ÁCH THÊ

Duẫn đại nương ở Duẫn lão nhân dìu dắt nhau đi. Hai người vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng đến được Địch viện –

“Lão nhân, chúng ta hỏi xem hài tử có ở nơi này hay ko?”

“Đúng vậy, tòa nhà này thoạt nhìn cũng có chút sang trọng hắc hắc…… Hài tử của chúng ta cũng có ngày hôm nay.” Hình như giá cho nam nhân là chuyện quá tốt vượt xa sức tưởng tượng của lão.

“Hài tử kia ah. Nếu lúc trước nghe theo lời lão tử nói, thì làm gì có chuyện nhảy lầu hay mất trí nhớ chứ” Bất quá chuyện xưa nên quên đi. Lão tử chỉ muốn lấy họa của hài tử. Lão mới ko giống lão bà nương, đi so đo chuyện nó ngủ cùng nam nhân. Hai chân đã mở ra, thì hầu hạ ai cũng vậy thôi. Với lại『con rể』đối với con của lão chắc là rất vừa lòng. Nếu ko sao lại nói chuyện như thế kia……..

『Con rể』 mới không có bị điên, họa có lão bà nương nương của lão là điên thôi. Thực ko biết tính toán chu đáo.  “Lão ko thèm quản đến chuyện hài tử của mình có lưu lại hậu đại hay ko. Hương khói của Duẫn gia này không thể đứt đoạn ở người nó được. Nó và nam nhân có thu dưỡng mấy hài tử khác. Sau này đễ 1 đứa là truyền nhân hương khói cho Duẫn gia cũng được mà. Kia ko phải đều giống nhau sao?” Lão đã sớm khuyên răng lão bà, tẩy não cho người – “Bất hiều hữu tam, vô hậu vi đại” mấy chuyện này cũng ko phải là quan trọng lắm.

Quan trọng là – hài tử có thể nuôi dưỡng bọn họ. Lão tử có thể đánh bạc, miễn cho người khác xem thường………

Uống! Duẫn đại nương thở gấp mấy hơi. Thật ko tin vào tai mình nữa. Người mắng: “Ông nói chuyện quỷ quái gì vậy? Ta muốn đem hài tử về hảo hảo làm người. Cho dù đời này ko có nữ nhân nào chịu gả cho nó, ta cũng ko cho nó cùng nam nhân chung sống với nhau!”

Nam nhân kia thật gây nhiều phiền toái cho bọn họ. Mệnh của người ko biết sao lại khổ như vậy? Lấy 1 trượng phu ko có tiền đồ, đã vậy 2 vợ chồng bọn họ còn làm thêm chuyện ngu xuẩn là đem con trai mình gả cho nam nhân…….

“Ta nhất định sẽ đem hài tử về. Chúng ta căn bản là ko nợ nam nhân kia cái gì cả!” Nếu như muốn thanh toán 100 lượng trước kia. Người tin hài tử có dư tiền chuộc thân cho mình.

“Tùy bà muốn nói sao cũng được. Hài tử muốn về hay theo nam nhân, người làm cha này ko có ý kiến.” Tốt nhất là mua 1 dãy nhà bề thế khác cho lão tử ở, tiếp theo mua vàu nha hoàn về hầu hạ. Để Lão tử có thể hưởng chút thanh phúc.

Duẫn lão nhân cùng Duẫn đại nương bừng bừng quyết tâm nhưng lại bị ngăn bên ngoài cánh cổng. Người liền cầm tay nắm cửa mà gõ.

「Binh binh binh –」

Đợi 1 chút, đại môn mở ra 1 khe hở, bước ra mở cửa là Xuân Hoa liền hỏi: “Xin hỏi các ngươi tìm ai?”

“Hai lão nhân gia chúng ta đến là để tìm Huyền Niệm trở về, nha đầu ngươi cút ngay.” Nhân tám phần Lãnh gia nha đầu, không cần khách khí làm gì.

“Ah! Là những kẻ đã hại phu nhân ……” Xuân Hoa giật mình không thôi, vội vàng đóng cửa lại. Không thể để hai người này tiến vào nhà.

Duẫn đại nương vươn tay đẩy ra, nói với nàng. “Đừng cản đường.”

Duẫn lão nhân thì dùng sức đẩy phụ thêm. Duẫn đại nương bước vào nhà đầu tiên. Xuân Hoa liều mạng ngăn cản cũng không kịp. Phiền phức tới rồi, nhà này lại sắp nổi phong ba –

Duẫn Huyền Niệm cuối thắp đầu. Dù mắt ko thấy đường, nhưng vẫn cảm thấy thẹn thùng khi ngồi trước mặt nam nhân –

Lãnh Thiết Sinh giúp hắn chỉnh đốn lại dung mạo. Buộc tóc hắn lại thành 1 cái kết, cài cây qua 1 cây ngân trâm. Quay đầu lại nhìn dung mạo tuyệt mỹ đang  được phản xạ trong gương đồng. Lãnh Thiết Sinh cúi đầu hôn lên đôi má phấn nộn 1 cái, thật ngọt……..

Duẫn Huyền Niệm hơi ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng. Hắn ko thể nhìn thấy bạc thần của nam nhân đang nở 1 nụ cười khoái trá. Ánh mắt ôn nhu bao quát nhất cử nhất động của hắn.

Vươn tay ra nắm lấy hắn. Hắn ko cần mở miệng, Đại gia cũng biết ngay là mình sẽ nghe cái gì, liền ân cần hỏi han.

“Có đói bụng không? Ta bảo Xuân Hoa làm 1 vài món điểm tâm cho ngươi nha?”

Vì nhiều nguyên nhân, hắn dần dần thích ăn đồ ngọt. Sau khi uống dược, đại gia thường đem vài món điểm tâm đến dụ dỗ hắn……..

“Thiết Sinh, lúc ngươi ôm ta, có phải hay ko là chê ta nhẹ hều đó?” Duẫn Huyền Niệm vẫn cúi đầu, mặc kệ nam nhân muốn làm gì thì làm.

“Huyền Niệm, ta còn chê ngươi rất gầy đó nga. Ta sợ sẽ áp hỏng ngươi mà.”

「……」 sách, Duẫn Huyền Niệm cắn môi, xấu hổ quay mặt đi. Không biết lãnh diện đang dí sát vào mình, hắn quay đầu liền chạm ngay vào đôi môi mềm mại.

Nháy mắt, Duẫn Huyền Niệm giống như than gặp lửa cháy, mặt đỏ bừng bừng. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt, lòng bàn tay gắt gao ôm chặt hắn, cảm thấy hoảng hốt……

Đôi tiễn thủy u đồng của hắn ko thể thấy được sự tồn tại của mình, càng ko nhìn thấy vạn vật. Lãnh Thiết Sinh nhăn chặt mày chất chứa nhiều ưu tư. Bàn tay y vòng ra sau đầu hắn, đau lòng cảm nhận, sau đó kéo khuôn mặt  của hắn dựa vào ngực mình. “Ta cũng rất hy vọng ngươi có thể nhìn thấy ta, cho dù liếc qua 1 cái cũng được……”

Duẫn Huyền Niệm buồn bã hỏi: “Bây giờ là lúc nào?” Hắn ko có khái niệm thời gian gì cả.

“Buổi tối.”

“Bọn nhỏ về hết rồi àh?”

“Thường ngày vào lúc này, Địch Dĩnh sẽ đi lau rửa chuồng ngựa. Liên Nhi giúp đỡ Xuân Hoa làm việc. Niệm Sinh chắc là lại chạy đi tìm Khuyết lão Tam rồi”.

“Thật xin lỗi, ta không thể nào chăm sóc hài tử. Đức hạnh này chỉ có thể ăn bám ngươi mà thôi.”

Lãnh Thiết Sinh rùng mình 1 cái, lập tức sửa lại cho đúng: “Không được suy nghĩ lung tung, Ta chăm sóc ngươi thì đương nhiên.” Không thể chịu nổi cái đầu ngu xuẩn này. Cái gì mà ăn bám hay ko. Ai biểu y thương nương tử gần chết. Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nương tử không cần y……

“Hai ngươi đang làm gì?!”

Hách! “Nương?!”

Lãnh Thiết Sinh quay đầu lại, thấy nhạc mẫu đằng đằng sát khí!

Sắc mặt trầm xuống, độ khó coi so với nhạc mẫu có hơn chứ ko kém!

Giữa đường bỗng thấy con  mình cùng y tình chàng ý thiếp, vượt quá mức mọi hình dung của của người. Duẫn đại nương trong nháy mắt bùng  nổ tức giận. Đau lòng giơ ngón tay chỉ chỉ sự sỉ nhục đó………Haiz!

Người cắn răn, hét lên: “Huyền Niệm, lập tức theo ta trở về!”. Người tuyệt đối ko cho con mình tiếp tục làm chuyện xấu hổ nữa.

“Người vừa nói gì?!”

Tim của Duẫn Huyền Niệm bị dọa nhảy lên 1 cái, vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.

Lãnh Thiết Sinh sắc mặt  đã xanh mét, ánh mắt quét về phía nha đầu, hỏi: “Xuân Hoa, ai chuẩn ngươi cho bọn người này vào đây?”

Hách! Chủ tử trách tội, Xuân Hoa hai đầu gối mềm nhũn, cả người vẫn còn run lên. Mồm miệng lắp bắp trả lời: “Là…… Là lão phu nhân cùng lão gia tử…… Xông vào, bọn họ…… Bọn họ nói muốn tìm phu nhân……”

Giận nát tim, Duẫn đại nương dùng tay túm lấy đầu Xuân Hoa, tay kia còn đang cầm mấy gói thuốc, hướng nàng mà đánh xuống. Chớp mắt một cái, Lãnh Thiết Sinh lập tức bắt được, quẳng mấy gói thuốc qua 1 bên, gầm lên: “Người còn dàm đánh nó?!” Lãnh diện biến đổi, ngực phập phồng mãnh liệt……..

“Thiết Sinh!” Duẫn Huyền Niệm sợ y xúc động mà đối với 2 lão nhân gia không khách khí, nhanh chóng nắm lấy tay y, cầu xin: “Bọn họ là cha mẹ của ta…….”

“Ngươi……” Lãnh Thiết Sinh không thể không nén giận, vì hắn.

Cha, nương tìm đến hắn –

Tại sao lại thay tâm đổi ý?

Tại sao nhằm lúc hắn yếu đuối nhất lại đến. Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái rơi vào phân vân…….khó xử………

“Sao ngươi ko hảo hảo làm người cho tốt, lại đi làm đồ chơi cho người ta…….. Sách ngươi đọc được đã chạy đi đâu hết rồi? Nam nhân cùng nam nhân là xằng bậy, không biết xấu hổ……”

“Ngươi đi ngay. Sau này ta ko nhận ngươi nữa. Ngươi muốn ở cùng nam nhân, thì đừng nhận mặt tổ tông nữa!”

“Mau cứu cha ngươi trở về. Từ nay về sau, nếu ngươi lại cùng với nam nhân, thì đừng đi tìm tung tích của bọn ta.”

“Ngươi cút –cút – cút!”

Trong đầu cứ lẩn quẩn những lời thân nhân từng nói qua. Gằn từng tiếng một, làm hắn cảm thấy thở ko nổi, tim đau như dao cắt –

Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên lắc lắc thân mình. Trong lòng đầy đau xót, ko thể chịu nỗi. Trước mắt là tối om, nhưng sao chuyện cũ lại hiện ra rõ ràng như vậy!

Hắn thấy chính mình trước kia và nương cùng nhau mở quán  buôn bán. Thấy thân nhân thừa dịp đêm tối bỏ hắn lại trốn đi. Thấy mình đã vào nhà nam nhân, còn làm chuyện sinh hài tử.  Thấy bộ dáng của nương thương tâm gần chết, phẫn nộ đuổi hắn đi. Cuối củng là thấy cha khiếp nhược cùng hắn………

Duẫn Huyền Niệm buông tay nam nhân ra. Mặt vùi giữa song chưởng, hai hốc mắt tràn đầy lệ nóng………

“Tại sao cứ làm khó ta……tại sao…….”

Duẫn Huyền Niệm cảm thấy vạn phần bi ai. Sự hy sinh của hắn trong quá khứ là để đổi được cái gì?

Một lòng nhảy vào hố lửa vì cha. Đổi lại là sự đoạn tuyệt quan hệ của hắn với nương……

“Huyền Niệm……”

Giọng nam nhân trầm thấp gọi to bên tai. Ngữ khí ôn như ko hề trách cứ, chì có bao dung……

Duẫn Huyền Niệm lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên., Dù không biết vị trí của trưởng bối, hắn vẫn muốn nói: “Con trước sau ko hề hối hận về lựa chọn của mình. Nếu thời gian có lập lại 1 lần nữa, con vẫn sẽ cứ bảo hai người trốn đi.”

Hắn nguyện ý lại 1 lần nữa ở cùng nam nhân. Cũng sẽ từ ko chấp nhận đến cam tâm tình nguyện. Cũng sẽ nguyện ko rời đi, gắn bó suốt đời với nhau –

“Con thương Lãnh gia. Y là tướng công của con, cũng giống như chuyện 2 người là cha mẹ của con vậy. Đây là sự thật ko thể nào thay đổi được. Con không muốn lừa mình dối người. Người ta cười con cũng ko sao, kinh thường con cũng mặc kệ. Ngày trước vì 2 người, trên người con đã sớm ko còn tôn nghiêm gì đó rồi.”

Cái gì là tôn nghiêm?

Chỉ có dưới sự bảo hộ của nam nhân, hắn mới giống con người. Còn phụ mẫu đã xem hắn là cái gì?

Duẫn Huyền Niệm nhớ đến quảng thời gian mẫu tử hai người nương tựa vào nhau. Nương luôn vì hắn mà đau lòng,  bảo hộ hắn, đừng nói là đánh, ngay cả mắng còn ko nỡ.

Vì nam nhân, người đối hắn vừa đánh vừa mắng, hắn cùng với nam nhân ở cùng nhau thật sự là nghiệp chướng sao…… Một luồn khí nghẹn ngay cổ họng, cất tiếng gọi: “Nương……” Không thể nói được lời giải thích nào, hai đầu gối quỳ xuống đất, cầu xin người tha thứ.

Lãnh Thiết Sinh giận dữ  đã nhanh bốc lên đầu. Vừa giận dữ, vừa đau lòng, nhưng hắn có thể làm gì được?

Thân tình…… Giống một sợi dây thừng, đã trói thì phải thật chặt, tàn khốc đến độ có thể giết chết người khác.

Y ngoại trừ nhẫn, thì cũng chỉ có thể nhẫn………

Không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho hắn. Y thương hắn, nên sẽ ko bắt buộc hắn phải làm gì hết………

Bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hắn đã bị tật nguyền, còn ko chịu để mình giải quyết vấn đề. Đầu óc ngốc ngếch này chắc là đang cố kỵ y đây. Càng giận………

Lãnh Thiết Sinh quá mức đau lòng khi thấy  nương tử bị ủy khuất. Hắn chỉ cùng chung vui vẻ với y, còn đau khổ thì tự mình gánh lấy, cũng ko hề than vãn……….

“Huyền Niệm, ta hiểu tâm ý của ngươi, ta nhẫn. Nhưng đừng làm cho ta đến mức ko thể kiềm chế được nữa.” Bao dung cũng có mức độ.

Lãnh Thiết Sinh hai nắm thành đấm「Răn rắc」 run run. Giận đến mức tưởng chừng có thể 1 tay ném đôi phu phụ này ra tít đằng xa.

“Ngươi ngươi ngươi…… Tên bất tiếu tử này. Ngươi thà rằng cùng nam nhân làm bậy cũng không nguyện trở lại bên cạnh ta. Ngươi đã quên ta là nương của ngươi. Huyền Niệm…… Ngươi trước kia thực nghe lời, chẳng lẽ, ngươi đã  mất trí nhớ nên ko còn cần nương nữa phải ko?” Duẫn đại nương không cam lòng phóng tới trước người con mình, quỳ trước mặt hắn, nắm lấy vai hắn mà lay. “Ngươi mau tỉnh lại cho ta. Nhìn cho rõ ta là nương của ngươi. Tại sao ngươi trơ lỳ như thế hả. Nương cầu ngươi theo ta trở về, quên nam nhân đi. Hai mẫu tử chúng ta sẽ trở lại cuộc sống bình thường. Sao ngươi ko ngẫm lại, đi theo nam nhân thì có kết cuộc gì tốt? Chẳng lẽ ngươi mỗi ngày đều chịu nhân nhạo báng? Ngươi nhẫn tâm làm cho ta và cha ngươi ko thể nào ngẩng nổi mặt nhìn người khác sao. Huyền Niệm…… Nghe lời nương đi con, nương cầu ngươi nghe lời. Lão nhân gia chúng ta chỉ có ngươi là con trai độc nhất, ngươi nguyện ý làm cho chúng ta từ nay về sau ko có chỗ dựa sao? Nếu ngươi sợ hãi thế lực của nam nhân, sợ với nam nhân này dây dưa ko rõ ràng. Vậy thì chúng ta sẽ dọn đến nơi ko ai quen biết, rời xa nơi hỗn tạp. Một lần nữa làm lại từ đầu…………”

Duẫn Huyền Niệm á khẩu không trả lời được, vì mẫu thân đang hoảng loạn cực độ. Tâm ý đã quyết, cho dù phải mang tội danh bất hiếu, hắn cả đời này cũng sẽ ko phụ bỏ nam nhân………

“Huyền Niệm, sao ngươi ko nói lời nào hết vậy –“

Nương thê lương thét lên thật chói tai, giống như lưỡi kiếm dài xuyên thấu qua tim. Máu trong tim, lệ trên mặt từ từ chảy xuống. Từng giọt từng giọt rơi xuống, thân tình, yêu thương thật quá khó xử. Hắn đã chọn mình là con bất hiếu………..

「Binh binh binh –」 Duẫn Huyền Niệm chỉ có thể trước mặt nương mà mạnh mẽ giập đầu, không ngừng mở miệng cầu xin: “Tha thứ cho con, Tha thứ cho con, Tha thứ cho con…….”

Thấy con mình kiên quyết sống cùng nam nhân như thế, Duẫn đại nương thương tâm vô cùng, ruột gan như đứt từng khúc……. Nàng hét lên:

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi không theo ta trở về, Ta cả đời cũng ko tha thứ cho ngươi.”

Cảm thấy đau xót, Duẫn Huyền Niệm 「Bốp!」 1 cái, đập đầu thật mạnh. Trên mặt có một mảng ẩm ướt. Nước mắt nhanh chóng từ hốc mắt chảy ra……

“Đủ rồi! Người còn muốn dày vò hắn như thế nào mới chịu đây hả? “ Y ko thể nào nhìn nương tử vì mình mà chịu khổ. Nghiến răng nghiến lợi, đối với đôi lão nhân gia ngoan cố kia nói: “Các người có biết hay ko là Huyền Niệm đã khôi phục trí nhớ,……hắn……đã bị mù.”

Hách!

“Vậy, hắn ko phải đã biến thành phế nhân rồi chứ?!” Nhanh như chớp, ảo tưởng của Duẫn lão nhân tan biến hết sạch. Nhà cửa, người hầu, toàn bộ bay mất tiêu. “Chúng ta còn cần hài tử này làm gì, thật ăn hại mà…….” Lão lẩm ba lẩm bẩm, lo lắng lão bà nương vẫn muốn dắt hài tử về…………

“Ngươi nói bậy –” Con của người bị mù, không đâu……….

Duẫn đại nương nâng gương mặt hài tử lên, chăm chú nhìn vào mắt của hắn…… Trống rỗng vô thần. Quơ quơ tay phía trước, đôi tròng mắt kia, căn bản là ko nhúc nhích. Quả thật ko thấy đường………

Người bắt đầu trách cứ. “Ngươi thấy chưa, đây là báo ứng. Nam nhân cùng nam nhân làm bậy liền bị báo ứng, không có kết cục tốt……” Duẫn đại nương khóc lóc đầy nước mắt nước mũi: “Hài tử của ta tốt như vậy sao lại bị mù. Ông trời quả thật là ko có mắt. Hai lão phu thê chúng ta thật mệnh khổ………”

Mọi chuyện nương đều đổ lên người tướng công mà mắng chửi. Hắn nghe xong, cảm thấy rất khó chịu. So với tội danh bất hiếu còn khó chịu hơn……..

Duẫn Huyền Niệm muốn lão nhân gia nghe cho thật rõ: “Nếu hai mắt này của con vì y mà bị mù, con cũng ko oán. Nhưng con bị mù là do tai họa của cha ban cho. Nương, con ko dám trách. Nhưng con biết rất rõ ràng là ai đang chăm sóc con, là ai sẽ không ghét bỏ con là một phế nhân, là ai sẽ không vì giá trị của con mà kiên trì theo con đến bạch đầu giai lão, con cầu ngài thành toàn.”

“Bất hiếu tử ngươi ko cứu nổi rồi!” Duẫn đại nương mắng xong cũng đồng thời 「bốp」 1 cái, thưởng cho con một bạt tai. Tay người đặt trước ngực, hít thở ko nổi. Thấy đầu tóc đen lấp lánh đang xoa xoa chỗ đau…….

Dây thần kinh của Lãnh Thiết Sinh lập tức「Bựt!」đứt đoạn!

“Quá mức!” Chớp mắt 1 cái y nắm lấy cổ tay của lão nhân gia, muốn bẻ gãy, muốn, muốn, muốn!

「Hát!」 không muốn mình ko kìm chế được làm ra chuyện hối tiếc. Y thả tay nhạc mẫu ra, đỡ nương tử dựa vào người mình, mặc kệ thân nhân của hắn có nhìn hay ko. “Nếu các ngươi ko vừa mắt chuyện ta thương người của ta, thì xéo ngay, nhà này ko chào đón các ngươi!”

“Dù gì cũng phải đua cho ta 2 bức họa, ta mới bằng lòng đi.” Duẫn lão nhân cuối cùng vẫn không quên mục đích khi đến đây.

Lòng đầy đau đớn và chua xót. Cha đã hết thuốc chữa rồi, vẫn xem hắn là cây tiền mà run. Duẫn Huyền Niệm bi thương  phá vỡ vọng tưởng của cha: “Con ko có họa………”

“Chúng ta còn ở đây làm gì.” Tốn hết mấy lượng bạc mua thuốc, thật lãng phí. Duẫn lão nhân lập tức nhìn bạn già mà hạ lệnh: “Mụ già kia, chúng ta đi. Hài tử đã thành phế nhân, chúng ta ko cần nuôi nó.”

Duẫn đại nương không nghe theo hét lên. “Không! Đứa nhỏ là do chúng ta sinh ra. Ta muốn nó trở về, mặc kệ hắn có mù hay ko, đều phải theo ta đi.” Người thà bị con ăn bám cũng ko nguyện giao hài tử cho nam nhân.

Duẫn lão nhân giận dự dậm chân, lão mắng: “Bà đó, căn bản là tự tìm phiền toái! Chúng ta muốn 1 người mù để lấy phân, lấy nước tiểu hay gì? Nam nhân này muốn hắn là tốt tồi. Dù gì thì nó cũng đã giá cho nam nhân. Hiện tại ko thể đổi ý về với chúng ta đâu!”

“Đủ rồi! cái gì mà thành gia lập thất. Trên đời này làm gì có đạo lý nam nhân giá cho nam nhân.” Duẫn đại nương nhìn Lãnh Thiết Sinh nói: “Chuyện quá khứ, là 2 vợ chồng chúng ta sai lầm nên mới để cho hài tử cùng ngươi làm chuyện hoang đường. Chúng ta thiếu ngươi ngân lượng, mà hài tử bị ngươi chà đạp cũng đủ lâu rồi. Hiện tại chúng ta ko ai nợ ai, con, ta nhất định mang đi.” Duẫn đại nương đao to búa lớn, quyết tâm.

“Mơ tưởng, nhân là của ta. Ta ko cho ngươi mang hắn đi.”

“Con cũng sẽ ko đi.”  Duẫn Huyền Niệm hai tay nắm lấy vạt áo của nam nhân. Dường như làm vậy mới có thể giữ chặt nam nhân.

“Ngươi…… học đâu ra cái thói dám cãi lại nương như vậy.” Người khuyên lâu như vậy mà hài tử cũng ko chịu nghe lời. Hoàn toàn ko để ý gì đến thân tình, lân lý. Duẫn đại nương không thể nào tin được, mở lớn mắt, rồi mới đe dọa nam nhân: “Ta…… Ta nhất định sẽ đi báo quan, kiện ngươi cưỡng đoạt thường dân. Bọn chúng ta sẽ ko nói nữa, mà nhờ huyện lão gia làm chủ.”

Lãnh Thiết Sinh sắc mặt chớp mắt một cái xanh mét. Ánh mắt âm tà lộ ra sát khí. Y hận mình ko thể đem đôi lão nhân này chặt ra từng mãnh, trực tiếp quăng lên núi cho chó ăn!”

“Thật là quá đủ rồi. Các ngươi thương hắn kiểu gì vậy. Báo quan cái gì? Các ngươi đúng là vì bản thân mình mà chuyện gì cũng làm được!”

Nghe vậy, Duẫn Huyền Niệm tâm đều đã lạnh hết 1 nữa. Buồn bả trước ngực nam nhân mà gầm lên: “Tại sao hai người cứ nhất định phải bức ép con…….Tại sao…….” Toàn thân càng lúc càng bất lực khi chống lại sự cố tình gây rối của cha và nương. Hắn tiếp tục hỏi: “Tại sao các người lại cần 1 người mù?”

“Ngươi là hài tử của ta. Ta dù có lên tới công đường cũng phải mang ngươi về. Nếu ngươi cứ kiên trì ở cùng nam nhân là đẹp mặt Duẫn gia, ta cũng sẽ không cần khách khí, bên ngoài làm cho nam nhân này ko ngóc đầu dậy nổi để nhìn người.”

“Ta nói được là làm được. Ta sẽ ko nghe lời lão nhân đem ngươi cho ko nam nhân.” Đem hài tử về là lại có thêm 1 người ăn cơm, lão nương dưỡng được tất. Người sẽ mang nó đến đại phu. Hài tử trước kia bị căm, giờ đã nói được. Giờ bị mù, nếu chăm sóc tốt cũng có thể hồi phục. Người muốn đánh cược. Biết rõ là phiền toái cũng ko nguyện tặng nó cho nam nhân.

“Ngươi ko tiếc làm lớn chuyện chỉ vì buộc chúng ta phải tách ra. Ngươi sao không nghĩ cho Huyền Niệm, hắn thực sự muốn cái gì. Các ngươi còn muốn làm hắn tổn thương đến bao giờ nữa. Quả thật ko thể nói lý lẽ với 2 lão nhân gia mà.

Lãnh Thiết Sinh ko thèm quan tâm xem thử sự tình có lớn đến đâu. Ai mà chẳng biết hắn và nương tử ở cùng 1 chỗ. Thanh danh của y có thơm lúc nào đâu mà sợ thối.

Nhưng Duẫn Huyền Niệm không nghĩ như thế, hoảng hốt thì thào tự nói: “Gây chuyện lớn ra, chẳng phải giống như lúc trước sao,……giống như lúc trước……” Gây nên tiếc nuối……. Ngẩng đầu nhìn nơi xa xăm. Tuy ko thấy gì hết, nhưng lại có thể hình dung ra được mình sẽ gây cho nam nhân sự sỉ nhục……..

Nam nhân không cần thanh danh, nhưng hắn lại để ý đến sự thất bại của mình……

Duẫn Huyền Niệm buông nam nhân ra. Lập tức lấy trong ống tay áo ra 1 chiếc khăn tay. Bỉnh tĩnh nói: “Thiết Sinh, ta đi. Khăn tay cho ngươi.” Chỉ cần ôm ấp hy vọng, bọn họ vẫn có thể ở cùng một chỗ…… Cho dù vô cùng khó khăn……

Lãnh Thiết Sinh cầm lấy khăn tay, nhìn hình được thêu ở trên. Hai mắt đỏ đậm, châm chọc…… Lão nhân gia đem gậy đến đánh uyên ương, “Ngươi cần gì phải băng khoăn giùm ta, vì cái gì –” không cam lòng…… Y không cam lòng!

“Hay là, duyên cưỡng cầu ko trọn, ta nhất định phải mất đi ngươi……” Lãnh Thiết Sinh nắm chặt khăn tay, nghĩ rằng quyết định này của nương tử làm y quá đau lòng. “Tại sao lại đưa cho ta khăn tay. Ngươi bỏ gia đình này, vì sợ gây lớn chuyện. Ngươi cho rằng ta ko thể giải quyết được sao?”

Duẫn Huyền Niệm ngậm chặt miệng ko nói lời nào. Hắn đã quyết định, nên làm chút gì cho nam nhân. Dù hắn có bị mù………

Duẫn đại nương thấy cuối cúng chiêu này cũng có thể đối phó với nam nhân, cũng làm cho hài tử ngoan ngoãn hồi tâm chuyển ý. Rèn sắt là nên rèn lúc còn nóng. Người tiếp tục nói: “Ngươi đừng nhiều lời, đừng hại con của ta nữa.”

Giơ tay kéo hài tử trở về, Duẫn đại nương nói: “Đừng tiếp tục để ý đến nam nhân này nữa, nương lập tức đưa ngươi trở về.”

Thiên hạ rời khỏi vòng tay ôm ấp của mình. Lãnh Thiết Sinh ngồi xuống tại chỗ, không thể chấp nhận hét lên: “Ngươi đã nói là sẽ ko phụ bỏ ta mà. Lời còn văng vẳng bên tai. Sao lại quên rồi?”

Duẫn Huyền Niệm hốc mắt nóng lên, đáp lại: “Ta  không quên……”

Hắn mặt cho bàn tay xa lạ dắt ra ngoài, cũng ko biết là đến chỗ nào. Quay đầu lại gọi: “Thiết Sinh……”

Ánh mắt theo bản nằng  mà tìm kiếm. Chỉ thấy 1 màng đen mù mịt. Phảng phất thấy được một đạo mơ hồ thân ảnh. Bước đi càng lúc càng xa, hình ảnh cũng càng lúc càng nhỏ…….

Duẫn Huyền Niệm thầm nói trong lòng, hy vọng xa vời: “Ta muốn nhìn ngươi, cho dù liếc qua 1 cái cũng được……” Ánh vào trong mắt là thân ảnh từ từ biến mất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra. Duẫn Huyền Niệm vội vàng che miệng lại, buồn bã vô cùng. Ngay giờ phút này, hắn nhớ đến lời của nữ nhi –

“Nương, vịt con xấu xí dưới sự chiếu cố của đôi uyên ương, sau này lớn lên sẽ thành 1 đôi thiên nga thật đẹp cho coi.”

Lãnh thiết nhìn thân ảnh của ba người đang rời đi. Nghĩ rằng mình đã tính toán cái gì, vô oán vô hối, kết quả vẫn là bị áp lực tình thân. Đại gia nhất thời tan nát cõi lòng………

***

Xuân Hoa đôi mắt rưng rưng, nhìn chủ tử cầm khăn tay ngồi sửng sờ tại chỗ đã rất lâu, lâu lắm rồi…….

Cõi lòng y tan nát. Đau thương hóa thành từng trận, từng trận cuồn phong thổi vào tâm tưởng. Cảm thấy ko khí quanh mình rất ảm đạm và nặng nề, hít thở không thông –

Xuân Hoa hai chân cũng không khỏi quỳ ngay xuống đất. Oán chính mình,  tội đáng chết vạn lần, để cho người khác vào đây cướp đi hạnh phúc của nhà này. Nên làm như thế nào để vãn hồi? Nàng ko biết……….

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới nghe thấy chủ tử thì thào thì thầm: “Ta sẽ không cho ngươi phụ ta, ngươi đã đáp ứng sẽ không phụ ta rồi mà…… Huyền Niệm……”

Hắn mù……

Nếu không có y bên người dắt đi. Hắn sẽ sống như thế nào……..

Có người dặn dò hắn uống thuốc sao?

Có người biết hắn thích ăn điểm tâm ngọt sao?

Có người sẽ thật cẩn thận che chở cho hắn khỏi bị thương sao?

Chân mày nhanh chóng nhăn lại. Tình cảm rối rắm, trái tim co rút đau đớn, là thương tiếc tình nguyện vì hắn trả giá. Không hối hận…… Cho dù lại 1 lần nữa bị vứt bỏ cũng không hối hận……

Trong lòng trống rỗng, y muốn đi tìm hắn trở về để bổ khuyết, vị trí trong lòng này chỉ nguyện thuộc về một mình hắn.

“Thiết Sinh……” Y nghe thấy lời hắn gọi lúc rời đi. Thanh âm kia rõ ràng vẫn quanh quẩn trong đầu. Qua bao lâu cũng ko thể biến mất……….

Lãnh Thiết Sinh cả người đi về hướng chuồng ngựa. Hạ quyết định, bằng mọi giá phải đem Huyền Niệm của y trở về.

Cái gì mà công đường. Lão nhân kia muốn kiện thì cứ kiện cho đã đi. Đừng buộc y giở ra thủ đoạn đen tối mà giải quyết!

Duẫn Huyền Niệm đi theo cha mẹ về nhà, bên đường nghe thấy cha và nương vì hắn mà bất đồng ý kiến –

Duẫn lão nhân mắng: “Mụ đàn bà này đúng là tự tìm phiền phức. Chúng ta làm lớn như vậy để đem 1 đứa mù về làm gì? Con đã thành phế nhân, bộ bà ko muốn xuất môn buôn bán sao? Tính hầu hạ nó cả ngày hả?”

Duẫn đại nương vẫn là kiên trì nói: “Ta cố tình không cho nam nhân kia thực hiện được, chúng ta nuôi hài tử lớn như vậy để làm gì? Là hy vọng xa vời gì? Còn không phải chính là muốn nó hóa rồng. Nếu ko phải vì nợ cờ bạc của ông, thì làm gì có chuyện chúng ta đem hài tử giá cho nam nhân kia. Ông bây giờ còn ko biết xấu hổ nói mấy lời đó. Ta cảnh cáo ông, hài tử này là tích trữ cho tương lai, chăm sóc chúng ta lúc lâm chung. Nó hiện tại tuy rằng cái gì cũng ko nhìn thấy. Sáng mai, ta sẽ dẫn nó đi gặp đại phu, đem mắt hắn chữa khỏi. Nữa đời sau của chúng ta đều dựa vào nó đó.”

“Ah,” Duẫn lão nhân khinh thường bĩu môi, “Đem hài tử bán đi còn có tiền mua quan tài cho lão tử. Nếu trông chờ cho phế nhân khang phục, sợ rằng ta 1 sắp xuống lỗ rồi cũng chưa hưởng được phúc khí kia nga.”

“Phi phi phi, tử lão nhân nói cái chuyện quỷ quái gì đó.”  Duẫn đại nương giơ tay hướng trên người lão mà đánh mạnh. “Nói lão ko có tiền đồ chính là không tiền đồ. Cái gì mà bán hài tử, ta tuyệt đối không bao giờ cho phép ngươi có loại suy nghĩ đó.”

“Đủ chưa hả?” Duẫn lão nhân tránh ra xa chút, miễn cho bạn già xúc động mà đánh lão. Lão thấy hài tử kia đi trên đường ko vừa mắt chút nào. Không khỏi mắng: “Ta đã nói với mụ đàn bà nhà ngươi là đừng gây phiền phức rồi mà. Muốn hài tử này để làm gì ko biết. Lão tử ko hầu hạ hắn đâu nga. Đồ vô dụng.” Ngay cả 1 bức tranh cũng ko có. Hại lão tử uỗng phí 1 giấc xuân thu đại mộng!

—————————–

Ayda, Hữu thật ghét 2 vợ chồng này quá nha. Nhưng chương sau em Niệm rất bản lĩnh, em về là để giải quyết rõ ràng với mẫu thân mà. Ngày mai Hữu có việc bận, nên ko đăng bài được. “Nhá hàng” chương sau chút nè ^.^

“Con nguyện ý theo người trở về là muốn từ nhà này bước ra!”

“Ngươi nói cái gì?” Duẫn đại nương sắc mặt trong nháy mắt phi thường biến đổi, ko thể tin được là người vừa nghe được cái gì?

Duẫn Huyền Niệm lui lại mấy bước, xung quanh mình là 1 nơi xa lạ. “Nơi này ko phải là nhà của con. Con cũng ko phải là hài tử của người. Người nhẫn tâm kiện cáo Thiết Sinh cưỡng ép dân thường. Vì hắn, con cùng người trở về. Cũng vì hắn, ta sẽ bước ra khỏi nhà này tìm y. Nếu người vẫn muốn ngoan cố kiện cáo, thì đi cáo trạng bất hiếu tử  này bỏ nhà theo trai. Tội danh chỉ do một mình con gánh lấy, là ko có quan hệ gì với y cả.”

……

“Con ko có làm bậy. Làm bậy là ngân lượng. Vì ngân lượng, con có thể hy sinh chính mình cầu cho 2 người được yên ổn. Vì ngân lượng, con lấy thân mình đi đổi mạng của cha an toàn trở về. Vì ngân lượng, mắt con bị mù…… Nhưng Thiết Sinh lại không vì ngân lượng mà theo đuổi con. Y đối với con 1 lòng chỉ có thương tiếc…… Nương, thỉnh người ngẫm cho kỹ lại. Phế nhân này có tài cán làm cho hắn cái gì?  Hắn cái gì cũng không cần, hắn chỉ cần tình cảm của con mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi