ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Minh Nhi xé ngay phần tà váy vứt đi, cởi những bộ trang sức nặng nề trên người, gỡ luôn cả búi tóc, dùng tay chà toàn bộ lớp trang điểm, biến mình thành một ả lôi thôi, còn không quên nhét cây súng trong túi xách vào vớ đùi.
Tiếp đến, chạy ra kéo lấy Triệu Khanh, cởi bỏ cái áo vest và cà vạt, hành động vô cùng hấp tấp, Triệu Khanh bị hành động của cô làm cho ngu người liền chặn tay cô lại tra hỏi.
" Chị à, sao lại cởi đồ của em chứ? "
" Chị đưa em đi gặp chị Tuyết Tuyết, em phải cởi mấy thứ này ra mới gặp được Tuyết Tuyết, chị ấy sẽ cho em ăn đùi gà " Minh Nhi đưa tay vò mớ tóc đen nhánh đến bù xù, Triệu Khanh nghe đến tên của Giang Tuyết Tuyết, còn có đùi gà mà cậu thích liền vui vẻ nghe theo.
Minh Nhi kéo theo cậu chạy ra ngoài, do bên trong đang còn hổn loạn, bộ dạng 2 người khác lúc trước chẳng ai nhận ra nên họ dễ dàng đi tới cổng lớn, chỉ còn vài bước nữa thôi sẽ qua được cánh cổng kia, bất ngờ một bàn tay ai đó kéo lấy, theo phản xạ tự nhiên Minh Nhi liền tung cú đá vào người kia.
Bàn tay to lớn chụp lấy cái chân mảnh khảnh của cô, cái giọng âm trầm cất lên.
" Triệu Minh Nhi là tôi đây, Trịnh Bằng Anh! " hắn gở khẩu trang ra.
Hai mắt Minh Nhi mở to như mắt ếch, Trịnh Bằng Anh xuất hiện đột ngột còn mặc cả đồ của bảo vệ khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
" Trịnh Bằng Anh...chẳng phải anh nói cho người đưa tôi đi sao? Sao giờ anh lại xuất hiện ở đây chứ? "
" Cô nghĩ cô dễ dàng thoát ra vậy sao? Đích thân tôi phải tới đây trà trộn vào bên trong lấy cắp đồ cô mới có cơ hội đấy
Trịnh Vương Hoàng đã biết chuyện cô sắp bỏ trốn rồi, hắn cho người bao vây khắp khu này canh chừng, nếu tôi không đến xử lí đám gác cửa kia cô chạy ra được sao? " Bằng Anh vội vàng giải thích.
Lo sợ bị phát hiện, hắn dứt lời liền kéo Minh Nhi và Triệu Khanh đi từ cửa bên, họ lên một chiếc xe bảy chỗ, phóng thật nhanh.
Cùng lúc đó, Vương Châu Nhi sau vài phút cực lực đã trèo ra khỏi phòng vệ sinh, ba chân bốn cẳng tìm đến Trịnh Vương Hoàng.
" Vương Hoàng có chuyện không hay rồi!!! " cô từ đằng xa hô lớn đến, vừa túm được tay áo Trịnh Vương Hoàng liền nói không ngớt lời.

" Triệu Minh Nhi, Triệu Minh Nhi bỏ trốn rồi, vợ anh bỏ trốn rồi "
Thay vì, Vương Hoàng nghe xong sẽ nổi trận lôi đình thì trái ngược với biểu cảm mà Vương Châu Nhi tưởng tượng, anh lại điềm tĩnh đến lạnh người.
" Hoắc Đường, chúng ta đi, nhanh cho người bắt lấy bọn họ " giọng anh vô cùng hờ hững, ánh mắt đẫm sự chết chóc.
Hoắc Đường nhanh chóng bước đi cùng anh, bấy giờ Vương Châu Nhi mới vỡ lẽ, Trịnh Vương Hoàng sớm đã biết hết mọi chuyện và đã có dự tính.

Cho nên, khi nghe tin Minh Nhi bỏ trốn anh không có một chút động thái hoảng hốt.
Vương Châu Nhi nhanh chóng nhập vai vào vụ việc lần này, cùng những người bạn còn lại theo chân Vương Hoàng đuổi bắt Triệu Minh Nhi.
Chiếc xe chở theo Minh Nhi và Triệu Khanh thẳng tiến đến một nơi hẻo lánh, đó là một khu rừng, tại đó Giang Tuyết Tuyết đã chờ họ từ rất lâu.

Khi thấy bóng chiếc xe dừng lại, người bước ra là Minh Nhi, còn có cả Triệu Khanh và Trịnh Bằng Anh đi tới, Tuyết Tuyết không kiềm được sự vui mừng mà gọi tên.
" Minh Nhi, Minh Nhi..." cô lăn bánh xe đến gần, cả hai ôm nhau thắm thiết, Minh Nhi bật khóc nức nở, vừa vui vừa sợ, cuối cùng họ cũng được tự do.
Thế nhưng, vui chưa được bao lâu bên tai họ lại vang lên tiêng súng nổ * Pằng pằng *, Triệu Khanh bị tiếng nổ lớn làm hoảng sợ mà ôm lấy Minh Nhi.
" Ôi, lỡ tay rồi "
Sắc mặt của Trịnh Bằng Anh như ác quỷ địa ngục, một mình hắn tiếp tục nhắm bắn từng người ngả xuống đất, máu me văng khắp tứ phía, những kẻ mà Giang Tuyết Tuyết mang theo đang bị giết, họ chỉ là những người chở thuê làm gì có vũ khí chống đối lại hắn.

Cứ thế, mặc cho những người đó bỏ chạy tán loạn, hắn đều giết sạch không chừa một ai trước những cặp mắt thất kinh.

Rất nhanh Giang Tuyết Tuyết hoàn hồn, gân cổ lên chất vấn.
" Trịnh Bằng Anh sao anh lại giết người của tôi? Chúng ta chung một phe mà "
Trịnh Bằng Anh với vẻ mặc thản nhiên chẳng buồn để tâm, nhàn nhã lau cây súng trên tay, lườm đôi mắt diều hâu tới chỗ Giang Tuyết Tuyết, cất giọng cười cợt.
" Ồ, Giang Tuyết Tuyết từ khi nào tao lại chung phe với một con què quặt như mày thế?
Mày chẳng qua chỉ là quân cờ cho tao lợi dụng thôi "
" Mày...mày...muốn giết bọn tao? " lời Bằng Anh nói ra khiến Giang Tuyết Tuyết kinh hãi mà lắp bắp.
Không đáp lại câu hỏi ấy, Trịnh Bằng Anh chỉ nghiêng đầu, nở nụ cười tà ác như ngầm thừa nhận, bấy giờ Giang Tuyết Tuyết mới thật sự biết sợ, cô đã bị hắn lợi dụng, hắn muốn giết Triệu Minh Nhi, giết tất cả để trả thù Trịnh Vương Hoàng.

Đó cũng là lí do hắn dễ dàng chịu giúp cô cứu Minh Nhi và Triệu Khanh ra.
Đứng trước những gương mặt ngỡ ngàng, Trịnh Bằng Anh tiếp tục chĩa súng về phía Minh Nhi, ra vẻ như rất tiếc thương vài giây lại lật mặt thành kẻ sát nhân.

" Triệu Minh Nhi tiếc thật đấy, nếu cô không phải là vợ hắn...có lẽ...tôi sẽ thích cô...giờ thì...

Chết đi! "
* Pằng *
Đoạn Minh Nhi còn đang thất thần đứng như trời trồng, cả cơ thể nhưng bị ai đó giữ chặt, phút chốc không kịp phản ứng, viên đạn lao ngay tới cô, máu tươi bắn cả lên váy, Minh Nhi không trúng đạn.
Cô may mắn được Giang Tuyết Tuyết dùng thân mình đỡ phát súng đó.
" Tuyết Tuyết!!! " Minh Nhi hét lên, Giang Tuyết Tuyết ngã ngay vào vòng tay cô.
Máu họng phun ra đầy gương mặt xinh xắn, cô ôm lấy người Giang Tuyết Tuyết đang co giật đang cố gắng rặng từng chữ.
" Minh Nhi...mau...chạy...đi..."
Nhìn thấy bạn thân bị bắn ngay trước mắt lửa hận trong lòng dâng lên đỉnh điểm, Minh Nhi không một chút do dự rút cây súng mà cô thủ sẵn bắn trả Trịnh Bằng Anh liên tiếp mấy phát.
Do bị trả đòn bất ngờ hắn chỉ kịp trốn sau thân cây né những phát bắn, đến khi đàn em của hắn kéo đến Minh Nhi đã cùng Triệu Khanh mang theo Giang Tuyết Tuyết bỏ chạy.
" M.ẹ kiếp, lập tức đuổi giết tụi nó cho tao " Trịnh Bằng Anh nổi đóa hét lên ra lệnh, đàn em của hắn hung hãn như bầy sói hoang chạy theo lùng sục khắp khu rừng.
Cùng lúc ấy, Trịnh Vương Hoàng sắp đến nơi lại bị một đám lính đánh thuê do Trịnh Bằng Anh phái tới đánh úp, kéo dài thời gian.

Cũng may anh đã có chuẩn bị từ trước, để cho người bên phía Trác Thần xử trí bọn ngán đường, chia phe tiếp tục thẳng tiến đến chỗ Triệu Minh Nhi.
Trác Thần vốn là cháu của đại tướng, những binh sĩ đi theo toàn là lính đặc chủng, chẳng mấy chốc đã hạ màn những tên lính đánh thuê kia, còn đích thân anh tới dọn sạch tổ chức của bọn chúng.
Mất hơn 10 phút, Trịnh Vương Hoàng khi tới nơi chỉ thấy những cái xác nằm dài dưới đất, không thấy người anh cần đâu, bấy giờ trong lòng anh đã nháo nhào vì sốt ruột và lo lắng, nghi ngờ Minh Nhi gặp chuyện chẳng lành.
" Mau, mau tìm thiếu phu nhân nhanh " Vương Hoàng sốt sắng ra lệnh, người của anh bắt đầu lùng sục khắp khu rừng, một số người đụng độ với thuộc hạ của Trịnh Bằng Anh, tiếng súng giao chiến nổ lên liên hoàn.

Triệu Khanh cõng Giang Tuyết Tuyết đang thoi thóp chạy đến thục mạng, hai chân cậu đã rã rời không thể chạy tiếp nữa.
" Chị...chị à, em không chạy nổi nữa rồi " cậu níu lấy tay Minh Nhi, ngừng hẳn bước chân, ngồi xổm xuống mà than thở.
Minh Nhi cố kéo lấy hai thân xác nặng nề kia, cô cũng đuối lắm nhưng không thể dừng chân mà chờ chết, thế là cô mềm giọng động viên.
" Cố lên em, một chút nữa thôi, ra được đường lớn chúng ta sẽ an toàn "
Giang Tuyết Tuyết lập tức níu tay Minh Nhi, cô biết mình sắp không xong, không thể để hai chị em họ vì cô mà chết chung.
" Minh Nhi...đừng cố gắng nữa, tớ sắp không xong rồi, Minh Nhi...nghe tớ...chạy đi, nhất định phải thoát khỏi nơi này...thoát khỏi Trịnh Vương Hoàng..."
" Không, Tuyết Tuyết tớ sẽ không bỏ cậu lại, cố lên Tuyết Tuyết..." Minh Nhi bật khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất, tiếng súng và tiếng người càng lúc càng to.
" Bọn chúng ở kia, giết hết chúng nó ngay "
Bọn người của Trịnh Bằng Anh đang dần tới gần, Giang Tuyết Tuyết bị trúng đạn mất máu quá nhiều, còn là một ả què, không thể để Minh Nhi chết chung, cô giựt lấy cây súng trong tay Minh Nhi, đẩy cô ấy và Triệu Khanh ra phía trước, quay ra sau mà nả súng.
" Đi đi, Minh Nhi mang theo Triệu Khanh đi đi, hai người nhất định phải sống sót, đừng để tớ hy sinh vô ích " Tuyết Tuyết vừa quát tháo vừa bắn về phía bọn Trịnh Bằng Anh.
Ăn may 4 tên trong bóng tối bị trúng đạn mà ngã gục, cây súng trong tay Giang Tuyết Tuyết vừa đúng lúc hết đạn.
Triệu Khanh bị ám ảnh bạo lực lúc nhỏ làm kinh sợ, bất giác bỏ chạy.
" Khanh, Khanh em đi đâu vậy? " Minh Nhi hớt hải gọi Triệu Khanh, nửa lo cho em trai nửa không muốn bỏ Giang Tuyết Tuyết, cố kéo lấy thân Giang Tuyết Tuyết định cùng chạy.
Nào ngờ, bọn của Trịnh Bằng Anh đã đến rất gần, bắn liên tiếp về phía họ, Giang Tuyết Tuyết lại dùng thân đỡ đạn, đẩy ngã Minh Nhi ra.
" Làm ơn, chạy đi, cậu phải sống, sống thay cho tớ " câu nói cuối cùng của Giang Tuyết Tuyết trước khi tắt thở, cơ thể đầy máu tươi nhuộm đỏ nằm ịch trên nền đất lạnh lẽo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi