ÁC MA CŨNG ĐI LÀM

Ác ma đại nhân dừng lại nghỉ chân ở cung điện của mình thêm vài giờ đồng hồ.

Cung điện của hắn tọa lạc trên một ngọn núi nằm ở nơi hẻo lánh hoang vu nhất Ma giới, cái nơi quanh năm bị bóng tối bao phủ, ngay cả ánh trăng cũng chiếu không tới, là nơi tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của Ma giới.

Tòa thành của hắn diện tích cũng không lớn lắm, đủ để bao một vòng quanh cung điện, kiến trúc xây dựng theo phong cách cổ xưa, bởi vì ở đây không có ánh sáng nào chiếu lọt nên đèn đường cao áp lúc nào cũng sáng choang, cái tên “Đăng Thành” cùng từ đó mà ra. Cung điện riêng của ác ma đại nhân nằm chếch về phía tây bắc của thành, mà nói là cung điện thì chi bằng lấy hình ảnh một khu biệt thự cấp cao ở Nhân giới cho dễ tưởng tượng. Nơi này luôn có người ở lại để quản lý trông coi, trước kia mỗi lần Quân Tư Vũ về Ma giới đều ghé qua đây thưởng thức một chén hồng trà đặc sản của Đăng Thành, nhấm nháp một miếng bánh ngọt thơm bùi vị mật và hoa lan, nghe thì có vẻ đơn giản chứ thực ra có tìm khắp Ma giới cũng không thấy nơi đâu có được một bữa trà chiều và điểm tâm thơm ngon hơn thế nữa. Mà lần gần đây nhất ác ma đại nhân ghé lại Đăng Thành nhâm nhi chén trà chắc cũng phải cách năm mươi năm có lẻ rồi.

Vào lúc này đây, ác ma đại nhân không chỉ ngồi thưởng thức hương vị quen thuộc đó mà còn ra lệnh cho người hầu gói thêm một ít bánh xếp vào túi rồi treo ra giỏ xe điện cho hắn, đem về cho Liêu Thần nếm thử, dù sao cũng coi như đi công tác xa nhà một chuyến, lẽ nào không có quà đem về? Ác ma đại nhân tao nhã dùng khăn ăn có thêu chỉ vàng nhẹ lau đi vụn bánh dính trên khóe miệng, bước vào phòng riêng trút bỏ bộ lễ phục Ma giới, khi đi ra đã là hình tượng Tây trang chỉnh tề rất có mùi công nhân viên chức, ngồi xe đạp điện chuẩn bị quay về Nhân gian.

Khi ác ma đại nhân mòn mỏi cưỡi xe điện phóng về Nhân giới cũng là lúc ở đây đang gió bão ầm ầm, mà cơn bão này có chút kì lạ, giống như không phải hình thành do thời tiết mà là tiếng khóc thương tâm vọng từ Thiên đường trút xuống, cho nên mưa gió cứ từng hạt từng hạt rào rào tuôn rơi trắng xóa đất trời. Ác ma đại nhân tự thấy may mắn khi đã dặn người hầu dùng túi nilon gói bánh trái lại, mà hắn cũng rất kịp thời lôi áo mưa vẫn cất trong cốp xe ra chùm vào, tiếp tục thẳng tiến về nhà Liêu Thần.

Hiện tại là gần mười giờ đêm, ác ma đại nhân vươn vai vặn vẹo một lúc, cũng không về thẳng nhà mà vòng xe tới một cửa hàng trang sức nhỏ ở gần ngã tư đường, dùng kết giới khóa xe đạp điện lại, mặc nguyên áo mưa như thế bước vào cửa hàng nhà người ta để chọn mua một cặp nhẫn đôi —— Hắn biết chắc nếu cứ tự nhiên xuất hiện trước mặt Liêu Thần thì không chọc cho y nổi giận rồi đùng đùng đòi tuyệt giao với mình mới là lạ. Vậy nên muốn xây dựng hình ảnh gặp gỡ lãng mạn cảm động thì hắn phải chuẩn bị trước một chút, quyết định kịch bản sẽ là khi vừa gặp mặt Liêu Thần, hắn sẽ đưa đôi nhẫn bạch kim này ra làm mồi đánh lạc hướng dập tắt lửa giận của y, tiếp đó là trà bánh, cộng thêm lời ngon tiếng ngọt, củi khô lửa bốc, cuối cùng là …… Chậc chậc, không lo có chuyện y không chịu nghe. Khóe miệng ác ma đại nhân nhếch lên nụ cười thâm thúy.

Ôm trong đầu ảo tưởng về kế hoạch hoa mộng đẹp đẽ, ác ma đại nhân cúi đầu ngắm nghía đôi nhẫn bạch kim đang nằm trong tủ ánh lên những tia lấp lóe bên dưới ngọn đèn nhỏ, cúi thêm chút nữa nhìn xuống bảng giá tiền, ác ma đại nhân lập tức phát hiện ra vấn đề trọng đại —— Trong người hắn mang không đủ tiền! Ác ma đại nhân đứng đó suy nghĩ lâu thật lâu, rốt cục lủi thủi bỏ đi trong ánh nhìn khinh bỉ của cô nhân viên bán hàng. Hắn quyết định dắt xe đạp điện sang tiệm cầm đồ ở gần đó, cầm cố tạm một thời gian lấy tiền mua nhẫn. Rốt cục nhẫn đôi cũng đã mua được, nhưng chiếc xe yêu quý thì lại ra đi mất rồi.

Ác ma đại nhân đành phải khoác áo mưa, một tay xách túi bánh một tay cầm hộp nhẫn, liều mạng đội mưa đi bộ về nhà Liêu Thần.

Mà giờ phút này, cái vị thiên sứ trên trời kia càng khóc càng thảm thiết, khiến cho mưa gió cứ như muốn tưới ngập nhân gian, trong màn mưa trắng xóa không thấy rõ cảnh vật phía trước, người đi bộ bình thường ngay cả khi hít thở cũng cảm thấy chật vật khó khăn, như thể chẳng mấy chốc mặt đất sẽ bị nhấn chìm trong màn mưa.

Đối với Liêu Thần mà nói, đêm nay vẫn là một đêm khó ngủ, sau khi tìm mãi không thấy tung tích của Quân Tư Vũ, y thất vọng tràn trề tự mình buông thả đến một quán bar uống rượu giải sầu, uống một lúc đã say mèm, y lại một mình lảo đảo bước xuống garage, rút chìa khóa mở cửa xe định tự lái về nhà.

Bỗng dưng có một người đàn ông xuất hiện sau lưng Liêu Thần, vươn tay nắm lấy cổ tay y, cúi đầu thì thầm, “Đã muộn thế rồi, cưng còn định đi đâu trong bộ dạng này? Hay là chúng ta kiếm nơi nào đó có giường nằm tâm sự cho hết đêm nay đi.” Người vừa nói là một gã đầu tóc bóng lộn trên mặt không hề có ý tốt, vừa rồi trong quán bar gã nhìn trúng Liêu thần, thấy y đã say đến lảo đảo nên định bám theo tranh thủ giở trò đồi bại.

“Anh thả ra! Mau thả ra!” Liêu Thần hầm hừ, đầu óc quay mòng mòng đến mức nói cũng không rõ tiếng, mà y hiện tại cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào, chỉ vùng vẫy kháng cự theo bản năng. Gã đầu bóng lộn kia vòng tay túm lấy y kéo tới cạnh xe của mình, nhét người vào trong. Bên trong xe không gian khá rộng, ghế da ngồi cũng thoải mái, là siêu xe chuyên để cho gã trưng làm màu lấy le với thiên hạ.

“Cục cưng à, anh thích cưng lắm, theo anh về rồi anh tặng cưng chiếc Lamborghini này, thế nào?” Gã hùng hổ đem Liêu Thần đẩy ngã xuống ghế rồi tự mình nhào lên, vùi đầu vào cổ y, hai tay cũng bắt đầu cởi nút áo của người ta.

“Lam cái đầu anh …… Anh mới là con bò ……” Liêu Thần mơ mơ màng màng liên tục càu nhàu chửi rủa đến líu cả lưỡi.

Có điều, đương lúc gã đầu bóng lộn cúi người gặm lên cổ của Liêu Thần, chú thuật trước kia ác ma đại nhân đóng dấu lên người y vì bị kích thích mà bắt đầu phát động —— trước trán Liêu Thần nơi từng bị ác ma đại nhân hôn qua chợt lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt, bắn ra một tia rồi vụt tắt.

Gã đồi bại kia đang cơn kích động nên không phát hiện ra hiện tượng bất thường này, nhưng chưa kịp để gã tiến thên bước nữa thì cổ áo phía sau bị một người kéo mạnh rồi ném ra ngoài, lưng đập vào cây cột chống giữa garage, ngất như trong phim.

Ác ma đại nhân tới cũng nhanh thật.

************************************************

“Liêu tổng này, sao lại không cẩn thận như thế, xem người mềm nhũn thành bộ dạng gì rồi.” Ác ma đại nhân bế Liêu Thần ra khỏi xe, nhẹ nhàng mặc lại áo cho y.

“Tư Vũ …… Tư Vũ …… Anh đừng đi … Xin anh …… ở lại …… Tôi đã liên hệ ……. Bệnh viện … Có thể chữa cho anh …… Anh mau về đi …” Hai mặt y ngập nước, cứ nghĩ mình vẫn đang mơ, ôm chặt lấy cổ Quân Tư Vũ không chịu buông tay.

“Ừ, tôi sẽ không đi. Tôi về rồi đây.” Quân Tư Vũ cúi đầu thì thầm an ủi bên tai y, ôm y đặt vào ghế sau của chiếc Cheryl quen thuộc. Liêu Thần vừa nằm xuống ghế liền ngủ ngon lành, như thế mọi bất an trong lòng đều bị tiếng nói của Quân Tư Vũ thổi bay.

Ác ma đại nhân đành phải tự mình lái xe đưa y về nhà —— Có điều ác ma đại nhân đến giờ còn chưa từng một lần lái xe ôtô mà.

Đối với khả năng chạy xe thì hắn vẫn rất tin tưởng vào bản thân —— Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không biết hình dáng con heo ra sao. Vì vậy mà sau khi đâm lủng đèn pha xe và tông gãy rào chắn, ác ma đại nhân đã có thể quay xe ra khỏi garage, phóng vào màn mưa đêm mịt mù.

Đáng thương cho chiếc xe nhỏ chất lượng không được tốt lắm, đến khi ác ma đại nhân đỗ lại trước cổng khu chung cư thì ngay cả cánh cửa xe cũng rụng luôn ra rồi. Quân Tư Vũ đảo mắt nghĩ thầm, giờ thì hay thật, phen này Liêu Thần chắc chắn sẽ liều mạng với hắn! Vội vàng bế Liêu Thần lên nhà, đặt vào giường đắp chăn tử tế rồi quay lại garage, ác ma đại nhân vắt óc suy nghĩ xem nên xử lý thế nào với cái xe tội nghiệp vì khả năng cầm lái tệ lậu của hắn mà giờ đã rụng cửa, vỡ đèn pha, méo mó rách nát như một đám phế liệu biết đi.

Nhìn cái xe bung nắp capo như con ếch đang há mồm ra cười kia, Quân Tư Vũ nổi lên ác ý, không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng. Hắn lại ngồi vào xe lái thẳng tới chân cầu ở gần ngoại ô, nhấn ga phi luôn chiếc Cheryl xấu số xuống dòng nước đang cuồn cuộn không ngừng. Hủy thi diệt tích, thế là xong chuyện.

Nhìn cái xe rách nát chìm dần trong dòng nước tối đen, ác ma đại nhân hạ quyết tâm sau này phải cật lực kiếm tiền mua đền cho Liêu Thần một con ô tô mới.

Có điều, cơn mưa này trông kiểu gì cũng thấy lạ. Ác ma đại nhân ngẩng đấu nhìn bầu trời, vẻ lo lắng xẹt qua trong mắt, xem ra vẫn chưa định tạnh ráo, cái vị thiên sứ gì kia, muốn khóc đến bao giờ mới chịu ngừng đây?

Ngày hôm sau vẫn mưa không dứt, cả thành phố ngập trong nước mưa không kịp thông thoát, ban phòng chống lụt bão đưa công điện khẩn, nhiều công ty cũng phải ngừng làm việc. Liêu Thần ôm đầu nhăn nhó tỉnh lại, mệt mỏi tiếp cuộc điện thoại thông báo nghỉ làm từ công ty gọi tới.

Không rõ đêm qua đã uống bao nhiêu? Hiện tại trong người thế nào? Liêu Thần cố gắng hồi tưởng trong vô vọng, loạng choạng bước đến bên cửa sổ, vén rèm cửa lên nhìn, chẳng có gì khác ngoài một màn mưa nhạt nhòa, so với đêm hôm qua cũng chẳng khác là bao. Y cào cào tóc, không hiểu rốt cục mình đã làm thế nào mà về được đến nhà. Nguy hiểm thật, lần sau uống rượu rồi tuyệt đối sẽ không lái xe nữa, may mà không bị cảnh sát giao thông chặn lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn nhớ tới cái tên Quân Tư Vũ đến giờ còn chưa có tin tức, trong lòng Liêu Thần nhói lên, rầu rĩ bước ra khỏi phòng ngủ.

Mùi thức ăn ấm áp len lỏi tới làm dạ dày Liêu Thần ọt ọt biểu tình, y quay đầu lại nhìn bàn cơm mấy hôm trống trơn giờ đã được bày biện tinh tươm đầy ắp, ngơ ngác ngẩng lên lại thấy ngay cái tên nào đó đang đứng giữa phòng bếp! Cái tên chết tiệt mất tích mấy hôm làm y lo đứng lo ngồi! Quân Tư Vũ!!!

“A a a a a a a!!!!!” Liêu Thần ngây mặt nhìn Quân Tư Vũ suốt mấy phút đồng hồ không biết phản ứng ra sao, sau đó thì đột nhiên gào lên một tràng đơn âm dài miên man bất tận.

“Không có việc gì, Thần, tất cả đều không việc gì.” Ác ma đại nhân bắt chước nam chính trong phim tình cảm dài tập tiến tới nhẹ nhàng ôm Liêu Thần vào lòng, kết quả là bị y giơ chân đạp cho một cú.

“Quân Tư Vũ! Anh đi chết đi! Đi chết đi! Đồ vô liêm sỉ! Không phải đã nói sẽ biến mất luôn sao! Giờ còn vác mặt về làm gì!” Liêu Thần kích động đến mức sắp gây ra án mạng.

“Là tại tôi nhất thời hồ đồ, hơn nữa còn có chuyện quan trọng cần giải quyết ……” Quân Tư Vũ ôm đầu vội vàng bao biện.

“Có cái chuyện quan trọng chó má gì! Anh còn không biết mở mồm ra nói cho tôi một tiếng sao! Hay là có chuyện gì mờ ám đến mức không dám để ai biết!” Liêu Thần tức sùi bọt mép luôn rồi.

“Tôi có nỗi khổ riêng mà …… Tôi ……” Ác ma đại nhân bỗng dưng nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào, lại chợt nhớ ra bảo bối giúp dập tắt lửa giận, hắn bèn móc tay vào túi áo lôi ra hộp nhẫn đôi, mở tới trước mặt cho Liêu thần xem, “Thần, đây là món quà tôi muốn tặng……”

“Tôi không cần! Anh đâu có biết mấy ngày nay tôi lo đến mức nào! Vậy mà anh còn có thời gian đi chọn mua nhẫn! Rốt cục là anh đã ở đâu! Có bao giờ anh chịu để ý đến cảm giác của tôi chưa!” Liêu Thần vừa quát vừa vung tay đẩy hộp nhẫn của hắn ra, “Tôi sẽ không bao giờ thèm lo lắng … cho anh nữa! Quân Tư Vũ, giờ thì anh biến ra ngoài cho tôi!”

“Thần, chẳng lẽ cậu không nỡ hỏi tình trạng thân thể của tôi ……”

“Không phải là hiện tại anh vẫn khỏe mạnh lắm sao? Nhìn anh đi đứng so với người thường còn vững hơn, dù có lăn ra khỏi nhà cũng chẳng vấn đề gì đâu.” Liêu Thần bĩu môi hừ một tiếng, thế mà mấy ngày nay bị tên này làm cho chật vật khổ sở, thật không hiểu nổi bản thân mình nữa. Mà ngẫm đi ngẫm lại, hắn què quặt tàn phế cũng có liên quan quái gì đến mình đâu?

Hết chương 65

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi