ÁCH THÊ

Bạch Văn Hạo ngồi trong xe tacxi, quay đầu nhìn lại thấy sân bay càng lúc càng xa trong tầm mắt. Lòng ko thể lý giải được sao mình lại có nhiều cảm xúc đến thế. Trong chớp mắt lệ đã tràn đầy, thầm cười nhạo mình đến lời chia tay cũng ko dám nói rõ ràng nữa….

Trong lòng tự hỏi – Rõ ràng đã quyết định rồi, còn day dứt cái gì nữa?

Nam nhân đối xử với cậu rất tốt….

Rất muốn trở lại tìm hắn. Chỉ cần lên tiếng, bảo taxi quay lại sân bay, ngồi lại vị trí cũ mà đợi hắn….

Rất muốn trở về, muốn trở về…..

Lý trí cùng hy vọng hão huyền trong nội tâm cứ dằn co ko ngớt. Cắn chặt lấy đôi môi hình cánh hoa để khỏi phát ra âm thanh.  Miệng cứ nghẹn ngào ko dứt, lòng rất buồn phiền, đau đớn….

Người cũng phải thử nhiều món, mới biết được ngon dỡ ra sao. Cậu ko có dũng khí tin tưởng nam nhân thực tâm. Tin tưởng hắn sau này sẽ ko vứt bỏ cậu, sẽ ko cho rằng cậu là ăn hại…..

Mặt vẫn vùi giữa túi hành lý. Sau khi du lịch 1 chuyến, cái giá bỏ ra để vui vẻ thật lớn,  lớn đến nỗi ko thể nào ngờ được. Túi đồ vật này lại trở thành vật trọng yếu vô cùng.

Nam nhân hỗn trướng, hại cậu mất đi nhiều quá…

“Em ghét anh….em ghét anh…..” Buồn bã nói nhỏ, nhưng ko ngờ trong ko gian nhỏ hẹp như bên trong xe lại vang to đến như vậy. Nói những lời ko thật tâm phải chăng là để cho người bên ngoài nghe được.

Bạch Văn Hạo thanh toán tiền taxi, trên người còn lại khoản 6393 đồng (~ 216 USD).

Chân nặng nề bước đi. Càng đến gần hẻm nhỏ thì càng chậm lại, giống như là rùa đang bò vậy. Giờ mới hơn 9 giờ tối, nhưng cả nhà mợ chắc đã đi ngủ rồi.

『Tử tạp chủng — mày tưởng là đủ lông đủ cánh là có thể bay đi được rồi hả, có ngon thì đừng trở về cho tao –』

Âm thanh sắc nhọn của người đàn bà kia còn lanh lảnh bên tai, như gông cùn nặng nề xiết lấy ko cách gì có thể mang nổi….

Bạch Văn Hạo đứng ngoài cửa thở ra 1 hơi. Tay hết nắm chặt rồi mở ra, mở ra rồi lại nắm chặt lại. Cuối cùng cũng nhanh chóng quyết định, đẩy cửa mà vào –

Mặt ngay lập tức lại trở nên vô cảm, chỉ có 2 con mắt hồng hồng như máu tim đang nhỏ giọt trên gương mặt tái nhợt lạnh lùng. Đầu ngẩng cao mà đối mặt với『thân nhân』.

Tiếng cửa cọt kẹt vang lên nhắc cho mọi người biết rằng ai đã trở về. Tử tạp chủng này sao ko chết quách ở xó xỉnh nào đó luôn đi?! Bạch đại thẩm híp mắt nhìn ra cửa, sau đó lại dán mặt vào màn hình TV.

“Tên chết dẫm này, mất dạng mấy ngày cuối cùng cũng về rồi hả. Bộ mày bị câm rồi hả, sao ko nói năng gì hết vậy?” Mấy lời nói ác độc cứ thuận miệng mà nói.

Sớm đã quen với cuộc sống như thế. Bạch gia ba người là cùng một lỗ mũi “Hừ!” 1 cái.

Phòng khách lộ ra cảnh bừa bãi. Cậu của cậu thì nằm nghiêng trên ghế sopha, trên bàn còn để 1 bình rượu. Trong phòng nồng nặt mùi rượu, mắt của gã thì đã say trắng dã, hai chân gác trên mặt bàn, thỉnh thoảng còn nói lảm nhảm gì đó.  Vương vãi khắp nơi trên mặt đất là vỏ hạt dưa và đậu phọng.

Cái TV trong phòng khách đã đổi sang vị trí khác. Giờ chỗ đó là 1 giá sách, liếc nhìn 1 cái liền thấy ngay đó là giá sách trong phòng của cậu.

Bạch Văn Dũng quay người lại, trong mắt chứa đựng nhiều ý kinh miệt, trên mặt thậm chí còn cười lạnh 1 cái. Ko kiềm được mà bật nói — “Ha ha…. Mày thảm quá.” Tối nay quả thật rất thoải mái và đắc ý. Nó có thể coi được 1 vở kịch hay sắp diễn ra.

Bạch Văn Dũng ăn no rồi chờ xem thử coi thái độ của anh họ xinh đẹp khi biết mình rơi vào kết cục gì –

“Mợ, con lên gác trước, rồi chút nữa sẽ xuống dọn dẹp nhà cửa.” Giọng nói lạnh lùng, ko luyện mà thành. Sống dưới mái nhà áp bức như vậy, thứ duy nhất có thể học là thuận theo mà thôi.

Sau khi đợi 1 lúc lâu, ko thấy có phản ứng gì, Bạch Văn Hạo từ từ bước lên gác. Mỗi bước đi là  1 lần bất an, thần kinh căng như dây đàn, hòa lẫn giữa lo sợ, ngạc nhiên và vui mừng vì ko nghe mợ nói 1 lời chói tai nào hết.

Đến nơi dành cho cậu trong ngôi nhà này, tay chuyển động để mở cửa phòng. Sắc mặt Bạch Văn Hạo lập tức biến đổi, xoay người chạy ngay xuống lầu, hỏi: “Tại sao lại khóa cửa phòng của của con?” Cậu ko có chìa khóa….

“Mắc cười quá, phòng của mày hả? Tao cho mày vào nhà hồi nào.” Cả người mập mạp của Bạch đại thẩm  đứng lên khỏi ghế, thân hình béo nút từ từ đi lại, vẻ mặt xấu vô cùng.

“Mợ nói vậy là sao?” Bạch Văn Hạo thoáng chốc lúng túng, ánh mắt hoảng sợ nhìn mợ, chờ mụ cho  mình 1 lời giải thích.

“Đem hết tiền trên người mày ra đây. Hôm nay chúng ta phải tính toán kỷ càng.”

“Tính toán cái gì?”

“Tử tạp chủng, mày còn giả ngu nữa hả?” Bạch đại thẩm nhanh chóng thò tay vào túi của cậu, rồi cũng nhanh như chớp lôi ra mấy ngàn đồng, tiền giấy, tiền đồng cứ leng keng rơi xuống đất.

Bạch Văn Hạo không ngờ mụ dám làm như vậy “Mợ thôi đi, trả tiền lại cho con!” Giơ tay giành lại nhưng, toàn bộ tiền đều được mợ gom lấy giấu ở sau lưng.

Bạch Văn Dũng thấy vậy, lập tức rời khỏi màn hình chạy lại, cầm lấy tiền giấu đi. Việc còn lại thì giao cho mẹ mình đối phó với người anh họ ghê gớm kia.

“Hừ!” Nó trở lại máy chơi game tiếp tục vẫy vẫy tay, sẳn tiện đung đưa em gái đang nằm trên võng.

“Ha ha…” Thằng con này của mụ thật có hiếu mà. Để coi ko có tiền trong túi thì tử tạp chùng này sẽ làm sao đây. Mụ sẽ cho con mình thêm ít tiền tiêu vặt nữa.

Bạch đại thẩm vẫn cười lạnh như cũ: “Mày đi được rồi, từ nay sắp tới Bạch gia và mày ko còn quan hệ gì hết.”

Bạch Văn Hạo ngạc nhiên không thôi…

Sửng sốt một hồi mới tìm lại được tiếng nói của mình “Nói vậy là sao? Mợ muốn con đi, con sẽ đi. Nhưng cũng phải cho con vào trong phòng, đợi con thu dọn đàng hoàng rồi mới đi.” Cậu cũng có tôn nghiêm, ko cần người khác đuổi cũng đi.

“Anh họ, ko cần phiền như vậy đâu” Bạch Văn Dũng lần thứ hai quay mình lại, cười như có như ko nhạo báng.

“Toàn bộ phòng của mày đều biến thành của tao. Mày ko thấy giá sách kia nhìn quen lắm hả? Hết thẩy sách của mày đều bị cha của tao bán đồng nát hết rồi, cái laptop của mày cũng có thể tháo ra lấy linh kiện để dành mai mốt xử dụng. Còn mấy thứ rác rưỡi khác đều quăng hết rồi. Nói như vậy mày nghe có hiểu chưa đó” Ngụ ý chính là nhà này ko cần có người ngoài đến quấy phá sự bình yên.

Bọn họ bán lấy 1 ít tiền, thật sự là ít đến đáng thương, hoàn toàn ko đủ chi tiêu cho nó và em gái nhỏ của mình.

Dường như có sét giữa trời quang, từng tiếng sấm ầm ầm mạnh mẽ đánh vào lỗ tai, Bạch Văn Hạo cứng ngắt tay chân, hoảng hốt hét lên –

“Ah –” thân thể mất thăng bằng mà lùi về phía sau. Nhìn thấy quần áo của người mình giờ đang mặc trên người của Bạch Văn Dũng, “Quá đáng lắm….quá đáng…” Cậu thì thầm tự nói, đôi mắt giận dữ nhìn trừng trừng toàn gia lớn nhỏ này, khiến cho cậu của cậu đang ngái ngủ cũng tỉnh dậy, liếc cậu 1 cái sau đó ko thèm nhìn nữa. Em họ cũng quay mình lại xem cậu như là ko khí, chỉ có mợ là làm ra vẽ cho dù rất bận rộn cũng cố ung dung nhìn cậu –

“Hừ! Mày có bản lĩnh đi bụi thì đừng trở về nữa. Mày ko phải có bạn bè nuôi rồi sao? Đi tìm mấy thằng du côn du đảng bạn mày kêu tụi nó cho mày ăn cho mày ở đi.”

Bạch đại thẩm lấy tay đẩy đẩy ngực cậu, ý định đuổi cậu ra ngoài.

Bạch Văn Hạo bị đẩy đến cánh cửa, phải dựa cả thân hình vào nó để chống đỡ chút tôn nghiêm đáng thương. Nghe mợ tiếp tục lãi nhãi về nhân tình thế thái –

“Bạch gia tụi tao ko muốn phí phạm tiền nuôi mày thêm chút nào nữa. Dù sao mày cũng đủ lông đủ cánh rồi, có bản lĩnh thì tự đi kiếm ăn đi. Để tao coi mày sẽ làm nên trò trống gì?”

Hứ!

Mụ ko tin là tên tạp chủng kia tương lai có thể làm nên thành tựu gì

Sau khi xéo khỏi nơi này, tám phần là giống mẹ nó đến nơi nào đó làm bậy. Mụ nghe con mình nói tạp chủng này trong trường có qua lại với bọn bạn học đồng tính luyến ái, quả thật là gian ngoa đầy đủ mà!

Ánh mắt sắc hơn dao liếc thấy dấu ngân hôn đỏ tươi. Khóe miệng Bạch đại thẩm nhếch lên, hét: “Mấy ngày qua mày đi lêu lỏng với nam nhân phải ko?”

Thoáng chốc, sắc mặt của Bạch Văn Hạo trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, cậu cũng hét lên: “Ko có!”

“Còn dám trả treo, giỏi lắm…..” Bạch đại thẩm chỉ chỉ vào cổ của cậu hỏi: “Còn lưu lại dấu hôn kia kìa, mày còn dám lừa tao hả. Văn Dũng nói ko sai mà, mày quả nhiên là đem nhan sắc ra để người ta thưởng lấy. Mẹ con đều ko biết liêm sĩ như nhau mới sinh ra tạp chủng làm Bạch gia mất mặt. Đem tới ko biết bao nhiêu phiền hà cho tụi tao mà.” Đồ mèo mã gà đồng, nhìn tới nhìn lui cũng là thứ bỏ đi mà thôi.

“Đủ rồi, bà, ko, được, sỉ, nhục, mẹ, tôi!” Hét lên 1 câu tưởng như chần động đến trời, cậu có lỗi gì chứ?

Cậu ko biết thế hệ trước có chuyện gì, cũng ko có cơ hội để tìm hiểu. Từ nhỏ đến lớn chỉ toàn nghe thấy thân nhân cười nhạo mắng nhiếc mà thôi…..

“Mày cũng biết liêm sỉ sao?” Bạch đại thẩm chống nạnh, liếc xéo cậu. “Đừng tưởng tao ko biết mày qua lại với hạng người nào, ko biến thái thì cũng chẳng được bình thường. Mày lúc nhỏ còn dám dùng nhan sắc dụ dỗ anh họ mà. Đúng là 『yêu tinh』 d*m d*c!” Tiếng nói nanh ác vang lên, nhà này sao có thể chứa cậu được nữa chứ. Mụ ko muốn làm hư con của mình…..

Mụ còn đang đợi con trai mình cưới dâu, có cuộc sống của người bình thường.

Không nhịn được nữa. Bạch đại thẩm đóng sầm lại cánh cửa, mặc kệ người đang ở ngoài, dụng ý đã rất rõ ràng. “Tao ko muốn nhiều lời với mày. Tao sợ con tao học theo mày hư hỏng. Nhà này ko chứa mày nữa. Còn việc mày thiếu tụi tao 10 vạn đồng, tiền dưỡng d*c, thì đợi mày ra ngoài mở hai đùi ra cho nam nhân hưởng. Lấy được tiền rồi, nếu còn chút lương tâm thì trả cho tao cũng được.” Tử tạp chủng này, mụ đã quá rõ tính tình vốn cứng đầu tận xương tủy, thế nào cũng có ngày nó đem tiền trả về.

Mụ cũng ko quan tâm xem nó dùng cách dơ bẩn gì để kiếm tiền luôn.

Bị người đẩy ra khỏi cửa, Bạch Văn Hạo cuối cùng cũng khôi phục được 1 chút tôn nghiêm cuối cùng, gạt tay mợ ra mà nói “Bà đừng khinh người quá đáng như vậy!” Máu giận muốn trào ra ngoài….

Cậu và nam nhân quan hệ là xuất phát từ tự nguyện chứ ko phải vì tiền!

Không muốn nhiều lời giải thích. Cho dù cậu và hắn có làm ra chuyện xấu hổ gì cũng ko cần người ngoài chỉ trỏ…..

Mang tiếng hư thân, nhưng cậu lại có cảm giác được giải thoát, quả thật là trào phúng mà. Bạch Văn Hạo cười khổ một cái. Nơi này có gì để cậu lưu luyến đâu chứ?

Người trong nhà này ko phải là thân nhân của cậu sao?

Nhưng đối xử với cậu còn tệ hơn cả người ngoài. Thẳng người ngông cuồn bước ra khỏi nhà, cũng ko thèm quay đầu lại, muốn cắt đứt hết mọi quan hệ. Cậu sẽ nhớ mãi mình thiếu nơi này 10 vạn đồng, ko hơn ko bớt. Nhân tình mỏng như tờ giấy, nhẹ đến mức có thể bị xé nát bất cứ lúc nào….

Bạch Văn Hạo đi ra ngoài hẻm, ko 1 xu dính túi, ko chốn nương thân, đến nỗi 1 bộ đồ thay ra cũng ko có, chỉ còn lại duy nhất là công việc đưa báo mà thôi.

Ẩn sau bộ dáng duy trì tôn nghiêm là nỗi cay đắng của sự ủy khuất và nhục nhã. Hốc mắt nóng lên, lệ chảy dài trên má. Nhìn lại xem cuối cùng mình đã có kết quả gì.

Có thứ gì để mang theo đâu….

Đầu bắt đầu tập trung suy nghĩ về vấn đề hiện thực –

Đến nhà bạn thân ở tạm cũng tốt. Bỗng nhiên nhớ đến Vương Nhược Nam và Ngụy Quốc cũng đã đi du lịch, có lẽ 10 ngày nữa mới về. Trên người cậu ko có chìa khóa nhà của bọn họ. Nó đã sớm bị gom đi bán đồng nát cùng với mấy thứ đồ trong phòng cậu rồi, ko biết đâu mà tìm….

Đột nhiên ngồi xuống bên lề đường mà khóc, toàn đầu óc đều nhớ về nam nhân –

『Để anh yêu chìu em….』

Hai tay ôm chặt lấy túi hành lý, giống như đang ôm lấy nam nhân. Luôn khóc trước mặt hắn, giờ đây đến hành lý mà hắn mua cho cũng ko tha cho nữa….

Ủy khuất khóc 1 hồi lâu, một thân một mình đứng lên, Bạch Văn Hạo mờ mịt từ từ bước đi ở ngã tư đường. Trong đầu chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ, chính là – Sau 1 lúc làm theo sự tùy hứng của chính mình, cái giá phải trả quá đắt rồi….. phải trả giá đắt.

***

“Bị vứt bỏ….tức chết người mà.”

Hàn Thanh Vân càng nghĩ đến thì càng nổi điên lên. Thật ko cam lòng….

Người ta rõ ràng là đồng ý về nhà cùng hắn, thế mà『tân nương』dám cao chạy xa bay, hừ hừ –

Mang sự tức giận đầy bụng bước đến chiếc mercedez benz màu đen, mở cửa ra, đóng lại 1 cái 「Rầm!」. Đem toàn bộ hành lý vứt ra ghế sau, trong khoảnh khắc quay đầu lại, 1 ánh sáng lóe lên đập vào mắt. Từ trong túi hành lý rơi ra, thuận tay nhặt lên, thì ra là 1 cây ngân trâm…..

Đồ ngốc nghếch….

“Đem thứ này để lại cho anh làm gì?!” Hắn có thể cài được sao?

Hàn Thanh Vân buồn bực gãy gãy đầu vài cái, cùng lúc tay phải đem ngân trâm cất vào trong túi áo, tay trái dùng sức đấm 1cái 「Rầm!」 lên tay lái. Giờ chỉ có thề phát tiết ở đó mà thôi.

Hỏa khí chỉ tiêu đi được có 1 phần ngàn, phần còn lại thì….. Chúng ta sẽ từ từ tính. Hàn Thanh Vân nghiến răng ken két, ra cảnh cáo “Mẹ nó! Tiểu tử xinh đẹp kia, bộ tính quịt nợ anh hả, đợi anh bắt được thì cưng sẽ biết.”

Nam nhân toàn thân tràn đầy giận dữ, nổ máy xe, nhấn ga, phóng như bay, điều kiển chiếc mercedez「Tạch tạch tạch –」chiếc xe lập tức chạy ra xa khỏi sân bay. Hướng tới địa chỉ quen thuộc, dự định đi tìm người –

11 giờ đêm, khi TV đã chiếu hết phim truyền hình. Bạch đại thẩm cho con mình ăn ít điểm tâm rồi chuẩn bị lên giường nghĩ ngơi “Đừng có chơi điện tử tối ngày như vậy, dễ bị hư mắt lắm đó” Mụ đang lo cho con mình sẽ bị cận thị, cũng lo lắng là nó ngủ ko đủ giấc.

“Má, bà đi ngủ đi. Dù sao cũng đang nghĩ hè mà, cho con chơi nhiều 1 chút cũng đâu có sao.” Quả thật là lời lẽ mồm mép mà.

“Đi tắm, rồi nghỉ đi” Bạch đại thẩm yêu thương xoa xoa đầu đứa nhỏ, sau đó lại đưa ra điều kiện hấp dẫn với nó.”Nếu giờ này mà con ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai má sẽ cho mày 1 ngàn đồng, ko cần phải tiêu xài tiện tặng nữa chịu ko?” Trong nhà thiếu đi 1 người ăn cơm thừa. Này chẳng phải mỗi tháng thiếu đi 1 ít tiền, công việc nhà cũng ko có người làm nữa. Quả thật hơi đáng tiếc….

Bạch đại thẩm thấy chồng mình vẫn còn ngủ  ngoài phòng khách. Đúng là đồ ma men ko có tiền đồ mà. Đứng ngay cửa liếc 1 cái, mụ không khỏi đoán rằng: tử tạp chủng bị đuổi ra ngoài chắc vài ngày nữa sẽ trở về cho coi.

「Rầm rầm rầm –」

Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, Bạch đại thẩm bị dọa cho hoảng lên. Khoanh tay trước ngực bước ra khỏi cửa lớn hét lên: “Gõ cái gì mà dữ vậy, gắp đi đầu thai sao, ko biết bấm chuông hả?” Tối như thế rồi, còn ai đến nữa đây?

Hơ!

Nhất định là tên tạp chủng bị đuổi ra ngoài kia trở về rồi!

Hừ, Bạch đại thẩm nổi điên lên bước ra mở cửa, thề rằng phải cho tử tạp chủng kia chết 1 cách khó coi mới được!

「Rầm!」

“Ah ah ah – ”

Tiếng gõ cửa kịch liệt cùng tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên trong đêm tối. Dường như trong hẻm nhỏ đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm rồi. Bất quá hàng xóm xung quanh toàn thuộc người theo chủ nghĩa mặc kệ nó nên cũng ko ai quan tâm đến cả.

Bị đánh thức bởi âm thanh như thế, ko ai ko nghĩ: Bạch gia này thật lắm chuyện, cứ vài ba ngày lại làm ra chuyện gà bay chó sủa.

Chắc là Bạch đại thẩm lại cãi nhau với chồng mình vì tiền. Họ cứ ba ngày làm thì nằm chơi phơi nắng hết 2 ngày rồi. Vợ chồng lại có thói quen vung tay quá trán, cứ hai ba ngày là cãi nhau nháo nhào cả lên, thậm chí có lần còn lên tới công an luôn. Hàng sớm lân cận đã ko mấy ai thích rồi, đương nhiên cũng ko muốn xen vào cái gia đình ăn no làm biếng kia.

Chỉ cần ko cãi cho đến chết người, thì lân cận xung quanh cũng nhắm mắt làm ngơ thôi.

Nữa đêm nữa hôm còn bị người lạ đến phá cửa nhà mình, Bạch đại thẩm vừa hết hồn vừa giận dữ, đứng tại chỗ hùng hổ: “Mày ….mày… là ai vậy?” nói với nam nhân xa lạ có gương mặt lạnh như tiền đang đứng trước cửa.

Hàn Thanh Vân ngữ điệu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đảo quanh phòng khách “Tôi là người lạ.” Hắn ko muốn lãng phí thời gian của mình.

Xô rộng của ra, thân ảnh ngạo nghễ bước vào trong. Khí thế vô tình làm người khác kiếp đảm, trong tay còn cầm lấy ổ khóa bị hư, Hàn Thanh Vân thở dài 1 cái 「Haiz!」, mắng: “Cái này có phải là đồ dỏm ko vậy, mới đụng đến chút xíu đã hư rồi?” Hay là mấy người làm nó đã giảm nguyên liệu lại ta?

Bạch đại thẩm chớp mắt 1 cái há miệng hớp hớp lấy ko khí, hoảng sợ vô cùng….. Ngón tay chỉ chỉ người trước mặt mà lắp bắp “Mày….mày….”

Không đợi mụ nói xong, Hàn Thanh Vân đã tập trung tìm người: “Văn Hạo của tôi đâu?” Đã giấu xú tiểu tử đi chỗ nào rồi?

Đây ko phải lưu manh côn đồ thì cũng là ác ôn rồi.  Bạch đại thẩm nghĩ thầm, rằng: con trai của mình trước khi ngủ chắc đã đi tắm rồi…., liền vội vã quay vào sopha nơi phòng khách cầu viện lão chồng vô dụng của mình thôi.

“Ông già chết dẫm, mau dậy đi, có người lạ vào nhà chúng ta kìa.”

Hàn Thanh Vân cũng lập tức theo mụ sát gót, nhìn thấy người trước mặt liền hỏi: “Đây là cậu của Văn Hạo sao?”

Ánh mắt bén ngót lập tức chứng thực… “Ừhm….quả đúng là 1 con ma men.”

Tay bỏ ra ổ khóa, mắt rời khỏi nam nhân trung niên đang ngủ như chết trên ghế. Hàn Thanh Vân quay người, nhìn trừng trừng vào thiếu niên với bộ dáng ngu si đang ngồi chết dí bên máy chơi game hỏi: “Biểu ca của mày đâu?” Phòng của cậu ở đâu?

Bạch Văn Dũng há miệng như muốn xái quay hàm, cả buổi ko nói nổi 1 câu –

Chưa từng thấy qua tên đàn ông nào hung hãn như thế. Nếu mặc áo và mang kính màu đen vào nữa thì sẽ cực kỳ giống mấy nhân vật đầu não của xã hội đen luôn.

“Mày ko phải bị câm chứ?” Hay là đầu óc có vấn đề nên ko thể hiểu rõ câu hỏi?

Bạch đại thẩm chớp mắt 1 cái sửng sốt, run rẩy  không ngừng, hai phiến môi cũng lắp bắp ko nói được gì cả. Thật tốn hơi thừa lời mà.

Hàn Thanh Vân thấy mặt mụ hết xanh rồi trắng, liền nhướng cao mày hỏi: “Sao hả, chưa thấy qua người xấu phải ko?” Hắn hiện đang làm đúng chuyên môn là kẻ ác nhân đi đòi nợ tình người ta.

Thật quá sức kỳ quái….. Bạch đại thẩm nghĩ nát óc cũng ko ra tên lưu manh này với tử tạp chủng có quan hệ gì?

Đánh giá kỹ càng thấy hắn cũng ko phải là tầm thường. Trên người mặc toàn hàng hiệu, chắc cũng là người có tiền đây. Khí thế mạnh mẽ khiến người ta khi so với hắn liền tự cảm thấy mình nhỏ bé.

Tử tạp chủng kia rốt cuộc là đã làm gì để chọc đến gã đàn ông này?

Hàn Thanh Vân lão đại thật khó chịu mệnh lệnh: “Mau kêu Văn Hạo đến gặp tôi. Hừ hừ, bộ tính thiếu nợ ko trả hả? Tôi đương nhiên là ko thể bỏ qua rồi” Hàn Thanh Vân nhướng cao mày nhìn về nơi khác: “Nếu ko ra, tôi sẽ tự mình đi bắt người.”

Bạch đại thẩm đến giờ mới tìm lại đuọc lưỡi của mình. Nắm chặt cánh cửa mà gầm lên: “Ê, bộ mày muốn phá nhà người dân lương thiện hả?”

Gương mặt lạnh lùng liền quay lại hừ 1 cái nói: “Ko được sao?”

Bạch đại thẩm lập tức ngậm miệng lại, nữa chữ cũng ko dám nói.

Hàn Thanh Vân chẳng thèm quan tâm mà hỏi mấy câu vớ vẩn với mụ nữa.

Tiếp tục làm theo ý mình, đảo mắt tìm kiếm. Người ta dám trốn hắn sao, haiz! Thực nổi điên mà mắng:  ”Tốt nhất là bà đừng kêu công an nga. Nếu muốn so kè quan hệ, tôi ko phải tự hào chứ cỡ như cục trưởng cục cảnh sát hay đội trưởng đội hình cảnh đều là thân bằng quyến thuộc. Gia tộc tôi thế lực hắc bạch đều có biết đến cả. Để xem có ai dám rảnh rỗi mà xen vào chuyện của tôi?  Hôm nay trừ khi giao người tôi muốn ra, còn ko thì chuyện gì cũng đừng hòng.”

Trước phô ra thanh thế, sau hạ cảnh cáo. Hắn cũng ko phải là người lịch sự mềm mỏng gì.

Bạch đại thẩm trong lòng bắt đầu sợ hãi. Phát giác ra rằng nam nhân này đến đây để đòi nợ. Bất quá, sao ko giống như trong phim, rầm rộ kéo người đến dọa nạt, đập phá tài sản rồi bắt bọn họ xuất tiền ra trả nợ chứ? (=.=ll)

Thân hình mập mạp chậm chạp đuổi theo, ở sau lưng hắn mà hỏi: “Ngài với nó có quan hệ gì?”

Chuyện này đương nhiên phải công khai. Hàn Thanh Vân không chút do dự nói: “Tôi với em Hạo đã cử hành hôn lễ cổ đại rồi. Hai chúng tôi có quan hệ gì cần phải giải thích nữa sao?” Hắn cười 1 cách quỷ dị, tự quảng cáo cho nhãn hiệu của mình. Văn Hạo cả đời này đừng hòng mơ tưởng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Mấy ngón tay nắm chặt nghe「Răng rắc」Trong lòng tràn đầy tức tối, khi bắt được người rồi, hắn nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ cho 1 trận!

Trên gác có 2  gian phòng, 1 trong đó thì rất bừa bãi, phòng còn lại thì khóa chặt. Xem ra người ta đang trốn ở đây, ko muốn gặp hắn rồi…..Thật là….chuyện gì cũng đã làm qua rồi….còn thẹn thùng nỗi gì nữa chứ.

Hàn Thanh Vân gõ mạnh vào cửa 「Rầm, rầm rầm –」

Hạ giọng xuống, nhẹ nhàng nói “Văn Hạo, mở cửa ra đi, anh đến đón em nè….”

Đợi 1 lúc, hắn lại gọi: “Văn Hạo, anh là Thanh Vân đây….”

Đợi thêm 1 lúc lâu nữa, hai tay quàng trước ngực, mắt hơi kép lại, kiên nhẫn chờ….đợi đếm tới 10 mà thôi, bắt đầu 123456789…

“Mẹ nó! Còn dám giỡn nữa ah –”

Hở –

Đột nhiên, hắn đá 1 cái, nguyên cánh cửa liền bay mất. Sắc mặt Hàn Thanh Vân liền trở lại trắng dã, nói lầm bầm bên tai Bạch đại thẩm: “Hừ, các người có thể yên tâm, ta phá nhà này liền sẽ tính tiền sửa chữa đầy đủ. Chỉ có đều, ko thấy được người, thì đừng nói gì đến tiền….”

Nhắc tới tiền, mắt Bạch đại thẩm liền sáng lên, nhất nhất nghe theo ngay lập tức.

“Ngài tìm tên tạp…” chữ ‘chủng’ chưa nói ra liền nuốt ngay vào. Đầu lưỡi của Bạch đại thẩm  bỗng nhiên uyển chuyển “Văn… Hạo rốt cuộc nợ nần gì ngài vậy?”  Không phải thằng khốn kia bần cùng quá rồi làm liều chứ?

Hàn Thanh Vân không thèm để ý đến mụ, bước vào trong phòng. Hơi ngạc nhiên khi phát giác là căn phòng trống trơn?!

“Văn Hạo ngủ ở đâu hả?” Chẳng lẽ cậu ko về nhà mà trốn đi luôn rồi sao?

Cứ suy nghĩ mãi –

Sao lại có thể…… căn bản là cậu ko biết là hắn biết nhà cậu, càng ko thể vì trốn tránh hắn mà ko về lại nhà mình được.

Sắc mặt trầm xuống, ngữ khí lãnh khốc nói: “Văn Hạo đã đi đâu rồi?”

“Nó bỏ nhà đi bụi rồi.” Bạch đại thẩm thuận nước đầy thuyền giấu giếm sự thật, “Đại khái là nó sợ ngài đòi nợ, nên mới vừa về tới nhà đã dọn hết đồ đạt ra ngoài rồi.”

Dám trợn mắt lên mà nói dối. Tiểu tử kia sao có thể biết được là hắn sẽ đến đây đòi nợ mà trốn chứ….Rõ ràng là dối trá!

Hàn Thanh Vân không đổi thanh sắc, lập tức cắt ngang lời nói dối của Bạch đại thẩm: “Em ấy đi bao lâu rồi?”

“9 giờ tối nay đã rời khỏi.”

Hàn Thanh Vân nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rồi….

“Mẹ nó –” cõi lòng đầy mong chờ giờ lại trống rỗng. Hàn Thanh Vân giận dữ hỏi: “Các người đuổi em Hạo ra ngoài phải ko?”

Hách! Bạch đại thẩm lắp bắp thốt ra mấy lời ù ù cạc cạc mà hỏi lại:  ”Liên quan gì…đến ngài ah, vậy thì sao hả…..Tụi tui đuổi nó ra ngoài….thì có quan hệ gì với ngài?”

“Ha ha…..” Hàn Thanh Vân không nổi nóng mà còn cười “Đương nhiên có.” Cậu là người của hắn mà.

“Vậy Văn Hạo thiếu tôi 10 vạn đồng, ngài có muốn thay nó trả ko?” Nếu ko đồng ý thì đừng nói năng gì nữa.

“Được thôi, tôi tiếp nhận món nợ của em Hạo.” Như thế lại càng hay, cậu sẽ cùng mấy người thân này dứt khoát, đoạn tuyệt sạch sẽ.

Hàn Thanh Vân lập tức lấy trong bóp da ra 1 mảnh danh thiếp. “Ngày mai, bà đến nơi này tìm tôi. Cứ tính cho đầy đủ, luôn cả phí sửa lại phòng này nữa. Tôi đều có thể trả cho bà.”

Bạch đại thẩm cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn kỹ lại, thấy mấy chữ mạ vàng đập ngay vào mắt: “Công ty thực phẩm này là….”

“Là công ty của tôi.”

Không tìm được người, Hàn Thanh Vân cảm thấy ko cần thiết phải nhiều lời nữa. Trước khi ra về, hắn để lại 1 câu:

“Đừng nói Văn hạo thiếu các người phí nuôi dưỡng là 10 vạn, ngay cả 100 vạn, 1000 vạn ta đều đồng ý trả hết.”

Ánh mắt sắc bén nhìn thấy dáng vẻ tham lam của mấy người này thì kinh thường quay mặt đi…… nói: “Giá của Văn Hạo chỉ có nhiêu đó thôi sao? các người quả thật là ko có mắt mà.”

Bạch đại thẩm mắt thấy nam nhân kỳ quái đã rời khỏi, ngay cả chính mình cũng cảm thấy kì quái ko hiểu gì hết.

Nhìn vào căn phòng bị phá cửa, mụ ta rõ ràng hoảng sợ!

Hắn…..sao có thể biết tạp chủng kia thiếu mụ 『phí dưỡng d*c』?!

10 vạn đồng…..thân tình quả thật là rẻ như bèo!

Trong lòng cứ nghĩ mãi về người ta, vì sao lại ra nông nỗi này!

Hắn có thể hiểu được, cậu bị đối xử tàn tệ ra sao –

“Mẹ nó! Ko tìm thấy em, tức chết người mà, lòng cũng nóng đến chết người mà!”

Hàn Thanh Vân láy xe ra ngoài đường lớn, cứ chạy hết đường này đến đường khác, chú ý ven đường xem có tung tích gì của cậu ko?

Bỗng nhiên, nghĩ đến nơi duy nhất cậu có thể ghé qua. Nhưng mà bạn thân Ngụy Quốc cùng người yêu đi du lịch rồi mà. Chắc chắn là ko thể ở căn nhà mà Ngụy Quốc đang thuê được.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Hàn Thanh Vân mãi cho đến 2 giờ đêm, mới lái xe đến chỗ nhà trọ kia  –

Chầm chậm bước xuống xe, thân hình ngạo nghễ bước lên căn nhà ở lầu 2. Đứng trước cửa, giơ tay đè mạnh xuống –

「Leng keng, leng keng, leng keng –」

Đợi 1 lúc lâu sau, ko hề động tĩnh, chưa hết ky vọng, tay cứ để yên trên chuông cửa –

Nhưng, đáp lại hắn là tiếng chuông vang lên ko ngừng trong đêm nói rõ –  Bên trong nhà, ko có người nào ở cả…..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi