AI BẢO CHỈ HOÀNG TỬ MỚI LÀ "CHÂN MỆNH THIÊN TỬ"

Lý Ngọc Thuyền nhớ lại ngày hôm ấy. Đó là một đêm mưa, tuy không lớn nhưng dày đặc, hạt nọ tiếp nối hạt kia, lất phất bay, một mình bước trên con đường vắng, không biết đi đâu về đâu. Mưa dần nặng hạt, đợi đến lúc Lý Ngọc Thuyền nhận ra thì người cô đã ướt gần hết, cô chạy như bay trên con đường bị sự vắng vẻ và cơn mưa đêm mở rộng, kéo dài ra tưởng như vô tận hòng tìm một chỗ có thể trú mưa.

Từ xa trông thấy một võ quán tên Uy Viễn, mái hiên cong cong, vươn ra ngoài một khoảng khá rộng, Lý Ngọc Thuyền liền chạy tới núp dưới hiên. Trời mưa như trút nước, gió cũng mặc sức tung hoành, mang theo mưa hắt vào trong hiên khiến Lý Ngọc Thuyền ướt lướt thướt, buộc phải đưa tay gõ cửa.

Lát sau cửa mở, Hà Mai Hương che ô ra hỏi: “Chị tìm ai?”

“Em gái, có thể cho chị trú nhờ nhà em một đêm không?” Lý Ngọc Thuyền khẩn khoản nói.

“Chị đợi chút, em vào hỏi cha xem sao.” Hà Mai Hương không dám tự ý quyết định, nói rồi đóng cửa đi vào trong.

Lý Ngọc Thuyền tiếp tục hứng mưa hứng gió đợi ngoài cửa, tuy thời gian rất ngắn, tính như chúng ta bây giờ chỉ chừng 5-6 phút nhưng Lý Ngọc Thuyền hoàn toàn không hay biết 5-6 phút đợi chờ này có thể thay đổi tất cả.

Cửa lại mở ra, Hà Mai Hương cầm thêm một chiếc ô đưa cho Lý Ngọc Thuyền, “Chị vào đi!”

“Cảm ơn em!” Lý Ngọc Thuyền hết sức cảm kích.

Hà Mai Hương đi trước dẫn đường, Lý Ngọc Thuyền theo sau: “Em gái, chị nên đi gặp cha mẹ em nói lời cảm tạ!”

Hà Mai Hương không quay đầu lại đáp: “Mẹ em bệnh, cha đang chăm sóc mẹ.”

“Em gái, chị có học qua y thuật, để chị thử xem bệnh cho mẹ em.” Lý Ngọc Thuyền thực lòng muốn báo đáp ân tình của gia chủ.

“Hay quá!” Hà Mai Hương reo lên.

Cô bé liền dẫn Lý Ngọc Thuyền đến phòng mẹ. Hà Hoàng thị nằm trên giường, tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt lại vì đau đớn, Hà Thụ Bình ngồi canh bên cạnh giường vợ, xoay lưng về phía cửa.

Hà Mai Hương vừa bước vào phòng đã nói: “Cha, vị cô cô này nói cô ấy biết chữa bệnh!”

Nghe tiếng con gái, Hà Thụ Bình liền quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn. Đúng lúc ấy, Lý Ngọc Thuyền cũng vừa bước vào, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.

Xa cách lâu ngày mới trùng phùng có ai không xúc động, huống chi lại là người tình cũ. Hai người rất muốn bất chấp tất cả ôm chầm lấy nhau nhưng nay đã khác trước, dẫu có ngàn vạn lời muốn ngỏ cũng đành tạm gác qua một bên. Lý Ngọc Thuyền cố kìm nén cảm xúc, bước lên trước nói: “Xin để tôi xem bệnh cho bà ấy.”

Hà Thụ Bình lùi sang một bên, lặng lẽ nhìn Lý Ngọc Thuyền bận rộn bắt mạch kê đơn, chuyện năm xưa bỗng trào lên như sóng cuộn trong lòng. Mãi tới khi có tiếng con gái gọi bên tai, ông mới sực tỉnh: “A! Có chuyện gì?”

“Cha, cha đang nghĩ gì thế? Mau xem kìa, mẹ đỡ nhiều rồi, y thuật của cô cô thật lợi hại!” Hà Mai Hương vẫn hồn nhiên, nào hay biết tâm tư của phụ thân.

“Mai Hương, con ở lại chăm sóc mẹ, cha thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ một chút, nhân tiện đưa cô cô đến phòng khách!” Vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn Lý Ngọc Thuyền.

Lý Ngọc Thuyền và Hà Thụ Bình ý hợp tâm đầu, sao không hiểu hàm ý trong mắt đối phương, liền theo ra khỏi phòng.

Vừa đặt chân vào phòng khách, Hà Thụ Bình liền nói: “Ngọc Thuyền, thật là trùng hợp!”

“Bình ca, không ngờ thiếp còn có thể gặp lại chàng.” Nơi đáy mắt Lý Ngọc Thuyền hiện lên thâm tình sâu đậm.

“Sao nàng lại về kinh thành, từ lúc nào vậy, tại sao chỉ có một mình thế này?” Hà Thụ Bình làm cho một tràng.

“Chuyện dài lắm. Bình ca, chàng già đi nhiều!”

“Hơn mười năm rồi, sao không già đi được?!” Nói hết câu, hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt đối phương đều ngập tràn cảm xúc.

Đột nhiên Lý Ngọc Thuyền hắt xì một cái.

“Mau thay quần áo ướt ra, coi chừng cảm lạnh.” Hà Thụ Bình quan tâm nói.

Lý Ngọc Thuyền xoay lưng trút bỏ bộ đồ ướt, Hà Thụ Bình thấy thân hình người tình cũ vẫn thon thả yểu điệu như ngày nào, không kìm nổi lòng ôm chặt lấy cô từ phía sau. Toàn thân Lý Ngọc Thuyền bỗng nhiên mềm nhũn, cả hai ngã xuống giường.

“Cuối cùng tôi cũng có thể ở bên Bình ca, vậy mà vẫn còn một Hoàng Hà thị xen vào giữa. Thường ngày, khi bệnh trở nặng, thuốc cũng không có tác dụng, đành dựa cả vào tài năng châm cứu của tôi nên cô ta luôn nhún nhường tôi. Nhưng chừng nào còn cô ta, tôi vĩnh viễn không thể có được Bình ca trọn vẹn nên tôi luôn nghĩ cách loại bỏ cô ta mà không bị nghi ngờ, rốt cuộc cũng tìm ra cách thập toàn thập mĩ. Tối qua cô ta lại phát bệnh, tôi biết thời cơ đã tới, trời vừa tảng sáng, tôi lẻn vào phòng cô ta…” Lý Ngọc Thuyền tiếp tục hồi tưởng.

Lý Ngọc Thuyền đến bên giường thấy Hà Hoàng thị nằm xoay mặt vào trong đương say giấc. Lý Ngọc Thuyền đứng trước giường một lúc lâu, trong lòng không khỏi do dự bởi dù gì mạng người đáng quý. Nhưng cứ nghĩ từ nay về sau có thể cùng Bình ca ân ân ái ái, Lý Ngọc Thuyền bèn dằn lòng rút kim thêu giắt trên áo ra, một tay dùng chăn bịt miệng Hà Hoàng thị, tay kia cầm kia đâm vào lưng bà ta.

Hà Hoàng thị ôm ngực thở dốc, chỉ vào Lý Ngọc Thuyền muốn kêu mà kêu chẳng thành tiếng, đau đớn vật vã trên giường.

Lý Ngọc Thuyền chẳng buồn đếm xỉa đến Hà Hoàng thị, mỉm cười đắc ý rời khỏi phòng.

“Tôi lại về phòng ngủ tiếp. Sáng ra, nghe tiếng hét kinh hoàng của Mai Hương, tôi biết mình đã thành công. Sau đó, Mai Hương đòi đi báo quan, tôi cũng chẳng lo lắng vì ngỗ tác chắc chắn không thể tra ra, quả nhiên đại nhân phán định cô ta chết vì bệnh. Kế hoạch vốn hoàn mĩ là thế, nào ngờ…”

“Nào ngờ bị tôi phá hỏng.” Tâm Di tổng kết.

“Cô từ đâu chui ra vậy? Sao ông trời lại phái cô tới đối địch với ta?” Đối với tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra này, Lý Ngọc Thuyền căm hận không để đâu cho hết.

“Là cô tự làm tự chịu thì có!” Tâm Di thấy Lý Ngọc Thuyền cố chấp vậy bèn nói, “Học y là để trị bệnh cứu người, thế mà cô lại đem thuật cứu người đi hại người, dù không có tôi, cô thành công thật đi chăng nữa, liệu cô có thực sự hạnh phúc? Tự vấn lòng mình, liệu lương tâm cô có thể thanh thản? Yêu một mình là mong người ấy luôn vui vẻ hạnh phúc, nhưng việc cô làm chỉ khiến ông ta đau khổ cả đời. Cô và Hà Hoàng thị là hai người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời ông ấy, vậy mà giờ đây, ông ấy đồng thời mất đi cả hai chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ông ấy làm sao chịu đựng nổi? Cô gọi đó là yêu ư? Đó là hủy hoại mới đúng, hủy hoại bản thân cô, hủy hoại ông ấy, hủy hoại cả một gia đình!”

Những lời này làm Lý Ngọc Thuyền thức tỉnh, lúc này đây, cô mới hiểu mình đã phạm phải một sai lầm vĩnh viễn khônh thể cứu vãn, lệ bất giác tuôn rơi.

Tâm Di nhìn cảnh ba người họ ôm nhau khóc lóc, không nén nổi than thầm: “Rất nhiều lầm lỗi bắt đầu từ ý nghĩ sai lạc, chỉ một chút suy nghĩ ích kỷ thôi cũng đủ tạo thành sai lầm nghiêm trọng.” Quay đầu liếc nhìn Na Lan Đức Duật thấy anh không để ý bèn lặng lẽ rút lui.

Thấy sự việc đã được giải quyết, Na Lan Đức Duật cáo từ phủ doãn chuẩn bị rời đi, ngoảnh đầu lại chẳng thấy bóng Tâm Di đâu, cả sáu cái đôi cũng mất tăm mất tích. Chàng liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, nhìn qua nhìn lại một hồi thấy bọn họ chưa đi xa, lập tức đuổi theo.

Tâm Di đương mải cúi đầu đi trên đường bỗng nghe thấy tiếng Na Lan Đức Duật: “Tôi giúp cô mà chẳng nhận được lời cảm tạ nào hay sao!”

Tâm Di không dừng bước, chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh!”

“Sao thế, phá được án lẽ ra cô phải vui chứ!” Na Lan Đức Duật thấy tâm trạng Tâm Di có vẻ sa sút.

“Tôi không vui nổi.” Tâm Di vẫn vừa đi vừa nói.

“Cô hối hận?”

“Không, bất kể lí do gì, cô ta cũng không có quyền tước đi sinh mạng của người khác.” Tâm Di vốn định nói anh cũng không có quyền tước đoạt sinh mạng của ngần ấy người, nhưng chợt nhớ tới thời đại mình đang ở, bèn đổi lời, “Tôi chẳng qua cảm thấy tiếc cho cô ta, cô ta cũng là người bị hại, là vật hi sinh.”

“Đừng nghĩ nhiều như thế làm gì.” Na Lan Đức Duật chỉ nghĩ Tâm Di không đành lòng, thương cảm trước quá khứ của Lý Ngọc Thuyền, bèn cố ý đánh lạc hướng chú ý của Tâm Di, “Ai, tôi với cô bây giờ cũng coi như quen thân rồi nhỉ?”

Tâm Di dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Là ý gì?”

“Tôi giúp cô phá án, lại cứu mạng cô vậy mà đến tận bây giờ tôi vẫn không biết cô là ai, thật quá bất công! Cô ở vương phủ nào thế?” Na Lan Đức Duật hỏi.

“Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi là người trong vương phủ?” Tâm Di lấy làm lạ vì sao Na Lan Đức Duật lại nghĩ mình là người của vương phủ nào đó.

Na Lan Đức Duật trỏ vào Trúc và Lam, nói: “Hai người bọn họ là công công, trừ phi là hoàng thân quốc thích, không có nhà nào đủ tư cách dùng thái giám.”

“Đừng tự cho mình thông minh.” Tâm Di cười nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”

“Này…” Na Lan Đức Duật còn muốn hỏi thêm nhưng bị Tâm Di cắt ngang, “Tôi họ Xin, anh cứ từ từ mà tra!” Nói xong nở nụ cười tinh nghịch, quay người bỏ đi.

Na Lan Đức Duật không tiện đi theo, đành đứng đó nhìn bóng Tâm Di đi xa dần.

Về đến phủ, lại thấy mặt ba tỉ muội kia, nhưng hôm nay tâm trạng Na Lan Đức Duật đương phơi phới nên chủ động lên tiếng chào hỏi, khiến những người có mặt đều kinh ngạc không sao hiểu nổi.

“Duật nhi, con gặp chuyện gì vui à?” Na Lan Hoằng hỏi.

“Đâu có chuyện vui gì, xem Thuận Thiên phủ phá một vụ án mạng ấy mà! Khá thú vị.” Nghĩ tới Tâm Di, Na Lan Đức Duật không khỏi mỉm cười.

“Chà, án mạng cơ à!” Thu Yến hào hứng kêu lên, “Sớm biết thế chúng ta cũng đi xem!”

Hồng Dao khẽ mỉm cười, nói: “Tỷ nói dạo thêm một lát nữa nhưng muội cứ đòi qua đây ngay đó thôi!”

“Na Lan đại ca, nhìn vẻ mặt huynh hẳn là vụ án này phải đặc biệt lắm, mau kể cho bọn muội nghe đi!”

“Đúng đúng, mau kể đi!” Thu Yến tiếp lời đại sư tỷ.

Thế là Na Lan Đức Duật bèn đem tình tiết vụ án kể qua một lượt, không quên hết lời ca ngợi sự thông minh của Tâm Di, đương nhiên lược bỏ một phần chuyện của hai người.

Nghe Na Lan Đức Duật tán dương Tâm Di, Thu Yến khó chịu ra mặt: “Na Lan đại ca, cứ như huynh nói thì cô gái đó thông minh nhất trên đời, tôi còn lâu mới tin!”

“Tôi không hề khoa trương! Tin hay không tùy cô!”

“Cô ta tên gì thế, hôm nào có dịp tôi phải tỉ thí với cô ta một phen!” Thu Yến giận dỗi nói.

“Tôi không biết tên cô ấy, mà cô định tỉ thí gì cơ, người ta đâu biết võ công!” Na Lan Đức Duật bênh Tâm Di chằm chặp, “Nếu so trí tuệ, cô thua là cái chắc.”

Thu Yến càng không phục: “Ha, chưa đấu sao anh biết tôi sẽ thua chứ!”

“Đương nhiên, đến tôi còn thua, huống gì cô!” Na Lan Đức Duật nói thầm trong lòng, chuyện mất mặt ấy còn khuya anh mới để lộ ra, nếu không nhất định sẽ bị tỉ muội bọn họ cười cho thối mũi!

Đêm đến, Na Lan Đức Duật nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được: “Cô ấy là ai nhỉ? Trước nay mình chưa từng thấy cô gái nào đặc biệt, thông minh lại có cá tính như thế. Hôm đó cô ấy rõ ràng đã thắng mình nhưng lại tự nguyện chịu thua, hôm nay lại nhìn ra thủ pháp giết người tinh tế như vậy, thật không đơn giản. Họ Tâm? Dẫn theo thái giám còn nói không phải người trong vương phủ, ai tin chứ! Chắc cô ấy cố tình bịa ra họ đó để lấp liếm mình!”

Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng mưa rơi rả rích. Na Lan Đức Duật ngồi dậy, xuống giường bước đến bên cửa, lòng tự hỏi: “Vì sao mình không ngủ được? Vì sao mình cứ nghĩ về cô ấy? Đến bao giờ mới có thể gặp lại? Na Lan Đức Duật, người con gái trong vận mệnh của ngươi xuất hiện rồi, đợi lâu như vậy, cuối cùng thì cô ấy cũng tới.”

Na Lan ở đây tương tư Tâm Di, Tâm Di ở trong cung cũng đang nghĩ đến anh. Cô nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn từng hạt mưa tí tách rơi trên những tàu lá chuối bên ngoài: “Lý Thương Ẩn ‘lưu lại sen tàn nghe tiếng mưa’, còn mình thì ‘lưu lại lá tàn nghe tiếng mưa’.”

Ngắm mưa rơi một hồi Tâm Di khép cửa sổ lại, quấn mình trong chăn: “Ai, buổi tối ở đây chẳng có sinh hoạt gì, chán chết đi được!” Nói rồi bèn nằm xuống, “Ngủ thôi!”

Bảo đi ngủ nhưng mắt Tâm Di cứ mở thao láo: “Mình không sao ngủ được, Na Lan Đức Duật… hôm nay anh ta lại cứu mình!”

Nhớ đến chuyện xảy ra lúc ban ngày, trong lòng Tâm Di không ngừng gợn sóng: “Anh ta mà là Tử Kiện thì tốt biết mấy!” Lập tức lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, “Bọn họ chỉ có hình dáng giống nhau thôi, anh ta là anh ta, Tử Kiện là Tử Kiện, mình phải phân biệt rõ ràng, đừng gộp họ thành một người. Aiya!” Chợt nhớ ra chuyện gì, Tâm Di rút từ chiếc túi nhỏ đặt bên gối ra một thanh đoản đao, chăm chú nhìn chữ ”Ung” khắc trên chuôi, “Ung! Ông ta đâu ngốc thế, muốn giết mình còn để lại tang vật?! Vậy là đám lão bát, lão cửu rồi?” Nghĩ ngợi một hồi, “Mình có nên nói với hoàng thượng? Không được, không có chuyện này thì mâu thuẫn giữa phụ tử huynh đệ nhà họ cũng đủ nhiều rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa. A, mình không nói, còn Na Lan Đức Duật? Chắc không đâu, anh ta đâu biết mình là ai.”

Tâm Di đặt đoản đao vào chỗ cũ, nhắm mắt lại: “Ngủ thôi!”

Mơ mơ màng màng, cửa bị đẩy ra, Lâm Tử Kiện đến bên giường Tâm Di, dịu dàng nhìn cô, khẽ gọi: “Tâm Di…”

Tâm Di mở mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngồi bật dậy: “Tử Kiện!” Giang tay ôm lấy anh, nào ngờ chỉ chạm vào khoảng không, “Sao em không thể chạm vào anh?”

“Tâm Di, anh chỉ tới thăm em, thấy em vẫn khỏe là anh yên tâm rồi.”

“Tử Kiện, đừng bỏ em lại một mình.”

“Tâm Di, hai chúng ta đã cách biệt âm dương, sau này anh ta sẽ chăm sóc em.”

“Ai?”

Lâm Tử Kiện chỉ ra cửa: “Em xem, chẳng phải anh ta đã tới rồi ư?” Cùng với tiếng nói, Na Lan Đức Duật bước vào phòng.

“Tâm Di, đừng để lỡ mất anh ta! Anh đi đây!” Lâm Tử Kiện vẫy tay với Tâm Di.

“Không, Tử Kiện, anh đừng đi!” Tâm Di lao về phía Lâm Tử Kiện, Lâm Tử Kiện mỉm cười, tan biến vào hư không.

“Tử Kiện!” Tâm Di thét lên bừng tỉnh, nước mắt đẫm mi tự khi nào.

Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử nghe tiếng chạy vào, thấy Tâm Di khóc, vội hỏi: “Cách cách! Xảy ra chuyện gì thế?”

“Không có gì! Chỉ là một giấc mơ, các ngươi cứ đi ngủ đi!”

Hai người kiểm tra lại cửa nẻo, thấy không có gì bất thường, đỡ Tâm Di nằm xuống xong mới rời đi.

Tâm Di nghĩ đến giấc mơ ban nãy, nước mắt lại tuôn rơi: “Tử Kiện, em không thể coi anh ta là anh, đây là Thanh triều, em không có tự do, không thể làm chủ việc hôn nhân của mình!”

Chuyện này thật khiến người ta đau lòng, đối với Na Lan Đức Duật, trái tim Tâm Di đâu phải hoàn toàn phẳng lặng. Nhưng cô không thổ lộ điều này với bất kỳ người nào vì cô quá rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đe dọa tính mạng. Nếu ở bên Na Lan Đức Duật, cô sẽ làm liên lụy đến anh, so với việc hại thêm một người nữa, cô thà giữ nguyên khoảng cách. Huống hồ, Khang Hy chắc chắn sẽ không đồng ý để cô và Na Lan Đức Duật bên nhau, địa vị thân thế của Na Lan Đức Duật quá thấp. Nếu bất chấp môn đăng hộ đối, yêu đến chết đi sống lại, rốt cuộc cũng sẽ bị chia lìa, chuốc lấy cái khổ vào thân làm gì!

Càng nghĩ Tâm Di càng cảm thấy mâu thuẫn, không biết làm sao đối mặt với Na Lan Đức Duật.

————–

Chú thích:

(1) Lý Thương Ẩn (813-858): nhà thơ đời Đường, tác giả hai câu thơ:

“Xuân tàm đáo tử ti phương tận

Lạp cự thành hôi lệ thủy can.”

<Dịch thơ>

“Tằm xuân đến thác tơ còn vướng

Nến đã thành tro lệ mới khô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi