ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Tiếng đổ vỡ xoang xoảng trong phòng phát ra, Hoắc Đường nhanh chân vào xem, Trịnh Vương Hoàng đã tỉnh dậy, anh đang phát tiết vì gọi mãi chẳng thấy Triệu Minh Nhi.
" Hoắc quản gia, Minh Nhi đâu rồi? " Vương Hoàng vồ tới túm lấy cổ áo Hoắc Đường, ông bình tĩnh cúi đầu thưa lại mọi chuyện.
Vương Hoàng càng điên tiết hơn, chỉ vừa mới cho phép Minh Nhi làm bạn chưa đầy một ngày cô lại thừa cơ hội bỏ anh.

" Gọi tất cả thuộc hạ truy tìm tung tích thiếu phu nhân ngay cho tôi " anh gắt gỏng từng tiếng lớn vào tai Hoắc Đường, nét mặt của anh hiện giờ chẳng khác nào kẻ sát nhân, ai nhìn vào cũng sợ mất mật.
Hoắc Đường không dám chậm trễ, vội vả làm theo lệnh, căn phòng ám muội lại phát ra những tiếng đổ vỡ, Vương Hoàng đập hết mọi đồ đạc trong đó, tay anh vo thành nấm, đấm mạnh vào tường, trên từng khóm xương rướm máu đỏ.
" Triệu Minh Nhi để anh tìm được em anh sẽ xích chân em lại...coi em còn bỏ đi được nữa không! " anh thầm mắng.
.....
Bãi biển Dương Giang.
Kim đồng hồ chỉ đúng 11h trưa Minh Nhi choàng tỉnh trên chiếc giường êm ả, bên ngoài là tiếng sóng vỗ về.

Cô đến nơi lúc 6h sáng, do quá mệt mà đã ngủ thiếp đi tới tận bây giờ, Minh Nhi ưỡn mình vươn vai, ngày đầu tiên tự do không ai quản lý khiến cô hớn hở.

Ngân nga câu hát trong phòng suốt 30 phút, chọn bộ đồ rộng thoải mái vừa mua hôm qua mặc lên, cột cả mái tóc dài lên cao.

Trông Minh Nhi nhí nhảnh chẳng khác nào cô nàng trung học.
Cô rời khỏi khách sạn, lấp đầy cái bụng đói bằng những món ăn đường phố, dạo chơi cả ngày tới tận chiều tà.

Bóng mặt trời dần lặng xuống, chạng vạng ló những tia nắng đỏ hừng, Minh Nhi đứng trên những bãi đá, hít thở không khí trong lành, làng gió cuồn cuộn thổi qua từng lớp da thịt.

" Aaaaaaaaa, thoải mái quá đi " Minh Nhi la lớn về phía mặt biển, miệng cười xém tét cả quai hàm, chân nhỏ chầm chậm bước xuống.
Một tay cô cầm cốc nước ép, tay còn lại cầm bó hoa hồng đỏ rực rỡ, buông thả xoay xoay cơ thể nhỏ nhắn trong làn gió mát, lắc lư đến nổi tí nữa lộn cổ xuống cát.

May mắn, một chàng trai lạ mặt đi ngang đỡ được, Minh Nhi vừa ngẩn đầu lên đã bị vẻ nho nhã của người đó thu hút.
Hai mắt sáng rỡ, cười cười nói lời cảm ơn, bất giác Minh Nhi cảm nhận được cơn đau nhói, chân cô dường như bị trẹo, anh chàng lịch sử dìu cô ngồi xuống, tự tiện cởi giày Minh Nhi, xoa nắn lấy chân cô.

Chẳng mấy chốc, cô liền có thể bước đi bình thường, thấy cô ổn chàng trai lập tức cúi chào rời đi.

Ánh mắt Minh Nhi luyến tiếc, thở một hơi thật dài, nội tâm thầm nghĩ, giá như không có chồng cô nhất định theo đuổi anh chàng vừa rồi.
Tiếng điện thoại kêu lên * bíp bíp *, mới đó mà đã hơn 6h tối.
Minh Nhi mang tâm tư vui vẻ trở về khách sạn, hôm nay được bung xỏa trong người cô sảng khoái vô cùng.
Mà, cô không hề hay biết cảnh tượng vừa rồi vô tình bị Trịnh Vương Hoàng tìm được cô nhìn thấy từ đằng xa, anh ghen đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi, giáng xuống mặt đất vài cái giậm chân.

Anh không xuất hiện vào lúc đó mà âm thầm ra lệnh cho người bắt chàng trai kia lại, rồi lặng lẽ theo dõi Minh Nhi về đến khách sạn, cô vẫn vô tư đi thang máy lên phòng.

Khi cánh cửa khép lại Minh Nhi quăng tất cả đồ đạt lên giường, tay vớ lấy chiếc khăn bông chạy tọt vào phòng tắm.

Trịnh Vương Hoàng ở bên ngoài dùng uy quyền bức ép nhân viên đưa thẻ phòng Minh Nhi, một mình anh lén lút vào trong.
Cái giọng ca thánh thót vang cả phòng hòa tiếng nước chảy róc rách, mùi hương sữa tắm tỏa ra ngào ngạt, Minh Nhi đang thong dong tận hưởng ở bên trong, Trịnh Vương Hoàng chậm rãi bước đến ngồi bẹp lên chiếc giường rộng, anh cởi giầy quăn qua một góc, chiếc cà vạt trên cổ được kéo xuống một nửa, cởi cả cúc áo đầu, anh gác chéo chân đợi Minh Nhi.
Bàn tay năm ngón gõ xuống thành nệm từng cái giục giã, hơn 20 phút Minh Nhi mới mở cửa bước ra, trên làn da mềm mại vẫn còn hơi âm ẩm, tính Minh Nhi vốn cảnh giác cao, dù ở một mình thì vẫn không bao giờ dám quấn khăn trên người lâu, phải luôn ăn mặc hẳn hoi mọi lúc mọi nơi.

Cô vẫn còn đang cúi đầu chà sát mái tóc vừa gội, khi vừa hất tóc ngẩn mặt lên, chiếc khăn trong tay rơi * bịt * xuống sàn.

Trịnh Vương Hoàng lừ ánh mắt thú hoang về cô, hai chân thon gọn lập tức run rẩy, Minh Nhi ấp úng.

" Trịnh...Trịnh Vương Hoàng...sao...sao anh lại ở đây? "
Vương Hoàng vứt ngay chiếc điện thoại của Minh Nhi xuống sàn, gằn giọng dọa cô thất thần.

" Cả tỉnh Quảng Đông này không nơi nào mà Trịnh Vương Hoàng này không đến được, huống chi...điện thoại của em anh đã cài định vị sẵn
Triệu Minh Nhi muốn trốn chồng em à? Đợi kiếp sau đi "
Minh Nhi hóa đá tại chỗ, có nào ngờ ngay cả điện thoại cũng bị Vương Hoàng kiểm soát.

Cô nhận thức được nguy hiểm, ba chân bốn cẳng chạy đến cánh cửa, xoay tay nắm liên tục, nó vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Vương Hoàng đã cho người khóa cửa lại, Minh Nhi có vặn gãy tay cũng vô ích, bóng người đáng sợ ung dung bước đến dồn Minh Nhi vào một góc tường.
" Trịnh Vương Hoàng chẳng phải anh đã hứa làm bạn một tuần lễ sao? Anh không được xen vào quyền riêng tư của tôi!!! " Minh Nhi hoảng loạn, la toáng lên.

Hai bàn tay quắp lại cố dùng sức đẩy Trịnh Vương Hoàng ra xa, với sức lực của một nữ nhi yếu đuối hành động của Minh Nhi làm chẳng khác nào gãy ngứa cho Vương Hoàng.
Anh khóa trái hai tay Minh Nhi lại, quẳng cô về phía giường, Minh Nhi chưa kịp định thần thân xác to lớn kia đã đè chặt lấy người cô.
" Anh cho em làm bạn để thư giãn chứ không cho phép em đi tìm trai "
" Tìm trai? Anh nói linh tinh gì vậy? " Minh Nhi ngờ nghệch gân cổ lên cãi lại.

Vương Hoàng bị kích động mà lớn tiếng.

" Còn dám chối, chính mắt anh nhìn thấy em cùng một thằng khác thân mật lắm mà, còn để hắn động vào chân em! "
Minh Nhi ấm ức định lên tiếng minh oan, ai dè Trịnh Vương Hoàng thô bạo bóp chặt lấy chiếc cổ nhỏ, cô ngạt thở hai mắt trợn trắng, không ngừng vùng vẫy dưới thân Vương Hoàng.

Ý thức dần mờ đi, khi cô sắp ngất Vương Hoàng lập tức buông tay ra, Minh Nhi ho lên từng tiếng đau cả phổi.
Sự tức giận lên đỉnh điểm, cô vung hẳn một bạt tay vào mặt Trịnh Vương Hoàng, quát tháo với anh bằng giọng bực tức.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ điên
Người ta chỉ giúp tôi sửa lại cái chân bị trẹo anh lại cho là tôi tìm trai...bộ anh yêu tới úng não rồi à? "
Sau tiếng nói ấy, Vương Hoàng đột nhiên cười phá lên như điên, túm lấy bắp tay Minh Nhi, xiết chặt như muốn bẻ gãy xương, vừa lay vừa hét vào mặt cô.
" Phải, anh yêu em đến chết đi sống lại đấy!
Yêu em đến mức phát ghen, ghen đến nổi đầu óc sắp nổ tung rồi
Vậy mà em lại...lại tìm của lạ "
Lỗ tai bị âm thanh lớn làm nhức nhối, Minh Nhi choáng váng, vành mắt ửng lên vài giọt lệ, cô không l.ẳng lơ, bị đổ oan cực kỳ vô tội.

Phản bác cũng là sai, không phản bác thì là thừa nhận, có cãi lí kiểu gì thì ác ma trước mặt vẫn định cho cô cái tội danh trắc nết.
Minh Nhi ấm ức, khe khẽ liếc nhìn sang Vương Hoàng, sắc mặt anh tối sầm, cả người toát ra luồng bá khí cực mạnh.

Gáy cổ cô ớn lạnh, trái tim đập mạnh như muốn nhảy vọt ra ngoài, não cô mách bảo không phản kháng thì đợi đến khi nào?
Tức thì, bao nhiêu sức lực Minh Nhi dồn hết vào chân, thượng một phát vào hạ bộ của Vương Hoàng.

Anh lập tức buông tay, ôm chặt lấy của quý lăn lộn trên giường, kêu gào trong đau đớn, Minh Nhi vội vàng chạy ngược ra ban công, cô định treo tường xuống.
Cơn gió vun vút làm cô dựng tóc gáy, cả cơ thể run lên bần bật, độ cao từ phòng xuống mặt đất tầm 10m, bây giờ Minh Nhi mà chọn cách leo xuống thì quá nguy hiểm, ngộ nhỡ trượt chân chỉ có đi đời nhà ma.

" Ôi mẹ ơi, cao như vậy chắc xuống âm phủ luôn quá " Minh Nhi làu bàu.

Bất ngờ, giọng nói sắc đá của Vương Hoàng phang tới dọa Minh Nhi sợ xanh mặt.
" Đúng vậy, em mà nhảy xuống không chết cũng thành người tàn phế ".

Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ ????ôi‎ ????ại‎ [‎ ????????u????‎ ????????????????????????﹒vn‎ ]
" Anh đừng bước qua đây "
Hai tay Minh Nhi vịn chặt vào lang cang, đầu liên tục nhìn lên nhìn xuống quan sát, Vương Hoàng như ác ma dần tới gần, Minh Nhi hoảng sợ trèo hẳn ra khỏi ban công, lơ lửng giữa không trung và lang cang.
Trịnh Vương Hoàng thật sự bị dọa, dừng hẳn bước chân, anh đưa tay về phía Minh Nhi, gằn giọng uy hiếp.
" Triệu Minh Nhi, em quay vào cho anh, em mà nhảy anh cho cả nhà họ Triệu bồi tán theo em "
Dĩ nhiên, khi nghe đến người thân Triệu Minh Nhi dao động ngay tức khắc, đắng đo suy nghĩ một hồi cô quyết định thu người quay vào.

Không may, cơn gió to ập đến, thân hình mảnh mai ngã nghiêng, cả hai tay rời khỏi lang cang.

Không một chút do dự, Vương Hoàng nhảy bổ về trước tóm kịp tay Minh Nhi, anh dùng hết sức bình sinh vừa kéo cô lên vừa uy hiếp.

" Nắm chặt tay anh, em mà buông anh hốt xác Triệu Khanh "
Triệu Minh Nhi cắn chặt môi, cố bám víu lấy tay Vương Hoàng, nhờ việc tập luyện thể thao hàng ngày, với khối cơ bắp cuồn cuộn Vương Hoàng thành công kéo Minh Nhi vào trong.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Minh Nhi vào lòng.
" May quá, bắt kịp em "
Gương mặt Minh Nhi đẫm nước mắt nước mũi tèm lem thấm ướt cả vạt áo của Vương Hoàng, vô thức mà ôm lấy thân anh không buông, vừa trải qua cái chết trong gan tất Minh Nhi được một phen hú vía..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi