ bày bán đồ ăn cùng chút trái cây.

" A Lai,  cách ni nha không nha".

Ba Sơ mở miệng câu đầu tiên là nói về thôn ngỏ phía nam, ý là:hôm nay có nóng hay không?

A Lai là nhũ danh của Sơ Lê, ngày thường chỉ ba và bà nội mới gọi cô như vậy.

Sơ Lê hắc hắc cười hai tiếng, vui vẻ trả lời:" Có chút nóng ạ"

Khu chợ bán thức ăn đều có điều hòa, khí lạnh tỏa ra mát từ đỉnh đầu xuống đến cổ áo khiến cho không khí nóng bức ở bên ngoài dịu đi không ít.

Ba Sơ đưa cho cô một ly nước mát:" Uống nước đi con".

Sơ Lê uống một ngụm to rồi mới nói:" Anh hai tối nay sẽ đến ạ."

Hai cha con đang nói chuyện, một thanh niên quốc dép lê chậm rì rì đi tới chọn một trái dưa hấu to, lại lựa thêm con cá rồi nói:" Giúp tôi xay quả dưa hấu này thành nước và mổ làm sạch con cá."

" Được", sau đó ông phân phó cho Sơ Lê:" con mau mang quả dưa hấu này xay thành nước cho hắn đi."

Hai cha con không phí phạm một giây phút nào, xay dưa hấu và làm sạch cá đưa cho khách.

Vị khách trẻ tuổi nhận hàng rời đi, sau một phút nghe điện thoại hắn lại vòng trở về, nâng cái tay đang cầm nước dưa hấu lên, mặt hằn vết sẹo nhìn ba Sơ, lại yên lặng nhìn sang Sơ Lê.

Hắn hỏi:" Có thể đem nước dưa hấu này của tôi biến trở lại thành quả dưa hấu hay không? "

Sơ Lê trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhấp khóe miệng lộ vẻ mỉm cười rồi chỉ sang cái túi bên tay kia, nghiêm túc hỏi:" Có phải bây giờ ngài cũng muốn biến con cá chết kia sống trở lại hay không?? "

"........"

Vị khách trẻ vò đầu, dường như cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng không chút nhiều lời quay đầu đi thẳng.

Đến giữa trưa, Sơ Nguyên đúng hẹn xuất hiện ở cửa hàng.

Ba Sơ mau lẹ chạy đến, đưa cho hai anh em chút tiền rồi nói: "Thành phố ta không phải mới mở công viên hải dương sao? Sơ Nguyên, con mau cằm chút tiền đưa em gái đi dạo đi, thuận tiện ra ngoài ăn bữa cơm."

Sơ Nguyên nhận tiền, quay đầu nhìn em gái vốn dĩ thấp hơn mình một cái đầu, nhanh nhẹn trả lời: " Được ạ. "

Vừa ra ngoài, gió nóng thổi theo tiết trời cơ hồ có thể hun chết người.

Làn da ở hai bên thái dương của Sơ Lê lộ ra nắng lại càng trắng, giọt mồ hôi tinh tế rơi từ trán lăn xuống má.

" Em muốn ăn gì?" Sơ Nguyên thi thoảng mới mở lòng thiện, hỏi thăm ý kiến của cô.

Sơ Lê không đói bụng, giọng nói lại sắp bốc khói. Cô liếm liếm đôi môi khô khốc:" Anh, em muốn ăn Haagen-Dazs*."

(*Haagen-Dazs: một loại kem)



Sơ Nguyên nhướng mày, liếc Sơ Lê một cái:"Tưởng em sẽ ăn món mỹ thực chứ."

"........."

Ở thành phố, xe taxi không thuận tiện lắm, mà xe bus thì lại chậm chạp không tới

Đỉnh đầu Sơ Lê bị ánh nắng chói trang phơi đến không mở ra được đôi mắt, cả người không còn chút sức lực.

Sơ Nguyên nhìn cô em gái ủ rũ héo quắt, mấp máy khoé miệng hỏi:" Thật muốn ăn Haagen-Dazs?"

Sơ Lê chân thành tha thiết mà gật đầu:" Em thật muốn ăn nó."

Cô còn chưa ăn thử bao giờ.

Sơ Nguyên cố ý chậm trễ kiếm kem giúp cô, giọng nói có chút kéo dài:" Cũng không phải là không được."

Sơ Lê nhìn anh chớp chớp, chỉ nghe anh tiếp tục nói:" Ở trung tâm thương mại có bán, chúng ta đi đến đó, em có chịu nổi không?"

Từ nơi này đến trung tâm thương mại là phải đi đến hai mươi phút.

Sơ Lê có chút do dự, trời này thật sự là quá nóng, đến được đó thì chắc cô cũng quắt thành bộ xương khô.

"Thôi vậy, em đã không đi được thì quên đi."

"Đi thôi anh hai, em đi qua đó không sao hết."

Sơ Nguyên nhìn cô, sung sướng tươi cười:" Được."

Chờ tới được trung tâm thương mại, Sơ Lê đã nóng tới mức không muốn nói chuyện, cả người không còn chút sức lực, hai bên tóc mai bị mồ hôi thấm ướt hết dán sát vào hai tai. Nghĩ đến Haagen-Dazs, cô phải nuốt nước miếng.

Sơ Lê ở tầng hai trung tâm thương mại, ngoài ý muốn lại gặp một người.

Cô ta là em họ cô, con gái của thím nhỏ-Triệu Hợp Thuần.

Triệu Hợp Thuần so với cô thì nhỏ hơn hai tháng, mỗi lần gặp cô ta, cô ta đều ngọt ngào gọi cô một tiếng chị họ, đem cô trở thành như là chị ruột luôn.

Về sau, chính cô ta lại hại Sơ gia nhà tan cửa nát. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, ba mẹ cô vì bảo vệ Triệu Hợp Thuần mà mất đi cả tính mạng, lại sau đó cô ta lấy oán báo ân, vu cho Sơ Nguyên cưỡng gian mình, than thở khóc lóc lên án trước mặt cảnh sát, không ngại tổn thất danh dự chính mình mà ép hai anh em cô đến bước đường cùng.

Triệu Hợp Thuần khi đó lại tỏ ra vô tội  nói:" Chị Sơ Lê, chú dì đã cứu em một mạng, nhưng anh trai chị cũng tổn thương em thật sâu."

" Tuy rằng nghĩ đến lúc chú dì ở trước mặt em khắp người toàn máu, lòng em cũng rất dày vò, vô cùng khó chịu, nhưng thế nào đi nữa thì em cũng không thể tha thứ cho anh trai chị."

Thẳng đến khi cô quỳ xuống trước mặt ả, ả ta mới rút lại đơn kiện.

Về sau, Triệu Hợp Thuần cũng đã mơ tưởng đến chồng cô, năm lần bảy lượt bày trò cố ý câu dẫn Trần Dã. Cô ta điên cuồng mê luyến Trần Dã, tâm tư ác độc nhưng lại bày ra dáng vẻ mình không hiểu sự đời, đơn thuần mà vô tội.

Sơ Lê nhìn thấy Triệu Hợp Thuần cả người lại đầy ghê tởm, lông tơ dựng đứng, từ gáy mà lạnh cả người. Đời này, cô tuyệt đối sẽ không để Triệu Hợp Thuần như ý.

Sơ Nguyên liếc cô:" Em nhìn đi đâu vậy?"

Thân ảnh Triệu Hợp Thần đã biến mất khỏi tầm mắt, Sơ Lê phát âm lại thấy có chút đau đau, cô nghèn nghẹn:" Em tìm cửa hàng Haagen-Dazs ở đâu."

Sơ Nguyên cảm thấy nhột nhột ho khan vài tiếng, muốn quỵt tiền,mặt không đỏ tim không đập mà lướt qua mặt tiền của Haagen-Dazs, leo thẳng lên tầng ba để mua đôi giày đá bóng mình đã mơ ước bấy lâu nay, thầm chí gấp đến độ không thở nổi mà xỏ chân vào giày mới.

Sơ Lê trơ mắt nhìn anh tự nhiên tiêu hết số tiền trong tay, đầu óc xoay vòng vòng một hồi mới phản ứng lại.

Cho nên, Sơ Nguyên vốn dĩ là không muốn đưa cô đi ăn Haagen-Dazs?

Chỉ là muốn cô theo hắn đến đây mua giày?

Sơ Lê vừa nóng lại vừa khát, ủy khuất đến muốn khóc, vành mắt đã hồng hồng hiện lên chút ánh nước. Nháy mắt, nước mắt cứ như trân châu từng hạt từng hạt rơi xuống.

Sơ Nguyên thay giày mới, tâm tình sảng khoái, đối mặt với em gái mặt đầy nước, giọng như muốn đông cứng hỏi:"Em khóc cái gì?"

"Em....Haagen-Dazs huhuhu...."

" Lần sau mua cho em."

"Anh gạt em hu hu hu...hức..."

Da mặt Sơ Nguyên dày, nhượng bộ một bước:" Được rồi, ngày mai anh hai mua cho em có được hay không?"

Nước mắt Sơ Lê rơi càng nhiều, cô dậm chân một cái liền quay đầu chạy. Cô vẫn luôn cảm thấy Sơ Nguyên không hề thích cô em gái là mình.

Sơ Nguyên đưổi theo, nắm lấy cổ tay cô kéo lại, khẩn trương mấp máy cánh môi.

Hốc mắt Sơ Lê đỏ bừng ướt át, vừa ức vừa nghẹn, ngước cái cằm đáng thương chờ nghe anh nói. Nếu anh hai thần khẩn xin lỗi, cô cũng không phải là không thể tha thứ.

Trầm mặc qua đi, Sơ Nguyên mới nghiêm túc nói:" Em vừa mới dẵm lên giầy mới của anh."

".........."

Sơ Lê lại càng ủy khuất khóc dữ dội, khua hai tay lau nước mắt chạy từ tầng ba xuống.

Đời trước, Sơ Lê đã từng nghe Sơ Nguyên cùng ba Sơ cãi nhau.

Lúc ấy Sơ Nguyên nói:" Thời điểm ba mẹ muốn sinh con bé đã từng hỏi qua ý kiến của con sao?"

" Con bé chính là một cái trói buộc, dựa vào cái gì muốn con chăm sóc nó? Dựa vào cái gì mà bắt con nhường nó?"

" Con đến một chút cũng không thích con bé."

"Con bé có một chút bệnh tim thì đã làm sao? Không phải mọi chuyện con đều nghe theo nó sao? Chẳng lẽ con phải chăm sóc con bé cả đời sao?"

Kỳ thật ở đời trước, Sơ Lê đều vẫn luôn kiên định cho rằng Sơ Nguyên vô cùng chán ghét mình.

Khi cô cùng Trần Dã kết hôn, Sơ Nguyên cũng chỉ đến nhìn cô một lần mà thôi.

Anh so với ở trung học tính tình khá trầm mặc, trên trán thì thường xuyên xuất hiện mấy vết sẹo, lại nghiện thuốc lá càng ngày càng nặng.

Mỗi lần cô và Sơ Nguyên gọi điện thoại đều kết thúc bằng chất giọng hung thần ác sát của anh:"Không cần lo việc của anh."

Sau đó Sơ Nguyên lại đi đấu quyền, đi làm cái loại nghề bán mạng lại là vì tích cóp tiền giúp cô li hôn thật tốt. Nhưng lần cuối cùng ấy lại kết thúc vô cùng bi thảm, mặt anh đầy máu hôn mê trong lòng cô.

Khi đó Sơ Lê nhìn chiếc thẻ ngân hàng dính đầy máu của anh, cô lại cảm thấy anh cũng đã đau lòng vì cô em gái này.

Trên mặt Sơ Lê treo đầy nước mắt, từ trung tâm thương mại chạy ra cúi đầu thật thấp nên đụng phải lưng người khác.

Cô vội vàng nói lời xin lỗi nhưng còn thong thả chưa ngẩng đầu.

Trần Dã xoay lại nửa người, dáng người hắn cao gầy, trên người diện một bộ ngắn tay đơn giản đôi tay đúc túi, khoé mắt hướng lên, câu khoé môi cười cười:" Nhào vào trong ngực?"

Sơ Lê ngẩng đầu trông thấy gương mặt Trần Dã thì vô cùng sửng sốt, nghĩ tới thế nào mà đi đâu cũng có thể gặp phải hắn?

Cô hồn nhiên quên mất việc mắt mình giờ đây đỏ như mắt thỏ, chóp mũi cũng phơn phớt, hai trong mắt ướt dầm dề trông vô cùng đáng thương.

Trần Dã rũ mắt, yết hầu nuốt lung tung, sâu thẳm trong đáy mắt đã xuất hiện vài phần tối tăm.

Sơ Lê là cô gái khá mít ướt, da mặt trắng nón như có thể véo ra nước, bộ dáng yên lặng rơi nước mắt làm người khác mười phần tin phục cô vừa chịu ủy khuất lớn.

Sơ Lê hít hít cái mũi:" Tôi....hức..."

Trần Dã hơi lúng túng:" Khóc cái gì? Tôi khi dễ cậu?""

Sơ Lê ủ rũ cụp đuôi, bộ dáng giống nai con héo úa.

Trần Dã nhịn xuống ý muốn xoa đầu cô, cười như có như không, hỏi:" Vậy cậu khóc cái gì?"

Sơ Lê không nghĩ là mình muốn nói cho hắn biết, lúc này cũng không quá muốn nói chuyện cùng hắn.

Trần Dã thu lại ý cười, hàm dưới lại lộ ra đường cong sắc bén, kiên nhẫn đã bắt đầu không đủ:"Nói chuyện".

Sơ Lê phát run, nhấp nhấp môi nhỏ giọng lẩm bẩm:" Tôi không muốn nói"

Trong lòng Trần Dã hiện lên chút oán khí. Đã nhiều lần hắn phát hiện ra Sơ Lê cảm thấy hắn rất phiền chán. Nghĩ đến như vậy, hắn cũng không thể hiểu nổi nơi nào ở mình cảm thấy bực bội, chính là cảm giác vô cùng vô cùng vô cùng không thoải mái.

Sơ Lê cúi thấp đầu đi lướt qua vai hắn, hướng đến cổng lớn trung tâm thương mại mà đi.

Đôi mắt Trần Dã đã lộ vẻ hơi tức giận, tâm tình đã không tốt, nhiều sức mà cũng lắm thủ đoạn tóm lấy cánh tay tinh tế của cô, ngữ khí kiêu ngạo lại mang theo điểm tùy ý:" Tôi có nói cho cậu đi?"

Trần Dã không chịu để cô đi, thì cô cũng đừng có ý định chạy thoát.

Hắn vẫn luôn là như vậy, cái sức khống chế người khác thật là kinh khủng.

Sơ Lê mặt trắng như tờ giấy, vành mắt phiếm hồng, bộ dáng nũng nịu thật đáng thương.

Cô hít hít cái mũi, đôi mắt đen lấp lánh như phát ra ánh sáng, hơi hơi ngước mặt nghiêm túc nói:" Trần Dã, tôi biết cậu chán ghét tôi, nhưng cậu không thể khi dễ tôi."

Lời cô nói phiêu phiêu dừng ở trong tai Trần Dã, trong lòng hắn lại không nói rõ phiền chán, cao lãnh liếc cô một cái, trên mặt không biểu tình nói:" Đùng vậy, rất chán ghét".

Sơ Lê cô còn hăng hái có phải hay không?

Ai cmn hiếm lạ mà nhìn hai mắt cô?

Trần Dã nhạt nhẽo nhìn cô một lượt sau đó quay đầu bỏ đi

Hai tay Sơ Lê vừa mới nắm chặt dần dần buông ra, ánh sáng bên ngoài quá là chói mắt. Đột nhiên có người vỗ bả vai cô, cô liền xoay người, Triệu Hợp Thuần trên mặt đầy vẻ tươi cười không hề có sự biết trước mà đi đến làm đâm thủng cả tầm mắt cô:" Hắc, Lê Lê, là em đây"

Sơ Lê ngơ ngẩn nhìn Triệu Hợp Thuần, trong lòng lại dâng lên một trận lạnh băng. Cô bày thẳng luôn vẻ mặt lạnh tanh, không có lấy một biểu tình dư thừa.

_______________hết chương 7_______

Tác giả có lời muốn nói: Tốt. Hôm nay không có lời cợt nhả

Trần Dã đúng là không có nhân khí, không có một người thích hắn...( Lược bỏ 10k từ càm ràm)

Minhminh có lời muốn nói: Trần Dã làm bộ làm tịch, đã nghiện lại còn ngại.:))

Khi edit mình có vô vàn lời muốn nói nhưng sợ lại đứt mạch cảm xúc của các bạn, còn bây giờ thì chỉ muốn nói chuyện chính: tuần sau đi học rồi, thời gian của mình sẽ bị thu hẹp rất nhiều nên có gì sai sót trong thời gian đăng truyện thì mọi người bỏ qua nha. Mình vẫn sẽ yêu mọi người thật nhiều và mong mọi người hãy trao trọn vẹn con tim sến súa cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi