ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

Ác ma đại nhân cùng Liêu Xuyến Xuyến lén lút tới gần phòng thang máy, thế nhưng trước cửa thang máy lại có hai gã vệ sĩ cao to đứng chắn giữ không cho ai tiếp cận.

Vì vậy hai người đành nấp vào góc rẽ hành lang, nhỏ giọng bàn bạc.

“Ác ma đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Liêu Xuyến Xuyến sợ hãi hỏi.

“Nhóc con này, chưa xem qua phim hành động của Mĩ sao? Còn không biết mấy diễn viên kia làm thế nào? Hả?” Ác ma đại nhân tháo mũ cùng khẩu trang, cả áo khoác bên ngoài cũng cởi xuống luôn, lộ ra lớp áo len lông cừu bên trong. Mặc dù đồ của ác đại nhân toàn là hàng đại hạ giá rẻ tiền, thế nhưng tròng lên người hắn lại có cảm giác khác hẳn, giống như người mẫu chụp hình quảng cáo cho mấy hãng thời trang nổi tiếng. Chỉ là, có anh hùng đơn độc nào lại mặc áo len lông cừu đi xả thân cứu đời không? Hả? Như trong truyện tranh á, ít nhất cũng phải khoác một cái áo choàng đen dài trông cho thật ngầu chứ …

Liêu Xuyến Xuyến nhìn trang phục của ác ma đại nhân mà không thốt được lời nào.

Lúc này, ác ma đại nhân đã chống nạng tới gần hai gã vệ sĩ kia.

“Mày là ai?” Một gã cảnh giác đưa tay chặn lại.

“Ta tới tìm người.” Đối mặt với mấy tên mặt mũi hung ác như vậy mà tâm không hoảng loạn, ác ma đại nhân cũng thật không tầm thường.

“Biến đi! Đừng có kiếm chuyện!” Gã vệ sĩ đẩy mạnh một cái, vậy mà ác ma đại nhân một phân cũng không bị di chuyển, đứng vững như tượng đá.

“Ê!” Dường như phát hiện ra chuyện gì khác lạ, hai gã vệ sĩ lập tức rút súng chĩa về phía ác ma đại nhân, “Rốt cuộc mày là ai?”

********************************************

Liêu Thần đứng trước mặt Đằng Nguyên, chậm rãi cởi bỏ quần áo, từng chiếc lại từng chiếc rơi xuống.

Đến khi y bắt đầu mở từng nút cúc trên áo sơmi, Đằng Nguyên đột nhiên chồm tới, như con báo lao lên vồ mồi, ôm lấy Liêu Thần cùng ngã vào bể bơi.

Nước bể làm áo của Liêu Thần ướt sũng, dán sát vào da thịt. Sơ mi màu trắng bị nhúng nước liền trở nên trong suốt, khiến cho hai hạt thù du trước ngực y ẩn ẩn hiện hiện. Đằng Nguyên thấy thế liền nổi lên thú tính, đem y phục trên người Liêu Thần xé thành từng mảnh nhỏ, thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, mà gã thì đưa tay túm lấy gáy Liêu Thần, đẩy y chìm sâu vào trong bể, thật sâu hôn xuống.

Vào lúc này, Liêu Thần thừa dịp y cùng Đằng Nguyên thân cận một chỗ, lén vươn tay kéo mớ tóc giả, cầm thật chắc lấy dao nhỏ, bất chấp lưỡi dao cứa vào da thịt, một mực nhằm vào động mạch cổ của Đằng Nguyên đâm xuống!

Đằng Nguyên không hổ là được huấn luyện từ nhỏ, vung tay một phát bắt được cổ tay Liêu Thần. Gã dùng sức vặn nhẹ, Liêu Thần bị đau liền buông dao ra, lưỡi dao cùng máu tươi tí tách nhỏ xuống hồ. Đằng Nguyên hung hăng nói, “Thần, chiêu này cũ quá rồi! Cậu cho rằng chỉ một mình cậu là có thể giết ta sao?” Dứt lời, gã lập tức kéo Liêu Thần từ trong nước lên bờ, đưa y áp đảo bên bờ đá cẩm thạch, càng thêm điên cuồng ôm hôn cùng ve vuốt.

Đang dở dang làm “chính sự”, đột nhiên bên ngoài có tiếng hét thảm, Đằng Nguyên cảnh giác ngẩng đầu lên, còn tưởng là kẻ thù tìm tới, thế nhưng gã thật nghĩ không ra có tên nào to gan tìm được đến tận đây a. Ra lệnh một câu bằng tiếng Nhật, ngay lập tức, từ trong chỗ tối có năm, sáu ninja bịt mặt nhảy vọt ra —– những người này đều là vệ sĩ riêng của Đằng Nguyên, được lựa chọn từ những người xuất sắc nhất trong gia tộc ninja, lợi hại không kém bộ đội đặc chủng của Mĩ luôn!

Đám ninja lập tức thi triển đội hình bảo vệ Đằng Nguyên, có tên đằng sau còn đeo nguyên một khẩu bazooka to bự. Cả đám nhìn chằm chằm về hướng có tiếng thét vang lên, vũ khí nắm chặt trong tay.

Trong bóng tối, “kẻ đánh lén” chậm rãi bước tới. Thấy người nọ tập tễnh xuất hiện trong tầm mắt, Đằng Nguyên không khỏi kêu lên, “Thằng cha tàn phế!!!”

Thì ra người đang chống nạng đi tới kia chính là Quân Tư Vũ!!

Thật khó tin, một kẻ tàn tật, tay không tấc sắt lại có thể hạ gục cả đám vệ sĩ bên ngoài, còn nghênh ngang tới đây!

Hết thảy đều hoang đường!!

“Đằng Nguyên, chúng ta lại gặp nhau a!” Quân Tư Vũ ngước lại mở miệng lên tiếng trước.

“Thật nghĩ không ra là ngươi, hừ, ta thấy ngươi khỏi cần ngụy trang đi. Ngươi căn bản không có tàn phế què quặt gì a!” Đằng Nguyên đứng giữa vòng vây của ninja, gằn giọng.

“Nhiều lời nói nhảm làm gì, ta tới đón Liêu Thần.” Trong mắt Quân Tư Vũ ánh lên vẻ lạnh lùng, mấy ninja kia theo bản năng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Đại ca! Người này không đơn giản!” Một ninja lên tiếng cảnh báo.

“Xử hắn!” Đằng Nguyên dứt khoát ra lệnh. Ngay cả đám ninja này cũng nhận định như vậy, Quân Tư Vũ quả nhiên không không phải người bình thường! Vậy mà lúc trước gã lại không phát hiện ra,khá khen cho hắn cũng giỏi che giấu đi!

Hai tên ninja cùng lúc xông lên tấn công, kiếm ảnh sáng lóa chia thành hai hướng bổ về phía Quân Tư Vũ. Vậy mà trong nháy mắt, còn chưa kịp nhìn thấy động tác của hắn, cả hai đã ôm trán ngã xuống.

Chỉ trong nháy mắt đã xử lý gọn hai tên ninja! Đằng Nguyên sợ tới ngây người!

“Đại ca! Tên này chắc chắn là người nhân bản của tố chức sát thủ N.C!” Một tên ninja trên mặt có đeo kính đo chỉ sổ sức mạnh, trong nháy mắt đem ác ma đại nhân ra mổ xẻ đo đạc, thế nhưng đến khi kết quả phân tích hiện ra, chỉ số đều là vượt quá giới hạn của con người a!

Mà Liêu Thần lúc này nằm hôn mê trên mặt đất, không hay biết chuyện gì đang xảy ra.

“Người nhân bản? Các ngươi cũng thật giỏi tưởng tượng!” Ác ma đại nhân phát dương thần uy, ma tính dần dần hiển lộ, trong bóng tối, đôi mắt lóe lên sắc u lam quỷ dị khiến người ta không khỏi sợ hãi!

“Nổ súng!” Đằng Nguyên kêu to ———————– gã không ngờ khi tới thành phố này lại gặp phải một kẻ có khả năng đe dọa tính mạng lớn đến như vậy! Từ trước đến giờ chưa từng có sát thủ nào tiếp cận được gã quá trăm bước chân!

Theo lệnh của Đằng Nguyên, một tên ninja khiêng bazooka lên, bóp cò ———————————

[RẦM ————————————————————–!!]

Tiếng nổ cực lớn vang lên, đầu đạn hỏa tiễn phóng bay ra, tên ninja kia chịu không nổi sức giật phản lại, bị hất bay qua một bên.

Vì vậy, Đằng Nguyên được chứng kiến cảnh tượng khó tin nhất trên đời —— đầu đạn hỏa tiễn kia vừa phóng tới, ác ma đại nhân vươn tay đỡ lấy, nắm trong tay tung qua tung lại như một món đồ chơi.

Ngồi xổm xuống, ác ma đại nhân nhẹ nhàng đem đầu đạn hỏa tiễn kia đặt cạnh thành bể bơi, sau đó ngẩng đầu nói, “Nhân mạng là thứ rất yếu ớt, nếu không biết cách giữ gìn, nó sẽ rất dễ dàng tan vỡ. Giống như thứ hỏa tiễn dễ phát nổ này. Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi muốn lựa chọn thế nào đây? Muốn ta cho đầu đạn này im lìm tắt ngúm? Hay là ở khoảng cách này phát nổ, cho các ngươi tan thành mây khói?”

“Dừng tay!” Đằng Nguyên khẩn trương vô cùng, vội vàng xua tay, hét lớn, “Được rồi! Rốt cục ngươi muốn gì?”

“Trả Liêu Thần lại cho ta.“ Ác ma đại nhân khí thế áp đảo khiến cho những người ở đó đều dựng tóc gáy, hắn lành lạnh cười, nâng một ngón tay, nói, “Tuân theo quy luật tuần hoàn của nhân loại, dung nhập vào hệ thống yếu ớt mà loài người hèn mọn xây dựng lên — ta nghĩ, chỉ cần một thứ nào đó ….. mà nhân loại các ngươi coi trọng, các ngươi không cần giải thích, cũng không có tư cách giải thích, chỉ cần hiểu rằng ——- phần là thứ ác ma muốn có được, thì bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi, thần không thể, số mệnh không thể, ngươi, cũng không thể!”

Vừa dứt lời, ma khí đột nhiên tăng vọt, mấy ngọn đèn treo trên tường giống như bị bóng đêm nuốt chửng, một tia sáng cũng không thể lọt qua. Đám người Đằng Nguyên giống như bị cảm giác tuyệt vọng khủng bố xâm lấn tâm hồn, so với kiếm đâm dao cắt còn đau đớn hơn nhiều, toàn thân cứng ngắc không thể cử động. Ác ma đại nhân ưu nhã bước tới, vậy mà lại giống như ác thú lướt qua, sát khí đem Đằng Nguyên nhấn chìm.

Đây là ……

Ma!!!

Ma … ma …ma …!!! Loại cảm giác khó nói lên lời! Cấm kỵ! Giết chóc! Điên cuồng! Bị nhấn chìm đến chết!

Đủ loại cảm thụ cực đoan hội tụ tại một điểm, đó chính là sự trùng kích của ác ma!!

Đó mới thực sự là diện mục của ác ma!

Thẳng đến khi Liêu Thần bị Quân Tư Vũ đưa đi, rất lâu sau, Đằng Nguyên bị doạ cho cứng người mới dần hoàn hồn lại, mồ hôi lạnh toát ra như tắm. Gã ngã ngồi xuống đất, toàn thân phát run. Vừa rồi gã mới xác nhận, người kia – kẻ tàn phế đã từng bị gã đánh cho bầm dập ở công ty, căn bản không phải là [con người]!!!

Hắn so với cái gọi là hồn ma xác ướp gì đó còn đáng sợ hơn! Là thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên cõi đời này!!

Liêu Thần bị thứ đó đưa đi!

Nếu như phải định nghĩa rõ ràng Quân Tư Vũ là thứ gì đó, trong đầu Đằng Nguyên chỉ hiện lên hai chữ ————

Ác ma!!!

Rốt cuộc, ma khí cực mạnh sau một hồi phát động đã tác động mạnh mẽ tới đại não của nhân loại, kích thích quá trình trao đổi và nhận thức thông tin rất là nhanh!

************************************************************

Ngày hôm sau, Liêu Thần tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường của mình.

Liêu Xuyến Xuyến cùng ác ma đại nhân thông đồng với nhau, dựng chuyện kể rằng đích thân Đằng Nguyên đưa y về, còn nói sau này gã sẽ không quấy rầy cuộc sống của y nữa.

Liêu Thần ù ù cạc cạc, không biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng là y có tới tìm Đằng Nguyên, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.

Buổi chiều, y nhận được điện thoại của Đằng Nguyên gọi tới, thái độ đột nhiên rất khách khí, nói gì mà ở bên Nhật có việc phải về gấp, thời gian sắp tới sẽ không qua gặp y được. Liêu Thàn nghe xong liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Chuyện của Đằng Nguyên tạm thời đã giải quyết xong. Nghỉ ngơi một ngày, Liêu Thần rốt cục hồi phục như cũ, lại chuyên tâm vùi đầu vào công việc để quên đi những chuyện không thoải mái.

Thế nhưng đám người Đằng Nguyên sau khi bị ác ma đại nhân dọa cho một chặp, với bản tính đeo bám cố chấp, gã không hề rời đi mà lặng lẽ ẩn thân tại thành phố này, còn mời một âm dương sư người Nhật pháp lực cao cường tới trừ ma —– dù sao cũng đã nhận định ác ma đại nhân không phải là người, thế nhưng Đằng Nguyên không biết phải làm sao, thôi thì mời thầy trừ ma tới thử xem.

Cho nên vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, Liêu Thần lo xong công việc buổi sáng liền tất tả đi làm, ác ma đại nhân nhàn nhã ở nhà giải quyết nốt bữa ăn. Bất chợt, chuông cửa vang lên.

Ác ma đại nhân ngồi xe lăn ra mở cửa cho khách, nào ngờ vừa thò đầu ra liền ăn nguyên một vốc muối vào mặt.

Ngoài cửa là một người Nhật mặc đồ âm dương sư, trong tay cầm pháp trượng, miệng lầm rầm chú ngữ tiếng Nhật đang dùng dây thừng buộc thành kết giới trước cửa nhà bọn họ, trên tường thì dán đầy phù trú, không những thế còn kê đệm ngồi chồm hỗm tại cửa ra vào, nói lầm bầm đủ thứ trừ ma diệt quỷ gì đó.

Có điều, ác ma cấp cao Đại quý tộc Vũ Uyên công tước căn bản không thèm ra tay, lập tức quay vào nhà cầm điện thoại quay số 110, lại gọi cho cả tòa soạn nhật báo cùng quản lý khu nhà.

Ngày hôm sau, nhật báo đưa tin:

“Ngày XX, có một du khách người Nhật mắc hội chứng tâm thần phân liệt đột nhập vào nhà dân, tự nhận mình là thầy trừ tà. Sau đó, du khách này đã được cảnh sát tiến hành tạm giam quản lý, chờ ngày trục xuất về nước —— tin tức do anh Quân ở số điện thoại xx xxxx xxxx cung cấp.”

Hôm đó, ác ma đại nhân được thưởng một trăm đồng tiền bán tin tức.

Hết chương 25

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi