AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Lan Dịch Hoan lúc này cũng đã hiểu ra, sự chậm chạp bất động trước đó của Tề Bật thực ra là một cuộc đánh cược đối với sự lựa chọn của Lan Dịch Trăn.

 

Nếu Lan Dịch Trăn lựa chọn quyền thế, vậy thì cách ổn thoả nhất chính là không trở về kinh thành mà tập hợp quân đội ở bên ngoài để chống lại phản tặc, thậm chí còn vạch trần hành động của Tề gia và thân thế của Lan Dịch Hoan để tạo ra áp lực từ dư luận.

 

Nếu Lan Dịch Trăn thực sự có thể vô tình như vậy, điều đó chứng minh Lan Dịch Hoan hoàn toàn không có tác dụng kiềm chế y.

 

Khi đó người đầu tiên mà Tề Bật muốn loại bỏ chính là Lan Dịch Hoan, sau đó hoàn toàn đảo loạn Đại Ung, hoàn toàn thực hiện sự trả thù của Đông Lương.

 

Nhưng nếu Lan Dịch Trăn trở về, vậy chẳng khác nào y đã vì Lan Dịch Hoan mà từ bỏ danh vọng và ưu thế của mình, điều này không chỉ có nghĩa là bọn họ có thể dễ dàng chế ngự Lan Dịch Trăn bằng một binh tốt, mà thậm chí còn có khả năng thông qua Lan Dịch Hoan để tiếp quản thế lực to lớn dưới trướng Thái tử.

 

Có được lợi thế này, không ai dám động đến một ngón tay của Lan Dịch Hoan, hơn nữa còn sẽ tìm mọi cách để hợp tác với hắn.

 

Hai lựa chọn này dẫn tới những kết quả hoàn toàn khác nhau.

 

Lan Dịch Trăn thực ra có thể cố ý giả vờ không quan tâm đ ến Lan Dịch Hoan, ở mặt ngoài đối phó với Tề Bật, đây có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất.

 

Nhưng đối với y mà nói, đây là điều không thể chấp nhận được. Y không thể để Lan Dịch Hoan chịu chút ủy khuất nào, cũng không thể biểu hiện ra mình không quan tâm đ ến hắn, cho dù chỉ là một màn kịch.

 

Vì vậy, mặc dù biết điều gì đang chờ đợi mình, y vẫn vội vã quay trở lại càng nhanh càng tốt.

 

Ở kiếp trước, khi Nhị ca trở về kinh thành, lựa chọn ủng hộ mình lên ngôi, có phải cũng đã như vậy không?

 

Trao đi một cách thầm lặng mà không cần phải bày tỏ tâm ý của mình với bất kỳ ai.

 

Từng việc từng khắc trong những năm qua đều như thế.

 

Lúc này, cảm giác trong lòng hắn không phải là bi thương hay sợ hãi, mà chỉ là bình yên và ấm áp.

 

Thật ra bên cạnh không phải không có tình yêu, chỉ là khi bọn họ gặp nhau rồi ở bên nhau, từng chút từng chút như ánh mặt trời, như không khí phất động, len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống, khiến hắn không bao giờ cảm thấy cô đơn hay sợ hãi nữa.

 

Trong lúc lơ đãng, có thể nghe thấy giọng nói của Tề Bật vang lên bên cạnh: "... Thái tử không tế Thái Sơn, nhất quyết phản kinh, đây là tội phản quốc. Tống Ung thủ hạt quan không chịu cho qua, Thái tử phá quan tiến vào, bức Tống Ung tự sát trước mặt mọi người. Tin tức này một khi truyền ra, nhất định hắn sẽ mất đi dân tâm...."

 

Bọn họ lệnh Tống Ung thủ quan, quả nhiên là đánh chủ ý này.

 

Cho nên lúc trước Lan Dịch Hoan nghe được tin này, hắn mới muốn phái người đi báo với Lan Dịch Trăn, nói y ngàn vạn lần đừng quay về, nhưng Lan Dịch Trăn trở về quá nhanh, tin tức này hẳn là chưa được truyền đến.

 

Lan Dịch Hoan hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Mặc kệ trong thời gian này xảy ra chuyện gì thì cũng đã trở về... Lan Dịch Trăn hiện tại ở đâu?"

 

Thấy hắn như vậy, Hiến Vương đứng dậy đi tới vài bước, giọng điệu khó chịu hiếm thấy: "Đừng có bộ dáng vô tiền đồ như vậy được không? Hắn đã trở về, cho dù kế hoạch có thất bại, đối với tâm can bảo bối là ngươi thì nhiều lắm cũng chỉ là ở trên giường thao mấy cái mà thôi. Chúng ta mới thật sự là mũi tên đã khai cung liền không thể quay đầu, chẳng phải càng thêm nóng vội hơn ngươi sao?!"

 

Bát Hoàng tử: "???"

 

Bát Hoàng tử đứng một bên như một cọc gỗ rất lâu, đều bị mọi người coi như không khí, từng câu từng chữ bọn họ nói với nhau đập vào tai khiến Bát Hoàng tử cảm thấy mình sắp phát điên.

 

Bát Hoàng tử cảm thấy thật không thể tin được. Mình chỉ thay đổi ngoại hình mà thôi, nhưng tại sao lại đột nhiên cảm thấy cả thế giới đều đã khác đi rồi?

 

Họ đang nói về cái gì vậy?

 

Tại sao Hiến Vương và Tề Bật lại kết phường mưu hại phụ hoàng?

 

Tại sao Lan Dịch Hoan lại muốn giết Lan Dịch Trăn?

 

Tại sao Lan Dịch Trăn lại quay về giữa chừng?

 

Còn có ở trên giường, kia, kia cái gì, là có ý gì? Ai cùng ai?!!! Rốt cuộc ai cùng ai?!!!!!

 

Bát Hoàng tử rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngay từ đầu Lan Dịch Hoan đã bảo mình không được hỏi tại sao, nếu mà hỏi thì cho dù có hỏi đến sáng hôm sau cũng không thể nói hết được!

 

Mỗi lời nói ra đều là tiếng người, nhưng Bát Hoàng tử nghe được lại không dám tưởng tưởng, tưởng tượng liền cảm thấy quá đáng sợ.

 

Đang lúc Bát Hoàng tử cảm thấy mình sắp sụp đổ, Tề Bật đã trả lời câu hỏi của Lan Dịch Hoan: "Thái tử Điện hạ đã vào kinh thành, ước chừng là đi về phía hoàng cung."

 

Lan Dịch Hoan: "Cho nên ngươi dùng danh nghĩa phụ hoàng lấy cớ vội vã tìm ta tới, là muốn ta ra ngoài thuyết phục hắn đầu hàng?"

 

Tề Bật: "Ngươi vẫn luôn là người thông minh, Thái tử cũng rất thích ngươi, cữu cữu tin rằng không ai thích hợp làm chuyện này hơn ngươi. Một khi thành công, ngươi sẽ dễ dàng có được thứ mình muốn."

 

Lan Dịch Hoan nghe ông nói vậy thì không nhịn được cười.

 

"Thứ ta mong muốn? Ta đã sống đến ngày hôm nay, thân hữu ly tán, anh em bất hoà, mọi thứ đều rơi vào hỗn loạn. Ta còn muốn thứ gì nữa chứ? Ngay cả bản thân ta cũng không rõ, cữu cữu vậy mà biết sao?"

 

Tề Bật chậm rãi cười nói: "Ngươi không cần nói ra những lời tức giận đó, ta biết mấy năm nay ngươi chịu nhiều uỷ khuất. Mẫu phi ngươi không quan tâm ngươi, còn nhỏ như vậy đã phải ăn nhờ ở đậu; rõ ràng là tài hoa thông minh không thua người nào, nhưng lại phải nhẫn nhục cầu sinh dưới tay Thái tử. Ngươi chưa từng có cơ hội chân chính chứng minh tài năng của mình, chẳng lẽ một nam nhi tốt phải lãng phí cuộc đời mình như vậy sao?"

 

Ông vừa nói vừa chậm rãi cầm lấy một bình thuốc. Lan Dịch Hoan nhìn chằm chằm động tác của Tề Bật, không biết ông muốn làm gì.

 

Nhưng Tề Bật lại đi đến trước mặt Chính Bình Đế và nhẹ nhàng lắc lắc bình thuốc trước mũi hoàng đế.

 

Không lâu sau, Chính Bình Đế thực sự mở mắt.

 

Tề Bật giữ chặt tay Lan Dịch Hoan, kéo hắn đến bên giường, sau đó nói: "Bệ hạ, trước khi ngài hôn mê không phải vẫn luôn nói muốn Thất Điện hạ tới thăm ngài sao? Bây giờ hắn đã đến rồi, bệ hạ, nếu có lời gì muốn nói thì cứ nói với Thất Điện hạ."

 

Chính Bình Đế quay lại nhìn Lan Dịch Hoan.

 

Ngay khi ông mở mắt, trong lòng Bát Hoàng tử cảm thấy vô cùng kích động.

 

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều nằm ngoài sức tưởng tượng khiến Bát Hoàng tử cảm thấy hoảng hốt khiếp sợ, lại bất an sợ hãi.

 

Những lời mà những người này nói đâu là thật đâu là giả, ai thiện ai ác, tất cả đều làm người không nhìn rõ.

 

Vì vậy, khi thấy phụ thân tỉnh lại, Bát Hoàng tử như muốn xông đến, kể cho phụ hoàng nghe toàn bộ âm mưu của họ, ghé xuống giường xin Chính Bình Đế chủ trì công đạo.

 

Nhưng Bát Hoàng tử đã không làm như vậy.

 

Không chỉ vì Bát Hoàng tử biết rằng ngay cả Chính Bình Đế vào lúc này cũng đang ở trong tình thế lực bất tòng tâm, mà còn vì dường như có một giọng nói ở dưới đáy lòng luôn nói với Bát Hoàng tử, Thất ca... không phải là loại người sẽ làm hại huynh đệ của mình, mưu quyền soái vị.

 

Từ lúc kiên trì muốn ở lại và cùng Lan Dịch Hoan đến đây, Bát Hoàng tử đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì cứ kiên trì đến cùng đi.

 

Về việc hắn ở trên giường cùng ai gì gì đó, nhất định cũng là giả!

 

Khi Lan Dịch Hoan bị kéo đến giường, hắn quay đầu liếc nhìn Bát Hoàng tử một cái rồi kiên định gật đầu, tỏ ý không có chuyện gì.

 

Lúc này Chính Bình Đế đã nắm lấy tay Lan Dịch Hoan, thấp giọng nói: "Hoan Nhi, con đã tới rồi..."

 

Giọng nói run rẩy, giống như một lão già thực sự.

 

Lan Dịch Hoan đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, thấp giọng đáp: "Phụ hoàng."

 

Chính Bình Đế nhìn hắn một hồi, sau đó ông như đột nhiên sống lại, nắm lấy tay hắn nói: "Tốt, tốt, tốt."

 

Ông nói: "Con trai ta là rồng phượng giữa muôn người, lan đình phương thảo*, xứng đáng ngồi trên đại vị!"

 

*Lan đình phương thảo: cỏ thơm trong vườn lan.

 

Nói xong, Lan Dịch Hoan cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào tay mình, cúi đầu nhìn thì thấy đúng là thánh chỉ quen thuộc có tên hắn kia.

 

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Chính Bình Đế đang nhìn hắn, vẻ mặt dường như mang theo tràn đầy mong đợi vô hạn giống như kiếp trước: "Con nhất định phải làm thật tốt. Ta tin con có thể làm tốt..."

 

Mặc dù bị Tề Bật đánh thức nhưng ông vẫn rất suy yếu, nói xong hai câu này thì lại mơ màng rơi vào hôn mê.

 

Lan Dịch Hoan cầm thánh chỉ trong tay, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.

 

Đối với hắn, lý do vì sao Chính Bình Đế lại truyền ngôi cho hắn trong cả hai đời thực sự là một câu đố nan giải.

 

Ngay lập tức, hai tay hắn trống rỗng, chiếu chỉ đã bị Tề Bật lấy mất.

 

Tề Bật rất hài lòng với phản ứng sửng sốt của Lan Dịch Hoan lúc này, ông không tin có người nào có thể không động lòng trước sự cám dỗ như vậy.

 

"Chỉ cần loại bỏ được Lan Dịch Trăn đang cản đường, vị trí đó sẽ thuộc về ngươi."

 

Tề Bật mỉm cười nói: "Xin mời, cháu ngoại."

 

Lan Dịch Hoan liếc nhìn Bát Hoàng tử, Tề Bật nói: "Ta sợ Thái tử Điện hạ nhìn thấy ái nhân của ngươi, trong lúc xúc động nhất thời sẽ khiến hắn bị thương, khiến ngươi khổ sở. Vẫn nên giữ người này ở lại đây đi, ta giúp người trông chừng."

 

Lan Dịch Hoan biết ông muốn giữ Bát Hoàng tử ở lại làm con tin, sau một thoáng do dự, Bát Hoàng tử nói với Lan Dịch Hoan: "Ta không sao đâu, ta ở đây chờ ngươi trở về."

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn khi thấy Bát Hoàng tử có thể nói ra lời hiểu chuyện như vậy. Hắn liếc mắt nhìn Bát Hoàng tử, Bát Hoàng tử lại nói: "Ta nhớ rõ mọi lời ngươi nói với ta."

 

Lan Dịch Hoan gật đầu rồi quay người rời đi.

 

Gió bên ngoài thổi ngày một mạnh hơn, khiến mọi người cảm thấy lạnh thấu xương ngay khi vừa ra ngoài.

 

Sự việc đã phát triển đến mức này, Tề Bật chắc chắn không biết nhiều về kế hoạch của Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan, hành động hiện tại của Tề Bật cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

 

Cả hai bên đều có lợi thế trong tay. Trong trò đánh cờ, ai đi nước cờ kém hơn thì sẽ chết không có chỗ chôn.

 

Tề Bật hiển nhiên không hoàn toàn tin tưởng Lan Dịch Hoan, để Bát Hoàng tử làm con tin còn chưa đủ, ông còn phái hai đội thị vệ đi theo Lan Dịch Hoan, nói là "giúp hắn bắt Thái tử", nhưng mục đích thật sự là giám sát hành động tiếp theo của Lan Dịch Hoan, phòng ngừa hắn lợi dụng cơ hội này để giở trò.

 

Lan Dịch Hoan có ám vệ Lang độc trong tay, hơn nữa lại thông minh lanh lợi, thật ra muốn tự mình chạy trốn cũng không khó, khó khăn ở chỗ làm sao phá vỡ tình thế trước mắt, tìm ra con đường thích hợp.

 

Dựa theo hiểu biết của hắn về Lan Dịch Trăn, hắn tin tưởng rằng tuy Nhị ca đột nhiên trở về, nhưng không có khả năng hoàn toàn không có sắp xếp gì. Tề Bật đã tốn nhiều công sức như vậy để bôi ô danh lên Lan Dịch Trăn, hiển nhiên là không có ý định tự mình gi3t chết y.

 

Cho nên, rốt cuộc mình có nên bắt Lan Dịch Trăn về không?

 

Nếu bắt thì Tề Bật sẽ bớt đi một phần cố kỵ. Nếu không bắt, đối phương không đạt được mục đích, chắc chắn sẽ giở trò khác.

 

Lan Dịch Hoan vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài dưới sự trông coi của binh sĩ Tề Bật an bài. Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến: "Bổn cung nói muốn gặp Tề Bật. Hắn là Đại ca của ta, vì sao ta không thể gặp?"

 

Bước chân của Lan Dịch Hoan đột nhiên dừng lại, sau đó hắn ngửi thấy mùi huân hương thoang thoảng.

 

——Là Tề Quý phi đang đi về phía này.

 

Hiển nhiên Tề Quý phi không ngờ sẽ gặp Lan Dịch Hoan ở đây, bà sửng sốt một lát.

 

Thần sắc kiêu căng uy nghiêm thường ngày của bà đông cứng trên khuôn mặt theo một cách hơi buồn cười. Bà chỉ yên lặng nhìn Lan Dịch Hoan, quên hết mọi thứ khác, cho đến khi sự trìu mến và thống khổ dần hiện ra trong mắt bà.

 

Đây là lần đầu tiên bọn họ chân chính gặp mặt nhau kể từ khi biết được quan hệ thật sự của hai người.

 

Độ tuổi này của Lan Dịch Hoan, chính là một ngày một dạng, lúc này hình như lại trưởng thành thêm một chút, phần nẩy nở mềm mại trẻ con trên má cũng không còn, thân hình cao gầy, uy nghiêm trang nhã.

 

Một lát sau, Tề Quý phi cảm giác được lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Có lẽ là vì trong mắt có nước mắt, ánh mặt trời cũng đột nhiên trở nên chói mắt nóng rực, ánh sáng kia như muôn vàn mũi nhọn sắc bén xuyên thấu thân thể, xuyên thấu tâm can.

 

Cảm giác tội lỗi và đau lòng xâm chiếm bà, đôi môi bà run rẩy, vừa vô thố vừa tham lam mà nhìn Lan Dịch Hoan.

 

Thật vất vả mới có thể đem mơ hồ trong mắt chớp đi, cúi đầu lại nhìn thấy trên ống tay áo trắng như ánh trăng của Lan Dịch Hoan có dính chút máu.

 

"Con bị thương?"

 

Tề Quý phi cả kinh, vội hỏi: "Ai làm con bị thương? Có nghiêm trọng không?"

 

Lan Dịch Hoan cũng đang nhìn Tề Quý phi.

 

Qua nhiều năm, hắn đã trưởng thành, còn Tề Quý phi thì rõ ràng đã già đi.

 

Có lẽ vì nhiều chuyện không được như ý nên kiếp này Tề Quý cũng không giống như Thái hậu khí thế bức người như kiếp trước. Dưới ánh nắng chói chang, nếp nhăn ở khóe mắt và đuôi lông mày của bà hiện rõ mồn một.

 

Khi ấy, Lan Dịch Hoan nỗ lực để trở thành hoàng để, cũng để mẫu thân của mình trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, lúc ban chiếu thư sắc phong, trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo.

 

Bởi vì hắn đã mang lại vinh quang và hạnh phúc cho thân nhân của mình. Khi đó hắn cho rằng mình cuối cùng cũng có thể nhận được tình yêu của đối phương.

 

Lúc này, đứng ở đây, hắn nhìn như thân rơi vào khốn cùng, rồi lại giống như mọi điều đều mỹ mãn, mọi thứ kiếp trước hắn nỗ lực muốn đạt được giờ đây đã tự động được trao đến tay.

 

Vị trí chí cao vô thượng, tình thương của mẹ hằng mong mỏi, ái nhân luôn đồng hành dù sinh hay tử....

 

Lúc muốn thì không chiếm được, lúc đã buông bỏ được thì tất cả đều ập đến. Những khúc quanh của vận mệnh đúng là vô cùng vi diệu và buồn cười.

 

Cuối cùng, Lan Dịch Hoan lùi về sau một bước, bình tĩnh nói: "Không sao cả."

 

Nói xong thì hắn định rời đi, nhưng Tề Quý phi đã nhận ra có càng nhiều điều không đúng.

 

Không chỉ có máu trên người Lan Dịch Hoan, mà tư thái của những người đi theo hắn thoạt nhìn cũng không giống hạ nhân.

 

Tề Quý phi biết Tề Bật đang ở trong đan phòng của Chính Bình Đế nên mới nói muốn đến gặp ông, nhưng Lan Dịch Hoan vừa mới từ trong đó đi ra...

 

Tề Bật lại muốn làm gì?

 

Tề Quý phi vội vàng chắn trước mặt Lan Dịch Hoan, hỏi binh sĩ đó: "Các ngươi định đưa thằng bé đi đâu?"

 

Lan Dịch Hoan kinh ngạc nhìn Tề Quý phi, hắn chưa từng nghe mẫu thân dùng giọng điệu bảo hộ mình để nói chuyện với người khác như vậy.

 

Những người sau lưng Lan Dịch Hoan cũng ngơ ngác nhìn nhau. Trong số đó có người là gia nô của Tề gia, cũng không biết chuyện huynh muội Tề gia có bất hòa, do dự một lát vẫn cung kính đáp lời Tề Quý phi: "Thái tử mưu phản, thỉnh Thất Điện hạ đến dẹp loạn."

 

Lan Dịch Hoan khẽ nhíu mày nói: "Ngươi không cần xen vào."

 

Sau khi nói xong, hắn hạ lệnh: "Chuyện bên Thái tử khẩn cấp, đi nhanh đi."

 

Thấy Lan Dịch Hoan sải bước đi nhanh về phía trước, đám người của Tề Bật vội vã đuổi theo. Phía sau, Tề Quý phi cũng chầm chậm chạy theo, lần nữa kéo một binh sĩ trong đám người lại.

 

Từ lúc vào cung, từ thiếu nữ biến thành phụ nhân, bà đã không còn chạy như vậy nữa.

 

Bà không chút do dự hỏi người mình kéo lại: "Triệu Hoè, chuyện này là thật sao?"

 

Triệu Hoè trước khi thành thân đã từng là hộ vệ của Tề Quý phi, do dự một lát rồi nói: "Nương nương, Tề đại nhân chỉ muốn Thất Điện hạ đi khuyên can Thái tử, bởi vì ngài ấy và Thất Điện hạ có quan hệ rất tốt, này thì có gì nguy hiểm đâu? Chiến sự khẩn cấp, xin ngài đừng trì hoãn."

 

Nói xong, Triệu Hoè bình tĩnh gật đầu, đảm bảo với Tề Quý phi rằng Lan Dịch Hoan sẽ không có chuyện gì trong chuyến đi này.

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan cũng không ngoảnh lại nhìn, đã bước đi xa.

 

Tề Quý phi dừng lại, cuối cùng buông Triệu Hoè ra, nhẹ giọng nói: "Đi đi."

 

Mùi hương thoang thoảng trên người bà lặng lẽ tan biến theo gió, giống như nỗi u buồn tiêu tán theo thời gian.

 

Khi con người cảm thấy tội lỗi và thống khổ, họ không khỏi nhớ lại những hạnh phúc đã qua. Những cung điện lầu các trước mắt vẫn đứng đó không thay đổi, Lan Dịch Hoan đã từng ở đây, vô số lần chạy về phía bà với nụ cười trên môi.

 

Nhưng những thứ đó, đã bị niêm phong ở một thế giới khác mãi mãi.

 

Thì ra niềm hạnh phúc có được lúc đó lại là một thứ xa xỉ đến vậy.

 

Tề Quý phi đứng đó cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Lan Dịch Hoan nữa mới quay người đi vào đan phòng.

 

*

 

Lan Dịch Hoan thật sự không có thời gian để trì hoãn ở trong cung. Lòng Lan Dịch Trăn có vướng bận, quả thực có thể nói thế như chẻ tre*, một đường trở về này vô cùng nhanh, Lan Dịch Hoan còn chưa ra khỏi cung mà y đã tới bên ngoài đạo cửa thành cuối cùng để vào kinh.

 

*thế như chẻ tre: Thế mạnh áo đảo, chiến thắng thần tốc, liên tiếp.

 

Ngay cả thủ quan cũng vừa nhận được tin tức, vội vàng buông bát cơm, đứng trên tường thành nhìn xuống cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Thái tử làm cho hoảng sợ.

 

Lan Dịch Trăn ghìm ngựa đứng ở dưới chân cửa thành, thị vệ bên cạnh y ngẩng đầu lên hô to: "Thái tử Điện hạ đến rồi, còn không mau mở cửa thành!"

 

Thủ quan không biết đã xảy ra chuyện gì, sao dám chậm trễ, vội vàng đáp vâng, chuẩn bị buông dây thừng giữ chặt cổng thành xuống.

 

Đúng lúc này, đột nhiên lại nghe có một giọng nói quát lớn: "Tuyệt đối không được!"

 

Nghe tiếng quát này, thủ quan nhìn xuống thì thấy đại học sĩ Hoắc Minh Kinh của Nội Các thường ngày không rời kinh vậy mà lúc này lại có mặt ở đây, vừa hô to vừa nhanh chân chạy lên tường thành.

 

Hoắc Minh Kinh đã ngoài sáu mươi, bình thường đi vào cung đều thở không ra hơi, nhưng lúc này, không ai biết động lực gì khiến lão có thể chạy lên tường thành cao như vậy, vừa chạy vừa hét lớn: "Tuyệt đối không được! Tuyệt đối không được!"

 

Phía sau lão là đám người Lễ Bộ Thượng thư Phạm An cùng Thái phó của Thái tử Hàn Lai Anh, cả nhóm đều là lão thần tuổi tác không nhỏ, chạy như muốn tắt hơi.

 

Khi lên đến đỉnh tường thành, Hoắc Minh Kinh bất chấp tất cả, hét lớn: "Nếu không có lệnh của ta, ai cũng không được di chuyển!" Sau đó, lão đứng trên mép tường thành và nhìn xuống.

 

Nhìn thấy quả nhiên là Lan Dịch Trăn đang ngồi trên lưng ngựa dưới chân tường thành, còn có binh lính đi theo, Hoắc Minh Kinh không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, lớn tiếng nói: "Thần tham kiến Thái tử Điện hạ!"

 

Lan Dịch Trăn khẽ gật đầu.

 

Thị vệ bên người y chất vấn: "Ngài đối với Thái tử có lễ, vì sao lại ngăn không cho Điện hạ vào thành?!"

 

Hoắc Minh Kinh nói: "Điện hạ thứ tội. Xin hỏi vì sao Điện hạ không đến Thái Sơn mà lại trở về?"

 

Lan Dịch Trăn suốt thời gian đó không nói một lời, đều là bọn thị vệ thay y trả lời: "Thanh quân trắc*, trừ gian thần!"

 

*Thanh quân trắc: thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh quân vương.

 

Hoắc Minh Kinh hỏi: "Nếu vậy thì tại sao Tống đại nhân lại tự sát?"

 

Thị vệ nói: "Trong đó có hiểu lầm, Thái tử Điện hạ cũng cảm thấy đau lòng. Hoắc học sĩ tin Tống đại nhân mà không tin Thái tử sao?"

 

Hoắc Minh Kinh: "Thần không dám. Nhưng lúc này Điện hạ đột nhiên dẫn quân trở về, trong đó có điểm kỳ lạ, thần không dám khẳng định điều gì. Cho nên thần cả gan yêu cầu Điện hạ một mình vào kinh, không có binh tướng, thần nhất định sẽ đích thân bảo hộ tính mạng của Điện hạ!"

 

Trong lúc nói chuyện, lão thấy ngày càng có nhiều đại thần đến nên ra hiệu cho họ: "Những đại nhân khác đều có thể làm chứng!"

 

Tề Bật đã đạt được mục đích.

 

Ông không cần phải đứng về phía đối lập với Lan Dịch Trăn để chống lại y, mà thông qua việc bức bách Lan Dịch Trăn về kinh cùng việc Tống Ung tự sát, còn tung tin đồn khắp kinh thành, thành công khơi dậy sự nghi ngờ của các đại thần đối với Lan Dịch Trăn.

 

Trong trường hợp này, bất kể Lan Dịch Trăn nói thế nào, mọi người không có thời gian xác minh đều sẽ bán tín bán nghi. Nếu muốn lấy được lòng tin của bọn họ, phải để quân đội ở ngoài thành, cũng mất đi lợi thế để cứu Lan Dịch Hoan, hoàn toàn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Trong khoảng lặng, mọi người đều nín thở ngưng thần theo dõi phản ứng của Lan Dịch Trăn.

 

Thị vệ còn muốn nói thêm, nhưng Lan Dịch Trăn đột nhiên giơ tay, cuối cùng nói: "Không cần."

 

Hầu như tất cả những người đang quan sát đều tập trung ánh mắt vào bàn tay của y.

 

Năm ngón tay thon dài hữu lực vung xuống, mang theo sát phạt quyết đoán thay đổi cục diện trong nháy mắt, Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ: "Phá vỡ cửa thành."

 

Y chưa từng là người lỗ m ãng. Trước khi trở về, y đã nghĩ đến tất cả những cái giá phải trả, bao gồm sự nghi ngờ, phản đối, chiến tranh... thậm chí là thân danh bại liệt, hai bàn tay trắng.

 

Nhưng bởi vì một đầu khác của cán cân là người kia, cho nên căn bản không cần lựa chọn.

 

Không biết tình hình bên Lan Dịch Hoan như thế nào, cũng không phải Lan Dịch Trăn không muốn liên lạc với hắn, mà là y một đường không ngủ không nghỉ chạy về, tốc độ còn nhanh hơn so với người đưa tin.

 

Lan Dịch Trăn khẽ nhắm mắt lại, tận lực đè nén sự lo lắng và sốt ruột trong lòng xuống, bổ sung thêm vài chữ: "Cố gắng đừng làm tổn thương bất kỳ ai."

 

Không ngờ ngay cả sau khi Hoắc Minh Kinh nói nhiều như vậy, Lan Dịch Trăn cũng không hề dao động, trực tiếp hạ lệnh công thành. Các đại thần trên đỉnh thành nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một câu——

 

Thái tử điên rồi!

 

Những người đến vào lúc này đều là trọng thần trong triều, có thể nói là ngày nào cũng giao thiệp với Lan Dịch Trăn, trong lòng bọn họ không có chút nào bất mãn với Lan Dịch Trăn, nhưng nếu xét theo lễ pháp, Thái tử, rốt cuộc còn chưa phải Hoàng thượng đâu!

 

Hôm nay sở dĩ bọn họ đến đây là vì nhận được mật thư do Chính Bình Đế tự tay viết. Đứng trước hai lựa chọn, trong lòng mọi người đều thấy khó xử.

 

Có người không khỏi quay sang Hàn Thái phó, cao giọng nói: "Thái phó, ngài mà lão sư của Thái tử, ngài khuyên ngài ấy một câu đi!"

 

Hàn Thái phó im lặng một lát rồi nói: "Nếu Thái tử muốn cướp ngôi, sao phải đợi đến ngày hôm nay?"

 

Lúc này, xung quanh cũng có người nói: "Thái tử Điện hạ không phải đã nói muốn thanh quân trắc sao? Nói không chừng ngài ấy vội vã như vậy là vì muốn trừ gian!"

 

Hai nhóm người không cùng ý kiến, xảy ra tranh cãi.

 

"Nhưng còn chiếu chỉ do Bệ hạ tự tay viết thì sao?"

 

"Gian thần kia là ai, Thái tử vì sao lại chậm chạp không nói rõ?"

 

"Cho dù Thái tử có nói tên ra thì cũng chỉ là lời nói suông, làm sao mọi người có thể tin được?"

 

"Oanh——"

 

Trong lúc hai nhóm đang cãi vã, một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành bị phá vỡ!

 

Quân của Lan Dịch Trăn tràn vào thành, thủ vệ kinh thành như lâm vào đại địch, khẩn trương tới cực điểm.

 

"Lộc cộc! Lộc cộc!"

 

Lúc này, một đầu khác của đường lớn truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa truyền đến, càng ngày càng gần.

 

Lan Dịch Trăn đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, mọi người cũng không nói chuyện nữa, nhìn về phía người vừa tới.

 

Đội quân như thủy triều chia làm hai bên, chừa ra một đường cho thiếu niên cưỡi bạch mã chạy như bay đến.

 

Lúc nhìn quanh, dung tư tuyệt thế, kinh hồng chiếu ảnh, đúng là Lan Dịch Hoan.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Lan Dịch Hoan, trái tim như đặt trên mồi lửa nhiều ngày nay của Lan Dịch Trăn đột nhiên bình tĩnh lại.

 

Trong cơn sung sướng, đầu y cảm thấy hơi choáng váng, mọi mệt mỏi của mấy ngày qua đột nhiên ập đến, khiến y thiếu chút nữa ngã khỏi lưng ngựa.

 

"Đệ......"

 

Lan Dịch Trăn không thể tỏ ra lạnh lùng nổi, run giọng nói: "Đệ đến rồi."

 

Lan Dịch Hoan xoay cổ tay, dừng ngựa trước mặt Lan Dịch Trăn, yên lặng nhìn huynh trưởng.

 

Hai người họ đối mặt với nhau ở khoảng cách gần trong gang tấc.

 

Thần tử, binh lính, các bá tánh chung quanh cũng vì một màn này mà không khỏi nín thở, không biết đôi huynh đệ đã từng thân cận sẽ đối đãi với nhau như thế nào.

 

Một trận ác chiến, giống như chạm vào là nổ ngay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi