ÁC NỮ TÔI YÊU EM

Linda chỉ mới trừng mắt lên, đã thấy lưỡi dao cắm sâu vào đồng tử của mình.

"AAAAAAAAA"

Tiếng hét thảm thiết của cô ả làm chấn động cả không gian dưới tầng hầm, ai nấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, ngay cả đám đàn ông cũng không thể giấu nỗi sự sợ hãi mà lùi ra xa. Henry nhất thời bất ngờ cũng không thể phản ứng kịp, liền mất mấy giây nhìn khung cảnh phía trước với dáng vẻ thẩn thờ.

- Linda! Cô lấy đi một mắt của IVy, tôi chỉ thay anh ấy đòi lại thứ cô đã nợ.

Tịnh Kỳ dùng ánh mắt căm hờn nhìn vào Linda, từng lời nói gằn lên đầy giận dữ. Cô ả đau đớn ôm lấy con mắt đang chảy máu rít lên như con thú.

- Aaaaaaaa! Con khốn, tao giết mày, giết chết mày.

Nói rồi Linda loạng choạng giật lấy khẩu súng từ tay tên vệ sĩ bên cạnh, hướng đến Tịnh Kỳ mà bóp cò. Tuy nhiên cô lại bình thản đứng yên không hề muốn né tránh, vì rất nhanh là Henry đã giơ chân đá một cước vào tay Linda, viên đạn lệnh hướng cách vai Tịnh Kỳ khoảng 20cm rồi găm ngay vào bức tường phía đằng sau.

Khẩu súng bay ra xa, cả người Linda vì cú đá mà ngã nhào xuống sàn. Đám vệ sĩ vội vàng tiến lên đỡ cô ta dậy, ánh mắt nhìn Henry với biểu cảm thăm dò. Bọn họ không thể hiểu nỗi, cô gái này có giá trị thể nào mà ông chủ của họ lại có thể bảo vệ cô ta như vậy.

- Mau lấy đồ, sơ cứu cho cô ta đi.

Mấy tên vệ sĩ vội gật đầu rồi gấp gáp chạy đi xử lí vết thương cho Linda. Lúc này Henry mới có thể thả lỏng đôi bàn tay nhìn vào Tịnh Kỳ, hoá ra mục đích câu hỏi ban nãy là thế này sao?. Là cô trước mặt hắn, có thể ngang ngược xử lí Linda, thì vẫn tin rằng hắn sẽ toàn tâm mà bảo vệ cho cô.

- Nhìn gì?

- Tịnh Kỳ! Đôi lúc em làm tôi sợ thật đấy.

- Sợ gì chứ?. Tôi chỉ là tảng băng* nổi trên mặt nước, còn kẻ nằm phía dưới mới thật sự đáng sợ.

* Nguyên lí tảng băng trôi.

- Em không cần chửi xéo tôi như thế.

- Là tôi đang chửi thẳng mặt anh đấy. Henry , sao anh không trừng phạt việc tôi ra tay với Linda?. Không phải hai cha con anh đều rất "thích làm việc" với cô ta sao?

Nghe cô nói, ánh mắt xanh của Henry cau lại vẻ khó chịu, hắn nhắc lại lời cô đã nhấn mạnh một lần nữa.

- Thích làm việc?

- Là... là kiểu vận động thể lực...

Henry nhếch cánh môi mỏng lên cười mỉa mai.

- Em nghĩ tôi thiếu thốn đến thế sao?. Tôi lại thích "vật vừa vặn" đó hơn. Sờ rất thích.

Vừa nói hắn vừa đưa tay làm động tác nắm nắm rất gian tà.

Tịnh Kỳ trừng mắt lườm hắn, toan định lên tiếng mắng chửi thì Linda cùng mấy người mặc đồ đen đã tiến đến trước mặt họ.

- Đi thôi!

Henry cầm lấy cánh tay Tịnh Kỳ. Cô liền hoảng hốt kêu lên:

- Henry! Thật ra...

- Tịnh Kỳ, em đừng tưởng tôi không biết rằng em đang tìm cách kéo dài thời gian giúp Mạc Tư Hàn.

Khuôn mặt hắn hướng cao về phía trước, giọng nói trẩm ổn mà lạnh nhạt.

- Khoan đã! Xin anh Henry , cho tôi một phút, à không 30 giây thôi... cho tôi nhìn bọn họ một lần nữa được không?. Tôi cầu xin anh.... xin anh...

Henry cúi xuống nhìn Tịnh Kỳ, tuy hắn không nói gì, gương mặt cũng không biểu lộ thái độ gì, nhưng cánh tay đang túm chặt tay cô dường như lỏng hơn. Tịnh Kỳ vội đưa tay còn lại lên, quệt đi giọt nước mắt vừa rơi, rồi mạnh bạo vùng ra khỏi tay Henry chạy nhanh về phía Bạch Tử Phong và Neil.

Hắn quay đầu chăm chú nhìn theo cô.

Thấy Tịnh Kỳ chạy tới, Bạch Tử Phong loạng choạng nhích gần hơn về phía song sắt bạc. Anh đã cảm thấy vô cùng may mắn vì đã không làm vấy vẩn cô, nếu không, dù có chết anh cũng căm hận chính bản thân mình.

Đầu anh choáng váng, cộng thêm cơn đau từ da thịt khiến Bạch Tử Phong vô cùng khó chịu, nhưng vì thế càng giúp anh thấy tỉnh táo hơn.

- Tịnh Kỳ....xin lỗi... anh không thể giúp gì được cho em...

Tịnh Kỳ không nói gì, hai tay nắm chặt song sắt, rồi đột nhiên kiểng chân lên hôn Bạch Tử Phong.

Bạch Tử Phong lẫn Henry đều ngây người. Tâm ý này của cô khiến cả hai đều không thể nào hiểu nỗi. Bạch Tử Phong chưa kịp phản ứng, liền bị Tịnh Kỳ dùng đầu lưỡi tách vào bên trong môi anh. Lúc này, đồng tử Bạch Tử Phong mở to hết cỡ, rất nhanh anh chua xót nhắm chặt đôi mắt mình "Tịnh Kỳ, chỉ cần nụ hôn này, với anh là quá đủ rồi".

Tịnh Kỳ biết Henry đang giận dữ nhìn vào cô, nên mau chóng quay người chạy về phía hắn.

"Bạch Tử Phong, anh và Neil hai người nhất định phải cố lên"

Rất nhanh, bọn họ theo đường mật đạo rời khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Mạc Tư Hàn lúc này đã cho người vây hãm toàn bộ nhà máy của NUE, khống chế đám người đang tìm cách chạy trốn. Cuối cùng, anh đã đến trước lối đi duy nhất dẫn xuống dưới tầng ngầm bí mật.

Cửa vào bên trong thang máy là loại vật liệu chứa các hạt nano Kevlar liên kết với nhau dưới dạng kết cấu tổ ong. Loại này thường được dùng trong việc chế tạo áo bọc giáp và chống đạn. Chính vì nó không hề được cài đặt mật mã nào mà chỉ sử dụng việc cài chốt thống thường từ bên trong nên việc phá khoá càng khó khăn hơn.

Lính đặc công đặt máy lắng vào thành cửa, vẽ sơ đồ xác định độ dày, lực tác động và cường độ phù hợp. Sau đó báo cáo lại với Mạc Tư Hàn, sau khi bàn bạc kĩ lưỡng bọn họ quyết định dùng phương pháp dẫn nổ bằng áp lực nhiệt lượng để phá cửa.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Mạc Tư Hàn, Lâm Tiêu và đội đặc công chuyên nghiệp tiến hành lắp đặt thuốc nổ bên ngoài cửa thang máy. Mạc Tư Hàn căng thẳng đưa mắt quan sát xung quanh tầng 1 của nhà máy. Xung quanh đều được xây dựng bằng những tấm kính cường lực vô cùng kiên cố, mỗi tấm đều có thiết bị hấp thụ năng lượng mặt trời. Trong khu vực đại sảnh bố trí vô cùng gọn gàng, chỉ lắp đặt không quá 10 bộ máy sản xuất hợp chất bán dẫn.

Đáy mắt Mạc Tư Hàn bổng chợt hiện lên tia sáng lạnh lẽo. Đúng lúc này giọng của Lâm Tiêu vang lên.

- Tất cả vào vị trí, chuẩn bị kích nổ.

Ngày khi vừa nghe thấy câu nói của Lâm Tiêu, thần sắc anh bổng thay đổi nhanh chóng.

Bước qua một tấm gương phản chiếu lớn trong tầng ngầm, là một mật đạo chỉ rộng chừng 1m với những bậc thang nối đuôi nhau kéo dài xuống phía dưới. Thấy Tịnh Kỳ cứ liên tục ngoái đầu về phía sau Henry bèn nắm chặt lấy tay cô kéo đi.

- Tịnh Kỳ, em hy vọng hắn ta sẽ xuống được đây để cứu bọn chúng sao?.

- Tôi không hy vọng, mà là chắc chắn.

- Vậy thì khiến em thấy vọng rồi, cửa thang máy là lối vào duy nhất, một khi đóng lại chỉ có cách dùng thuốc nổ mở từ bên ngoài. Mà tôi đoán, Mạc Tư Hàn nhất định sẽ....

Ánh mắt hắn trở nên thâm độc, tà ác, chậm chạp buông lời.

- Không nổ đâu.

Cùng lúc đó...

- Không được nổ!

Mạc Tư Hàn vội vã ra lệnh, bước chân nhanh chóng tiến về nơi đặt kíp nổ nhiệt lượng. Lâm Tiêu và đội đặc công đang trong tư thế sẵn sàng, nghe anh nói vậy thì ai nấy cũng đều vô cùng bất ngờ.

- Chuyện gì vậy Boss?. Đã xảy ra chuyện gì?

- Tịnh Kỳ, em có biết hiệu ứng mà người ta hay nhắc đến không?

Henry mĩm cười nhìn cô.

Mạc Tư Hàn ngẩng đầu nhìn lên phía trên hệ thống ống dẫn.

- Chúng ta không thể nổ, vì đây chính là...

- Tịnh Kỳ, đó chính là....

- Hiệu ứng... cánh bướm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi