AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI

Editor: Lăng

Lâu rồi không gặp.

Tống Tiễn hơi thất thần khi thấy Văn Nhân Du đang ngồi trên xe lăn, Văn Nhân Du cười nhạt, ho nhẹ vài tiếng, giọng nói khàn khàn, cô ấy hỏi: "Vị này chắc là Giang tiểu thư rồi nhỉ?"

Giang Liễu Y nghe giọng cô ấy hơi khàn thì thầm ngẩn người, sau đó cơ thể căng cứng cũng thả lỏng. Cô biết như vậy là không nên, nhưng cô thực sự không muốn đối mặt với người có giọng nói giống mình.

Lại còn là người mà Tống Tiễn thích.

Bây giờ nghe chất giọng hơi khàn của cô ấy, Giang Liễu Y hơi gật đầu: "Xin chào, chắc chị là Văn Nhân tiểu thư?"

"Là tôi." Văn Nhân Du thoải mái hào phóng, ánh mắt trầm tĩnh, Giang Liễu Y cảm thấy không hổ là cùng một thầy với Tống Tiễn, dáng vẻ trầm tĩnh này có vài phần giống nhau.

Cô nghiêng đầu nhìn Tống Tiễn, Tống Tiễn chỉ nhìn chằm chằm Văn Nhân Du, tầm mắt dừng trên cặp đùi kia, sững người một lát, đè nén cảm xúc hỏi: "Chân chị bị sao vậy?"

Văn Nhân Du mở miệng: "Chút nữa rồi nói sau, lát nữa chúng ta cùng ăn trưa được không?"

Hai tay Tống Tiễn đã thả lỏng bỗng siết chặt lại, sắc mặt tái nhợt. Giang Liễu Y thấy thế thì vươn tay ôm vai cô ấy, kéo cô ấy vào lòng, nói với Văn Nhân Du: "Được chứ."

Văn Nhân Du nói với giám đốc Diêu: "Dì này, trưa nay chúng ta ăn ở đâu thế?"

Giám đốc Diêu nói với Tống Tiễn và Giang Liễu Y: "Hoàng Hạc Lâu bên ngoài học viện."

Giang Liễu Y quay đầu nhìn Tống Tiễn, hỏi cô ấy: "Đi không Tiễn?"

Tầm mắt Tống Tiễn vẫn chưa rời khỏi đùi Văn Nhân Du, mặt cô ấy trắng bệch, cổ họng thắt lại, nói: "Đi."

Giang Liễu Y sợ cô ấy thất thố nên nói: "Vậy không quấy rầy hai người nữa, em và Tống Tiễn đến bên cạnh nghỉ ngơi một lát."

Giám đốc Diêu gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."

Người xung quanh nhìn về phía bọn họ với ánh mắt tò mò, đặc biệt là Tống Tiễn, thỉnh thoảng lại thì thầm: "Thật sự là Văn Nhân Du sao?"

"Nhưng chân cô ấy bị sao vậy?"

"Văn Nhân Du vừa mới chào hỏi với Tống Tiễn sao?"

"Không phải nói là Tống Tiễn chỉ đi ké Giang Liễu Y thôi sao?"

"Nói này, tôi vừa mới hỏi thăm một chút, mấy người biết Tống Tiễn là ai không? Cháu gái Allen đó!"

"Allen? Là Allen ông hoàng piano đó sao? Trời ạ! Tôi nhớ nhà ông ta có một người em trai là trùm bất động sản......"

Mọi người chấn kinh, ánh mắt nhìn Tống Tiễn cũng khác hẳn lúc trước, còn nóng lòng muốn thử đi bắt chuyện với Tống Tiễn.

Mặt Dư Bạch trắng bệch, cô còn tưởng Văn Nhân Du và giám đốc Diêu đến đó để chào Giang Liễu Y, nhưng không ngờ lại nói chuyện cùng Tống Tiễn. Sao Tống Tiễn lại quen biết Văn Nhân Du được?

Không chỉ có mình cô có suy nghĩ kỳ lạ này, mà đã có người bước đến hỏi, Văn Nhân Du cười nói: "Em gái lớn lên với nhau từ nhỏ."

Giang Liễu Y nghe thế thì nhìn Tống Tiễn, phát hiện cô ấy đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt. Cô nói: "Tiễn này, Tiễn còn muốn xem không?"

Tống Tiễn chậm rãi lắc đầu nhè nhẹ, sau đó rời khỏi phòng trưng bày dưới ánh mắt của mọi người.

Văn Nhân Du bị mọi người vây quanh.

Tuy hôm nay cô chỉ là khách mời đặc biệt nhưng cô lại đại diện cho Bạch Diệp, ngay cả những giáo sư thong thả đến muộn cũng cho cô ấy vài phần mặt mũi. Càng không phải nhắc đến cả quá trình giám đốc Diêu đều đi theo, lại còn tự mình đẩy xe lăn, có thể thấy được mức độ được xem trọng cỡ nào.

Gọi là Liên hoan Nghệ thuật, nhưng thật ra chính là "luận bàn", không gì ngoài việc đánh giá. Những người có thể đến được đây đều không phải là hạng người bình thường, ưu điểm rõ ràng. Sau đó Văn Nhân Du rất hiếm khi mở lời, do ngại cô ấy bị bệnh nên người hỏi ý kiến cô ấy cũng không nhiều lắm, nhưng người đi theo vẫn có rất nhiều.

Dư Bạch cũng vẫn luôn đứng cạnh cô ấy, nghe các giáo sư đầy kinh nghiệm bình phẩm mỗi bức họa, đương nhiên vì không phải chỉ có một nhà bình luận cho nên sẽ có tranh luận. Khi đang ồn ào nhốn nháo thì Dư Bạch nói: "Văn Nhân tiểu thư, không biết có thể mời chị xem tranh của em không ạ."

Văn Nhân Du quay đầu, Dư Bạch đứng cạnh cô, mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài búi lên, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rõ ràng, thiên về tao nhã. Cô gật đầu, giám đốc Diêu ở sau nói: "Đây là Dư Bạch, là người mở triển lãm tranh mà trước đó dì đã nói với cháu, rất có tài năng đó."

Cô có nghe về tác phẩm của Dư bạch, là do Bạch Diệp nói.

Rất có thiên phú, kỹ thuật vẽ có vài phần giống với Tống Tiễn, cách sử dụng màu sắc rất giống nhau. Tuy nhiên, Dư Bạch lại bảo thủ, không đủ táo bạo, nhưng tuổi cô ấy còn trẻ mà có thể phát triển như vậy đã là rất khá.

Văn Nhân Du vẫn chưa xem tác phẩm của Dư Bạch, cô được giám đốc Diêu đẩy đến một bức tranh, là tranh phong cảnh. Cô nghiêng đầu: "Đây là tranh em vẽ sao?"

Giọng hơi khàn, nói xong còn ho hai hai tiếng, ấn đường ẩn chứa sự mỏi mệt, giống như bệnh tật càng làm cô yếu ớt hơn. Dư Bạch gật đầu: "Là em vẽ."

Văn Nhân Du nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, bắt đầu nghiêm túc nhìn bức tranh đó. Thoạt nhìn, đỉnh núi chót vót xuyên mây, bóng cây rõ ràng, tầng tầng lớp lá, rất có trình tự, bố cục cũng rất khéo léo, sử dụng thần vận đúng chỗ. Chỉ có tật là khi dùng màu sắc quá bảo thủ, núi không đủ hùng vĩ, thiếu khí thế bàng bạc, tuy bóng cây rõ nét nhưng khoảng cách để bắt kịp vẫn còn quá lớn, không đủ sống động, cũng không đủ tự nhiên. Giám đốc Diêu xem xong bức tranh này thì hỏi Văn Nhân Du: "Cháu cảm thấy thế nào?"

Những giáo sư kỳ cựu đó cũng dừng đợt tranh luận, đi đến chỗ này, bọn họ phát biểu ý kiến của mình: "Bức tranh này cũng không tệ lắm."

"Ừ, người này không tệ, tên là Dư Bạch đúng không?"

"Nhưng màu sắc này, tôi nghĩ nó cần được đột phá."

"Màu sắc làm sao? Màu sắc như này là vừa đẹp!"

"Màu sắc rõ ràng là quá bảo thủ, không đủ đại khí. Còn chỗ này nữa mất tự nhiên."

Dư Bạch nghe những vị giáo sự kỳ cựu này thảo luận thì thầm lo lắng. Thực tế cô biết vấn đề của mình, màu sắc là khuyết điểm lớn nhất, không đủ tương phản, hiệu ứng thị giác hơi kém. Cô đã cố gắng khắc phục lỗi này nhưng không thể sửa ngay lập tức được.

Văn Nhân Du nghe các giáo sư nói cũng gật đầu theo: "Tôi cũng thấy giáo sư Tiền nói rất đúng, màu sắc không đủ rực rỡ."

Màu tranh sơn thủy hơi khác các loại tranh khác, chỉ cần hơi sơ ý thì sẽ bị xám xịt, tẻ nhạt. Rõ ràng Dư Bạch đã né vấn đề này nhưng màu sắc vẫn không đủ các lớp, có thể coi như chút khuyết điểm nhỏ.

Dư Bạch nghe vậy thì thả lỏng, cô ấy hỏi: "Vậy những khía cạnh khác thì sao ạ?"

Văn Nhân Du nói: "Các khía cạnh còn lại khá tốt, những giáo sư vừa rồi nói rất có lý, em có thể thu thập ý kiến của mọi người để tham khảo."

Dư Bạch gật đầu: "Cảm ơn chị Văn Nhân, không biết sau này có thể được chỉ bảo một hai không?"

Văn Nhân Du nói: "Chỉ bảo thì chưa đến, chúng ta có thể giao lưu với nhau. Nghe nói em cũng là học sinh của thầy tôi?

Dư Bạch nở nụ cười dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người: "Dạ, thầy Bạch có dạy em hai năm."

"Vậy chúng ta cũng xem như là đồng môn." Văn Nhân Du nhẹ nhàng nói: "Nhưng nếu em muốn có bước đột phá trong tranh phong cảnh thì thật ra tôi có thể đề cử một người cho em đó."

Dư Bạch ngẩn ra: "Là ai?"

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe, không khỏi nghiêng người vì sợ bỏ lỡ cái tên này. Đang đoán là thần tiên phương nào thì bỗng nghe thấy Văn Nhân Du dùng chất giọng hơi khàn, nói: "Tống Tiễn."

"Vừa rồi mọi người cũng đã gặp qua rồi." Văn Nhân Du nói: "Trình độ tranh phong cảnh của em ấy trên tôi."

"Không phải chứ? Không phải cô ấy chỉ là một họa sĩ vẽ tranh minh hoa cho tạp chí thôi sao?"

"Gì mà vẽ tranh minh hoạ, cậu cũng không đi hỏi thăm xem người ta có bối cảnh như thế nào."

"Không phải chứ! Trên cả Văn Nhân Du, vậy phải lợi hại đến cỡ nào! Sao trước kia không nghe nói đến?"

Mặt Dư Bạch cứng đờ, trắng bệch. Cô ấy nắm góc áo, không dám tin, hỏi lại: "Tống Tiễn?"

"Đúng vậy." Văn Nhân Du nói: "Em ấy......"

Nói được một nửa thì dừng lại, hiện tại cô vẫn không hiểu ý Tống Tiễn lắm, vẫn nên không can thiệp sâu thì hơn. Cô bèn đổi lời: "Chờ có cơ hội đi, nếu có cơ hội thì em nên trao đổi với em ấy. Tôi tin là về phương diện màu sắc thì em nhất định sẽ có đột phá."

Trao đổi với cô ấy sẽ có đột phá?

Lời này của Văn Nhân Du không khác gì một bạt tay đánh mạnh lên mặt cô ấy! Dư Bạch sững sờ đứng tại chỗ. Những người khác nổi lên tâm tư muốn hỏi thăm, nhưng đột nhiên Văn Nhân Du lại ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng, giám đốc Diêu nói: "Để dì đẩy cháu qua bên cạnh nghỉ ngơi."

Văn Nhân Du nói: "Dì Diêu, dì cứ đi với các giáo sư một lát đi, cháu tự ra ngoài được."

"Nhưng cháu......"

Văn Nhân Du nói: "Không sao mà dì."

Giám đốc Diêu đành phải khẽ gật đầu, xe lăn được chạy bằng điện được Văn Nhân Du điều khiển đi ra khỏi phòng trưng bày. Ở bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu, cô hơi ngửa đầu, cảm nhận sự ấm áp của ánh mắt trời chiếu lên người, vừa nghiêng đầu thì thấy cách đó không xa có hai người ngồi.

Giang Liễu Y đưa cho Tống Tiễn một chai nước, chu đáo mở ra giúp cô ấy, Tống Tiễn nắm trong lòng bàn tay nhưng không uống. Giang Liễu Y hỏi: "Tiễn muốn vào lại không?"

Tống Tiễn nhẹ lay động đầu: "Không vào."

Nắng gắt chiếu lên mặt cô ấy, màu da lại càng trắng hơn, gần như trong suốt. Cần cổ thiên nga xinh đẹp có vết đỏ nên Giang Liễu Y giúp Tống Tiễn kéo cổ áo cao hơn một chút, vuốt mái tóc rồi hỏi: "Tiễn không biết chuyện chân của sư tỷ mình sao?"

Giang Liễu Y nói xong mới nhớ là đã gặp Văn Nhân Du ở đâu.

Công viên mà cô đã đi cùng Tống Tiễn, người vẽ tranh chỗ đó chính là Văn Nhân Du. Khó trách lại thấy hơi quen mắt, đặc biệt là lông mày, lúc đó do Văn Nhân Du mang khẩu trang nên cô chỉ nhìn thấy phần lông mày.

Tống Tiễn lắc đầu, nói: "Em không biết."

Ít nhất là khi cô rời khỏi nơi đó thì vẫn không biết chân Văn Nhân Du bị thương. Tâm trạng Giang Liễu Y phức tạp, cô nói: "Đợi lát nữa hỏi thử xem, Tiễn đừng nghĩ nhiều."

Vừa dứt lời thì phía sau truyền đến một giọng nói hơi khàn: "Tống Tiễn,  Giang tiểu thư."

Tống Tiễn quay đầu, nhìn thấy Văn Nhân Du một mình ngồi trên xe lăn, chậm rãi đến đây. Giang Liễu Y hơi biến sắc, cô và Tống Tiễn đứng dậy, nhìn thoáng qua vẻ mặt Tống Tiễn

Văn Nhân Du đến cạnh hai người, nói: "Không khí nơi này thật tốt, môi trường cũng rất tốt, khó trách em đến đây lại không chịu quay về. Thầy nhắc em rất nhiều lần đó."

Nhắc tới Bạch Diệp, tay Tống Tiễn nắm chặt cái chai, trên khuôn mặt bình tĩnh của cô hiện lên sự áy náy hiếm có. Bạch Diệp đã vun trồng cho cô và Văn Nhân Du từ nhỏ, cũng không hy vọng sau này hai người sẽ có tiền đồ xán lạn, mà chỉ hy vọng là tương lai hai người có thể dấn thân, yêu thích cái nghề này, để nghệ thuật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Ông truyền thụ hết tất cả mọi tri thức có được cho cô và Văn Nhân Du, muốn nhìn đồ đệ mình xuất sư nhưng cô lại bỏ đi.

Tống Tiễn cúi đầu: "Em rất có lỗi với thầy."

"Chính vì thầy sợ nghe được câu này của em nên mới không liên lạc với em" Văn Nhân Du nói xong thì phía sau hơi ồn ào, người ở bên trong chuẩn bị sang gian triển lãm thứ hai, một đám người lục tục nhìn qua. Văn Nhân Du nói: "Đi thôi, chúng ta về khách sạn trước, lát nữa dì Diêu sẽ đến."

Cô ấy nói xong thì điều khiển xe lăn đi về phía cửa triển lãm, Tống Tiễn và Giang Liễu Y ở sau cũng đi theo.

Giang Liễu Y vẫn luôn không nói chuyện, yên lặng làm bạn bên cạnh Tống Tiễn.

Khi đến một bậc thang chợt Văn Nhân Du dừng lại, không qua được. Cô có vẻ hơi xấu hổ, tay nắm chặt thành xe lăn, thầm thở dài trong lòng. Vốn lần này cô quay về là muốn nói cho Tống Tiễn biết hiện tại cô sống cũng cũng không tệ lắm, để Tống Tiễn buông bỏ, không ngờ lại bị một cái bậc thang làm khó.

Xấu hổ khó chịu đến thế.

Bàn tay Văn Nhân Du dùng sức nắm chặt thành xe lăn, trắng bệch. Tống Tiễn đi sau thấy thế cũng siết chặt chai nước trên tay, thân chai bị dùng sức nên phát ra tiếng chói tai. Giang Liễu Y cúi đầu, nhìn thấy nước trong chai đã tràn ra, làm ướt nhẹp đồ Tống Tiễn mà Tống Tiễn vẫn không hề hay biết.

- ----

Tội Dư Bạch quá

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi