ÁC MA TỔNG TÀI ANH HỔN ĐẢN

" Tư Đồ Viêm, anh là ác ma, anh không thể mang con của tôi đi."

đối với sự kháng nghị của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm chỉ là thản nhiên cười, sau đó dùng ngữ khí không thể phản bác nói: " Con của em? Đừng quên nó cũng là con của tôi, ngay cả em cũng là của tôi."

Thái độ bá đạo của anh làm cho Lâm Khả Tâm khó chịu đến cực điể, cô chỉ vào cái mũi của anh nói:" Đúng, có lẽ trước kia tôi là của anh nhưng bây giờ đã qua 1 năm cho dù dựa theo hợp đồng anh cũng không có quyền lợi tiếp tục cường lưu tôi."

"Nhưng dựa theo hợp đồng em cũng không có quyền lợi nuôi đứa nhỏ, đứa nhỏ của Tư Đồ Viêm tôi."

Ngữ khí của anh vẫn bá đạo như rtước nhưng điều đó kích thích thật mạnh vào Lâm Khả Tâm, nghĩ đến điều khoản trong khế ước, thái độ của cô nhuyễn xuống: " Tư Đồ Viêm, coi như tôi cầu anh, nể tình chúng ta từng là vợ chồng 1 năm, buông tha cho tôi được không? Tôi biết, anh làm tất cả vì giúp Sa Sa trả thù, nhưng đứa bé là vô tội, anh không thể tàn nhẫn như vậy, anh không thể để cho cục cưng không có mẹ a, thậm chí tôi còn chưa được ôm qua cục cưng, còn chưa nói chuyện gì với cục cưng, còn chưa được nghe gọi một tiếng mẹ......"

Nói xong, hốc mắt Lâm Khả Tâm không khỏi đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt chảy xuống ra giường bệnh

Nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm không khỏi thương tiếc, nhưng anh cũng không định vậy mà thay đổi chủ ý của mình

"Hết thảy dựa theo hợp đồng." Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm tuyệt vọng, anh bỗng

nhiên nói thêm " Bất quá......"

Thấy còn một con đường sống, Lâm Khả Tâm vội vàng lo lắng hỏi " Bất quá cái gì......"

"Bất quá tôi cũng không nói đứa nhỏ sẽ không có mẹ"

Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm trở nên hồ đồ " Anh là ý gì?"

" Lâm Khả Tâm, em nói đúng, vì thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của đứa nhỏ, nó cần có mẹ, mà tôi tin vai diễn này em thích hợp nhất, nên chỉ cần em tiếp tục bên cạnh tôi, đứa nhỏ không những có mẹ mà em cũng có thể nuôi nấng nó lớn lên, mà thù lao tôi cũng sẽ trả cho em chút tiền không nhỏ, nhưng điều kiện là không có sự cho phép của tôi, em không được ra khỏi Tư Đồ Gia một bước"

Dừng một chút, Tư Đồ Viêm ánh mắt sắt bén nhìn về phía Lâm Khả Tâm " Nói cách khác, em sinh ra là người của Tư Đồ Viêm thì chết cũng phải chết ở Tư Đồ Gia"

Lâm Khả Tâm nghĩ chính mình sau khi đứa nhỏ ra sẽ không còn giá trị lợi dụng, chứ không nghĩ anh còn muốn giữ cô bên cạnh, không nghĩ, cô thaật sự chưa bao giờ nghĩ tới

"Tại sao? Tôi đã không còn giá trị lợi dụng, vì cái gì anh còn giữ tôi bên cạnh? Anh không phải raất chán ghét tôi sao? Chẳng lẽ anh thấy tôi còn chưa đủ thống khổ? Nếu vậy anh không cần lo tôi đã quá nhiều nổi thống khổ rồi, cầu anh buông tha tôi được không? Cầu anh......"

Lâm Khả Tâm tội nghiệp van xin Tư Đồ Viêm, mà anh bước lên, nắm cằm của cô, lấy vẻ mặt kiêu căng nhìn từ trên xuống, giống như từ giờ khắc này vận mệnh của cô nằm trong tay anh " Lâm Khả Tâm, tôi đã sớm cảnh cáo em em không được chạy trốn, nhưng em chẳng những làm vậy còn dám để con tôi trong hoàn cảnh nguy hiểm, tôi định để em đền mạng nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tự do cả đời của em, xem nư thuận tiện có được em, tôi sẽ không bỏ qua, vĩnh viễn sẽ không, đây là hậu quả em không nghe sự cảnh cáo của tôi mà bỏ trốn"

".................."

Rốt cuộc không còn gì để nói, Lâm Khả Tâm cúi đầu, yên lặng rơi nước mắt, mà

âm thanh của Tư Đồ Viêm lại lạnh lùng vang lên " Lâm Khả Tâm nếu muốn trách thì trách vận khí của em không tốt, cố tình gặp tôi, dù sao đời này đừng nghĩ em thoát được tôi."

Nói xong, anh định rời đi nhưng Lâm Khả Tâm bỗng nhiên vươn tay nắm tay áo của anh, anh quay đầu khẽ nhíu mày nhưng anh cũng không bỏ qua.

" Tư Đồ Viêm" Lâm Khả Tâm hít hít cái mũi sau đó ngẩng đầu nhìn anh: " Tôi cuối cùng hỏi anh một vấn đề, cầu anh nói thật cho tôi biết được không?"

Tư Đồ Viêm không nói gì coi như anh đồng ý

Lấy dũng khí, Lâm Khả Tâm dùng ngữ khí thật lòng hỏi " Anh......Thật sự chưa từng thích tôi sao? Chẳng lẽ một chút cũng không có?"

Lúc này đây, Tư Đồ Viêm không lập tức cự tuyệt Lâm Khả Tâm mà anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhìn vềphía trước mang theo chút bất đắc dĩ nói " Một vấn đề giống nhau, em đã từng hỏi tôi rồi mà?"

Nói xong anh rút tay áo lại, cũng không quay đầu liền rời đi, để cho Lâm Khả Tâm ở phía sau mặt rơi đầy lệ

Trong lòng Lâm Khả Tâm yên lặng nói: Tư Đồ Viêm, cám ơn anh đã làm cho tim em chết hết đời này, cũng có thể để cho em hạ quyết tâm rời anh đi.

......

............

Vào lúc nửa đêm, cửa phòng bệnh của Lâm Khả Tâm bỗng nhiên mở, như là đã sớm chờ người này đến Lâm Khả Tâm mở mắt nghe âm thanh cửa, trong ánh mắt cô không có chút kinh ngạc mà còn bật người nhảy xuống mang theo chút khẩn trương cùng kích động.

Mà người đó không phải ai khác chính là Cố Thiếu Kiệt. "Cố ca ca anh đến rồi, đứa nhỏ đâu, nó ở nơi nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi