ÁC NỮ TÔI YÊU EM

Vài ngày sau Tịnh Kỳ quay về Mạc gia, thím Trương từ bên nhà Triệu Khải gọi điện thông báo cho cô việc Triệu Ninh sắp đính hôn cùng Lưu Thiên Đông, truyền lại lời của Triệu phu nhân, dặn cô ngày hôm ấy buộc phải có mặt, nếu mời được Mạc Tư Hàn đến dự thì thật quá tốt.

Tịnh Kỳ nghe xong liền chau mày, rõ ràng Lưu Thiên Đông nhân cơ hội sức khoẻ của Triệu Khải vẫn còn cầm cự được mà tranh thủ đính hôn cùng Triệu Ninh, sau đó sẽ từng bước đoạt luôn số cổ phần của mẹ con bọn họ.

Cô chỉ tiếc bao nhiêu công sức gây dựng của Triệu Khải bây giờ lại đem dâng tặng cho kẻ mưu lợi như Lưu Thiên Đông.

Mãi suy tư, bổng nhạc chuông điện thoại kéo Tịnh Kỳ về với ý nghĩ thực tại, là số máy của người trong tổ điều tra vụ án của Tiểu Miên, cô vội vàng bắt máy ngay lập tức, đầu dây bên kia cũng gấp gáp báo tin.

- Tịnh Kỳ, đã xác nhận được danh tính của kẻ có mặt trong bức ảnh đó là ai rồi...

Tịnh Kỳ sốt ruột liền xen ngang.

- Mau nói em nghe!

- Hắn là Vương Tuấn Hào, 21 tuổi, hiện là sinh viên năm 3 khoa vũ đạo thuộc trường đại học A. Hắn là con trai thứ 2 của giám đốc công ty thực phẩm Sanza.

- Hiện tại hắn ta đang ở đâu? Đã liên hệ được chưa?

Tịnh Kỳ một tay cầm điện thoại, tay kia đã vội vã vơ lấy áo khoác và túi sách, điệu bộ chỉ cần nghe được câu trả lời là cô sẽ phóng đi ngay vậy.

- Tịnh Kỳ, hắn ta...

Tịnh Kỳ chạy vội qua phòng khách bắt gặp bố con Mạc gia đều đang có mặt ở đó, trông thấy dáng vẻ hấp tấp của cô, Mạc Tư Hàn từ trên ghế sôfa liền đứng lên, khuôn mày chau lại, căng thẳng hít thở một hơi, điệu bộ muốn hỏi gì đó rồi lại thôi, mãi đến khi thấy cô loay hoay xỏ giầy mới chịu lên tiếng.

- Có cần tôi đưa đi không?

Tịnh Kỳ vội đến mức không thèm ngước lên nhìn Mạc Tư Hàn, chỉ chăm chú vào đôi giày rồi thuận miệng trả lời.

- Không cần đâu, vì em có thể về muộn.

Mạc Tư Đồ đang ngồi mày mò lau chùi mấy khẩu súng, nghe thấy lời Tịnh Kỳ nói liền lên tiếng nhắc nhở cô.

- Tịnh Kỳ nhớ về ăn tối nhé!

- Vâng ạ!

Nói rồi cô nhanh chóng chạy ra bên ngoài gara, không hề biết rằng vẻ mặt của Mạc Tư Hàn đã xám xịt từ bao giờ.

- Bị từ chối cảm giác quả thực rất đau lòng, Hàn sư huynh, huynh cũng có ngày này sao?. Thật đáng thương quá đi.

Tư Nguyệt đứng phía sau Mạc Tư Hàn, miệng nhóp nhép nhai snack, đầu lắc qua lắc lại hóm hỉnh trêu chọc anh.

Mạc Tư Hàn chầm chậm bước về phía Tư Nguyệt, khoé miệng nhếch lên nhìn cô bé, tay đưa lên giật gói snack, Tư Nguyệt ngây ngô còn cho rằng Mạc Tư Hàn định giành đồ ăn của cô, chưa kịp lên tiếng đòi lại đã thấy Mạc Tư Hàn quăng luôn nó vào thùng rác.

- Aaaa... em chỉ vừa mới ăn nó thôi màaa..., Mạc Tư Hàn ác ôn kia sao lại trút giận lên đồ ăn của em..

- NGÀI MẠC Ơiiiiii...

...----------------...

Chiếc lamborghini màu đỏ đang lao vun vút trên đường, trong xe Tịnh Kỳ vẫn mãi suy nghĩ về lời của viên cảnh sát.

"Hắn ta, đã chết rồi"

"Sáng sớm nay, người dân quanh khu vực hồ Bắc Nguyệt phát hiện thấy một thi thể nam thanh niên nổi trên mặt nước, bước đầu kiểm tra giấy tờ tuỳ thân xác định đó đúng là Vương Tuấn Hào. Hiện tại thi thể đã được đưa về trung tâm khám nghiệm pháp y..."

...----------------...

Trung Tâm Khám Nghiệm Pháp Y

- Xin chào, tôi là luật sư Triệu Tịnh Kỳ, cho hỏi đội trưởng Tần hiện đang ở đâu vậy?

- À! Luật sư Triệu ban nãy ông ấy có dặn nếu cô đến thì trực tiếp vào phòng khám nghiệm gặp ông ấy, để tôi đưa cô đi.

Khi Tịnh Kỳ đến đã thấy đội trưởng Tần ở bên ngoài phòng khám nghiệm chờ cô. Vừa trông thấy, cô đã sốt ruột lên tiếng.

- Chú Tần, sự việc thế nào? Đó đúng là Vương Tuấn Hào, người chúng ta đang tìm sao?

Người đàn ông ngoài 40 tuổi đưa cô biên bản khám nghiệm rồi nghiêm túc nói.

- Chính là hắn.

- Vương Tuấn Hào được phát hiện chết trong khoảng thời gian từ 20-21 giờ tối qua, nguyên nhân dẫn đến cái chết ban đầu là do ngạt nước, xét nghiệm trong máu thấy có hoạt chất gây mê Katemax. Bên ngoài không có vết thương ngoại lực và dấu hiệu của sự giằng co.

- Đã bắt được kẻ tình nghi chưa? Đó có phải là cô gái cùng trường với hắn ta không ạ.

Tịnh Kỳ đăm chiêu nhìn qua ô cửa kính vào bên trong phòng khám nghiệm, thi thể của Vương Tuấn Hào được phủ lên bằng một tấm vải trắng, kẻ khiến Tiểu Miên phải gieo mình tự vẫn giờ lại đang nằm ở đó với sự cô độc và lạnh lẽo.

- Để chú nhớ lại coi..., người phụ nữ đó tên là...

"Lưu Thiên Uyển lần này cô đừng mong thoát tội"

- Lâm Mỹ!

- Sao cơ?

Tịnh Kỳ hoang mang nhìn thẳng vào đội trưởng Tần một cách đầy kinh ngạc.

- Chú vừa nói kẻ tinh nghi là ai? Không phải là Lưu Thiên Uyển sao?

- Không phải cái tên đó, người bị bắt sáng nay chính là Lâm Mỹ, bạn gái cũ của Vương Tuấn Hào.

Nghe xong những lời đó Tịnh Kỳ hết sức ngỡ ngàng, bổng chốc mọi suy đoán của cô tan thành mây khói, cô ngước nhìn Tần Lập bằng ánh mắt phủ nhận.

- Không thể nào, người đó tuyệt đối không thể là Lâm Mỹ.

Cô vừa dứt lời, đúng lúc băng ca đẩy thi thể Vương Tuấn Hào ra khỏi phòng.

- Chú Tần đã xong rồi sao?

- Đã tìm được đầy đủ bằng chứng và bắt được hung thủ, chúng ta cần nhanh chóng bàn giao thi thể cho người nhà, có thể vụ án sẽ sớm được đưa ra xét xử công khai.

Lòng Tịnh Kỳ trào lên một sự sợ hãi to lớn, cô cầm chặt văn bản khám nghiệm trong tay mà không biết phải giải thích với Tần Lập thế nào.

Ngay khi thi thể Vương Tuấn Hào được đẩy ngang qua chổ bọn họ, bổng cánh tay của hắn đột nhiên trượt khỏi vị trí trên băng ca mà chơi vơi ra giữa khoảng không.

Mấy người trong bọn họ đều được một phen hoảng sợ, giọng vị bác sĩ vang lên nhắc nhở, người trợ lí trẻ tuổi vội vàng tiến lên đặt cánh tay Vương Tuấn Hào vào ngay ngắn rồi tiếp tục đẩy đi.

Trước lúc đó, Tịnh Kỳ đã kịp nhìn thấy rõ, bàn tay với động tác nắm lại của Vương Tuấn Hào, rõ ràng nó có gì đó rất kì lạ.

Thấy Tịnh Kỳ cứ nhìn chăm chăm vào bàn tay của Vương Tuấn Hào, Tần Lập liền lên tiếng giải thích.

- Đó chỉ là trường hợp co cơ thường gặp phải, không có gì đặc biệt đâu.

- Chú Tần!

- Sao?

- Lâm Mỹ hiện tại đang bị giam ở cục phải không?

- À..., Lúc bị bắt cô gái đó có biểu hiện không được bình thường, nên đang được giam giữ ở phòng đặc biệt.

Tịnh Kỳ dúi văn bản khám nghiệm vào tay Tần Lập rồi lên tiếng.

- Giờ cháu sẽ đến đó gặp Lâm Mỹ. Chú gửi luôn hồ sơ vụ án này qua cho cháu nhé!

Vừa hết câu Tịnh Kỳ đã vội vã chạy ngay ra phía cửa.

- Ê! Này...

"Vẫn là cái tính ương bướng như lần đầu gặp, thật là... lâu dần rồi xem nó như con gái bởi vậy mình đã nuông chiều nó quá thì phải"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi