ÁCH THÊ

“A Sinh, mau chuẩn bị xe ngựa”

“Gia gia, ngài muốn cùng phu nhân ra ngoài?”

“Ân”

A Sinh bước đi trong lòng băng khoăn: gia cùng phu nhân xuất môn thường điều kỵ mã sau hôm nay nhất thiết phải lấy xe?

Lãnh Thiết Sinh dự định dắt nương tử đi gặp thân nhân để cho hắn kinh ngạc vui mừng một phen. Làm như vậy, nương tử nhất định sẽ càng thích hắn. Dù sao thân nhân của nương tử cũng sẽ coi hắn là thân nhân, hắn nhất định sẽ hảo hảo phụng dưỡng nhạc phụ và nhạc mẫu. Không biết nhạc phụ và nhạc mẫu có chịu dọn đến nhà nhượng hắn đặc biệt chăm sóc?

Hắn lúc trước đã đưa không ít đồ cưới, ít nhất cũng có thể cho nhạc phụ, nhạc mẫu tương lại cơm áo vô lo, hảo hảo nữa đời sau. Trên cơ bản không ai cưới vợ lại cho nhà bên kia nhiều của hồi môn giá trị như vậy. Hắn ko muốn trước mặt nương tử nhắc đến cha mẹ vợ, sợ nương tử nhớ đến hôn nhân mua bán mà khó chịu. – Hắn đã ngầm sử dụng không ít thủ đoạn đen tối mới có được nhân duyên này. Tục ngữ nói: “cường trích đích qua quả bất điềm, cường lai đích nhân duyên bất viên” (Dưa ép chín không ngọt, duyên ép lấy không trọn) mà.

Đây là nói quá! Hừ, đại gia ta tương lai nhân duyên tuyệt đối sẽ tốt đẹp, viên mãn. Y đang chờ cho nương tử đạt đến cảnh giới không có mình sẽ sống không nổi, rồi sau đó sẽ mua một đám nhóc con về dưỡng d*c, ha ha…. Hắn rất hâm mộ người khác có cuộc sống “thượng hữu lão nhân, hạ hữu thê nhi”[1], cuộc sống bình thường sẽ sống thật lâu, thật lâu….

Bỗng nhiên có người ở sau y kều nhẹ, trong đầu óc toàn cảnh một nhà đông vui, tự nhiên như bọt biển biến mất trong nháy mắt. Lãnh Thiết Sinh, quay đầu chuẩn bị mắng người, âm đến yết hầu tự nhiên nghẹn lại.

Nương tử mày liễu dựng ngược, hai mắt trợn lên – tại sao lại trừng hắn như vậy?

Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại, không thấy là hắn há hốc mồm giống pho tượng giữ đình rất khổ hay sao.

Duẫn Huyền Niệm trên tay cầm 1 thùng nước, cắn môi ẩn nhẫn nhè người Lãnh Thiết Sinh mà nhìn chầm chầm – Người này thật là chán ghét muốn chết mà.

“Bộ dạng mất hứng này là sao vậy?” Có hỏi cũng không hề biết được câu trả lời. Cho dù nương tử có mang theo trên mình giấy bút cùng 1 bình mực nhỏ, cũng không có ý định viết cho hắn 1 chút gì hết.

Hai người họ luôn là như vậy, y tự hỏi rồi cũng tự buồn. “Ngươi lấy nước đi đây vậy?” Cầm lấy thùng nước từ tay hắn, phát hiện thấy vạt áo trước của nương tử có 1 mảng ướt: “Ngươi ở giếng múc nước, mà không để ý nước bắn vào người àh?”

Để mặt sát vào y rất lâu. Hơi thở ấm áp của nam nhân phả vào mặt. Duẫn Huyền Niệm đẩy khuôn ngực rộng lớn của y ra, đừng hại ta nóng theo ngươi.

Tầm mắt nhìn đến những bông hoa được trồng ở đình viện rực rỡ  màu sắc. Đỗ uyên nở thật diễm lệ, dọc theo 2 bên đường mòn tạo thành 1 mảng đỏ thật đẹp. Lương đình (đình hóng mát)cách đó không xa, phía trước đó là hồ nước với rất nhiều cá chép.

“Huyền Niệm…” Kiềm không được, dùng tay, chạm nhẹ vào gò má của hắn, lòng bàn tay thật rất ấm. Nhìn kỹ thấy mặt hắn từ màu hồng phấn chuyển sang đỏ gay, nghĩ ko ra hắn mắc cỡ cái gì?

Duẫn Huyền Niệm há miệng kêu lên: “Mau tránh ra!” nhanh tay giật lấy khăn lau của nam nhân, sau đó giật lại thùng nước trên tay lãnh Thiết Sinh, bước nhanh rời đi. Nam nhân làm cho tim hắn đập liên hồi, mặt thì đỏ gay.

Lãnh Thiết Sinh đứng yên tại chỗ, nhất thời không đuổi kịp. Tầm mắt mê luyến nhìn theo bóng dáng nương tử không thể rời đi. Kì lạ, trên mặt tự nhiên nóng bừng….

“Gia gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong, khi nào ngài sẽ xuất môn?” A Sinh ở sau lưng hỏi.

Lãnh Thiết Sinh ra vẻ trấn định khoát tay: “Khi nào xuất môn ta sẽ gọi, đi xuống đi”

“Ặc” Gia gia làm việc không phải luôn nhanh, mạnh, chuẩn sao. Sao lần này lệnh lấy ngựa rồi lại không đi? Lòng đầy nghi hoặc A Sinh rời trung đình, nhè trướng phòng (phòng kế toán) mà đi tới, muốn cùng quản sự kiểm tra ngân lượng, ngừa trường hợp Lãnh gia xuất môn đột xuất.

Nghe được tiếng bước chân nhỏ dần, càng lúc càng xa, mặt của Lãnh Thiết Sinh khôi phục lại thần sắc bình thường, nghi hoặc nói: “Hắn muốn làm cái gì ah?” cứ như thế, vô tình bị nương tử cuốn hút 1 cách kì diệu.

Xa xa nhìn thấy một thân ảnh màu trắng trong lương đình, thì ra là nương tử đang chà rửa thạch bàn. Lãnh Thiết Sinh cười khẽ một cái.

A, thì ra là hắn muối lau rửa dấu vết tối qua còn lưu lại….

Bước đến gần bên, Lãnh Thiết Sinh đứng ở thềm đá ngoài lương đình chờ đợi. Duẫn Huyền Niệm xoay người đã thấy hắn đến, giương tay cầm giẻ lau và thùng nước bước ra ngoài, Lãnh Thiết Sinh giơ tay đón lấy, thuận miệng nói. “Ngươi vào phòng thay xiêm y, ta ở ngoài cửa chờ ngươi, ta muốn đem ngươi xuất môn”.

Duẫn Huyền Niệm nhìn hắn cười rất xinh đẹp: “Nam nhân muốn dắt hắn dạo phố, mua thư tịch ah?”

Duẫn Huyền Niệm cởi túi đeo ở thắt lưng, đem ra giấy viết và 1 bình nhỏ, kê ở bàn đá mà viết, rồi đưa đến trước mắt nam nhân: “Ta muốn bán thư họa, có được ko?”

Lãnh Thiết Sinh gật đầu, nói: “Hảo”. Mặt ko chút thay đổi nhìn hắn, y muốn xem nương tử trong hồ lô bán thuốc gì? Trong bụng lửa đốt, sôi trào cuồn cuộn – Mẹ nó.

Muốn đi bán thư họa, hừ — chìu ngươi ta đáp ứng, đại gia sẵn sàng cho ngươi có 2 niềm vui luôn.

Ngay cả Khổng Lão Phu Tử cũng mang xuất môn. Lãnh Thiết Sinh ai oán, mắt chứa 2 đám lửa cháy hừng hựt, không còn thấy con ngươi đâu. Có thể nhìn xuyên qua sách để thấy tuyệt thế giai nhân sao?

Nếu có thể, hắn đã không trương cái mặt lạnh lùng, thối tha này ra. Lão đại khó chịu hai tay quàng ngực, chân bắt chéo. Trong lòng oán nương tử sao ko dựa vào lòng hắn ấm áp mà mộng Chu công đi áh?

Duẫn Huyền Niệm hãy còn say mê giữa các dòng văn tự, không thèm ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân đối diện lấy một cái. Nếu cần thì có thể xuống xe ngựa, nam nhân nhắc khéo.

Bọn họ đi từ nhà vào thành cũng khá xa. Lãnh Thiết Sinh dặn A Sinh không cần đánh xe đi quá nhanh, sợ dọc đường xóc nảy nương tử ăn không tiêu.

Kết quả y lo nghĩ bằng thừa, nương tử cứ mãi đọc sách mà không biết hoa mắt là gì, cũng không thèm để ý tới con mắt của y đang trừng đến nổi muốn lòi tròng ra ngoài luôn.

Bên trong xe ngựa là một không gian khá lớn, thoải mái rộng mở, thật thích hợp để y cùng nương tử lén cùng nhau âu yếm tình chàng ý thiếp hết nữa ngày cho trọn kiếp phù du. Trong lòng có chút hy vọng xa vời nên y đã chủ động ỷ lại.

Duẫn Huyền Niệm buông thư uyển, cảm thấy trong xe rất oi bức, nên cởi áo khoát ra, cầm trên tay. Không thể không thắc mắc, y đã nhìn hắn bao lâu rồi?

Trong nhà, mọi người đều có tám phần cho rằng hắn là một người câm rất kỳ quái. Cho dù có nhiều nghi hoặc cũng không dám mở miệng mà hỏi hắn 1 câu. Chẳng lẽ thật sự không ai hoài nghi giới tính của hắn sao?

Những đặc trưng của nữ nhân trên người hắn đều không có. Nếu hắn đứng cạnh quản sự đang khom lưng còng thì càng biểu lộ dáng người khác biệt. Ở trù phòng, cùng bọn nha đầu thì khỏi nói tới rồi. Trọng điểm là nếu như so sánh với vóc dáng to lớn, mạnh mẽ của Lãnh gia mới thấy mình có vẻ tinh tế hơn nhiều.

Đến nỗi A Thanh, A Sinh bọn họ là cùng chiều cao với hắn, do gương mặt biểu lộ nam tính nên mới nhìn là biết ngay là nam. Không như hắn…là họa thủy.

Nếu y giúp hắn bán tranh chữ, hy vọng là có thể tích góp được ngân lượng, để chuẩn bị lên đường tìm thân nhân. Tâm nguyện này trước sau không thay đổi, không thể chống chế là khi đối mặt với y cảm thất rất hảo, lòng dần dần bị vây hãm. Trong tâm vừa tích tụ vừa chôn dấu một phần tình cảm không muốn cho ai biết.

Y đối mặt với hắn luôn miệng biểu đạt tâm tình, còn muốn hắn cả đời ở cạnh y, hắn nên nhận không?

Có thể sao?

Hành vi trái với luân thường, hoang đường như vậy, xã hội có thể dung nạp sao?

Trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn, giấy không gói được lửa, sẽ có một ngày mọi người phát hiện ra giới tính thật của hắn, đến lúc đó làm sao mà đối mặt–  Hắn tuy là vô danh tiểu tốt nhưng cũng có danh khí. Hắn sợ khi đi trên đường sẽ trở thành trò cười cho mọi người, còn là đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu nữa (Trời, Niệm ơi Niệm, em có nghĩ cho Sinh ca ca ko? Tội nghiệp ảnh quá, hix).

Tình cảnh này không biết chừng nào sẽ phát sinh, người hắn nên cưới là một nữ nhân thật sự chứ không phải là gía nhầm cho nam tử này.

Duẫn Huyền Niệm nâng gương mặt lên chống lại ánh mắt của y—Hứ! Y đâu phải là dắt hắn cùng xuất môn đòi nợ, trưng bộ mặt thối đó ra làm gì? Để xem xem, làm gì được nhau nào!

Nương tử cuối cùng cũng nhìn thẳng hắn. Hừ! đó là ánh mắt gì không biết, dường như muốn đảo lộn hết tiền trang của y vậy?

Bất quá không thèm quan hệ. Y đang cho là nương tử đang chân thành, chăm chú nhìn. Có điểm hung dữ, như đang trừng trứ so lại hắn.

“Ta len lén quan tâm ngươi, ngươi có phát hiện ko? Ta không biết có như vậy với ngươi cả đời không, không muốn ngươi sinh tâm ỷ lại, không muốn với ngươi hứa hẹn gì cả, bởi vì chúng ta hai người mê đắm, chí ít cũng phải có người duy trì lý trí đến cuối cùng, tránh những phút hồ đồ đáng tiếc.”

Duẫn Huyền Niệm buông áo choàng, tầm mắt dời ra ngoài cửa sổ, cảnh bên ngoài nhất nhất chạy qua. Ảo não suy nghĩ – Nếu không có y bên người, hắn sẽ sống ra sao đây?

Có thể hay không phản lại chính mình chấp nhận những lời nói ngu xuẩn của y?

Có thể hay không không ngủ, không nghĩ để mỗi đêm đều chờ y trở về?

Nương tử vẫn như cũ, không hề để ý đến hắn. Lãnh Thiết Sinh đưa tay quàng qua vai nương tử, kéo người dựa vào lòng, tham lam ngửi phong độ trí thức toát ra từ người hắn. Cuối đầu xem hắn có phản ứng không, y cũng không lên tiếng quấy rầy sự trầm tư của hắn, cứ tưởng nhớ thân nhân đi, y sẽ dắt hắn đem người trở về.

Sau một lúc lâu, Duẫn Huyền Niệm mới khôi phục lại tinh thần, dựa đầu vào vai nam nhân mặt lạnh này. Đảo đôi mắt đẹp nhìn hắn đầy gian xảo, phát hiện hắn đang nhắm mắt, lông mi thật dày và đậm, hình như đang ngủ.

Lúc này Duẫn Huyền Niệm mở khóe môi bắt đầu cười nhạt. Thời điểm nam nhân không lay động trương cái bộ mặt thối ra thật đáng xem lắm đây.

Nheo nheo nữa con mắt, thấy nương tử đang ở bên cạnh, khóe môi còn đang cười nữa. A, ha ha, lợi dụng hắn đang chộp mắt, ha ha, nương tử lại lén ăn đậu hủ hắn. Ai nói hắn ko để ý đến y.

Lãnh Thiết Sinh nhắm mắt trong lòng thở dài một tiếng, thầm than,….

“Huyền Niệm, …. không cần làm ra vẻ…. không để ý gì đến ta”

Người vốn bị câm, sống trong thế giới bị phong tỏa, nói ra miệng trong lời nói không có âm thanh, cho dù có viết tự thì có mấy người nhận biết?

Ai có thể hiểu được trong lòng kia tại sao mà hậm hực, một nam nhân lưu lạc lâm vào tình cảnh này, số phận quả không uổng công chà đạp hắn. Nếu… hắn có thể nói chuyện, thì hắn có thể may mắn đến được với y không?

Với tính khí ương bướng của hắn, tuyệt đối sẽ không từ bỏ thân phận là người của nhà bán cháo, có lẽ sẽ có một phen bất đồng cảnh ngộ. Hắn cũng không có cơ hội trở thành nương tử y. Cả đời này có lẽ hai người sẽ không chạm mặt. Cho dù gặp cũng sẽ tự thấy hoàn cảnh bất đồng – Hắn là loại nước lắng đọng rất sạch sẽ, mà y lại là đen làm cho người ta e ngại không sạch sẽ.

Hắn rất tài hoa, với tranh chữ đã luyện được phong nhã thanh lịch, văn chương tú thuận, nếu như bán ra, khẳng định sẽ có người mua. Quan lại, người giàu sang đều rất thích bám lấy phong nhã. Nhưng cái hắn thiếu chính là quan hệ để phát triển sở trường của mình.

Còn có một cách khác có khả năng thăng chức rất nhanh, hiện tại lấy khoa cử để thi chọn họa sĩ, nếu đạt được sẽ được tiến cung ở Hàn lâm họa viện. Trong viện này, thì họa đứng đầu sau đó mới tới cầm, kỳ, thư. Có thể thấy vẽ tranh rất được coi trọng.

Nếu y  bồi dưỡng hắn. Nương tử chắc sẽ không chịu giới hạn trong nhà của y. Không muốn hắn bay khỏi thế giới của y –  quả thật là suy nghĩ thật ích kỷ vô cùng.

Thà rằng chôn dấu tài sở hữu văn chương, y cũng không muốn cho hắn có ngày xuất tường lộ diện.

Y chỉ có thể bao bọc hắn, bao bọc luôn tài hoa của hắn. Những bức tranh này sẽ không bao giờ được bán ở chợ, chỉ duy nhất 1 người có mà thôi—Người đó tên là Lãnh Thiết Sinh, cái này gọi là “Tình Họa”.

Hắn đương nhiên sẽ phá hư – vì kiềm hãm một người ở bên mình cả đời, hắn biểu hiện sở hữu, hảo hảo đều có mục đích. Mặt ngoài trương ra một mảnh thâm tình để đoạt lấy tình cảm của hắn. Trong tối dùng thủ đoạn đùa giỡn khống chế tương lai hắn, thật là ti tiện…..

Có cảm thấy đó là tội ác hay không?

Haizzz! Cái gì mà đi du ngoạn chứ, nương tử cả đời này đừng mơ tưởng đến chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn!

Vì hắn! Y sẽ phải tuyệt tử, tuyệt tôn, có thể không đòi lại một chút bồi thường sao? Y chuyên kinh danh “Hắc đ**m”, vốn xấu thực sự — Tuyệt đối sẽ áp bức tình cảm của nương tử đến khi xương cốt không còn mới thôi.

Hừ, bị y yêu trước, chỉ có thể tự nhận rằng hắn suốt cuộc đời này chỉ có thể ở bên y cho đến móc meo lên cũng ko thả ra – Nương tử, hãy thừa nhận thực tế rằng chân mệnh tướng công này cũng không phải là người lương thiện, không thể cải tà qui chính, chỉ có thể tiếp tục con đường này đến cùng mà thôi. Cho dù một chân bước vào quan tài cũng phải kéo nương tử đến táng cùng 1 huyệt! (Haizzzz, Sinh ca ca ơi, anh yêu như vầy nguy hiểm quá, xem ra anh phải còn học hỏi nhiều ah).

Trước phải hôn 1 cái coi như là tiền lãi của phí bồi thường tình cảm. Lãnh Thiết Sinh ấm áp hôn ngay vào mặt hắn, Duẫn Huyền Niệm bị dọa cho sợ hãi. Mắt hạnh trợn lên, quay lên nhìn hắn. Chống lại ánh mắt đang bị d*c tình che kín của Lãnh Thiết Sinh. Thoáng chút, một bàn tay lặng yên đụng đến phần dưới bụng, sợ — “a!”

Nhanh như chớp đẩy hắn ngã xuống, nương tử đem Khổng Tử chặn dưới thân, khẳng định là không được thoải mái, rút nó ra, ước gì có thể thiêu hủy luôn. Khổng Tử biến đi, đừng làm trở ngại đại gia làm việc.

Giương tay phủi 1 cái “bốp” Bộ sách bị quẳng mạnh một cái đến bên kia ghế.

Lãnh Thiết Sinh giương cao mày, một tay đặt ở ngực Duẫn Huyền Niệm ko cho hắn giãy dụa đứng dậy. Nữa người trên to lớn mạnh mẽ ép xuống, còn thiếu khoảng vài phân nữa là đã dán vào thân hình mảnh khảnh kia. Lãnh Thiết Sinh nghiêm túc mở miệng nói, nói những lời có hàm ý rất uy hiếp:

“Ngoan 1 chút, đừng lộn xộn, đừng kêu bậy, nếu không ngoại nhân sẽ phát hiện ta ở trên xe ngựa đang làm bậy với ngươi, người xấu hổ đương nhiên là ngươi, ta thì chẳng sao cả” (Trời sao sốc dữ vậy ta.) Dứt lời, hắn khẽ động khóe miệng cười thật gian xảo.

“Hỏng!” Duẫn Huyền Niệm nắm chặt vai áo hắn, nó được may bằng vải tốt xé không rách được –Hắn hổn hển mắng. “Ngươi sao lại có biện pháp này, còn nói đến nữa, thật không biết xấu hổ!”.

Đại gia không nghe thấy, đã cảnh cáo hắn đừng gọi bậy, mà còn chu chu mở ra, khép lại cái miệng nhỏ nhỏ, thật muốn dụ say lòng người mà. Thật khó khống chế mình không cùng hắn làm chuyện bậy, cúi xuống dùng lưỡi ấm nóng thượng lên đôi môi non mềm mại như cánh hoa non kia, đón lấy dư vị ngọt ngào….

Duẫn Huyền Niệm tức giận vô cùng, giận đến toàn thân bốc lửa đỏ gay. Nam nhân thật không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt, ở trên xe ngựa liền dính ngay vào hắn, liền nhấc chân nhè người hắn mà đá tới “đùng” một tiếng âm vang phát ra, đoán là đá trúng cửa xe. Lúc này mới thấy nam nhân đem thân y đặt vào giữa thân thể hắn, đem đôi chân rắn chắc của y đè chân hắn xuống.

Tay bất động, chân nhúc nhích ko được, chết tiệt, thân thể đã mất thăng bằng, tư thế áp đảo của y buộc hắn phải ngoan ngoãn! Ghê tởm cực độ. Đầu lưỡi bị chế trụ, không cách nào có thể cắn lưỡi tự sát, thêm lời lẽ nam nhân ấm áp bên tai, có sức để cắn người nữa sao?

Không phải là không thể, mà là luyến tiếc….

Bỗng nhiên bao nhiêu tức giận biến mất hết. Duẫn Huyền Niệm chậm rãi hạ mắt tiệp, thu lại bàn tay đang nắm vai áo của nam nhân. Cảm nhận được bàn tay của hắn đang ở trên người mình, kiềm ko được với d*c v*ng thích trêu ghẹo của y. Không thể khống chế, đối với y cơ thể bắt đầu có phản ứng, kho*i c*m đánh sâu vào, lý trí thì bay tán loạn hết chỉ còn ý thức miên mang hòa cùng cảm giác hoảng hốt. Nam nhân hơi thở đầy gấp gắp, bắt đầu nói những lời lẽ đầy ngụ ý. Cùng lúc, nháy đôi mắt ẩm ướt, nhìn vào hình ảnh mơ hồ, gương mặt lạnh như đang cười, nhắc nhở toàn ý xấu:

“Đừng có như là không nhìn thấy ta nữa, ta rất yêu ngươi….”

“…” Đồ xấu xa, đồ xấu xa này càng lúc càng làm hắn nhiễm, càng lúc càng sa vào những nụ hôn nóng bỏng của y. Y đụng chạm cũng không hề chống đỡ, vẫn bình lực (ko nhúc nhích)  nằm dưới thân y, còn đồng thời xem xét từng cử chỉ của hắn. Tâm hoảng ý loạn không biết như thế nào cho phải,…..

Đừng tiếp tục nữa – Hắn lo lắng sẽ bị phát hiện.

Như hiểu thấu tâm tư hắn, Lãnh Thiết Sinh kéo nương tử đứng lên, đợi ngồi xuống ổn định, rồi mới nói nhỏ bên tai hắn: “Phần còn lại, chờ buổi tối tiếp tục nhé”

Nhìn cảnh trí ngoài của sổ, đã bắt đầu tiếp cận đường vào thành thị, trước mặt không xa là đám người đang náo nhiệt ở chợ. Y mà không nhượng nương tử bỏ hắn ra, e rằng có người nhìn thấy thân thể nương tử, đề phòng vạn nhất.

Cầm lấy y phục, áo choàng, khoác lên người nương tử, thấy mặt hắn đỏ gay, chắc sẽ không mau khôi phục lại thần sắc bình thường đâu.

“Tránh ra”, Duẫn Huyền Niệm đẩy hắn ra, lê đến chỗ cách xa hắn một chút, hai tay giữ chặt lấy áo choàng, vô tâm nhìn cảnh trí ngoài của sổ, lòng vẫn nhớ những gì nam nhân vừa nãy nói.

Haizz! Lòng thật ảo não, hắn phát hiện ra một vấn đề khác. Nếu không có y hắn có thể quên được dư vị của những lần ân ái này không?

Lãnh Thiết Sinh lão đại lại cảm thấy khó chịu. Nương tử không thèm nhìn hắn?! Giương mắt, nhìn trừng trừng vào phía sau hắn, buồn bực hỏi: “Huyền Niệm, ngươi ngồi xa như vậy để làm gì, còn không mau lại đây?”

Duẫn Huyền Niệm giận dữ quay đầu lại trừng hắn: “Mơ tưởng”.

[1] 上有老儿, 下有妻儿: Trên có cha mẹ già, dưới có vợ con, đây là câu thành ngữ ngụ ý than thở cuộc sống nhiều người trách nhiệm khó khăn, nhưng anh Sinh nhà ta lại hiểu theo nghĩa đen nên mới hâm mộ ah.

Xe ngựa dừng lại ở nơi quen thuộc ngoài ngoại thành. Duẫn Huyền Niệm chấn động mãi không thôi. Lãnh gia là dắt hắn đến nơi này để tìm song thân?

Bọn họ đã chạy trốn, hắn có thấy sự khác thường hay không?

Lãnh Thiết Sinh bước xuống xe trước nhất. Nương tử không theo y, liền quay người lại bắt đầu thăm dò: “Huyền Niệm, ngươi còn không mau xuống?”

Duẫn Huyền Niệm trong mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Có nên xuống xe hay không?

Hắn trong xe do dự, y ngoài xe kiên trì. Mắt thấy cánh tay vương dài, có ý định kéo hắn ra ngoài. Duẫn Huyền Niệm bước ra ngoài xe, nhằm hẻm nhỏ mà đi. Lãnh Thiết sinh theo sau, thấy nhà cửa đều đã sụp đổ, những vách gỗ bị vứt ngổn ngang, hắn dừng lại hẳn, không nhúc nhích gì cả.

A Sinh cũng ngẩng đầu lên xem: “Gia gia, nóc nhà đều sụp đổ cả, đây là nhà mẹ đẻ của phu nhân sao?”

Lãnh Thiết Sinh lại gần nháy mắt, ý bảo A Sinh rời đi, đem xe ngựa đỗ ngoài đường lớn.

Nhận thấy không khí bất ổn. A Sinh xoay người đi, tuyệt không hỏi thêm chút gì nữa.

Lãnh Thiết Sinh ngẩng đầu lên, đánh giá quang cảnh – Xem ra, người đi nhà trống. Nhà ở phía trước, người có thể ở được sao. Phải chăng nhạc phụ, nhạc mẫu vì sợ quan hệ dây dưa nên đã dọn đi rồi?

Không biết gì cả, cũng không biết là đã dời đi. Nương tử hắn không phải là sẽ rất thương tâm sao….Haizzz! Định làm cho hắn kinh hỷ (kinh ngạc, vui mừng), lại thành ngoài ý muốn làm hắn phải giật mình – Giờ phải làm sao đây?

Lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên. Hắn cũng không phải là ngốc tử (kẻ ngu si). Suy nghĩ kĩ càng – “Huyền Niệm, ngươi có chút nào giấu giếm ta không?” Hắn không hiểu, nhạc phụ, nhạc mẫu biết hắn đã thú lầm thê, cớ gì không xuất hiện ở hôn lễ để ngăn cản?

Là sợ chọc giận 1 người như hắn, nên phóng lao thì phải theo lao?

Vẫn là sớm có ý định bỏ lại nương tử hắn một mình đối mặt với hậu quả.

Lãnh Thiết Sinh buồn bực, nóng nảy, trực tiếp đi vào nhà bên cạnh, tùy tiện bắt lấy một người hỏi: “Lão bá, người có biết cặp vợ chồng hồi trước ở căn nhà sụp đổ đối diện đã dọn đi hồi nào không?”

“Ách, vị đại gia này, có phải người hỏi Duẫn đại nương bán cháo hay không?”

“Phải”

“Bà ta sau khi nữ nhi xuất giá, liền phá nhà dọn đi, đến nay cũng không thấy ai về cả”

Lãnh Thiết Sinh giải được nghi hoặc trong lòng, xoay người bước đi. Lân trạch lão bá (ông lão nhà bên) đến giây phút này mới nhận ra người kia – Kia không phải là con rể của Duẫn đại nương sao?

Lãnh Thiết Sinh trở lại bên cạnh nương tử cúi đầu chăm chú nhìn bộ dáng im lặng của hắn. Du nhiên nhi sinh [1](tự nhiên thương cảm) tràn đầy 1 cổ, đau lòng như chết, càng xác định y là người trời sinh ra để yêu thương hắn….

Nhân là ách tử đứng trong gió tuyết chờ hắn đến – Hừ! người có tình cảm gì đâu mà gả cho y, khó trách người ta không cam lòng nguyện ý, làm cho bản đại gia đây sống chết chịu tội – Cho rằng mọi lỗi lầm đều do ta ư?

Lãnh Thiết Sinh không cho là đúng bĩu môi, y thích nương tử là đâu có sai. Nếu sớm biết giới tính nương tử, vẫn đối với hắn nhất kiến chung tình. Đại gia nhất định sẽ giả ngu, đem nhân thú về nhà.

Nương tử không thương y 10 phần là sai, bất quá nương tử dần dần biết sai thì có thể sửa; Hắn không cần so đo nhiều lắm, y chịu chút thất thoát cũng không sao (=.=!)

Đại gia liền nhẫn nại cực điểm, khắc chế hai tay không đem nhân ôm vào lòng hảo hảo an ủi. Nương tử nhất định tức giận, chờ cơ hội bộc phát, chờ nương tử tức giận phát tác xong rồi, còn không ngoan ngoãn ở cùng hắn cả đời hay sao.

Y chờ hắn đem bao nhiêu tức giận trút lên thân này. Nội tâm hảo khát vọng hắn phát ra âm thanh chửi mắng người – tận lực mà đánh y cũng không sao cả, chỉ cần đừng để bao nhiêu khuất tất, buồn bực để ở trong lòng mà sinh nghẹn là được rồi. (Trời, cuteeeeeeeee)

Thăm lại chốn xưa, hắn bên trong bị thân nhân vứt bỏ, bên ngoài phải giá cho không biết là hạng người ra sao, thân nhân ở nơi nao?

Duẫn Huyền Niệm đôi mắt như nước hồ lắng đọng, tàng trứ nỗi buồn sâu thẳm không thể thấy đáy. Trong lòng u sầu, trì hoãn không nói lên lời, lại sợ nam nhân phát hiện tâm sự, chậm rãi quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt nam nhân đang nhìn hắn chăm chú.

Đôi mắt lợi hại đó ánh lên sự thương tiếc, là nhằm vào hắn – Dẫn hắn đến nơi này là vì muốn giúp hắn đem thân nhân trở về, hắn biết dụng tâm của y.

Nhưng y không biết bọn họ không thể trở trở thành người một nhà. Sai lầm nối tiếp sai lầm cuối cùng sẽ tạo ra cái gì?

“Ta rất yêu ngươi”

Trong đầu hắn vẫn thường vang lên lời y thường hay nói, gương mặt kiên cường, lạnh lùng có một ánh mắt vô cùng kiên định, dường như khẳng định rằng cho dù ai cũng không thể lay động được ý định này, giống như nam châm thu hút hắn dựa vào lòng, ngay tại thời khắc hắn yếu đuối nhất—

Duẫn Huyền Niệm vương 2 tay, chậm rãi ôm lấy thắt lưng hắn. Mặc kệ nhà bên có nhìn ngó, tò mò hay không? Hiện thời coi y là người thân cận, tạm thời dựa vào y một chút là tốt rồi. Má dựa vào lòng ngực rộng lớn của y, tai nghe nhịp tim đập của y, cảm thấy y cả người chấn động 1 chút, ánh mắt tối sầm lại, nội tâm cầu xin – van  xin y đừng đẩy hắn ra lúc này.

“Huyền Niêm….”

Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh (ấn đường nhăn lại), đứng tại chỗ mặc cho hắn ôm. Trong lòng hiểu được, hắn đối quật cường như thế, mà hôm nay trước mặt người khác lại đi ôm lấy mình, khẳng định là không thể không có chuyện gì rồi. Tựa vào lòng y là người có hơi ấm, chắc chắn không phải là chuyện hoang đường. Đại gia căng bản là vui mừng không đứng nổi –

Cúi đầu chăm chú nhìn hắn chủ động dựa vào ngực mình, lộ ra tất cả dáng vẻ yếu ớt, nhưng hắn tuyệt không nói bất kì lời thương tâm nào làm trong lòng y cũng cảm thấy khó chịu theo.

Trong lòng, thiên hạ (người ta) vẫn tĩnh lặng, không hề nhúc nhích. Lãnh Thiết Sinh chăm chú nhìn vào cây trâm bạc đang gài ở trên tóc, đang lấp lánh trắng tinh dưới ánh sáng. Có thể thấy được nương tử mỗi ngày đều giữ gìn cẩn thận tâm ý của y. Rốt cuộc là có nhận hay không?

Lãnh Thiết Sinh bắt đầu vén suối tóc đen đó lên, nắm chặt quyến luyến. “Huyền Niệm, đáp ứng ta, hãy để cho ta chăm sóc cho ngươi trọn đời.”

Tiếng nói trầm thấp vang bên tai, nghe như có phần ôn nhu lại thỉnh cầu. Ngay tại thời điểm tâm linh yếu ớt nhất, dụ hoặc (dụ dỗ, mê hoăc) hắn dựa vào nam nhân cứng rắn đó, có được ko?

Lý trí trong đầu lập tức thức tỉnh, phải đưa hắn thoát khỏi con đường đầy gai trước mắt, tránh tương lai sau này y bị thiên hạ nhạo báng.

Hai người họ đứng ở ranh giới của đạo đức, chỉ cách một mảnh áo choàng mong manh. Chuyên này ai cũng có thể thấu hiểu nhưng nói thường dễ hơn làm. Hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng y, khe hỡ của áo choàng có thể thu lại được không?

Khuôn ngực y rộng lớn, ấm áp nhưng không nên dựa vào. Nhịp đập trầm ổn của tim y như phát ra thanh âm nhắc nhở hắn phải biết kiềm chế tình cảm đang phát tát mãnh liệt lúc này. Tựa vào trước ngực của nam nhân, Duẫn Huyền Niệm chỉ dám đối với trái tim kia mà mở lời: “ Lãnh gia, nếu kiếp sau may mắn sinh ra làm nhi nữ, ta sẽ cho ngươi biết tâm nguyện chi ý của ta”

Ảm đạm nhắm lại đôi mắt đẹp. Không thể không buông tay, buồn bã bắt buộc mình phải rời khỏi chỗ dựa ấm áp kia, càng không dám nhìn nam nhân bằng đôi mắt ướt át biểu hiện sự thương tiếc. Hắn cho dù cả đời không thể phát ra âm thanh, cũng không muốn hại người bên hắn vì khuyết điểm này mà chịu sự nhạo báng cười chê của mọi người.

Không thể cùng nam nhân hứa hẹn, chí ít cũng phải trả lại cho nam nhân hảo hảo 1 phần tôn nghiêm. Duẫn Huyền Niệm hất tay nam nhân đang cầm tóc mình ra, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra đường tắt, lên xe ngựa.

Lãnh Thiết Sinh nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng buồn bã vô cùng…..Cất bước đi phía sau, tiến ra trước dặn dò A Sinh vài câu, rồi bước lên xe, ngồi cạnh bên nương tử, chăm chú nhìn hắn đang cũng đang chăm chăm cuối xuống mấy bức họa đang được cuộn tròn trong tay. Là ám chỉ nên dắt hắn đi bán họa.

Lãnh Thiết Sinh bất giác thở dài 1 cái.

“Rõ ràng có tâm nhưng sao lại nhìn như vô tình, vì sao lại cự tuyệt tâm ý của ta?”

Hũ nút, không ngờ lại bướng bỉnh đến như vậy?

Đừng nói là “Dục cầm cố túng”[2]kế, nếu vậy nương tử cũng không ngu xuẩn mà đối hắn đến độ này.

Mẹ nó! Lãnh Thiết Sinh thật tức giận, nghĩ mãi không ra nguyên nhân trong đó – Đại gia ta cả thân thể và trái tim đều hướng tới hắn, hắn còn không chịu nhận, đến tột cùng là vì cái đạo lý gì?!

Trên đời này thật không có thiên lý! Lãnh Thiết Sinh vẫn cứ khăng khăng điều đó.

“Hừ! đại gia ta nhất quyết cả cuộc đời cũng chỉ đưa cho ngươi”

Giang 2 cánh tay ôm lấy bả vai nương tử, trong lòng hụt hẫng, nương tử không dựa vào ngực nhưng y vẫn cúi đầu hôn vào tóc của hắn.

“Đợi lát nữa ta đi Phụng Vân trai, giúp ngươi cùng lão bản bàn bạc. Ngươi nên ở trên xe chờ ta, tránh làm người ta hiểu lầm thư họa là do “nữ tử” vẽ ra. Hiểu ko?”

Duẫn Huyền Niệm gật gật đầu, trong lòng đoán rằng chắc y kiêng kị nữ tử bình thường vô tài, thiếu đức phá hỏng việc. Nữ tử nên tránh mặt ở một nơi riêng biệt. (Ngây thơ quá em ơi, ảnh lừa em đó)

Duẫn Huyền Niệm không biết Lãnh Thiết Sinh không cho hắn xuống xe là vì có nguyên nhân – Đại gia tính dùng kế “Dối trời qua biển”[3]. Thư họa của nương tử chỉ có thể bán cho tướng công là hắn mà thôi.

***

Lãnh Thiết Sinh đem thư họa tiến nhập Phụng Vân Trai—

Phụng Vân Trai chuyên thu thập thư họa của các tao nhân mặc khách. Lão bản là một người trung niên khoảng gần 40 tuổi, tên là Dương Phụng Thiên.

Dương Phụng Thiên ánh mắt khảo sát quả thật rất độc đáo. Phàm là tranh vẽ của danh nhân từ trước đến giờ hắn đều có nghiên cứu. Quả thật bút thật hay giả hoặc trộm đều không tránh khỏi mắt hắn. Vì thế nơi này luôn  có rất nhiều tao nhân mặc khách, quan to quí nhân đều thích đến Phụng Vân Trai để mua họa. Hoặc là tụ tập, nhấp chén trà, cùng bàn luận trao đổi những gì mới mẻ trong giới hội họa. Từ đó nghiễm nhiên trở thành nơi thường được lưu đến của giới thượng lưu.

Dương Phụng Thiên ngoài việc ngày ngày bán thư họa ở ngoài còn có một thú tiêu khiển khác mà ít người biết—Ngoạn bài cửu (trò domino của mình đó mà, Hữu chơi trò này cũng hay lắm đó ^.^).

Bởi vì thú tiêu khiển này mà Dương Phụng Thiên trở thành khách quen thuộc trong sòng bạc của Lãnh Thiết sinh vì nơi đó làm ăn cũng “sạch sẽ”, không gian lận với câu cửa miệng: “Thập đổ, cửu thâu” (đặt mười, thu chín). Y đích thân quản lý sòng bạc, dân cờ bạc và nhà cái đều có thua có thắng. Đổ khách không sợ bị lừa gạt mất hết tài sản trên người, rơi vào 1 thân trống trơn mà rời đi.

Bởi vì tiền bạc lưu thông ở sòng bạc rất lớn nên tiền trang liền được thiết lập ngay cạnh sòng bạc, ngân phiếu trở thành phương tiện phi thường. Nếu đổ khách thua hết ngân lượng trên người, bình thường thì được mời ra ngoài, bằng không thì mời lên lầu uống chén trà, có nợ trả nợ, tránh phát sinh tranh cãi lôi thôi.

Dương Phụng Thiên chính là thích cái quy cũ đó nên đến địa bàn của Lãnh Thiết Sinh ngoạn bài cửu. Chơi rất vui vẻ nhưng cũng có chừng mực. Có thể nói trong mắt của 1 số người hiểu biết, y được xưng là làm việc quang minh, quang minh chính đại hắc đạo nhân vật.

Hai người bọn họ như vậy biết nhau đã rất nhiều năm.

“Lãnh gia, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế”

Đại gia bước tới Phụng Vân Trai, Dương lão bản mắt sắc lập tức tiến lên hoan nghênh.

Lãnh Thiết Sinh trả lời: “Không có chuyện gì quan trọng. Ta bất quá đem mấy bức thư họa đến làm phiền Dương lão bản giám thưởng, cho người xem có vẽ đẹp hay không thôi”.

Y được thỉnh đến ngồi bên cạnh bàn gỗ. Phụng nhân trai có không ít khách nhân cũng vây đến để xem. Lãnh Thiết Sinh cùng Dương lão bản cả hai người nhất nhất đem thư họa trải ra trên mặt bàn, có sơn thủy, hoa mộc, nhân vật họa đầy đủ.

Hở! Mắt Dương lão bản nháy nháy, mở to hết cỡ, cẩn thận nhìn vào. Hắn hỏi: “Lãnh gia, tranh này là ai vẽ vậy?”

Lãnh Thiết Sinh lạnh nhạt nói: “Nương tử ta”

Dương lão bản càng thể hiện vẻ kinh ngạc, lập tức phản bác: “Bút pháp trong mấy bức họa này, bất luận nói sao, nhìn cũng không ra là xuất phát từ tay nữ tử. Lãnh gia, ngài đừng đem ta ra mà đùa. Hay là…. ngài đặc biệt đến đây khảo (kiểm tra) nhãn lực của ta”

“A”, Lãnh Thiết tựa tiếu phi tiếu nói: “Dương lão bản, ta không có giỡn với ngài, mấy bức thư họa đó đều do nương tử ta vẽ.”

Dương lão bản ngẩng đầu lên, vẽ mặt như là không thể tin được chuyện đó.

Lãnh Thiết Sinh hai tay khoanh trước ngực, tà nghễ trứ (liếc xéo) hắn: “Sao vậy, ko tin ta?”

“Không……không phải không tin……”

Dương lão bản lắp bắp, đôi tay cẩn thận cầm lấy bức họa, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái –nhìn đến chỗ khoản chúc danh—Duẫn Huyền Niệm.

Hắn la lớn: “Điều này là không thể a.” không ngừng lắc đầu, buông thư họa ra, lại hỏi: “Lãnh gia, ngài nói tranh này do tôn phu nhân vẽ, vậy chắc ngài cũng biết tôn phu nhân bái thượng tạo nghệ sư của phái nào chứ?”

Lãnh Thiết Sinh cảm thấy thần sắc của lão bản khác thường, liền toại nguyện hắn mà trả lời: “Ta cũng không biết, chưa bao giờ nghe nương tử nói qua.”

Haizzzzz, hắn và nương tử chưa bao giờ nói cái gì quá 1 câu, thiếu hiểu biết trình độ lẫn nhau thật đáng thương. Bất quá đại gia không ngại.

“Lãnh gia, ngày thật là hảo phúc khí, có thể thú một nữ tử tài mạo đầy đủ làm thê. Hôn lễ vừa rồi, tôn phu nhân xinh đẹp, ở đây cũng không ít người đã gặp qua. Bất quá………thật sự là đáng tiếc, nếu phu nhân là một trang nam tử, chỉ bằng mấy chiêu thức thảo thư họa, nếu vào kinh ứng thí khẳng định sẽ cầu được nhất quan bán chức, danh lợi song thu (danh lợi, cả hai đều có).”

Lãnh Thiết Sinh sắt mặt phi biến (không đổi)—Nhảm nhí! Đại gia chỉ sợ loại sự tình này tự nhiên phát sinh mà thôi. Đối với hắn tranh được chọn mới chính là tin dữ.

Dương lão bản lại nói tiếp: “mọi người mau đến đây giám thưởng (xem xét, thưởng thức)—tranh này trọng điểm, phát họa, cương nhu, nhỏ lớn đều được vẽ rất khéo léo, phẩm chất của bút pháp, mặc pháp, tạo cảnh, bố cục, kỹ xảo thần thục, đường nét độc đáo, rõ ràng là trong giới hội họa tân phong (phong trào hội họa mới)—Lý lão phu tử nhất phái.”

Nghe thấy vậy, đám văn nhân bắt đầu thất trủy bát triệt???

“Hơn hết, những tác phẩm của Lý lão phu tử lưu lạc trong tay người khác không nhiều lắm. Lý lão phu tử lúc sinh tiền là một sư thục phu tử (thầy giáo đơn thuần), chỉ dạy thư, chưa bao giờ thu nhận đồ đệ  để kế tục và phát triển phong cách hội họa độc đáo kia. Đối với Lý lão phu tử, các tác phẩm hiện nay vẫn là nhất họa khó cầu (Có muốn cũng chưa chắc có), người nào có thì luôn muốn cất giữ làm đồ gia truyền, khiên quyết không bán ra”

“Có rất nhiều người yêu thích hội họa, bất luận trong túi có bao nhiêu tiền đến lý trạch ta nằn nì mua họa, cũng không có đến một bức tranh của Lý lão phu tử”.

Gì chứ, người đã đi theo ông bà từ lâu thì cớ gì mà có quan hệ cùng nương tử hắn? Lãnh Thiết Sinh buồn bực nghĩ – Hắn vốn nghĩ nương tử hắn bất quá chỉ có tay nghề vẽ được mấy bức tranh đẹp chút thôi, bán nhiều lắm cũng không được bao nhiêu. Kết quả lại đám người yêu thích tranh nơi này coi là trân bảo, tán thưởng không ngớt.

“Lãnh gia, thư họa của tôn phu nhân có thể nói là thanh từ lam, thắng vu lam[4].”

“Thử nhìn bức họa sơn thủy này xem—vừa tinh xảo vừa có trạng thái bàng bạc, có cốt khí nhưng lại có dáng vẻ trầm tư, đều biểu đạt được cảnh giới tinh thần đặc sắc của người viết.”

“Điều này cũng không dễ dàng đâu, bởi vậy có thể thấy được tính cách của tôn phu nhân đều hiện ra bên trong bức họa.”

Lãnh Thiết Sinh hai mắt nhíu lại. Dương lão bản này quả thật lợi hại. Tính tình nương tử hắn vừa ngang ngược, bướng bỉnh nhưng cũng có những lúc trầm tư, nửa điểm phản ứng cũng không có, nhiều lúc hắn cũng tức chết vì điều đó mà.

Lãnh Thiết Sinh đem toàn bộ tranh thu hồi, Dương lão bản lúc này mới hỏi.

“Lãnh gia, họa này ngày không bán cho ta sao?”

Lãnh Thiết Sinh nhíu mày, hừ nhẹ — “Không bán”.

Dương lão bản chưa từ bỏ ý định nói: “Mấy bức họa đó chúng ta có thể hảo thương lượng. Ta khẳng định là sẽ không bạc đãi gia gia.”

“Ta không thiếu ngân lượng.” Lãnh Thiết Sinh liếc Dương lão bản một cái,  nhìn mọi người giải thích: “Mấy người điều không biết, mấy bức họa đó đều là nương tử tặng cho ta, tâm ý này sao có thể rơi vào tay ngoại nhân được. Mấy người thấy ta nói có đúng không?”

“hắc…hắc….” Dương lão bản liền cười 2 tiếng, có hơi xấu hổ: “Nguyên lai mấy bức họa đó là tôn phu nhân nhắn nhủ tình ý với ngài ah…”

“Ân, tạm thời gởi chổ ngài, hảo hảo bảo quản cho ta”

Gì? Dương lão bản nhất thời phản ứng hơi quá đáng. Ngươi mang tình ý của ngươi đến gởi ở Phụng Vân Trai làm cái gì?

Nhìn Dương lão bản ngây ngốc giật mình, Lãnh Thiết Sinh bắt đấu nói càn: “Ngài hẳn biết là vợ chồng ta, một lúc nào đó lại khó tránh khỏi gây gỗ. Ta lo lắng nương tử không vui, quăng một mồi lữa thiêu toàn bộ tình ý của ta. Ta sẽ đau lòng…..” Hừ đại gia này thật là hư hỏng đến nói dối cũng không sợ bị cắt lưỡi, mặt không đỏ, khí không đổi, mặt lạnh như băng đến nữa điểm cảm xúc cũng không lộ ra sơ hở nào, chỉ có nhắc đến hai chữ nương tử ánh mắt sắt lạnh mới có vẻ nhu hòa 1 chút.

“nguyên lai là như vậy ah” Dương lão bản nhìn mấy bức họa trên bàn. “Như vậy Lãnh gia cũng không thể không cho ta đem mấy bước họa treo lên ngắm nhìn. Dám chắc hễ khách nhân bước vào Phụng Vân trai, chắc chắn sẽ khâm phục tài họa của tôn phu nhân.”

“Không được!” Lãnh Thiết Sinh cự tuyệt hoàn toàn “Dương lão bản mấy bức tranh đó là thi họa vô mại phẩm (sản phẩm ko bán), lỡ như có 1 ngày ngài gặp khách nhân khó chơi, kiên trì mua họa, ít nhiều  đối với lão sẽ tạo ra sự tình phức tạp, vẫn là hảo hảo thu trứ (thu lại, cất giữ), tùy ý, một lúc nào đó ta sẽ nhờ người đến đây thu lại.”

“Được rồi” Bất luận Lãnh gia nói cái gì, hắn có thể không làm theo sao. Sau này còn muốn sòng bạc của Lãnh gia tiêu khiển, cũng không hy vọng vì việc này mà bị cự tuyệt không cho lui tới nữa.

Dương lão bản đem họa tiến vào trong cất giữ. Lãnh Thiết Sinh vẫn chưa lập tức rời đi, hắn còn chờ A Sinh đi tiền trang, mang ngân lượng trở về–

Trên đời này, nói cho cùng cũng chỉ có mình tướng công như hắn tự xuất tiền túi ra mua nương tử “tình họa”[5].

Hắn rất muốn nương tử hắn không thể hiểu hết tình hình. Trong nhà, “Một núi không cần có 2 hổ”. Nương tử tốt nhất là con mèo nhỏ ngoan ngoãn gối trong lòng hắn là tốt rồi.

Ngoạn bài cửu là chơi trò này nè ^.^

[1] Đây là một câu trích trong Kinh Lễ của Đới Thánh thời Tây Hán:  ”则易直子谅之心油然生矣.” (Tắc dịch trực tử lượng chi tâm du nhiên sinh hĩ.) nôm na là Tâm tình thông cảm bao dung ( lòng thương người) với người khác tự nhiên bốc cháy thăng hoa giống như câu “lá lành đùm lá rách” của mình đấy. Bạn nào có hứng muốn biết kinh Lễ là gì thì có thể vào đây

https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_L%E1%BB%85

[2]欲擒故纵 Đây là 1 trong 3 mươi sáu kế, nôm nan là muốn bắt thì phải thả (giống như “thả con tép bắt con tôm” của VN mình) bạn nào có hứng vời tam thập lục kế có thể xem ở đây

https://vi.wikipedia.org/wiki/Ba_m%C6%B0%C6%A1i_s%C3%A1u_k%E1%BA%BF

[3]漫 天过海 (Mạn thiên quá hải) cũng là một trong tam thập kế như đã nói ở trên. Đại ý là che mắt đối phương để có thể hành sự theo ý mình.

[4] Là 1 trường phái hội họa, lấy màu xanh nước làm chủ đạo.

[5] Hiểu theo nghĩa đen là mua bức tranh tình ý của nương tử, nhưng tác giả cố ý chơi chữ để trong dấu ngoặc và ngắt nhịp, câu có thể hiểu là mua nương tử rồi mua luôn tranh của nương tử   (Đúng hoàn toàn với trường hợp của Sinh ca ca, em phục anh rồi, anh ơi ^.^)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi