ÁC NỮ TRÙNG SINH_VƯƠNG PHI ĐÁNG YÊU CỦA LÃNH KHỐC VƯƠNG GIA

Nghe lời Thiên Xích Viêm nói, Mặc Nguyệt không tự chủ bật cười. Tính cách trẻ con như vậy thật sự không thể tin sẽ có trên một người lạnh lùng khó gần như hắn.

-" Đi thôi, tới hội đấu giá đan dược nào, dù sao nơi đó cũng có nhiều việc cần phải làm."

Như việc cần phải tóm Thiên Dạ và Mặc Liên, tránh cho việc đấu giá kết thúc chúng lại chạy mất nữa thì phiền.

Mặc gia bây giờ đã nằm trong tầm khống chế của nàng, bọn chúng đều được giám sát chặt chẽ, chỉ để một ít tin tức truyền tới chỗ hai người kia, có lẽ phụ thê Thiên Dạ đã biết chuyện nàng sẽ ra tay cho nên nhất định không ngồi yên.

Nhưng như thế thì thế nào ? Mặc gia, Thiên Dạ, bọn chúng nhất định phải chết !

Mặc Nguyệt xoay người ly khai, bởi vì nàng quay lưng về phía Thiên Xích Viêm nên hắn không thấy rõ ánh mắt hung tàn ngoan tuyệt của Mặc Nguyệt.

Xem ra sau khi xử lý xong chuyện phụ mẫu và Phượng Thiên gia, nàng phải tới đại lục cấp thấp đó xem một chút mới được....

Bối Lạc gia ! Dám tổn thương nam nhân của nàng....

Vậy tốt nhất là chúng nên hiểu lấy hậu quả !!!!

Nàng sẽ không buông tha bất kỳ ai dám tổn thương hắn !!!

________

Hội đấu giá của Đan Y Tông nằm ở hội trường khổng lồ có sức chứa hàng ngàn người cách không xa hoàng cung. Nơi này vốn đã tồn tại lâu đời, nét cổ kính nhưng vẫn hoa lệ, hoành tráng.

Bên ngoài hội đấu giá rất nhiều người đi tới. Mặc Nguyệt nắm tay dẫn Thiên Xích Viêm đứng trước cánh cửa hội, liền mỉm cười ấm áp với hắn :

-" Huynh thấy không, hội trường thật to a !"

-" Ừ rất to, hai người hộ vệ canh giữ ở cửa vậy mà là Kim Đan kỳ, quả nhiên Đan Y Tông không phải tầm thường."

Thiên Xích Viêm không cảm xúc đánh giá hai hộ vệ canh giữ cửa.

Bởi hai người một là nổi tiếng Viêm Tần Vương, một là mỹ nhân đệ nhất Mặc gia Mặc Nguyệt liền thu hút vô số ánh mắt, kể cả vài công chúa hoàng thất cũng không nhịn được quay lại nhìn. Những thiếu nữ danh giá đều bị sự lãnh khốc lạnh lùng của Thiên Xích Viêm làm mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, nam nhân thì nước miếng chảy ròng ròng nhìn chằm chằm vào gương mặt phấn hồng xinh đẹp của Mặc Nguyệt, thanh âm hút khí không ngừng vang vọng.

Hai người này đứng chung quả là trời đất tạo nên, mỹ cảnh đã đẹp càng thêm đẹp loá mắt.

Bất quá hai người hoàn toàn vô tâm với mấy ánh nhìn xung quanh. Mặc Nguyệt sớm đã dồn hết chú ý vào hội trường, dù sao thì những lần đấu giá trước đó nàng đâu thèm đến, hoàn toàn để Liễu Nham tự thân vận động. Mà Thiên Xích Viêm đã không còn bi thương khi nhớ lại quá khứ, nói đúng hơn hắn sớm quăng cái quá khứ đó ra sau lưng rồi. Bây giờ trên mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng đáng sợ nhưng linh hồn sớm đã bay đến mấy tầng mây. Nguyệt nhi chủ động nắm tay hắn, a ha, Nguyệt nhi chủ động.....nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, nếu không phải sợ nàng mất mặt, hắn thật hận không thể lập tức ôm mỹ nhân vào lòng.

-" Nguyệt nhi !"

Một tiếng gọi liền đem nàng với Thiên Xích Viêm hấp dẫn chú ý, Mặc Kinh Phong nhe răng cười hớn hở tiến lại phía hai người, bên cạnh Vân Nhược Vũ trang điểm nhẹ nhàng thanh tú mặt mày ửng đỏ, môi còn chút sưng, khỏi nghĩ hai người này nhất định rất vui vẻ bên nhau. Đây dù sao cũng là một điều tốt, chỉ cần Mặc Kinh Phong không làm gì quá phận với Vân Nhược Vũ, Mặc Nguyệt cũng không cần lo lắng, Vân Cảnh Tuyết cũng chẳng dám mạnh mẽ ra tay, dù sao Mặc Kinh Phong sáng chiều luôn bên cạnh Vân Nhược Vũ.

Mặc Nguyệt vui vẻ kêu lên, nàng đối họ vẫy vẫy tay :

-" Ca ca, Nhược Vũ."

Có lẽ chỉ khi trước mặt người thân của mình, nàng mới có thể vui vẻ cười như vậy.

Mặc Kinh Phong tiến tới điểm nhẹ vào chóp mũi nàng, cười dịu dàng nói :

-" Muội lớn rồi, đừng giống như tiểu hài tử vậy."

-" Muội giống như tiểu hài tử hồi nào ?"

Mặc Nguyệt phồng má, không cam lòng hỏi lại.

-" Đối với ca, muội luôn là một tiểu hài tử đáng yêu nhất."

-" Uy, mau bỏ tay ra khỏi đầu muội."

Nàng hất cái bàn tay đang vò vò đầu mình ra, từ từ chỉnh lại dây cột tóc. Mặc Kinh Phong lại lần nữa xoa xoa đầu nàng. Vân Nhược Vũ nhìn hai huynh muội thân thiết liền cảm thấy vui vẻ theo, mà Thiên Xích Viêm đứng sau lưng Mặc Nguyệt sớm đã  giấm chua tràn bình, hắn không muốn ai động vào nàng cả, hắn rất muốn hất cánh tay đang sờ trên đầu nàng ra, nếu là một nam nhân khác nhất định hắn sẽ cho kẻ đó bò lết trên đất, nhưng vì người nam tử trước mặt là đại cữu tử tương lai, tốt ! Hắn nhịn !!!

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hắn muốn lừa Nguyệt nhi sớm vào cửa mình, hắn không thể gây xích mích với Mặc Kinh Phong, mặc dù biết Mặc Kinh Phong sẽ không tính toán với hắn, nhưng Nguyệt nhi sẽ không tha lỗi cho hắn. Thiên Xích Viêm có chút không biết phải làm sao, hắn đỡ trán.

Nhịn thì nhịn đó, nhưng hành động tiếp theo của Mặc Kinh Phong hoàn toàn khiến Thiên Xích Viêm muốn phóng hoả giết người !

Chỉ thấy Mặc Kinh Phong khoác một tay lên vai Mặc Nguyệt, tay còn lại luôn nhéo nhéo má nàng, cười nói vô cùng vui vẻ, thậm chí có đôi lúc Mặc Kinh Phong còn muốn....hôn má Mặc Nguyệt........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi