ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Cố Diệp Lý kiểm tra tình trạng, Minh Nhi chỉ ngất vì sốt cao, có lẻ là do kiệt sức, không ngủ, tinh thần bất ổn, cộng thêm dầm mưa giữa trời lạnh nên bị cảm.
" Lát nữa vợ cậu tỉnh, cho cô ấy ăn ít cháo rồi uống thuốc này vào, cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại "
Trịnh Vương Hoàng cầm lấy gói thuốc, lo lắng giữ chặt tay Minh Nhi không buông, Cố Diệp Lý dặn dò thêm, nhắc nhở Vương Hoàng phải chú tâm đến cơ thể Minh Nhi, muốn cô sinh con cần phải chăm sóc cô thật tốt.
" Tôi biết rồi, cậu lui ra ngoài đi " Vương Hoàng lạnh giọng.

Diệp Lý lắc đầu vội quay bước, Vương Hoàng nhìn dáng vẻ tiều tụy lòng thêm nặng trĩu, chỉ mới có một đêm cô gái với vẻ ngoài rực rỡ lại nhanh chóng tàn lụi, anh áp tay Minh Nhi lên má, tâm sự một mình.
" Minh Nhi, em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không?
Ngay từ lần sợi dây buộc tóc của em bị đứt, mái tóc dài xõa xuống...lúc đó em ngọt ngào biết bao...cũng chính lần đó em đã bắn trúng trái tim anh..."
Càng nói khóe mắt Vương Hoàng càng cay xòe, anh nghẹn ngào làu bàu tiếp.
" Nhiều năm rồi, anh lúc nào cũng mong có được em...tại sao...sao em luôn từ chối anh...chẳng lẽ yêu anh khó đến thế sao? "
Vương Hoàng cúi gầm mặt xuống, nở nụ cười cay đắng, tim đau đến nghẹt thở, chưa bao giờ anh cảm thấy hụt hẫng như vậy.

Từng tự tin bản thân có tình trường dầy dặn, ấy thế mà lại không cưa đổ được Minh Nhi.
Bỏ ra thời gian dài chinh chiến, có sự nghiệp vững vàng, có cô vợ xinh đẹp, nhưng mấy ai hiểu được anh không hề có được tình yêu từ chính người vợ anh ao ước.
Cảm giác chỉ có thế trói buộc thể xác chứ chẳng có được trái tim, mùi vị chua chát tới độ khiến một vị Tổng Tài cao ngạo như Vương Hoàng không cam tâm.
Cứ ngỡ, bản thân là kẻ đi gieo tương tư, ai ngờ lại thành kẻ tương tư!
Bàn tay thô ráp vén mái tóc nâu để lộ vầng trán cao, áp lên đó, Minh Nhi vẫn đang sốt, cái miệng nhỏ của cô bỗng gọi tên anh " Vương...Hoàng..."

" Minh Nhi...anh đây, em sao rồi? " Vương Hoàng sốt sắng.
Triệu Minh Nhi không trả lời, cô đang nói mớ, không ngừng gọi tên anh, cái miệng cứ lập đi lập lại cái tên Vương Hoàng làm thâm tâm anh có chút hân hoan, giây sau lại nhận ngay một gáo nước lạnh.
" Vương Hoàng...tôi hận anh...anh không được làm hại em trai tôi...tôi không muốn con của anh...tôi sẽ giết nó..." Minh Nhi vừa nói vừa rùng mình.

Sau tiếng nói ấy, Vương Hoàng hóa đá ngay tại chỗ, lỗ tai nhất thời như bị sét đánh ngang qua, không thể ngờ chính miệng Minh Nhi lại nói ra những lời lẽ cay độc như vậy.
Xét cho cùng, trong tình yêu này chỉ có một mình Vương Hoàng níu giữ, anh tức giận, nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu như lửa bùng lên tới não, bất chấp Minh Nhi đang mê man liên tục lay gọi cho đến khi nào cô tỉnh.
" Triệu Minh Nhi em vừa nói gì, dậy ngay cho anh!!!
Triệu Minh Nhi, có nghe anh nói không? Dậy ngay! "
Đôi mắt nâu lờ đờ hé mở, gương mặt đáng sợ đập ngay vào mắt, Minh Nhi giật bắn người, vô thức hét lên.
" Trịnh Vương Hoàng, ác quỷ!!! "
Vương Hoàng lập tức xiết chặt lấy cổ tay Minh Nhi, ép cô vào một góc giường, gắt gỏng từng tiếng lớn vào mặt cô.
" Triệu Minh Nhi, em dám gọi anh là ác quỷ?
" Tôi...tôi...không có..."
Đôi tay nhỏ nhắn theo quán tính đẩy người Vương Hoàng ra, Minh Nhi hoảng loạn, đầu óc còn choáng váng, cô chưa kịp nhận thức Vương Hoàng lại đè cô xuống giường, bóp chặt lấy cổ đến ngạt thở.
" Triệu Minh Nhi, em có biết mình đang nói chuyện với ai không? Anh chưa trị cái tội em dám uống thuốc tr.ánh thai và gài bẫy anh, giờ lại dám chửi anh là ác quỷ "
" Không...Tr..ịnh...Vương Hoàng...buông...ra..."
Gương mặt Minh Nhi trắng bệt, giẫy giụa, ngay khi Vương Hoàng buông tay, cô ho lên từng cơn đau nhói lồng ngực, hốc mắt ửng lên những giọt lệ, ấm ức chửi bới.

" Trịnh Vương Hoàng, đồ độc ác, kiếp trước tôi nợ anh à? Sau giờ anh cứ gây khó dễ cho tôi vậy? "
Một bên mắt Vương Hoàng nhướng lên, vẻ mặt lạnh như băng, đưa tay định chạm vào Minh Nhi, muốn nói lí, cô lại cả gan hất ra còn quát lớn.
" Đừng có đụng bàn tay dơ bẩn của anh vào người tôi! "
Ngay tức thì, Vương Hoàng nổi đóa khóa trái tay Minh Nhi, tiếng kêu * răng rắc * của xương cốt nhẹ vang, anh hằn giọng.
" Em ghét anh tới mức đó sao? "
" Đúng, tôi ghét lắm, kẻ giả tạo lừa gạt tình cảm của tôi, anh hủy hoại trong trắng của tôi, đánh em trai tôi và Tuyết Tuyết...
Tôi câm hận anh, một khắc tôi cũng không muốn ở bên anh! " Minh Nhi trừng mắt chẳng buồn trốn tránh, nói câu nào là nhấn mạnh câu đó.
Gương mặt Vương Hoàng đen kịt đột ngột đứng dậy bỏ ra ngoài, vài phút sau anh quay lại trên tay còn cầm theo khẩu s.úng.

Minh Nhi kinh hãi, sợ đến xanh xao mặt mày, giật lùi về một góc.

" Trịnh...Vương...Hoàng...anh...định làm gì? " cô ấp úng chất vấn.

Chỉ thấy Vương Hoàng bỏ đạn lên n.òng s.úng, xoay nó về phía Minh Nhi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô đến rợn người.
" Chẳng phải em nói em ghét anh sao? Anh cho em cơ hội rời khỏi anh
Trong cây s.úng này có sáu l.ỗ đạn, có một l.ỗ duy nhất chứa đạn thật...chúng ta chơi trò may rủi...

Tự bắn vào đầu mình, nếu ai trúng đạn thì coi như thua, cả cuộc đời người kia sẽ do đối phương quyết định, thế nào?
Có dám chơi không? "
Triệu Minh Nhi chưng hửng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cái miệng cứng đơ chẳng thể cử động, cô nào có ngờ Trịnh Vương Hoàng lại chơi trò liều mạng như vậy.
" Yên tâm, không may anh chết thì cũng không vạ lây em đâu! "
Vương Hoàng quăng về phía Minh Nhi một tờ giấy, bên trên ghi rõ nội dung trò chơi, có cả người làm chứng kí tên là Hoắc Đường, ông đang đứng bên ngoài quan sát.

Vương Hoàng cũng đã ký tên lên đó, cam đoan hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm về mình, đảm bảo không gây khó dễ bất cứ người nào bên phía Minh Nhi.
Đến nước này, Minh Nhi không còn lựa chọn nào khác, cô liều một phen, nếu may thì cho cô thoát khỏi ác ma này còn không may thì để cô chết một cách thanh thản.
Minh Nhi vội lấy bút ký vào, nhanh chụp lấy cây s.úng, ch.ĩa nó vào đầu, không chút do dự nhắm nghiền hai mắt bóp c.ò.
Tếng * kẹt * vang bên tai, đôi mắt nâu mở ra tức khắc, cô thở dốc, lần này cô không trúng đạn.
Vương Hoàng nhanh chóng lấy lại s.úng, tự ch.ĩa vào đầu mình, mắt Minh Nhi không ngừng quan sát, còn mắt Vương Hoàng thì không chớp nhìn và mắt cô, dứt khoát bóp cò.
* Kẹt kẹt *
Minh Nhi đứng hình, Trịnh Vương Hoàng một lần bóp hai phát, cả hai phát đều ăn may không trúng đạn phát nào.
Bên trong s.úng còn đúng ba lần, tới lượt Minh Nhi, tay cô run lẩy bẩy, cổ họng nuốt từng ngụm nước bọt, lần nữa tiếng * kẹt * lại vang lên.

Minh Nhi nở nụ cười vừa mừng vừa sợ, cô may mắn không trúng đạn.
Trịnh Vương Hoàng lại giựt s.úng về, mặt không biến sắc lần nữa ch.ĩa nó vào đầu, Minh Nhi mở to hai mắt nhìn không chớp, chỉ còn hai lần duy nhất, nếu lần này Vương Hoàng bắn ra đạn thật cô sẽ được tự do.
Tiếng * kẹt * lại vang lên, bỗng chốc Minh Nhi rơi vào tuyệt vọng, đờ người như khúc gỗ, phát bắn thứ năm Vương Hoàng không trúng đạn thật.
Anh đứng sờ sờ trước mặt Minh Nhi, tự mình chĩa s.úng vào đầu cô, hơi thở của Minh Nhi nặng trịch, từ từ nhắm nghiền hai mắt, phát s.úng cuối cùng đã quyết định kẻ thắng người thua, Minh Nhi cam tâm chấp nhận cái chết.
" Bắn chết tôi đi! " cô ngẩn cao đầu, còn cười niềm nở.


Một tiếng * Pằng * vang lớn, Vương Hoàng nào nỡ bắn cô, anh bắn vào thành giường, tiếng s.úng làm cô sợ điếng người, nước mắt lã chã dài hai má.
Vương Hoàng bóp lấy gương mặt cô, cười một cách đắc ý, trầm giọng nói vào tai cô.
" Em thua rồi, cả cuộc đời của em do anh quyết định...
Trịnh thiếu phu nhân, em đừng hòng thoát khỏi anh! "
" Tại sao?...tôi không cam tâm...!" cái đầu Minh Nhi lắc liên tục, ngồi thất thần trên giường, lòng trách móc, chẳng lẽ ông trời lại thích trêu ngươi số phận của cô đến như vậy?
Ông phải bắt ép Minh Nhi cả đời ở bên cạnh Trịnh Vương Hoàng sao?
Nghĩ đến đó, Minh Nhi tủi thân bật khóc nức nở nhiều hơn, cô không hề biết Vương Hoàng đang lén nhìn cô bằng ánh mắt giảo quyệt, xoay xoay cây s.úng trong tay.
" Minh Nhi, em thật ngây thơ " Vương Hoàng nghĩ trong đầu.
Trò chơi vừa rồi anh đã gian lận, tính trước lượt bắn và khi cài đạn trước mặt Minh Nhi, lợi dụng bản thân có chút kĩ xảo ảo thuật đã lừa mắt cô, giấu đạn vào tay áo, cây súng lúc đó hoàn toàn rỗng.
Đến phát cuối cùng, Vương Hoàng biết Minh Nhi sẽ nhắm mắt chờ chết, anh nhanh tay đổi sang cây s.úng khác có đạn thật, bắn ra hòng dọa Minh Nhi.
Cuối cùng, cô buộc phải chấp nhận kết quả định sẵn, Vương Hoàng đắc ý nâng chiếc cầm nhỏ của Minh Nhi, bất ngờ lớn giọng làm cô giật mình.
" Hoắc Đường, đưa cô ta vào đây!!! "
Hoắc Đường cúi đầu nhanh chóng kêu người vào, tức thì Minh Nhi hồn bay phách lạc, trước mắt cô chính là Ưng Nguyệt Sang ngồi trên chiếc xe lăn.

Ả bị cắt toàn bộ gân tay và chân, cả đôi mắt cũng bị móc, thậm chí gương mặt xinh đẹp cũng bị r.ạch nát.
Đây là món quà Vương Hoàng dành cho Minh Nhi để cảnh cáo.
" Nhìn đi, hậu quả của những kẻ có ý đồ với Trịnh Vương Hoàng này đấy!
Triệu Minh Nhi, cô ta vì em mà trở thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma...em còn muốn chống đối anh nữa không? ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi