ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


" Em vừa gọi gì? " Vương Hoàng gằn giọng.

Triệu Minh Nhi chớp mắt liên tục né tránh ánh mắt sắc như dao từ anh, cái miệng nhỏ nín thính, anh hắn giọng nhắc lại dọa Minh Nhi lạnh tóc gáy.
" Em vừa gọi anh là gì? "
" Trịnh...Vương Hoàng...!" Minh Nhi mấp máy trả lời.

.

Tra????g gì ????à haу haу ????hế ~ T????U????T???? UYỆN.VN ~
" Không phải, là vế sau! "
" An...h...! " người Minh Nhi run lên lẩy bẩy.

Trịnh Vương Hoàng đột ngột nâng chiếc cằm của cô lên, bá đạo vòng tay qua cái eo nhỏ ép lấy người cô, cố ý hằng giọng nhắc nhở.
" Minh Nhi, em mà không ngoan ngoãn thì đừng trách anh cho Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết sống không bằng chết "
Lần nào cũng đem người Minh Nhi yêu quý ra đe dọa, nhìn bộ mặt kiêu ngạo kia chỉ muốn đấm cho mấy phát, Minh Nhi có ấm ức trong lòng cũng cố nhịn cho qua chuyện.
" Tôi biết...tôi đói rồi...muốn ăn! "
Vương Hoàng lập tức buông thõng Minh Nhi ra, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, người hầu đã chuẩn bị thức ăn tươm tất, anh lịch sự kéo ghế cho Minh Nhi, anh không ngồi cạnh cô mà ngồi đối diện quan sát từng cử chỉ của cô.
Ánh mắt lúc nào cũng dán vào bộ ngực đầy đặn, Minh Nhi khó chịu ra mặt, cô biết phong cách ăn mặc của cô có phần táo bạo nhưng Vương Hoàng có cần thèm thuồng cô đến mức đó không?
Cứ hể Minh Nhi nhúc nhích Vương Hoàng lại nhìn cô chẳng khác gì chiếc camera giám sát, cô bực bội mất kiên nhẫn phải nói lí với anh.
" Anh không nhìn sang chỗ khác được à? "
" Em muốn anh nhìn chỗ nào?
Mặt em!

Tay...hay vai? " Vương Hoàng trơ trẽn đáp.
" Thưa Trịnh Tổng, anh nhìn như vậy làm sao tôi nuốt trôi được? " Minh Nhi thở dài bất lực.

Vương Hoàng lại trả lời như hư không.
" Nuốt được, em vẫn đang ăn đấy thôi! "
Minh Nhi tức muốn nghẹn cả họng, nếu Trịnh Vương Hoàng đã thích đấu võ mồm thì cô sẽ tiếp đãi anh một bàn.

Cô xoay xoay chiếc nĩa lên những sợi mì, đôi mắt chỉ nhìn Vương Hoàng bằng phân nửa, ngạo nghễ cái giọng đanh đá.
" Tuyết Tuyết và Khanh đang ở đâu? "
" Căn phòng thượng lưu ở phía Tây
Em muốn gặp họ à? " Vương Hoàng cầm ly rượu vang, nhấp môi, đăm chiêu về phía Minh Nhi.

" Không!
Tôi đang lách chuyện để cái hình ảnh xấu xa của anh đừng hiện lên như vong...
Nhìn mặt anh tôi thấy phát ngán, chẳng thể nào nuốt trôi! "
Minh Nhi vừa dứt câu, Vương Hoàng chết sặc, cô vợ này lúc nào cũng thích nói móc, cái tính ngang ngược không ai bằng nhưng nó lại khiến anh mê như điếu đổ, cho dù cô có chửi mắng thì anh cũng thấy vui.
Anh còn đang định đối đáp lại Hoắc Đường đột nhiên đi vào cắt ngang, ông thấp người cung kính trước cả hai.
" Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân, việc chuẩn bị hôn lễ đã hoàn tất tồi ạ! "
Triệu Minh Nhi nghe được đứng hình ngay, trong đầu cô là một mớ nghi vấn, hôn lễ gì? Ai cưới ai chứ?
Ngay lập tức, Hoắc Đường đưa bộ ảnh lễ phục ra trước mặt, Minh Nhi mới tỏa, hóa ra đó là hôn lễ dành cho cô và Trịnh Vương Hoàng.
Trước đây họ kết hôn trong im lặng, bây giờ Vương Hoàng muốn tổ chức hôn lễ nhằm công bố với thiên hạ Triệu Minh Nhi là vợ của Trịnh Vương Hoàng, và cô cả đời này không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Minh Nhi nổi đóa đập mạnh bộ ảnh xuống bàn, nhất quyết không đồng ý hôn lễ này, mang theo lửa giận đi một mạch trở về phòng.

Sắc mặt Vương Hoàng xám xịt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, tức giận lật đổ cả bàn đồ ăn.

Thức ăn vương vãi tùm lum trên sàn, cả người hầu và Hoắc Đường điều lo sợ không ai dám hé răng.
" Hoắc quản gia! " Vương Hoàng lạnh giọng gọi.
" Vâng, thưa thiếu gia! " Hoắc Đường bước đến ngay trước mặt anh cúi người cung kính.
Nhìn anh giờ chẳng khác nào một ác ma, cả giọng thốt ra cũng mang theo luồng khí tuất đáng sợ.
" Hôn lễ tổ chức theo đúng kế hoạch, chuyện của thiếu phu nhân tôi tự lo được! "
Hơi thở của Hoắc Đường nặng trịch, ông gật đầu làm theo lệnh, Vương Hoàng lập tức quay ngoắt đi.
* Cốc cốc *
Anh gõ cửa phòng liên tục, kêu mệt hơi vẫn không có chút động tĩnh, Minh Nhi đã khóa trái cửa không cho anh vào.

Anh bừng bừng lửa giận thẳng chân đá đổ cánh cửa làm Minh Nhi kinh người, trố mắt nhìn.
Vương Hoàng vậy mà lại có sức mạnh ghê gớm đến thế, cánh cửa ấy vững chắc cực kỳ, chỉ với một cú đá thôi mà làm nó đổ rạp xuống tức thì.

Minh Nhi nuốt một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mặc kệ lướt qua anh, ai dè Vương Hoàng túm lấy cổ tay cô xiết chặt như muốn bẻ gãy xương.
" Đau, Trịnh Vương Hoàng làm gì vậy? Thả ra!!! " cô quát tháo.
" Em còn hỏi nữa à...ai cho em cái quyền từ chối chuyện hôn lễ hả? " Vương Hoàng nghiến răng nghiến lợi, nói chữ nào là xiết chặt tay Minh Nhi chữ đó.
" Anh bị điên à, tôi và anh chỉ đăng kí kết hôn thôi, lúc trước không tổ chức bây giờ tổ chức để làm gì? " Minh Nhi giằng co chống cự.

Vương Hoàng cưỡng chế nhấc bỗng cô chỉ bằng một tay ném mạnh lên giường, anh khóa trái hai tay đè lên người cô, kích động gắt gỏng vào tai cô từng tiếng lớn.

" Triệu Minh Nhi em tưởng anh không biết ý đồ của em à, em không muốn công khai để còn có cơ hội đi lấy thằng khác đúng không? "
Minh lớn giọng phản bác.

" Đồ bệnh hoạn, lấy ai chứ?
Tôi chỉ không muốn đám cưới với kẻ xấu xa như anh thôi! "
" Còn nói dối!!!
Em đã nằm trên giường anh, ngủ với anh...vậy mà còn dám tơ tưởng lấy người khác...!" Vương Hoàng dùng lực bóp mạnh đến nổi cổ tay Minh Nhi đỏ ửng.
Giới hạn chịu đựng lên đỉnh điểm, một chân cô hất ngược lên đập vào hông Vương Hoàng, không kịp né anh ngã nhào lên trước.
Đoạn Minh Nhi nhanh tay chụp lấy con dao cạo lông mày đặt trên bàn trang điểm, r.ạch hẳn một đường dài vào bắp chân Vương Hoàng, máu chảy đầm đìa nhỏ xuống khắp sàn, vết cắt sâu khiến Vương Hoàng đau lên.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ điên, hôm qua do bà đây bị anh trói lại nên không đánh trả được!
Lần này bà đây hốt xác tên hèn hạ nhà anh, ngon thì nhào vô đây!!! "
Minh Nhi hùng hổ cầm dao cố thủ, Vương Hoàng nhanh nhẹn thoắt cái bắt lấy tay cô dùng lực bóp mạnh cổ tay làm cô đau thả ngay con dao xuống, sau đó anh thẳng tay đập mạnh vào gáy cổ làm cô ngất liệm.
" Người đâu!!! " Vương Hoàng lớn tiếng gọi.
Người hầu nghe được đi vào tá hỏa khi thấy Vương Hoàng bị thương, anh sai người xử lí vết thương và đưa Minh Nhi đến một căn phòng khác trói cô lại.
Phải mất 30 phút sau vết thương mới được băng bó xong, Vương Hoàng liền đến tìm Minh Nhi, cô còn đang bất tỉnh nhân sự, anh tiến tới bế cô lên giường.
Cơ thể kiều diễm hấp dẫn, dục vọng trong anh trỗi dậy, lật người Minh Nhi nằm sấp, trèo lên đè hai chân mảnh khảnh, dùng chiếc thắt lưng trừng phạt vào cặp mông căng tròn kia.
Tiếng * chát * vang lên, Minh Nhi đau điếng tỉnh ngay, trước mặt là đôi tay bị trói chặt, cặp mông của cô đau nhói đến tận xương tủy, nó hằng lên một đường đỏ dài.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ hèn hạ, anh muốn làm gì hả? " Minh Nhi quát tháo.
Vương Hoàng túm lấy tóc cô giật ngược, tay rắn rỏi bóp chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn, anh lừ mắt nói với giọng điệu bỡn cợt.
" Em hỏi anh làm gì à?
Vừa nãy em chém anh một nhát...!có phải bây giờ anh nên trả lại em không? "
Minh Nhi run sợ, cô tưởng Vương Hoàng định r.ạch mặt không ngừng xin lỗi.
" Trịnh Vương Hoàng là tôi không đúng!
Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!
Anh đại lượng đừng chấp nhất chuyện vừa nãy, tha cho tôi đi!!! "
Vương Hoàng nở nụ cười điểu giã.

" Hừm...biết sợ rồi à?
Nhưng anh không tha tội cho em dễ dàng như vậy đâu, phải phạt một lần cho em nhớ! "
Tức thì, một roi nữa đánh xuống mông Minh Nhi, tiếng la ó trời vang cả căn phòng, vừa nãy cô còn hạ giọng xin lỗi giờ lại lật mặt chửi bới.

Chọc cho máu điên bên trong Vương Hoàng bộc phát, lập tức cởi ngay quần lót cô ra, cho hẳn những ngón tay vào quậy phá trong tư mật.
Mặc cho Minh Nhi gào thét khan cả họng, Vương Hoàng trêu đủ lại tàn nhẫn đánh tiếp nhiều roi lên mông cô.

Chưa hết, còn nhanh chóng tuột chiếc quần tây trên thân xuống, chẳng đợi Minh Nhi chuẩn bị tâm lý liền ăn tươi nuốt sống cô từ đằng sau.
Cơn đau hôm qua chưa dứt hôm nay lại tiếp nhận màn tra tấn, Minh Nhi uất hận vô cùng, cả hai tay bị trói khiến cô không thể phản kháng vương mắt nhìn ác ma công kích.
Vương Hoàng hì hục tới nổi vết thương vừa băng bó lại rỉ máu, anh cường thế ngẩn gương mặt Minh Nhi lên, chiếm lĩnh nói vào tai.
" Triệu Minh Nhi...em nghe cho rõ đây!
Từ nay về sau cứ hể mỗi lần em không ngoan ngoãn anh sẽ ăn em...
Hoặc...anh sẽ lấy một miếng thịt trên người Triệu Khanh xuống, xem em ngoan cố được bao nhiêu! "
Mỗi một câu nói đi theo một lực đẩy mạnh vào bên trong tư mật, cái miệng nhỏ trong vô thức phát ra những tiếng kêu yêu kiều khổ sở.
Minh Nhi biết Vương Hoàng không nói đùa, cô không dám chống đối nhưng bị cưỡng đoạt khiến cô ê chề mà bật khóc, Vương Hoàng lại bóp chặt gương mặt cô hơn, ấn những ngón tay lên.
" Nói!
Em gả cho anh, làm cô dâu của anh!!! " anh dùng giọng cao ngạo uy hiếp.

Cái sức mạnh trâu bò áp đảo Minh Nhi yếu ớt cố gặng từng tiếng.
" Em...gả...cho...an...h...l..àm...cô...dâu...của...a...nh..."
Khóe miệng Vương Hoàng nhích nhẹ khoái chí, anh cuối cùng cũng chịu cởi trói cho Minh Nhi, cô nằm bất động chịu sự tra tấn.

Khi đến đoạn chạy nước rút, nhịp càng nhanh càng mạnh, bao nhiêu tinh hoa đi thẳng vào trong, Minh Nhi kêu lên một tiếng mèo kêu kèm theo là hơi thở nặng trịch của Vương Hoàng.
Cô rệu rã tay chân chẳng thể cử động, phần đùi dính đầy máu từ vết thương của Vương Hoàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi