AI CHỜ AI GIỮA ĐÊM ĐÔNG LẠNH GIÁ



Người này là muốn ăn cái miệng nhỏ của cô đến khi nào hết tức giận thì thôi đấy à?
Cũng không phải là không được, nhưng mà anh có thể nhẹ nhàng một chút không? Tuy nhiên Đào Lộ lại không có cơ hội nói ra suy nghĩ của mình, bởi vì lưỡi còn đang bị anh cắn mút.
Cô cảm thấy mình sắp bị hôn đến rách da rồi, bởi vậy mới vươn tay nhỏ bé muốn đẩy anh ra, lại không ngờ cổ tay mảnh khảnh của cô lại bị anh nhanh chóng tóm gọn rồi giơ lên đỉnh đầu.
Cô bé này, đến bây giờ còn muốn kháng cự anh! Không lẽ là do tên Quản Sĩ Huân kia?
Trầm Úy Vũ nghĩ xong thì toàn thân đã bốc đầy mùi dấm rồi, tay trái đè lại hai tay có ý đồ phản kháng của Đào Lộ, tay phải gọn gàng cởi cúc áo sơmi của cô, chỉ trong chốc lát, cổ áo đã mở phanh ra, nhìn thấy cả áo lót màu đen bên trong.
Buông tha cho đôi môi cô, anh chuyển xuống liếm một đường thẳng đến xương quai xanh, làm cho cô run rẩy cả người, sau đó lại nhìn vào bộ ngực đang được nội y bao bọc của cô.

Chất vải tơ tằm mềm mỏng làm phần trong như ẩn như hiện, màu đen càng làm tôn lên nước da trắng nõn và khuôn ngực đầy đặn của cô, vô cùng gợi cảm.
“Úy…Úy Vũ…Đây là văn phòng mà…” Cô bị hôn đến khó thở, vừa nói vừa phải thở gấp. Mắt nhìn áo sơ mi đã bị phanh ra của mình, khuôn mặt tuấn tú của Trầm Úy Vũ còn đang chôn vào ngực cô cắn mút, khiến cho cô nóng bừng cả người.
Nhưng lại nghĩ đây là văn phòng, nhỡ đâu có người đi vào thì chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao? Trước khi lửa còn chưa bùng lên, cô phải lo dập tắt lửa mới được!
“Chuyện tối ngày hôm qua em còn chưa nói với anh một chữ, đáng xử phạt!” Trầm Úy Vũ không để ý đến chuyện đây là đâu, anh chỉ biết là cô gái nhỏ này quá can đảm rồi, phải dạy dỗ một chút thì anh mới yên tâm được.
“Em…Là em sai. . . Nhưng trước hết anh cứ dừng lại đã, được không?” Đào Lộ cắn môi, tự biết mình đuối lý nên không tranh cãi với anh, chị dâu nói, chỉ có đứa ngốc mới đi cãi cọ phân rõ phải trái với đàn ông thôi.
Cho dù nghe thấy cô đã nhận sai, nhưng Trầm Úy Vũ cũng không có ý định dừng lại, ai kêu cô làm anh tức giận chứ? Chẳng lẽ cô không biết đàn ông khó chịu nhất là khi nhìn thấy cô gái của mình đi với một người đàn ông khác sao, nói gì thì nói cũng không được.
Đột nhiên, anh phát hiện, tầm ảnh hưởng của Đào Lộ đối với anh đã vượt xa cả sự tưởng tượng của anh rồi!
Anh chỉ hận không thể giam cô ở nhà, không để cho bảo bối mà anh mơ ước bị người khác nhìn thấy, chỉ là liếc mắt thôi anh cũng không chịu nổi, anh muốn trong lòng cô chỉ có duy nhất anh thôi, một mình anh thôi!
“Không được!” Trầm Úy Vũ khẽ quát, lại nói tiếp: “Muốn anh không giận nữa thì mau nịnh anh đi, nếu không thì em cứ chờ mỗi ngày ở nhà để anh nuôi nhé!”
Gì cơ?
Đào Lộ bị anh làm cho ngạc nhiên trợn hai mắt, không thể tin được là Trầm Úy Vũ lại quyết liệt đến vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy như mình đang chọc giận một con sư tử, một con sư tử đang ngủ say…

Ở nhà để anh nuôi, ý là cô không thể đi làm, chỉ có thể hai mươi bốn giờ một ngày ngồi trong nhà ư? Cuộc sống như vậy làm sao cô chịu được? Cô đâu phải là đại tiểu thư hay thiên kim cổ đại được nuông chiều từ bé chứ!
Bàn tay to thuần thục cởi áo ngực của cô ra, sau đó đẩy lên cao, làm cho bộ ngực no đủ được giải phóng ra ngoài, anh cúi xuống ngậm lấy đầu ngực, đầu lưỡi qua lại liếm mút hai quả mâm xôi.
Từng cơn tê dại truyền đến làm cho đầu óc Đào Lộ trở nên hỗn độn, biết nếu không trấn an người đàn ông đang lên cơn ghen này thì thể nào anh cũng sẽ không bỏ qua, đành phải thả lỏng tâm tình mà nịnh nọt anh vậy.
“Ưm…Đừng dừng lại…” Cô nhẹ nhàng nói, rút cổ tay đang bị anh nắm chặt ra, rồi mới mò xuống tìm kiếm, cách một lớp quần âu vuốt ve nơi riêng tư của anh, lập tức cảm giác được vật đó đang sưng cứng lên trong lòng bàn tay cô.
Bên tai truyền đến sự hưởng ứng của Đào Lộ, cảm giác ghen tuông của Trầm Úy Vũ giảm xuống một chút, tiếp tục đùa nghịch hai bên ngực cô, bàn tay to lần xuống vén váy cô lên, dùng sức kéo quần lót của cô xuống.
Đang muốn sờ lên đóa hoa mềm mại kia thì Đào Lộ lại ghé vào tai anh làm nũng: “Tổng giám đốc…Em muốn ở trên salon…Phục vụ anh…” Vừa nói vừa thở nhẹ vào tai anh, vừa lòng cảm giác được toàn thân anh trở nên cứng đờ.
Từ “tổng giám đốc” kia mềm mại tiến vào tim, khiến cho anh muốn nhìn thấy thân thể mềm mại của cô nở rộ dưới thân anh!
“Ý kiến hay!” Trầm Úy Vũ một tay bế cô lên, rất tự nhiên cặp chân dài của cô vòng lên hông anh như một chú gấu trúc, nơi riêng tư khẽ cọ xát lẫn nhau, chất vải mềm kích thích hoa huyệt của cô, làm cho nơi mềm mại kia chảy ra chút mật dịch.

Trầm Úy Vũ nằm lên sô pha, Đào Lộ ngồi lên đùi anh, mắt nhìn cô quần áo không chỉnh tề, khiến anh không nhịn được nhéo mông cô một cái, bá đạo nói: “Quả đào nhỏ, anh đang chờ mong biểu hiện của em đây. ”
Đôi môi đỏ mọng ướt át hôn lên yết hầu anh, khẽ liếm một cái, thân dưới dán chặt vào nhau, khẽ nâng thắt lưng lên cọ nhẹ một cái, nơi riêng tư của anh vừa vặn chọc vào miệng hoa huyệt, làm cho cô ý loạn tình mê.
Tay nhỏ bé cởi áo sơ mi của anh ra, cô sờ lên cơ ngực rắn chắc, nhẹ vân vê điểm đỏ trên ngực anh một chút rồi mới cúi xuống liếm mút nó.
“Quả đào nhỏ…Em đúng là…Yêu tinh…” Trầm Úy Vũ bị cô khiêu khích nên cực kỳ hưng phấn, bàn tay to không ngừng vuốt ve mông và đùi cô.
Bảo bối của anh đúng là rất có bản lĩnh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi