ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Vương Hoàng lấn tới, ép Minh Nhi lùi về một góc, phần lưng đau chạm vào thành giường, Minh Nhi rùng mình, Vương Hoàng kéo cô ngã vào lòng anh, vuốt ve vài cái lên mái tóc nâu, anh im lặng, không có một hành động xổ sàng nào với Minh Nhi.

Cứ như thế, anh dịu dàng đưa bảo bối của anh vào giấc ngủ say, Vương Hoàng mới nhè nhẹ đặt Minh Nhi nằm nghiêng lên giường, anh nhìn cô rất lâu mới chịu rời khỏi phòng.
Anh tìm đến Cố Diệp Lý, kiểm tra vết thương ở bắp đùi, hôm qua vận động mạnh với Minh Nhi nên vết thương lại đau thêm.
" Trịnh Tổng, cậu có thể đè bớt dục vọng xuống không? Cứ như vậy thì vết thương khi nào mới lành? " Diệp Lý lắc đầu, dùng bông thấm thuốc đỏ bôi lên, mặt Vương Hoàng không biến sắc, cái miệng câm như hến chẳng đáp lại lời nào.
Vương Châu Nhi vô tình ở đó chứng kiến cuộc trò chuyện của cả hai, cô cười cợt, đường đường là một vị Tổng Tài cao ngạo, hết bị vợ mắng, giờ lại vì nghiện vợ mà bị thương, Trịnh Vương Hoàng mà cô quen biết thay đổi quá nhiều.
" Châu Nhi, cô cười cái gì? " Vương Hoàng lừ mắt, gắt gỏng hỏi.
Châu Nhi nhàn nhã không thèm đáp, chậm rãi châm một điếu thuốc hút phì phèo mặc cho Cố Diệp Lý cằn nhằn.

Vương Hoàng hậm hực bước tới giựt phăng điếu thuốc vứt đi, thấy sắc mặt anh đen kịt, Châu Nhi lại cười mỉa mai, dùng ngón tay vẽ vời vào ngực anh.
" Trịnh Tổng, anh đúng là chẳng hiểu phụ nữ gì cả? "
Vương Hoàng lập tức hất tay Vương Châu Nhi ra, người tựa vào tường, những ngón tay gõ gõ vào thành tường, giọng thúc giục.
" Có ý gì thì nói thẳng ra đi, tôi không thích úp mở! "

Vương Châu Nhi điềm nhiên cười mỉm, ngồi hẳn lên bàn làm việc của Cố Diệp Lý, cơ thể õng ẹo ngã vào người Diệp Lý làm anh điêu đứng, tay chân loạng choạng đỡ lấy phần eo và cặp mông nảy lửa của Châu Nhi, hai tay cô còn cố tình kẹp lấy cổ Diệp Lý mới chịu thủng thẳng cất lời.
" Anh đó, cứ dùng uy quyền ép bức Triệu Minh Nhi như thế thì làm sao cô ấy chịu yêu anh "
" Vậy thì cô nói xem tôi nên làm thế nào? " hàng chân mày rậm nhíu xuống, Vương Hoàng lườm mắt, trực tiếp đến gần chỗ Châu Nhi.

Chỉ chờ có thế Vương Châu Nhi dùng chân đá thẳng Cố Diệp Lý sang một bên, chẳng ngó ngàng mặt Diệp Lý đang đỏ ửng, tiện tay kéo Trịnh Vương Hoàng khom người xuống, áp sát vào tai anh, thì thầm.
" Muốn có được trái tim người đẹp, trước tiên phải làm cô ấy rung động, sau đó thì làm cô ấy ghen lên, hiểu không? "
Sau lời lẽ ấy, Trịnh Vương Hoàng vẫn đờ mặt, anh chẳng nghe lọt lỗ tai câu nào của Vương Châu Nhi, cô bất lực đành phải chỉ điểm rõ.

Trước mắt, Vương Hoàng cần phải lấy lòng những người xung quanh Triệu Minh Nhi, để họ nói tốt về anh trước mặt Minh Nhi, tạo thiện cảm cho cô ấy về anh.

Sau đó, Vương Hoàng sẽ để cho Minh Nhi có thời gian thư giãn rung động về chuyện tình cảm, cuối cùng thì dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, làm cho Minh Nhi ghen lên.

Khi ấy, Minh Nhi chắc chắn chủ động thổ lộ tình cảm với Vương Hoàng.
" Chắc thành công không? " Vương Hoàng ngờ vực hỏi.

Vương Châu Nhi tự tin vỗ ngực, đinh ninh nếu Vương Hoàng làm theo đúng lời cô nói, chắc chắn Triệu Minh Nhi sẽ tự động xà vào vòng tay anh.
Chỉ thấy Trịnh Vương Hoàng mặt lạnh nín thinh, quay ngoắt người đi, Cố Diệp Lý lại lắc đầu, tắc lưỡi vài cái.
" Tên này đúng là khó hiểu, chắc hắn sẽ không làm theo lời cô nói đâu, Châu Nhi! "
" Yên tâm đi, anh ta chắc chắn sẽ làm giống lời tôi nói " Vương Châu Nhi đắc ý, còn nháy mắt với Cố Diệp Lý, cô vô cùng tự tin với chính kế hoạch của mình.
Vì là bạn thanh mai trúc mã, Châu Nhi hiểu Trịnh Vương Hoàng rất rõ, ngoài mặt anh lạnh lùng nhưng bên trong lại rất dễ dao động, chỉ cần Vương Hoàng thấy ý kiến đó đúng, tự khắc anh sẽ làm theo.
Và quả đúng như vậy, ngay khi rời khỏi chỗ Cố Diệp Lý, Vương Hoàng nhanh chân đến chỗ Triệu Khanh thăm cậu.
Lúc này Triệu Khanh đang nằm trên giường, những vết thương vẫn còn đau, cậu di chuyển cũng khó khăn, khi Triệu Khanh khập khiễng bước đến mở cửa lại gặp ngay Vương Hoàng đứng ở đằng sau cánh cửa.
" Anh rể " Triệu Khanh hốt hoảng, loạng choạng lùi về sau, Vương Hoàng ôn nhu nhanh chóng đỡ lấy người cậu, dìu cậu quay vào trong.
Triệu Khanh sợ sệt, nép người vào một góc giường, còn tưởng Vương Hoàng muốn đánh cậu, hai mắt đỏ hoe, run lên cầm cập.

" Khanh, đừng sợ, anh không cho người đánh em đâu..." Vương Hoàng khom người xuống, xoa đầu Triệu Khanh, tay xỏ vào túi quần lấy ra loại kẹo mà Triệu Khanh thích ăn nhất đưa cho cậu.
Nhìn thấy đồ ăn, hai mắt Triệu Khanh sáng rỡ vội chụp lấy chúng trong tay Vương Hoàng, vừa nhai kẹo vừa cười tươi, chẳng mấy chốc Triệu Khanh lại quên mất việc bản thân từng bị Vương Hoàng đánh.
Trịnh Vương Hoàng ngồi xuống cạnh cậu, xoa xoa lấy lưng, hạ giọng dỗ ngọt Triệu Khanh.


" Khanh, em còn giận anh không? "
" Giận?
Không, chị nói em rất ngoan, anh rể sẽ không đánh em nữa...đúng không? "
Ngay khi Triệu Khanh vừa dứt lời, Trịnh Vương Hoàng liền vui như hoa trong bụng, Triệu Khanh ngốc thật, xem ra việc dụ dỗ Triệu Khanh quá dễ dàng với anh.
" Khanh có muốn anh yêu thương em và chị Minh Nhi nhiều không? "
Triệu Khanh gật đầu lia lịa, Vương Hoàng lập tức ôm lấy đầu cậu, vỗ về như cách Minh Nhi hay làm, anh thỏ thẻ vào tai Triệu Khanh những lời dụ hoặc.
" Ngoan, chỉ cần em nghe theo lời anh, ngày ngày anh sẽ cho người mang đến cho em thật nhiều đồ ăn và đồ chơi nhé! "
" Vâng, Khanh rất ngoan, em sẽ nghe lời anh rể " Triệu Khanh ôm chặt lấy người Vương Hoàng, cười tới nổi tít cả hai mắt, cậu quá ngốc, chỉ với vài câu đường mật Vương Hoàng đã thành công lấy lòng cậu.
Cùng lúc ấy, Giang Tuyết Tuyết bên ngoài nhìn qua khe cửa, chứng kiến toàn bộ mọi việc, cô thầm đoán được ý định của Trịnh Vương Hoàng, hành động của anh thoi thúc Tuyết Tuyết càng phải sớm nghĩ cách đưa Triệu Minh Nhi và Triệu Khanh rời khỏi đây, cô im lặng từ từ lăn bánh, nhẹ nhàng đi mất như chưa hề đến đó.
Khoảng độ vài tiếng đồng hồ sau, Trịnh Vương Hoàng quả nhiên đích thân đến chỗ Giang Tuyết Tuyết, anh vừa vào đã thấy cô ngồi ngay giữa phòng, cặp mắt hận ý dõi theo nhất cử nhất động của anh.
" Trịnh Tổng, tìm tôi có việc sao? " Tuyết Tuyết cất giọng phán đoán.

Vương Hoàng lừ cặp mắt, chầm chậm bước tới ngồi đối diện với Giang Tuyết Tuyết.
" Chân cô dường như đã sắp bình phục rồi nhỉ? "
" Nhờ ơn anh, tôi thành kẻ tàn tật " Tuyết Tuyết mỉa mai, nói chữ nào nghiến răng chữ đó, bàn tay còn không quên cấu vào tay nắm xe lăn.

Hành động rành rành trước mắt, Vương Hoàng có làm lơ vẫn thấy rõ, anh biết Giang Tuyết Tuyết hận anh thấu xương, muốn dụ cô không dễ, Vương Hoàng chẳng thèm giả vờ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
" Giang Tuyết Tuyết, có muốn được trở về với gia đình không? "
Tuyết Tuyết cười đểu, thẳng thừng đáp một từ " Có " to rõ, rồi cô lăn bánh xe đến gần Trịnh Vương Hoàng, mặc cho hai chân không thể đi gắng gượng rót một cốc nước, chồm đến mời Vương Hoàng.

" Trịnh Tổng thỏa thuận nhé!
Trả tự do cho tôi, chữa trị đôi chân tôi, mỗi tuần tôi sẽ đến đây khuyên nhủ Minh Nhi, giúp anh lấy lòng cô ấy
Dù gì tôi cũng là một kẻ què quặt đâu hâm dọa gì được tới anh, có khi anh để tôi đi Minh Nhi lại càng biết ơn anh
Thế nào, đồng ý chứ? "
Mí mắt Trịnh Vương Hoàng lên xuống liên tục, quan sát Giang Tuyết Tuyết, khi cô sắp không trụ nổi, cả người run run Vương Hoàng bình thản nhận lấy cốc nước, cô thở phào nhanh chống tay vào thành ghế Sofa trụ lại.
Vương Hoàng nghĩ một hồi lâu, cảm thấy lời Giang Tuyết Tuyết cũng hợp lí, cho cô đi chỉ cần Triệu Khanh ở lại cũng đủ giữ chân Minh Nhi, anh không do dự thỏa thuận vớ Tuyết Tuyết.
" Được, ngày mai tôi cho người đưa cô về với gia đình an toàn, còn sắp xếp cho cô một bác sĩ giỏi, mỗi tuần vào thứ 7 cô sẽ phải đến đây với Minh Nhi "
" Thành giao " Giang Tuyết Tuyết nở nụ cười tà mị, đưa tay ra tỏ ý bắt tay thỏa thuận, Trịnh Vương Hoàng lờ đi, đứng bật dậy xém chút làm cô ngã, may mắn cô tựa kịp vào xe lăn.
Anh ung dung quay gót rời đi ngay, khi bóng anh khuất tầm Giang Tuyết Tuyết lập tức trút hết oán hận lên chiếc cốc trên bàn, nó vỡ tan tành.
" Trịnh Vương Hoàng muốn có Minh Nhi ư, chờ kiếp sau đi!!!
Minh Nhi, yên tâm, tớ nhất định đưa cậu ra ngoài " Tuyết Tuyết thều thào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi