ÁC THÊ CỦA QUỐC SƯ


Phong Chi Danh nhìn hai tay bị trói chặt bởi một dải lụa đen, khóe môi co rút hỏi Bắc Đường Du: "Du nhi, này là trò gì a?"
Bắc Đường Du nằm trên người y, kéo căng một dải lụa đen khác cười thâm hiểm: "Phu quân từng nói kỹ thuật của ta còn chẳng bằng chút mánh lới ở kỹ viện.

Ta nghiêm túc tiếp thu, cho nên đã đọc hết thoại bản mà Trường Lân đưa tới, phát hiện đúng là thế thật."
Bắc Đường Du đem dải lụa này buộc quanh mắt Phong Chi Danh.

Phong Chi Danh đột nhiên bị bịt mắt, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Vậy đây là những gì ngươi học được? Nhìn như ngươi muốn cưỡng bức ta vậy?"
"Phu quân nói đúng rồi.

Ta đang muốn cưỡng bức ngươi." Bắc Đường Du thổi khí vào tai Phong Chi Danh cười nhỏ.
"Ta rất mong đợi đấy."
Phong Chi Danh tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn chuẩn xác kéo được cổ áo Bắc Đường Du xuống cướp lấy đôi môi hắn.

Đầu lưỡi ma sát vào nhau, Bắc Đường Du theo thói quen mềm lã người đi để Phong Chi Danh thích làm gì thì làm.

Nhưng sau đó vài giây, hắn chợt khựng lại.

Đêm nay hắn muốn là người chủ động, không thể để Phong Chi Danh cướp thế thượng phong được.
Bắc Đường Du xô bật Phong Chi Danh nằm yên lại giường: "Phu quân đã hứa với ta đêm nay sẽ nghe theo ta hết, vậy thì không được đụng chạm bừa bãi nữa."
"Được rồi, phu nhân bảo sao, vi phu nghe vậy.

Nhưng mà ngươi cũng phải nói cho ta biết rốt cuộc là muốn cưỡng bức thế nào? Ta cần chuẩn bị tâm lý để phối hợp tốt."
Bắc Đường Du giận lẫy nói: "Chuyện ta hỏi thì phu quân không chịu nói, chỉ nói linh tinh mấy trái anh đào gì đó định qua mắt ta dễ dàng vậy sao? Bây giờ ta cho phu quân một cơ hội cuối.

Nếu ngươi ngoan ngoãn nói ra, ta sẽ dịu dàng, bằng không lát nữa ta..."
"Vậy thì ngươi cứ bạo lực đi." Phong Chi Danh khảng khái nói không chút sợ hãi.

Bắc Đường Du cảm thấy như chính mình tự lấy đá đập vào chân, nhưng lỡ phóng lao rồi đành phải theo lao đến cùng: "Thế được, là phu quân tự nói đấy nhé."
Bắc Đường Du thị uy cởi phăng y phục của Phong Chi Danh đi, chỉ chừa lại một lớp nội y trắng mỏng manh.

Nghĩ kỹ lại thì trước giờ Phong Chi Danh luôn chọn y phục có màu trang nhã gắn liền với lam hoặc trắng, rất ít khi đeo ngọc bội.


Phong Chi Danh nói không thích tiếng ngọc bội lanh canh lấn át đi âm thanh di chuyển của Linh Tê và Linh Chiếu, vì đôi lúc sự di chuyển của chúng sẽ báo hiệu cho y biết điều gì đó.

Bắc Đường Du không hiểu điều gì đó mà Phong Chi Danh ám chỉ là gì, nhưng hắn đoán hẳn là chuyện rất cần thiết.

Vừa nghĩ tới Linh Tê và Linh Chiếu, Bắc Đường Du giật mình ngừng tay lại: "Phu quân, ngươi thả rắn ra chưa?"
Phong Chi Danh bật cười lớn hỏi: "Đến giờ ngươi mới nhớ ra sao? Không phải sẽ thú vị hơn khi phu nhân đang cao hứng giữa chừng thì từ trong người vi phu mò được một thứ vừa dài vừa ẩm bò ra sao?"
"!!!"
Phong Chi Danh biết Bắc Đường Du sợ rắn nên cũng không đùa dai: "Yên tâm, ta đã thả từ sớm rồi.

Bắc Đường Du lần mò xuống hạ thể của Phong Chi Danh, vừa cầm vừa nhấn ngón tay lên đầu đỉnh hờn mác: "Ngươi cứ luôn trêu chọc ta.

Chuyện quan trọng thì lại không muốn nói cùng ta, nhưng thôi đi, dù sao cũng không phải ngày đầu như thế."
Bắc Đường Du cúi xuống ngậm lấy nhục bổng y cho vào miệng.

Hắn đã nghiên cứu đống thoại bản kia rất kỹ, đều nói không nam nhân nào không thích được người khác khẩu giao cho mình.

Hắn cũng là nam nhân, không rõ có thực sự thích vậy hay chăng vì hắn chưa từng thử qua bao giờ.

Nhưng mà, giống như cách Phong Chi Danh muốn để hắn nếm được hết những món ngon vật lạ trên đời, hắn cũng muốn dành tặng cho y những điều tốt đẹp nhất trong khả năng mà hắn có thể.
Phong Chi Danh trước là sững sờ, sau hít vào một ngụm khí lạnh.

Tuy là lần đầu tiên Bắc Đường Du làm chuyện này nhưng hắn làm với tất cả sự nhiệt thành vốn có, cố gắng liếm láp tỉ mỉ đến từng chút một, thậm chí mút sâu cả phần gốc bên dưới.

Phong Chi Danh bị sự nhiệt thành này kích thích mãnh liệt.

Nhục bổng trong miệng Bắc Đường Du ngày càng phình lên, đến mức hắn có thể cảm nhận chính xác từng đường gân xanh chạm vào gai lưỡi của mình nóng bỏng thế nào.
"Du nhi, ta sắp...mau rút ra..."
Bắc Đường Du cười bằng khóe mắt, tiếp tục mút hăng say.

Từ lúc bắt đầu chuyện này thì hắn đã muốn nếm thử dịch thể của Phong Chi Danh.


Mỗi lần thứ ấy bắn sâu vào cơ thể hắn, hắn đều tự hỏi nó trông thế nào, có mùi vị ra sao, liệu có nóng hay không?
Phong Chi Danh vươn hai tay bị trói ra trước muốn nhắc nhở Bắc Đường Du nhưng vẫn là không nhịn được bắn ra trước lúc kịp chạm lên tóc hắn.

Hắn nhổm dậy, nuốt cái ực vào trong.

Tiếng cổ họng di chuyển vọng đến tai của Phong Chi Danh một cách ái muội.
"Phu quân...thích không?"
Phong Chi Danh ậm ờ, không biết nên trả lời sao?
"Thích, nhưng mà...lần sau cẩn thận đừng để răng chạm vào."
Bắc Đường Du cười xán lạn: "Vậy sau này phiền phu quân chỉ dạy nhiều vào, giúp cho kỹ thuật của ta tốt hơn."
"Thật là...miệng lưỡi thế này còn không khiến cho nam nhân khắp thiên hạ đổ gục hay sao?"
Bắc Đường Du chồm lên hôn Phong Chi Danh, đem dịch thể vừa nếm được truyền dần sang đầu lưỡi y.

Khi kết thúc nụ hôn, hắn khổ sở nói: "Ta mới chỉ lấy lòng nam nhân trước mặt này thôi mà đã sứt đầu mẻ trán, sắp chết đến nơi luôn rồi, nói gì đến nam nhân khắp thiên hạ? Vậy bây giờ phu quân có thích ta nhiều hơn trước chưa?"
"Hơn một chút."
"Thế thì không đủ, ta khá là tham lam đấy.

Ta muốn phải thật nhiều, thật nhiều.

Hay là ta làm tiếp nhé, làm đến khi nào phu quân thích thật nhiều mới thôi."
Phong Chi Danh bỗng niệm một đoạn chú, dây vải trên tay liền tự động nới lỏng bay tới chỗ của Bắc Đường Du trói chặt hai tay hắn lại.

Bắc Đường Du còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, Phong Chi Danh đã cởi bịt mắt đảo khách làm chủ, đè Bắc Đường Du chới với ở dưới thân.
"Tiểu yêu nghiệt, dám đùa bỡn với bản quốc sư? Nào có cái lý đó chứ?"
Bắc Đường Du phục hồi tinh thần, hụt hẫng hỏi: "Phu quân còn có trò mới lạ này sao?"
Phong Chi Danh ngắt cánh môi hắn: "Còn có nhiều trò hơn nữa.

Năm dài tháng rộng sẽ từ từ chơi với ngươi."
Phong Chi Danh buông tay thả bịt mắt xuống sàn.


Ngoài màn, trầm hương từ từ lan tỏa, đêm chỉ vừa bắt đầu.
Gần sáng, Bắc Đường Du vẫn ôm chặt Phong Chi Danh trong ổ chăn ấm, cố chấp hỏi: "Phu quân, nói cho ta biết đi, Thuần quý phi đã nói gì liên quan tới ta vậy?"
Phong Chi Danh vỗ nhẹ trên mu bàn tay hắn cười: "Không có gì đâu."
Bắc Đường Du tự có suy đoán trong lòng: "Thuần quý phi không thích ta sao? Chắc hẳn đã nói những lời mà phu quân nghĩ nếu nói ra sẽ khiến ta tổn thương.

Nếu thế thì phu quân cứ nói đi, ta chịu được mà.

Ngoại trừ phu quân, không ai tổn thương ta nổi đâu."
Phong Chi Danh bất lực nhìn hắn, cứ tưởng không nói sẽ tốt cho hắn, không ngờ lại báo hại hắn suy nghĩ nhiều đến vậy.

"Không phải Thuần quý phi không thích ngươi, người chỉ là sợ nếu ta ở bên ngươi thì Phong gia sẽ tuyệt hậu.

Cho nên lý do chính không nằm ở ngươi, mà vì ngươi là nam nhân thôi."
Bắc Đường Du nghe xong có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, bất giác rơi vào trầm mặc.

Hắn đã không nghĩ tới vấn đề này, ít nhất là không hề nghĩ tới nó cho đến hiện tại.

Phong Chi Danh là độc đinh, lại là người thuộc hoàng tộc, sao có thể vì cưới một nam thê như hắn mà để Phong gia chấm dứt hương hỏa từ đây? Cho dù Thuần quý phi không quản, người khác không quản thì chắc gì trưởng công chúa sẽ không quản? Hắn chưa có cơ hội gặp mặt mẹ chồng lần nào nhưng nếu gặp rồi người mẹ chồng này lại muốn Phong Chi Danh từ bỏ hắn, hoặc là cưới thêm thê thiếp thì sẽ thế nào?
"Vậy ý của phu quân..." Bắc Đường Du rối loạn, muốn hỏi Phong Chi Danh nghĩ sao, lại không dám hỏi vì sợ nghe chính miệng y nói ra một đáp án mà bản thân không mong muốn.
Phong Chi Danh thấu hiểu, hôn lên trán hắn kiên định nói: "Không cần lo.

Dù xảy ra chuyện gì cũng có ta chống đỡ."
Bắc Đường Du không thể nào không lo cho được, hoang mang nói: "Ta biết là do căn bệnh của phu quân khiến ngươi không muốn lưu lại đời sau, nhưng nếu...ta nói nếu như có ngày ngươi chữa lành bệnh rồi, vậy thì có phải ngươi sẽ chê bai ta là nam nhân, quyết định hưu ta hoặc là cưới thêm nữ nhân khác không? Có phải khi ngươi nếm qua tư vị nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc rồi liền cảm thấy ta cái gì cũng không bằng, sủng thiếp diệt thê như trong thoại bản hay nói? Có phải..."
"Này..." Phong Chi Danh hậm hực cắt ngang lời hắn.

"Ở đâu ra nhiều câu hỏi đến thế?"
Bắc Đường Du ngồi dậy ôm lấy đùi oan ức nói: "Ta...chỉ là ta lo sợ.

Từ nhỏ ta đã luôn cảm thấy thế gian này không công bằng.

Ta không phải tự cao nhưng ta rõ ràng không hề có điểm nào thua kém Bắc Đường Vũ, thế mà vì hắn là con do chính thất sinh ra, vừa sinh ra đã ngậm ngọc lớn lên.

Còn ta, vì là con của tiểu thiếp lại chịu đủ ánh nhìn dè bỉu lăng mạ.

Thứ mà ta muốn chưa từng nhiều, vì sao người khác chỉ cần vẫy tay một cái liền dễ dàng có được, còn ta phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần họ mới có? Vì thế ta sợ phu quân cũng như vậy.


Ta sợ bản thân chỉ vừa khiến ngươi yêu thích một chút thì liền có ai đó nhảy vào dễ dàng cướp ngươi đi chỉ trong tích tắc.

Nếu là nam nhân khác, ta còn tự tin đối phó được, nhưng nếu là nữ nhân thì...thì ta có cố gắng cách mấy cũng không thể nào mang thai con của ngươi như họ được.

Ngay từ bước đầu tiên ta đã thua cuộc rồi, nói gì đến tranh giành?"
Phong Chi Danh nắm lấy lọn tóc của hắn giật nhẹ.

Đêm qua còn sung sức bám lấy y không rời mà vừa nghe đến chuyện kế tự liền trở nên ỉu xìu như cục bột nhão.

Y cong bờ môi lên nói: "Vậy thì ngươi sinh cho ta hài tử là được."
Bắc Đường Du quay sang lườm y: "Phu quân còn đùa được?"
"Không hẳn là không có cách.

Trước đây có vị vương gia nào đó muốn cho nam phi của ông ta sinh hài tử đã chiêu tập các kỳ nhân dị sĩ từ khắp nơi.

Người thì chế thuốc, người thì đốt bùa, rồi lập trận gì đó cuối cùng cũng biến ước mơ của ông ta thành thật, sinh ra một tiểu tử béo mập tròn trịa." Phong Chi Danh vừa nói vừa xoắn tóc của Bắc Đường Du đùa nghịch tiếp.
Bắc Đường Du ngẩn người ra.

Nam tử thật sự có thể hoài thai sao?
Phong Chi Danh cười nửa nụ chỉ ngón tay vào giữa bụng hắn: "Nơi này...chứa dịch thể của ta, vậy sao không thể chứa con của ta được? Phải xem phu nhân có dám vì vi phu hy sinh đến mức ấy hay không thôi?"
Bắc Đường Du nuốt nước bọt nhìn xuống bụng mình do dự.

Bất quá, nếu là vì Phong Chi Danh, vì người nam tử mà hắn yêu nhất đời này, vì người ân nhân đã cứu hắn thoát khỏi hang hùm miệng rắn thì hắn có chết cũng không từ nan, sá gì chỉ là nuôi dưỡng thêm một sinh linh trong bụng?
Bắc Đường Du ngẩng lên, tuyên bố: "Ta nguyện ý.

Vì phu quân, cái gì ta cũng nguyện ý cả."
Phong Chi Danh ngược lại bị chính lời nói đùa của mình làm khó, giương mắt nhìn chằm chằm vào Bắc Đường Du ngây thơ đang đeo bảng hiệu xả thân vì đại nghĩa mà cạn lời.
"Thật ra..."
"Khi nào chúng ta thử?" Bắc Đường Du sốt ruột hỏi.
"Thật ra...ta chỉ đùa." Phong Chi Danh áy náy đáp.
Bắc Đường Du giận sôi gan trừng mắt với Phong Chi Danh, sau đó hướng bả vai y cắn xuống một phát thật mạnh xả tức.

Phong Chi Danh đang nằm cũng phải giật nảy dậy, cố gắng tách khỏi người Bắc Đường Du gào lên:
"Du nhi...đau...đau ta..."
"Du nhi buông ra...đau thật mà...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi