ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

—– Phiên ngoại đặc biệt nhất định phải chen vào —–

Mùa đông đến, những ngày thời tiết sáng sủa bỗng trở nên hiếm hoi, bầu trời lúc nào cũng mang vẻ u ám nặng nề. Nhìn đám người đi trên đường ai nấy đều cố gắng bước thật nhanh, giống như đang tìm cách trốn chạy khỏi từng đợt gió lạnh lùa thốc vào tận xương.

Anh đứng bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời vần vũ mây xám, con ngươi màu xanh đậm ánh lên vẻ thâm trầm lạnh lùng —— Không, anh không yêu thương bất kì ai, cũng chưa từng để lộ ra cảm xúc mong đợi với một người nào khác. Trái tim anh giống như tro tàn của một mảnh phế tích không người cứu rỗi, nhưng anh cũng chẳng lấy làm bận tâm. Ưu tư sầu muộn – những tình cảm đó đối với anh mà nói chỉ là thứ dư thừa không cần thiết. Nhưng mùa đông dù có kéo dài đến đâu cũng có lúc phải nhường bước cho mùa xuân tràn về, con người cũng vậy, cho dù trái tim có băng giá cỡ nào, đến một ngày, ắt hắn sẽ mở lòng để đón nhận tia sáng tràn ngập, sưởi ấm tâm hồn mình.

“Vũ, anh chuẩn bị xong chưa?” Một thanh niên gầy yếu đứng phía sau anh nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

Anh ngoảnh lại nhìn về phía chủ nhân của giọng nói quen thuộc kia, khẽ gượng cười, vẻ mặt có chút tang thương thống khổ, “Thần, em thực sự muốn đi cùng tôi sao?”

“Vũ, tôi đã quyết định vứt bỏ hết tất cả, không còn vướng bận, chúng ta có thể cùng nhau tới nơi đó rồi.” Trong mắt thanh niên kia tràn ngập ưu thương, nhưng cậu vẫn cố mỉm cười.

“Vậy chúng ta cùng đi.”

Anh xoay người, bước tới gần bên người kia, bàn tay rắn chắc khẽ lùa vào mái tóc đen mềm của cậu, kéo sát lại. Anh cúi đầu, đặt lên môi cậu nụ hôn bỏng cháy.

Mang theo hơi thở gấp gáp, anh khàn khàn nói, “Thần, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.”

“Vậy hãy cùng nhau xuống địa ngục.” Trong đôi mắt cậu, một ngọn lửa rực cháy mãnh liệt giống như nhiệt tình đang thiêu đốt trong tim, khác hẳn với vẻ trầm tính lãnh đạm thường ngày.

“Ừ … chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau, cho dù là xuống địa ngục.” Những ngón tay đan vào nhau, siết chặt, anh đẩy cậu dựa sát vào tường, cùng nhau đắm chìm trong dục vọng ……

——————————————— [Đô thành tuyệt vọng] – Tác giả Liêu Xuyến Xuyến | Bài viết xuất hiện lần đầu trên diễn đàn văn học Jinjiang | ——————————–

Độc giả bình luận:

1 | Thủy Thủy chấm điểm: 2 điểm

Chị ơi, em xúc động quá! Ngày nào em cũng chờ đọc văn của chị, chỉ mong Thần và Vũ có được kết cục tốt đẹp. Nếu hai người có thể chung sống hạnh phúc bên nhau thì thật tốt, hu hu, em đã vừa xem vừa khóc đó.

———

Tác giả trả lời : Chu ~ Tiếc quá, ta đã định cho kết thúc BE mất rồi.

2 | Tai Po chấm điểm: 1 điểm

Tàn nhẫn quá, sao nàng không để Thần ca giải thích hiểu lầm cho Vũ ca biết chứ! Ta không muốn Thần ca phải chết đâu!

———

Tác giả trả lời : Cái này …nội dung câu chuyện là bí mật, không thể tiết lộ a.

3 | Bé ZZ chấm điểm: -2 điểm

Thảm quá à ~ Ta đọc chương đầu tiên mà đã khóc suốt buổi rồi, tác giả đại nhân, nàng mua khắn giấy đền cho ta đi! Hồi ta xem bộ [Ác ma cũng đi làm] còn không khóc đến mức này đâu nha!

———

Tác giả trả lời : Đây là ngược văn mà ~

[Phía trên là trích đoạn tiểu thuyết đam mỹ mà Xuyến Xuyến viết rồi up lên website của trường, phía dưới mới là nội dung chính của câu chuyện]

*********************************************

Mùa đông đến, những ngày thời tiết sáng sủa bỗng trở nên hiếm hoi, bầu trời lúc nào cũng mang vẻ u ám nặng nề. Nhìn đám người đi trên đường ai nấy đều cố gắng bước thật nhanh, giống như đang tìm cách trốn chạy khỏi từng đợt gió lùa lạnh thốc vào tận xương.

Ác ma đại nhân đứng bên cửa sổ, tay bưng chén trà nóng, vừa uống vừa chờ đám người Liêu Thần và Ma hoàng bệ hạ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi picnic. Hắn đưa mắt liếc nhìn chiếc Chery Liêu Thần vừa mua, khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười khó hiểu.

“Vũ Uyên, lại giúp một tay coi.” Ma hoàng xách một túi lớn đưa cho Chiến Long, sau đó quay sang phàn nàn kẻ lười chảy thây cái gì cũng không làm.

Ác ma đại nhân giả điếc, không chịu nhúc nhích.

“Vũ Uyên, ngươi lại làm ta nhớ đến hồi Thiên – Địa đại chiến ngày xưa ghê.” Ma hoàng bệ hạ đặt mông xuống, vòng tay ôm lấy thành ghế, kể lể, “Hồi đó, ngươi lười đến mức ngay cả bít tất cũng không chịu giặt, kết quả ta lại phải làm hết. Tính ra ngươi nợ ta nhiều lắm đó.”

“Đừng nói nhảm.” Vũ Uyên sờ sờ tóc y, cố ý nói, “Đừng quên bây giờ ngươi đang là ‘em họ’ của ta. Em trai ngoan, mau xách đồ lên xe đi.”

“Hứ, đồ vong ân phụ nghĩa.” Ma hoàng bĩu môi, “Ngươi nạp QQ tệ cho ta được không?”

“Sao ngươi không tự đi mà nạp?” Ác ma đại nhân hỏi.

“Ta mà có tiền nạp thì còn nhờ đến ngươi làm gì.”

“Phải ha, nhưng lỡ ta nạp cho ngươi một lần, sau này ngươi lại quen thói chạy xuống nhân gian vòi vĩnh nữa thì sao? Riêng chuyện này ta không thể nuông chiều ngươi được.” Ác ma đại nhân tỏ rõ lập trường.

“Ai, chưa từng thấy tên nào vong ân phụ nghĩa như vậy a!” Ma hoàng bệ hạ bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.

Rốt cục mọi người cũng chuyển xong đồ đạc lên xe. Liêu Thần đương nhiên lãnh trách nhiệm làm tài xế, còn ác ma đại nhân thì quen mui chiếm cứ vị trí ghế phụ bên cạnh, vắt chân ngồi giở báo ra đọc. Ma hoàng cùng Chiến Long háo hức nhảy ra ghế đằng sau. Bốn người vui vẻ cười nói tiến về ngoại ô.

Ma hoàng bệ hạ ngồi ngây ra ở ghế sau một hồi, rốt cục lên tiếng.

“Vũ Uyên, ta giúp ngươi làm một việc.”

“Việc gì? Lại gây chuyện nữa hả?” Ác ma đại nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu nhìn Ma hoàng, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Bọn ta đã photo tập hồ sơ xin việc mà ngươi giấu dưới gầm giường, sau đó gửi đi cho rất nhiều công ty giúp ngươi rồi. Vậy nên, ngươi có tiền thì cho ta mua thẻ nạp QQ tệ đi.” Ma hoàng bệ hạ đắc ý khoe công.

“Ý cậu là tôi cho Quân Tư Vũ ít tiền quá hả?” Liêu Thần nghe thấy, có chút phật ý.

“Đúng là ít quá đó, đến tiền ăn còn không đủ.” Ma hoàng nhanh miệng nói.

“Ngại ít nên không muốn làm ở chỗ tôi nữa chứ gì!” Liêu Thần hỏi lại.

“Cho nên ta mới giúp hắn gửi hồ sơ đi xin việc đó. Ngươi xem mấy công ty kia chỗ nào cũng trả lương tới vài ngàn lận, trong khi ngươi một tháng mới trả cho hắn có bảy trăm đồng.” Ma hoàng bệ hạ ngây thơ vô tội nghiễm nhiên cùng Liêu Thần châm ngòi chiến tranh.

“Này, hai người đừng có cãi nhau a!” Ác ma đại nhân vội vàng khuyên can.

“Không phải chuyện của anh. Nếu chê lương ít thì tự đi chỗ khác mà xin việc, sao lại phải bày trò nhờ người nhà đứng ra nói như vậy với tôi?” Liêu Thần đương nhiên là phát giận.

“Tôi chưa nói gì hết, ngài vừa rồi cũng nghe thấy nó nói mà, là nó gạt tôi đi gửi hồ sơ lung tung đó chứ.” Quân Tư Vũ giải thích.

“Vậy sao anh phải lén lút giấu hồ sơ xin việc dưới gầm giường? Thật ra là anh có ý định đi xin việc, thấy có nơi nào tốt là chuyển sang ‘ăn máng khác’ phải không?” Liêu Thần nói.

“Đâu có, Liêu tổng ngài có ơn lớn với tôi như vậy, làm sao tôi bỏ ngài được.” Ác ma đại nhân bắt đầu xuống giọng nịnh nọt.

“Giỏi lắm! Đường đường là Vũ Uyên đại công tước mà lại bắt chước đám phàm nhân nói ra mấy lời nịnh hót như vậy! Vũ Uyên, giờ thì ta thấy rõ cái bản chất ‘chân trong dài hơn chân ngoài’ của ngươi rồi! Mấy ngàn năm qua, đã bao giờ ngươi nói mấy lời nịnh bợ ngọt ngào như vậy với ta đâu!” Ma hoàng bệ hạ oa oa gào lên.

Trong chiếc Chery nhỏ lập tức vang lên tiếng cãi vã gào thét, ồn ào tới mức Liêu Thần phải cho xe đỗ lại ven đường.

“Đủ rồi!” Ác ma đại nhân đành giương cờ đình chiến, chờ cho Liêu Thần cùng Ma hoàng im lặng rồi mới chậm rãi lên tiếng, “Các người không phải là muốn ra ngoại thành cắm trại sao? Giờ lại cãi nhau như vậy? Chỉ là một bộ hồ sơ xin việc thôi mà, đừng có làm mọi người mất hứng chứ?”

“Như vậy đi, tôi cũng nói thẳng luôn, đúng là tôi cảm thấy tiền lương ở cửa hàng hoa quá ít, vậy nên mới chuẩn bị đi tìm công việc khác ổn định hơn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi rời bỏ cửa hàng hoa Thần Vũ, dù sao đó cũng là nơi tôi đã góp một phần công sức của mình vào, cho nên cuối tuần tôi vẫn sẽ về phụ việc cho cửa hàng hoa. Mặt khác, tôi sẽ không nhận lương ở cửa hàng hoa nữa, không chỉ có vậy, sau khi kiếm được việc làm, tiền lương hàng tháng tôi sẽ góp vào giúp Liêu tổng trả tiền thuê nhà.”

“Còn ngươi, ngươi trách ta suốt mấy ngàn năm qua không nói được mấy lời ngọt ngào tử tế? Vậy lát nữa ngươi ngồi ngẫm nghĩ xem, muốn ta nịnh ngươi thế nào thì ghi ra giấy, đợi đến nơi rồi ta đọc cho ngươi nghe, được không?”

“Tốt, quyết định vậy đi.” Ma hoàng bệ hạ vẫn như mọi lần dễ dàng bị Quân Tư Vũ mua chuộc.

“Cắt.” Liêu Thần không biết vừa rồi mình bị làm sao, khi nghe thấy Quân Tư Vũ nói muốn rời đi, tự dưng cảm thấy kích động lạ lùng. Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại thì đúng là bản thân đã phản ứng có chút quá đáng, vậy nên y không định nói thêm gì nữa, chỉ là …… Sao tim tự dưng đập nhanh vậy nè? Tận lực làm cho mình không nghĩ đến nữa, Liêu Thần tiếp tục lái xe, nhưng tâm trí lại trôi đi đâu mất rồi.

“Ngươi rốt cục xin cho ta vào vị trí nào vậy?” Quân Tư Vũ sau khi bình tĩnh ngồi lại vào xe thì chợt nhớ ra, quay lại hỏi Ma hoàng đang vùi đầu vào quyển vở múa bút thành văn.

“Lao công, thợ trát vôi vữa, nhân viên bán đồ ăn, công nhân cọ WC.” Chiến Long mặt không biểu tình liệt kê ra hết.

“……” Ác ma đại nhân lại im lặng chăm chú đọc báo.

Hai tiếng sau, xe của bọn họ rốt cục cũng tới được bìa rừng phân cách giữa ngoại ô với thành phố. Sâu trong cánh rừng này là nơi tọa lạc của ngôi trường quý tộc mà Xuyến Xuyến đang theo học. Xét về vị trí thì ngôi trường có phần hơi khép kín, học phí lại cao, Liêu Thần chỉ vì đầu tư cho việc học của Xuyến Xuyến mà đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Lần này bọn họ tới đây, một phần là để thăm Xuyến Xuyến, đồng thời tranh thủ tham dự buổi họp phụ huynh đầu năm do nhà trường tổ chức.

Vì biết trước sẽ có cuộc họp này nên Liêu Thần lúc ra khỏi nhà đã mặc comple chỉnh tề, còn ác ma đại nhân thì lại ra vẻ bề trên nói với Ma hoàng, “Em trai, vào xem thử đi, sau này em sẽ học ở đây a.”

“Bớt nói nhảm đi!” Ma hoàng lấy khuỷu tay huých vào sườn hắn, làu bàu.

Liêu Thần loay hoay tìm chỗ đỗ xe, giữa một rừng Limosine sang trọng, chiếc Chery nhỏ bé bỗng trở nên nổi bật khác thường.

Liêu Xuyến Xuyến đứng đợi ở cổng trường từ lâu, mãi mới thấy anh trai dẫn ác ma đại nhân tới, nhưng sao lần này lại có thêm hai anh đẹp trai nữa theo sau a? Con bé dụi dụi mắt nhìn kỹ lại một lần, sau đó mừng rỡ quơ tay ríu rít gọi mọi người.

“Liêu Xuyến Xuyến, nhà cậu nghèo thật a. Nhìn cái xe trông như đống sắt vụn biết chạy vậy đó.” Mấy nữ sinh đứng sau con bé lớn tiếng châm chọc.

“Hứ, thì đã sao? Nhà tôi nghèo có liên quan gì đến các cậu?” Liêu Xuyến Xuyến cũng không vừa, mỉa mai đáp trả.

“Không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng có kẻ nghèo hèn như vậy đến theo học, học viện này cũng thật mất mặt a.”

“Phải đó, đồ nghèo rớt!” Cả đám nữ sinh bật cười kênh kiệu sau đó nghênh ngang bỏ đi.

”Đồ bà tám chảnh chọe!” Liêu Xuyến Xuyến thầm mắng một tiếng rồi chạy ra đón anh trai. Nếu không phải là học sinh bị nghiêm cấm rời khỏi trường, đến cuối tuần mới cho phép người nhà tới thăm, Liêu Xuyến Xuyến còn nghĩ trường học này so với nhà tù còn giống hơn. Xung quanh đều là rừng núi âm u, có bị nói là nơi khỉ ho cò gáy cũng đúng.

Hết chương 47 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi