AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI

Editor: Lăng

Tâm trạng Giang Liễu Y không vui, cả trưa đều nhốt mình trong phòng đàn. Lâm Thu Thủy gọi vài cuộc điện thoại cho cô vẫn không được. Trên đường ra ngoài uống nước mới cầm điện thoại vào phòng, nhấp vào mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Thu Thủy.

Cô bước đến cửa sổ nhìn dòng người qua lại, đột nhiên nghĩ đến Triệu Nguyệt Bạch nói: "Lần sau có người mời cậu thì cậu đi luôn đi, đừng quan tâm đến tình bạn trước đây nữa. Cậu cũng phải nhìn lại chứ, người ta xem cậu như máy kiếm tiền thì cậu có khó chịu không?"

"Liễu Y này, hiện tại rời đi thì còn giữ được chút ký ức tốt đẹp, không cần đợi đến mức xé rách ra mặt. Sau này trong xã hội, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy, thế phải làm sao bây giờ?"

Giang Liễu Y cúi đầu.

Thật ra mấy năm nay liên tục có công ty mời về, nhưng cô đều lịch sự từ chối. Chỉ bởi vì lúc trước đã đồng ý với Lâm Thu Thủy là ở lại công ty của cô ấy, nên cô không nghĩ đến chuyện rời đi.

Cô không phải là người qua cầu rút ván, những năm đó nếu không có những người bạn như Lâm Thu Thủy, Triệu Nguyệt Bạch thì cô không có cơ hội chạm vào dương cầm. Cho nên cô đã nhiều lần nhường nhịn những hành động của Lâm Thu Thủy.

Nhưng hiện tại cô nhịn hết nổi rồi.

Chuyện của Dư Bạch, lần nào Lâm Thu Thủy cũng giẫm vào điểm mấu chốt của cô. Triệu Nguyệt Bạch nói với Lâm Thu Thủy, Dư Bạch là bạn cô ấy vậy chẳng lẽ cô không phải? Thời gian cô và Lâm Thu Thủy làm việc chung với nhau còn dài hơn thời gian Dư Bạch ở cạnh cô ấy.

Lòng người vốn bất công, nhưng xưa nay Lâm Thu Thủy chưa từng nghiêng về cô.

Sắc mặt Giang Liễu Y u ám, cô gọi lại cho Lâm Thu Thủy. Người bên kia đang đánh chữ thì khựng lại, gọi: "Liễu Y?"

"Ừ." Giang Liễu Y nói: "Tìm mình có việc à?"

Lâm Thu Thủy nói: "Hôm qua cậu đến triển lãm tranh của Dư Bạch à?"

Giang Liễu Y dừng một chút, nhíu mày: "Đi rồi, không phải Dư Bạch đã nói cho cậu rồi sao?"

Giọng điệu khác hẳn bình thường, Lâm Thu Thủy ngậm miệng. Giang Liễu Y là người nổi bật nhất ở trong đám bạn các cô, nhưng cũng là người trầm lặng nhất. Dù cho không vui thì cũng sẽ không trút giận lên bạn bè, nhưng hiện tại cô rõ ràng cảm nhận được Giang Liễu Y đang oán giận.

Giang Liễu Y như vậy, có chút xa lạ.

Xa lạ đến mức Lâm Thu Thủy giật thót trong lòng, cô có cảm giác Giang Liễu Y lại cách xa cô hơn một chút. Cô lấy lại bình tĩnh, nói: "Hôm qua Dư Bạch có gọi điện thoại cho mình, nhưng cũng không nói gì. Hôm nay mình gọi cho cậu là muốn hỏi xem cậu chọn xong ca khúc chưa."

Chung quy vẫn là công việc, Giang Liễu Y cũng kiên nhẫn trả lời cô. Chỉ là thái độ vẫn luôn lạnh nhạt, không thân thiết như trước nữa.

Lâm Thu Thủy cúp máy xong thì ngồi trong văn phòng, đột nhiên lại không hiểu vì sao quan hệ với Giang Liễu Y lại thành như vậy, Bỗng cửa văn phòng bị người đẩy mạnh, thư ký ngăn Tiền Thân không cho cô ấy và nhưng Tiền Thân lại đẩy thư ký ra, nói với Lâm Thu Thủy: "Cậu có ý gì?"

Lâm Thu Thủy chau mày.

Thư ký còn đang xin lỗi, Lâm Thu Thủy nói: "Cô ra ngoài đi."

Tiền Thân giẫm giày cao gót đi đến trước mặt Lâm Thu Thủy, hùng hổ: "Cậu có ý gì? Hiện tại tôi muốn vào công ty này còn phải được sự cho phép của cậu à?!"

Lâm Thu Thủy ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Đương nhiên là không cần."

"Không cần?" Tiền Thân vẫn giữ thái độ kiêu ngạo: "Không cần thì vì sao lại bác bỏ đề nghị của tôi?"

"Chẳng lẽ tôi không phải là phó tổng của công ty này sao? Bây giờ tôi không có khả năng sắp xếp công việc cho nhân viên sao?"

Lâm Thu Thủy bật dậy lên: "Tiền Thân, cậu đủ chưa?"

Tiền Thân cười lạnh: "Tôi đủ chưa?" Cô ấy nhìn chằm chằm Lâm Thu Thủy xem, cười mỉa: "Lâm Thu Thủy, từ bao giờ mà cậu nghe lời Giang Liễu Y đến vậy? Cậu ta nói đông cậu không dám nói tây? Cậu ta nói tây cậu không dám nói đông à?"

"Tôi chỉ để Giang Liễu Y nhận một cuộc phỏng vấn mà thôi, có vấn đề gì sao?"

Lâm Thu Thủy không thể nhịn được nữa: "Nhưng đó phỏng vấn bên Dư Thải! Cậu biết rõ Liễu Y sẽ không đồng ý!"

"Vì sao lại không đồng ý?" Tiền Thân nhíu mày: "Không phải đều là công việc yêu cầu sao? Nếu thật sự không muốn gặp Dư Bạch thì vì sao còn nhận lời biểu diễn ở triển lãm tranh?"

Lâm Thu Thủy không thể nói lý với Tiền Thân, ngày hôm qua hai người cãi nhau trong điện thoại một trận, bây giờ nhìn mặt Tiền Thân vẫn còn bực bội. Cô nói: "Dù sao tôi cũng không đồng ý, cậu đừng nghĩ nữa. Chuyện này chấm dứt, tôi còn phải mở họp."

Tiền Thân giận quá hóa cười: "Cậu có ý gì?"

"Cho nên hiện tại đề nghị của tôi không có tác dụng sao?" Tiền Thân nói: "Được, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đi làm."

Lâm Thu Thủy cau mày thật chặt, cuối cùng cô nhìn Tiền Thân thật lâu, quay đầu bỏ đi.

Tiền Thân đặt mông ngồi ngồi xuống ghế sofa của cô, thò tay lấy bật lửa và thuốc lá cho nữ giới từ trong túi xách, đang muốn châm lửa thì tức giận đập vỡ cái bật lửa, chỉ nghe trong văn phòng yên tĩnh loảng xoảng một tiếng. Cô ấy hít sâu rồi lại hít sâu, quay đầu nhìn hướng Lâm Thu Thủy rời đi, Tiền Thân gọi điện thoại cho chị mình.

Tiền Ly còn đang trang điểm, nhân viên công tác đã vào hỏi lần thứ hai: "Chị Tiền, bên ngoài có cô Hà và cô Tống của Mạn Đồng......"

Còn chưa nói hết lời thì Tiền Ly đã nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, nhân viên công tác kìm lại: "Tôi sẽ nói bọn họ đợi thêm lát nữa."

Trong đại sảnh, Hà Tiểu Anh và Tống Tiễn yên lặng ngồi trên sofa dành cho khác, trước mặt đặt hai cốc nước, khi Hà Tiểu Anh nghe được nhân viên công tác nói cảm phiền chờ thêm một lát nữa thì cười nói: "Không sao cả, không sao cả. Chúng tôi sẽ chờ thêm chờ một lát."

Nhân viên công tác ngại ngùng xoay người rời đi.

Hà Tiểu Anh nói thầm vào tai Tống Tiễn: "Tôi nói gì rồi! Tôi đã nói gì! Trước khi đi tôi đã nói rồi! Chắc chắn sẽ không dễ gặp mặt như vậy! Tôi nói không sai mà!"

Tống Tiễn bình tĩnh thản nhiên, chỉ cầm cốc nước trước mặt nhấp một hớp, cô gật đầu: "Ừm, nói không sai."

Hà Tiểu Anh nổi bão: "Còn không biết phải chờ thêm mấy tiếng nữa, nếu lát nữa gặp mặt thì cô nhìn xem, bảo đảm lại là một đống lớn yêu cầu. Cô nói xem, cái tính của người này mà sao có người nguyện ý thích vậy? Nhiều tiền nên thích đốt chơi à?"

Tống Tiễn cũng không rõ, nhưng đối với chuyện không rõ thì cô chưa bao giờ nhiều lời. Chỉ yên tĩnh ngồi trên sofa, Hà Tiểu Anh ở bên cạnh nhe răng trợn mắt, biểu cảm buồn cười.

Hai người cứ thế mà đợi, lại nửa tiếng trôi qua.

Hà Tiểu Anh chịu không nổi, liên hệ nhân viên công tác của Tiền Ly, nhân viên công tác chạy đến cửa phòng hóa trang, nhìn thử thì thì nhìn thấy Tiền Ly đang ở bên trong đắp mặt nạ, cô ấy: "......"

Tâm trạng không nói nên lời, đừng nói Hà Tiểu Anh và Tống Tiễn mà cô ấy cũng điên rồi! Rõ ràng là bên Tiền Ly hẹn người ta, bây giờ lại kỳ kèo không gặp, biết ăn nói sao giờ!

Cô ấy không dám vào hỏi nữa, bảo đảm lại là một cái liếc mắt lạnh lùng.

Nhân viên công tác khóc không ra nước mắt, Hà Tiểu Anh lại gọi điện thoại, cô sốt ruột đi vòng vòng quanh cửa, cũng không dám nghe điện thoại của Hà Tiểu Anh.

Hà Tiểu Anh không hỏi được thì hơi phập phồng, cô vuốt ngực, rầu rĩ nói: "Không ai nghe cả."

Tống Tiễn gật đầu: "Lại đợi thêm lát nữa."

Cả trưa hôm nay Hà Tiểu Anh đã chuẩn bị ở bên này nên không muốn rời đi, nhưng thật ra Tống Tiễn đi theo lại vô cớ lãng phí thời gian ở đây, quá đáng tiếc. Hà Tiểu Anh nói: "Hay là cô đi trước đi, tôi đoán là hôm nay Tiền Ly không muốn gặp chúng ta."

Lúc này đã hơn bốn giờ, đã chờ hơn ba giờ, Hà Tiểu Anh ngồi đến tê cả mông. Cô ấy khó chịu cử động người, nước uống nhiều, muốn đi WC, nhưng tâm lý nhịn đến khó chịu. Tống Tiễn quay đầu thấy đứng ngồi không yên, nhíu mày: "Sao vậy?"

"Mót quá." Hà Tiểu Anh nói: "Tôi đi WC."

Tống Tiễn cầm lấy túi xách của cô ấy, nhìn Hà Tiểu Anh chạy như bay đi vào phòng vệ sinh, cô lắc đầu. Chẳng mấy chốc, Hà Tiểu Anh sắc mặt âm u đã quay lại, mở miệng nói ngay: "Tôi thật sự tức chết rồi, cô biết con mẹ Tiền Ly đó đang làm gì không?"

Tống Tiễn hỏi: "Làm gì?"

Hà Tiểu Anh tức giận: "Tôi mới vừa đi ngang qua phòng trang điểm của cô ta, cô ta đang chơi điện thoại! Cô ta ở đó chơi điện thoại mà lại không muốn gặp chúng ta! Rốt cuộc cô ta có ý gì!"

Cũng không dám trút giận lên người thật nên chỉ có thể oán giận cùng Tống Tiễn.

Hà Tiểu Anh nói: "Không được, tôi phải gọi điện thoại cho trợ lý của cô ta."

Trợ lý của Tiền Ly không nghe máy, ngược lại thì nhân viên công tác đứng cạnh cửa kia thật cẩn thận chắp tay sau lưng đi vào, nhẹ giọng kêu: "Chị Tiền."

Cô ấy liếm môi: "Chị đang bận à?"

Tiền ly ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Chuyện gì?"

Cô nuốt nước bọt: "Là cô Hà và cô Tống bên Mạn Đồng, lúc trước đã hẹn gặp họ."

"Ồ......" Tiền ly bừng tỉnh, tựa như mới nhớ tới, nhân viên công tác lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe Tiền Ly hỏi: "Là tạp chí phỏng vấn à?"

Nhân viên công tác gật đầu lia lịa: "Vâng, bọn họ đã đợi......"

"Để bọn họ chờ thêm đi." Tiền Ly cắt ngang lời cô ấy nói: "Hiện tại tôi không có tâm trạng phỏng vấn."

Nhân viên công tác vội vàng nói: "Không phải đâu chị Tiền, hôm nay chưa phỏng vấn, hôm nay chỉ là thảo luận về bản thảo phỏng vấn."

"Bản thảo phỏng vấn?" Tiền ly nói: "Vậy cô để bọn họ đợi thêm lát nữa, tôi thu dọn xong ra ngay."

Nhân viên công tác vui vẻ, lập tức "Dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài nói lại ý của Tiền Ly. Hà Tiểu Anh ra vẻ sắp gặp đại địch, chỉ có Tống Tiễn vẫn yên lặng ngồi cạnh cô ấy.

"Sắp đến rồi." Hà Tiểu Anh nói: "Cũng thật không dễ dàng."

Tống Tiễn hờ hững nói: "Ừm."

Điện cô vang lên, Tống Tiễn cúi đầu, là Hoàng Thủy Cầm gửi tin nhắn đến nói cho cô biết tối nay gặp nhau ở đâu. Cô nhắn lại một chữ "Vâng" rồi cất điện thoại.

Hà Tiểu Anh bật chế độ thăm dò, nhịn không được nhìn về phía phòng trang điểm của Tiền Ly, trái không thấy ai ra, phải cũng chẳng thấy ai đến. Cô và Tống Tiễn nhìn nhau hai giây.

Tiền Ly chơi hai ván game, rốt cuộc sau khi thắng thì cô ta lười nhác vươn vai, cử động cánh tay cùng cổ, đặt điện thoại xuống, gọi nhân viên công tác vào, mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Nhân viên công tác trả lời cô ta: "5 rưỡi."

5 rưỡi, hơn một giờ thì đến đây tìm cô ta, mới gần bốn tiếng rưỡi, cho chờ thêm một tiếng nữa là được. Tiền Ly nghĩ thế thì nói với trợ lý: "Tôi muốn ngủ một giấc, một tiếng nữa cô dẫn bọn họ đến gặp tôi."

Nhân viên công tác nhịn không được nói: "Chị Tiền, chị đang nói đến cô Hà và cô Tống của Mạn Đồng sao ạ?"

Tiền Ly liếc cô ấy một cái: "Còn có người khác sao?"

Trợ lý lập tức lắc đầu, lại nói: "Nhưng mà......"

Tiền Ly nhíu mày: "Nhưng gì?"

Nhân viên công tác cắn môi: "Nhưng bọn họ đã đi rồi."

"Cái gì!" Một giọng nói chua ngoa phát ra từ phòng hóa trang của Tiền Ly! Tiền Ly bật dậy, hỏi nhân viên công tác: "Bọn họ đi rồi?"

"Đi khi nào?!"

Nhân viên công tác cúi đầu: "Nửa tiếng trước."

Nửa tiếng trước? Đợi cô ta mới có bốn tiếng mà chạy rồi? Chút kiên nhẫn như vậy mà đòi hợp tác?

Tiền Ly hít thở không thông, sau đó ánh mắt trầm xuống.

- -----

Kịch nhỏ của hai người:

Tiền Ly: Bây chờ đó cho tao

Tống Tiễn: Cút

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi