AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên nói: "Nhị ca."

 

Lan Dịch Trăn sửng sốt, tiến bước lên còn thành kính hơn cả lên nhận thánh chỉ, nói: "Phải, ta, ta ở đây."

 

Y thậm chí còn không nhận ra rằng vẻ mặt của mình lúc này tràn ngập khẩn cầu cùng hoảng sợ, không biết Lan Dịch Hoan sẽ nói gì với mình khi hắn mở miệng, hay liệu hắn có muốn cắt đứt quan hệ với y hay không.

 

Tim Lan Dịch Trăn đập loạn xạ, nhưng Lan Dịch Hoan chỉ bình tĩnh nói: "Đừng chấp nhất với Bát đệ, tính tình của hắn là như vậy."

 

Lan Dịch Trăn lập tức nói: "Được."

 

Lúc này dù Lan Dịch Hoan có muốn y chết đi để tạ tội, chỉ sợ y cũng sẽ trả lời như vậy.

 

Bát Hoàng tử lại không thích nghe, đột nhiên quay người lại, tức giận nói: "Này."

 

Rõ ràng là mình đến đây để giúp đỡ, sao lại bị nói như kẻ không biết gì hết vậy!

 

Lan Dịch Hoan ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn Bát Hoàng tử, nói: "Cảm ơn ngươi."

 

Bát Hoàng tử hơi nghẹn lại, không nói được tiếp lời vừa nói, lắp bắp: "Không, không cần cảm ơn."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Nhưng ngươi hiểu lầm rồi, Nhị ca không có đánh ta, hai chúng ta vì một chút chuyện nên mới xảy ra tranh chấp, ta có đẩy hắn mấy cái nên không đứng vững thôi. Ghế cũng là do ta đá ngã."

 

Nói xong, hắn mặc kệ Bát Hoàng tử có tin hay không, trực tiếp xuống giường: "Đi thôi."

 

Bát Hoàng tử nói: "Đi?"

 

Lan Dịch Hoan: "Nếu ngươi đến Đông Cung có việc gì thì cứ ở lại, ta đi trước."

 

Trong khi nói, hắn thậm chí còn không quên hành lễ chào Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giữ người lại.

 

Bát Hoàng tử chưa muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Lan Dịch Hoan quay người lại thì cũng lẩm ba lẩm bẩm đi theo.

 

"Tiểu Thất."

 

Hai người đi đến cửa, Lan Dịch Hoan nghe thấy Lan Dịch Trăn từ phía sau gọi tên mình.

 

Giọng nói run rẩy mang theo một tia thương tâm, cùng với nỗi sợ mất đi vô cùng rõ ràng, đến mức Bát Hoàng tử không khỏi kinh ngạc dừng bước.

 

Lan Dịch Hoan quay người lại.

 

Lan Dịch Trăn hoàn toàn không quan tâm đ ến Bát Hoàng tử ở trước mặt, cũng không màng đến tôn nghiêm thể diện của Thái tử, trong mắt y chỉ có Lan Dịch Hoan.

 

"Tiểu Thất, tất cả đều là lỗi của ta, ta xin lỗi. Nhưng ta là thật lòng."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Tất cả những lời ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng! Ta tuyệt đối không có ý không tôn trọng đệ. Đệ hiểu chứ? Vì đệ, dù có chết ta vẫn——"

 

"Nhị ca, huynh yên tâm, ta sẽ không bao giờ tức giận với huynh."

 

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay ta sẽ quên, huynh cũng nên quên đi."

 

Nói xong, hắn không còn dừng bước, đi nhanh ra ngoài.

 

Bát Hoàng tử vội vàng đuổi theo.

 

Bát Hoàng tử chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy, đi theo phía sau Lan Dịch Hoan, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết phải nói gì.

 

Không phải Bát Hoàng tử không biết mình độc miệng, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải sửa, dù sao mình nói chuyện không dễ nghe thì cũng là người khác thấy khó chịu, mà cũng chẳng ai làm được gì mình.

 

Lúc này Bát Hoàng tử mới nhận ra chỗ hỏng, muốn nói chút gì đó cũng không nói được, chỉ sợ không cẩn thận khiến Lan Dịch Hoan tức giận, nên đành lặng lẽ đánh giá sườn mặt của Lan Dịch Hoan.

 

Bát Hoàng tử nhớ tới có lần nghe được cung nhân nghị luận sau lưng, nói rằng Thất ca là người có vẻ ngoài đẹp nhất trong toàn bộ Hoàng thất, lúc đó Bát Hoàng tử chỉ khịt mũi coi thường.

 

Không phải không tán đồng, mà là cảm thấy điều này chẳng quan trọng.

 

Những tiểu cung nữ này thì biết cái gì? Nam nhân không xem ở diện mạo, mà phải xem ở công lao, bản lĩnh, có thể đánh với ai!

 

Tuy vậy... mỗi lần nhìn thấy Lan Dịch Hoan, Bát Hoàng tử lại không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

 

Chủ yếu là dù gặp phải bất cứ chuyện gì, trên mặt Lan Dịch Hoan đều nở nụ cười dịu dàng. Mỗi khi nhìn thấy, người ta sẽ cảm thấy trong lòng rất thoải mái và bình yên, nên Bát Hoàng tử mới thích nhìn hắn.

 

Nhưng hôm nay Lan Dịch Hoan lại không cười.

 

Từ đầu trên mặt hắn có chút ửng hồng, mà đến tận bây giờ vẫn chưa giảm bớt, như nữ tử nhẹ nhàng thoa phấn lên mặt, làn da sáng như ngọc, thần sắc lãnh đạm mà ngơ ngác.

 

Vầng sáng chiếu vào đáy mắt hắn, như có một dòng nước từ trong chảy ra, rồi lại bị hàng mi dài cong vút chặn lại, sóng ngang long lanh lộ ra, không phân biệt được là ánh mắt hay lệ quang.

 

Có thể nói đây là vẻ đẹp hiếm thấy, mà trang phục hôm nay của Lan Dịch Hoan không thể coi tinh xảo, một chút lộn xộn rối loạn kia lại không hề làm tổn hại đến vẻ đẹp này, mà còn tăng thêm chút gì đó như một nụ hoa nửa mở chờ người đến hái bên ngoài sự hiên ngang của thiếu niên.

 

Bát Hoàng tử nhìn đến ngây ngẩn cả người, hầu kết giật giật, không biết tại sao tim của mình lại đập nhanh như vậy.

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên dừng lại.

 

Bát Hoàng tử theo quán tính tiến lên trước hai bước sau đó mới phục hồi tinh thần, khẩn trương nói: "Sao, sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi nên rẽ sang rồi đó."

 

Lúc này Bát Hoàng tử mới nhận ra hai người đã đến chỗ ngã ba tách biệt hai cung điện của hai người.

 

Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói: "Trở về chỗ của ngươi đi, đi theo ta làm cái gì? Ta không sao hết."

 

——"Ai đi theo ngươi, ta chỉ tiện đường thôi!"

 

Bát Hoàng tử thiếu chút nữa buột miệng nói ra câu này, nhưng khi nó đến cổ họng lại nuốt xuống, ấp úng nói: "Đến cửa cung điện của ngươi rồi ta sẽ đi, ta cũng không có vào, cũng không, không làm phiền ngươi, sao lại không cho ta đi theo?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Sao ngươi lại tới đây vào lúc này? Vừa rồi ngươi tới Đông Cung làm gì?"

 

Bát Hoàng tử đang định trả lời Lan Dịch Hoan, nhưng vào lúc này lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói quay cuồng trong đầu mình——

 

"Sao hiện tại ngươi mới đến? Quá chậm!"

 

Bát Hoàng tử hoảng sợ nghĩ, ta đến chậm sao? Ta đã bỏ lỡ điều gì à? Rõ ràng là... vừa nghe những người đó nghị luận, ta đã bất chấp tất cả để ngay lập tức chạy tới rồi mà!

 

Giọng nói đó vẫn còn vang lên: "Hắn bảo ngươi quay về ngay, tại sao ngươi lại một hai phải trì hoãn trên đường đi? Rõ ràng hắn đang đợi ngươi! Bây giờ đã muộn rồi!"

 

——Ngươi đến muộn!

 

Trong nháy mắt, thứ gì đó dường như nổ tung trong đầu Bát Hoàng tử, thế giới dần sụp đổ.

 

Tay Bát Hoàng tử ấn vào ngực.

 

Cảm nhận được một cỗ đau đớn xé rách ở bên trong.

 

Đây là cảm giác gì? Loại đau đớn này chính là đau lòng trong truyền thuyết sao? Vì sao mình lại có cảm giác này?

 

Lan Dịch Hoan đỡ lấy Bát Hoàng tử, hỏi: "Sao vậy?"

 

Bát Hoàng tử nắm lấy cánh tay của hắn, chỉ ép ra được năm chữ: "Ta sợ ngươi chờ ta."

 

Lan Dịch Hoan không hiểu ý của Bát Hoàng tử, có chút khó hiểu nói: "Ta không có chờ ngươi, trước đó chúng ta cũng đâu có hẹn."

 

Bát Hoàng tử ngơ ngác, lẩm bẩm: "Thật sao?"

 

Lan Dịch Hoan không có tâm trạng để nhiều lời, thực tế sau khi nghe Lan Dịch Trăn nói những lời đó, bản thân Lan Dịch Hoan cảm thấy mình như đang mộng du, khi thấy Bát Hoàng tử không có việc thì quay người đi về phía cung điện của mình.

 

Bát Hoàng tử còn có chút choáng váng, nhưng hai chân lại tự động theo sau, không cách nào rời đi, chờ đến Lan Dịch Hoan đi tới cửa tẩm cung, nhìn thấy người đã vào cửa thì mới tâm sự nặng nề rời đi.

 

Tại sao nhìn thấy Thất ca, đôi khi mình lại cảm thấy hoảng hốt, đôi khi lại thấy đau lòng?

 

Khi Lan Dịch Hoan để ý đến mình thì bản thân sẽ không phản ứng hoặc có khi là tức giận. Nhưng khi Lan Dịch Hoan phớt lờ thì lại liều mạng muốn tiến gần, cho dù đối phương chỉ nói với mình vài câu thôi cũng được.

 

Luôn muốn ngăn cản Lan Dịch Hoan cùng Thái tử thân thiết, nhưng hôm nay bọn họ không tốt, Bát Hoàng tử lại cảm thấy trong lòng mình không vui chút nào.

 

Trên thực tế, ngay cả bản thân Bát Hoàng tử muốn cái gì, chính Bát Hoàng tử cũng không rõ.

 

"Lão Bát!"

 

Đúng lúc này, có người gọi Bát Hoàng tử lại.

 

Bát Hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là Hiến Vương.

 

Hiến Vương là đường đệ của Hoàng đế cũng là thúc phụ của Bát Hoàng tử, nhưng Bát Hoàng tử cùng đối phương không thân quen gì nhiều, bởi vì nếu bàn đến thì mẫu thân của Hiến Vương và Tề lão phu nhân là tỷ muội ruột thịt, ông có thể được xem như biểu ca của Tề Bật và Tề Quý phi, không phải người bên phía Bát Hoàng tử.

 

Bát Hoàng tử nói: "Gặp qua Hoàng thúc"

 

"Không cần đa lễ." Hiến Vương vỗ vai Bát Hoàng tử, cười nói: "Đã lâu không gặp, lại cao thêm rồi."

 

Bát Hoàng tử miễn cưỡng nở nụ cười, Hiến Vương lại đột nhiên hỏi: "Thất ca của con không sao chứ?"

 

Bát Hoàng tử giật mình, đang định theo bản năng trả lời "Không sao đâu", nhưng cuộc sống không bình ổn trong cung đình khiến hồi chuông cảnh giác trong Bát Hoàng tử vang lên, vì vậy đột ngột nuốt những lời này trở về, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

 

Hiến Vương nói: "Nghe nói hắn cùng Thái tử xảy ra mâu thuẫn, hình như còn bị đánh, ta chỉ muốn đi qua hỏi thăm. Không phải con đi khuyên can sao?"

 

Bát Hoàng tử cười nói: "Chuyện gì vậy chứ! Thúc phụ, bình thường Thái tử Điện hạ đối với Lão Thất tốt như vậy, sao lại vô cớ đánh hắn được? Có lẽ ngài nghe tên nô tài nào khua môi múa mép nói bậy rồi cũng nên! Ta vừa mới nhìn thấy hắn, hắn bị trúng mưa nên nhiễm phong hàn, lúc này đã trở về nghỉ ngơi rồi."

 

Ngữ khí của Bát Hoàng tử rất tự nhiên, Hiến Vương nhìn Bát hoàng tử một lát, sau đó cũng cười nói: "Vậy thì tốt, Thái tử cũng không giống người dễ xúc động như vậy."

 

Bát Hoàng tử ngáp một cái rồi nói: "Hắn là loại người nào cũng chả quan trọng, không phải đánh ta là được. Hoàng thúc, ta mệt rồi, ta về trước nhé?"

 

Hiến Vương gật đầu, Bát Hoàng tử chắp tay rời đi, Hiến Vương trầm tư nhìn bóng lưng đối phương một lát, sau đó lắc đầu xoay người rời đi.

 

*

 

Lan Dịch Hoan không biết chuyện xảy ra cách cổng cung điện của mình không xa.

 

Sau khi trở về, hắn đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, dặn mọi người ai đến cũng coi như không thấy, còn hắn một mình nằm trên giường.

 

Xung quanh yên tĩnh.

 

Lúc này Lan Dịch Hoan mới hiểu tại sao mỗi lần Nhị ca không vui lại thích nhốt mình trong phòng, nằm im trên giường.

 

Vì trong lòng khó chịu nên không thể nói hay làm gì được nữa.

 

Cho nên, kỳ thực mỗi lần hắn làm ra vẻ nũng nịu vui đùa với Nhị ca để an ủi y, trong lòng Nhị ca đều thấy thống khổ sao?

 

Không, đừng nghĩ về nó nữa! Đây chỉ là những suy đoán mà thôi.

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ đó, nhưng giống như bị băng tuyết che đậy một thời gian, cảnh mơ kia lại hiện lên ngày càng rõ ràng trong đầu, cho đến khi hắn hoàn toàn nhớ lại.

 

Đó là sau khi hắn lên ngôi ở kiếp trước.

 

Lan Dịch Trăn nói ra tình cảm của mình cho hắn biết lúc hắn đang say khướt, đôi tay y du tẩu triền miên trên cơ thể hắn, như thể đang vuốt v3 kho báu mà y hằng mơ ước.

 

Cảnh mơ luôn rách nát mờ ảo, Lan Dịch Hoan không biết chính xác đối phương đã làm gì, sau cơn đau dữ dội, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó to lớn chen đầy trong cơ thể mình, giống như sau đó sẽ trực tiếp bị đâm thủng.

 

Cảm giác đó vô cùng khó chịu, hắn đau muốn mệnh, nhưng lại gắt gao ôm chặt lấy nam tử cường đại trên người mình, miễn cưỡng tiếp nhận đối phương tiến vào, hưởng thụ trận thống khoái triền miên khi bị chiếm hữu....

 

Đột nhiên, Lan Dịch Hoan ngồi dậy, mặt đỏ bừng lên, hơi thở dồn dập, một tay lấy gối đầu ra ném xuống đất.

 

Lan Dịch Hoan khẳng định chắc chắn rằng chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở kiếp trước, hắn cũng sẽ không say đến mức không nhớ được gì sau khi trải qua đêm xuân như vậy.

 

Lúc đó quả thật có người đã đến bên hắn, an ủi hắn khi hắn đang tràn đầy buồn khổ, nhưng sau khi an ủi xong lại đưa hắn về tẩm điện rồi rời đi.

 

Khi đó Lan Dịch Hoan không biết đó là Lan Dịch Trăn, nhưng bây giờ hắn đã biết.

 

Điều xảy ra tiếp theo là thử nghiệm do hệ thống đưa ra cho Lan Dịch Trăn. Đó là bài thử nghiệm xem Lan Dịch Trăn sẽ đối xử với hắn như thế nào sau khi không còn có quan hệ huyết thống.

 

Bây giờ, Lan Dịch Hoan cuối cùng đã biết câu trả lời.

 

Nhưng điều khiến hắn kinh sợ là, phản ứng của hắn trong giấc mơ đó đại biểu cái gì?

 

Vì sao dưới tình huống không biết thân phận của đối phương, đối với chuyện này hắn lại không thấy phản cảm chút nào.... Trước đó, rõ ràng hắn chưa từng động tâm gì với nam nhân hết.

 

Huống chi, đó chính là Nhị ca của hắn, người mà hắn từ nhỏ đã kính trọng, như huynh như cha, làm sao họ có thể, sao có thể....

 

Rốt cuộc là Lan Dịch Trăn điên hay là hắn điên rồi?

 

Lan Dịch Hoan thậm chí còn thử suy nghĩ thay thế Lan Dịch Trăn bằng Lan Dịch Hồng, kết quả tưởng tượng một chút hình ảnh Bát đệ hôn hắn, cởi xiêm y của hắn, lông tóc của hắn lập tức dựng đứng cả lên, không chút rối rắm ném cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.

 

Lan Dịch Hoan vùi mặt vào lòng bàn tay.

 

Cho đến hôm nay, hắn không thể không thừa nhận rằng, Nhị ca đối với hắn thật sự rất khác.

 

Quả thực không chỉ dừng ở người thân, huynh trưởng.

 

Thậm chí họ có thể cùng chung chăn gối, mái tóc đan xen.

 

Nhưng nếu biến thành ái nhân...

 

Ái nhân là như thế nào? Chính là cùng nhau làm những chuyện như vậy sao? Chính là trong quan hệ vốn có lại có thêm tình d*c vào trong sao?

 

Hắn không có kinh nghiệm, cũng không hiểu biết, hắn chỉ cảm thấy nó thật vớ vẩn, hoàn toàn khó có thể tiếp thu.

 

Nhưng Lan Dịch Trăn đau lòng như vậy.... Đến tột cùng thì hắn nên làm gì đây?

 

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một hồi, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

 

*

 

Ở Đông Cung, Lan Dịch Trăn lại một đêm không ngủ.

 

Nhìn thấy Lan Dịch Hoan và Bát Hoàng tử đi rồi, trong lòng Lan Dịch Trăn cảm thấy quay cuồng hỗn loạn xen lẫn nỗi sợ mất đi, theo bản năng muốn đuổi theo.

 

Y đã làm như vậy vào thời điểm đó.

 

Nhưng khi y đứng dậy đi ra cửa, người hầu vội vàng chạy tới hỏi Lan Dịch Trăn có nên ngăn Bát Hoàng tử lại hay không.

 

Họ không biết về trận mâu thuẫn giữa Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan, nhưng vừa rồi bọn họ có nhìn thấy Bát Hoàng tử xông vào Đông Cung.

 

Lan Dịch Trăn chậm rãi nói bốn chữ: "Hãy giao hắn cho..."

 

Lúc này, y lại không nói tiếp.

 

Thị vệ đợi một lát thì thấy y đột nhiên giơ tay ném đi chiếc bàn duy nhất còn đứng ở trước mặt.

 

Tiếng "Rầm rầm" vang lên, tất cả mọi thứ đều ngã trên mặt đất, khiến những người có mặt ở đây đờ người ra.

 

Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đi xuống."

 

Mọi người nhìn nhau, đang lúc cảm thấy không yên tâm thì Thái tử đột nhiên tức giận nói: "Cô nói cút, không nghe thấy sao?!"

 

Bọn thị vệ không dám nói thêm lời nào, vội vàng rút lui.

 

Sau khi đi ra ngoài, trong lòng vệ suất* Đông Cung không yên, không khỏi quay đầu lại nhìn.

 

*vệ suất: trưởng thị vệ

 

Qua kẽ hở của cánh cửa hé mở, vệ suất nhìn thấy Lan Dịch Trăn lảo đảo mấy bước đi đến bên giường, thế rồi đột nhiên quỳ xuống trước giường, tựa đầu vào đó, dáng vẻ thương tâm mệt mỏi cực điểm.

 

Vệ suất Đông Cung đã theo Lan Dịch Trăn nhiều năm, Thái tử trong ấn tượng luôn bình tĩnh cơ trí, bất kể trải qua chuyện thế nào cũng chưa từng thất thố như vậy, nhìn thấy lúc này y lại như vậy thì không khỏi kinh hãi.

 

Nếu như lúc này không phải đang ở trong cung, biết mọi chuyện đều bình ổn, thì vệ suất còn như tưởng rằng sắp có hoạ mất nước gì đó.

 

Vệ suất do dự một chút, cuối cùng cũng không dám nhìn nữa, lập tức đi ra ngoài.

 

Buổi tối sau khi xong hết việc, vệ suất lập tức đi đến chỗ Lan Dịch Hoan, kết quả chưa đi bao xa đã gặp thái giám quản sự ở bên kia cũng đang đi về phía này.

 

Vệ suất Đông Cung vội vàng nói: "Cao công công, sao ngài lại tới đây? Ta còn đang muốn tìm Thất Điện hạ đây."

 

Trên thực tế, cấp bậc của vệ suất cao hơn vị thái giám này rất nhiều, lại có xuất thân danh môn, nhưng mọi người ở Đông Cung đều rất khách khí nhã nhặn với người của Lan Dịch Hoan, đây cũng là điều cần phải tu dưỡng khi muốn làm thuộc hạ của Thái tử.

 

Cao công công nói: "Có chuyện gì vậy?"

 

Vệ suất Đông Cung thấp giọng nói: "Hôm nay, sau khi Thất Điện hạ rời đi, Thái tử Điện hạ vẫn luôn tự nhốt mình ở trong phòng, ai khuyên cũng không được, ngoại trừ Thất Điện hạ ra thì chỉ sợ ai cũng không dám vào nói chuyện với ngài ấy."

 

Cao công công nghe vậy không khỏi cười khổ, thấp giọng nói: "Bên bọn ta cũng vậy đây, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì hết, ài, còn nghĩ Thái tử sẽ lo liệu cho, bây giờ phải làm sao đây."

 

Mọi người đều biết, khi Thái tử Điện hạ không vui thì sẽ tìm đến Thất Điện hạ, nếu Thất điện hạ có chuyện gì thì nhất định sẽ nhanh chóng báo cho Thái tử trước tiên. Hai huynh đệ này nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ xảy ra loại tình huống này, chỉ buồn cho những hạ nhân chỉ biết thở dài.

 

Vì vậy, Lan Dịch Trăn vẫn cứ một mình ngốc lăng trong căn phòng hỗn độn kia.

 

Y ghé vào giường, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương còn sót lại của Lan Dịch Hoan ở trên đó.

 

Chỉ là, chỉ là, có phải từ nay về sau, Lan Dịch Hoan sẽ không bao giờ tới đây nữa?

 

Trong lòng y cảm thấy sợ hãi, đối mặt với thiên quân vạn mã y cũng không sợ hãi như vậy.

 

Đợi lâu như vậy, mong lâu như vậy, cuối cùng y cũng bước được đến bước này, nhưng biểu hiện lỗ m ãng nóng nảy như thế, kết quả.... Chân đạp vào hư không.

 

Lan Dịch Trăn không chỉ cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng mà còn cảm thấy đau lòng tự trách vì mình đã làm tổn thương Lan Dịch Hoan.

 

Bình thường khi Lan Dịch Hoan có chút không vui, y đều sẽ cảm thấy như có ai đó đang bóp chặt trái tim mình, huống lần này lại là do y gây ra.

 

Không biết hiện giờ Lan Dịch Hoan thế nào rồi? Loại sự tình được huynh trưởng bày tỏ tình cảm này, dù là ai đều sẽ cảm thấy rất khó chấp nhận.

 

Liệu hắn lại sẽ buồn bực không vui, tích tụ u uất như đời trước hay không....

 

Biết rõ hẳn sẽ không đến mức đó, nhưng cũng chính là vì quá để tâm. Nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn thấy không thể cứ ở đây vậy được, y cần phải đi xem Lan Dịch Hoan.

 

Y lập tức đi tìm Lan Dịch Hoan.

 

Khi tới nơi rồi, y mới nhận ra trời đã khuya.

 

Những tòa cung điện chồng lên nhau chìm trong màn đêm sâu thẳm, phía sau cửa sổ không có ánh sáng, Lan Dịch Hoan hẳn là đã nghỉ ngơi.

 

Nói không chừng vất vả lắm hắn mới ngủ được, Lan Dịch Trăn không muốn đi vào đánh thức Lan Dịch Hoan, nhưng cũng không muốn rời đi, nên đơn giản ngồi xuống bậc thềm đá trước cánh cửa chạm khắc kỳ lân, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

 

Đêm trùng trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu dài, tiếng kêu đó dường như muốn nói "Im lặng", Im lặng", Lan Dịch Trăn đắm chìm trong sự yên tĩnh này, mặc kệ suy nghĩ phiêu du phiêu đãng.

 

Y nghĩ, mình không nên xúc động như vậy, Lan Dịch Hoan mệt mỏi một chuyến trở về, còn chưa kịp ăn uống gì đã bị y lăn lộn chất vấn như vậy. Không biết sau khi về, hắn đã ăn tối chưa...

 

Nhưng mang theo tức giận ăn cơm thì sẽ rất dễ đau dạ dày.

 

Hiện tại có phải hắn đã nằm trên giường ngủ rồi không? Thậm chí Lan Dịch Trăn còn tưởng tượng được bộ dáng nằm ngủ của Lan Dịch Hoan sau chiếc màn lụa.

 

Trước khi Lan Dịch Hoan đến Đông Cung, Lan Dịch Trăn luôn cho rằng mình thích ngủ một mình, nhưng sau nhiều lần phát hiện có thêm một vật nhỏ luôn thích leo lên giường của y, thì y mới phát hiện không phải vậy.

 

Sau một ngày giải quyết chính sự, buổi tối mang theo đầy mệt mỏi trở về tẩm điện, nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của đứa trẻ đã sớm chờ ở đó, như thể mọi tịch mịch cùng vất vả đều biến mất.

 

Gắn bó làm bạn từ nhỏ đến lớn, nhưng từ đây về sau, nếu Lan Dịch Hoan không thể chấp nhận được y, họ sẽ không bao giờ có cơ hội hòa hợp như thế này nữa.

 

Hôm nay y thật sự quá nóng vội, cũng quá càn rỡ, tuy Lão Bát hỗn đản đáng ghét nhưng có một câu nói đúng, y không nên động thủ, sao y lại có thể khinh nhục đệ đệ mà mình yêu nhất như vậy?

 

Khi đó, Lan Dịch Hoan vẫn luôn run rẩy trong vòng tay y, thậm chí khi y kéo xiêm y của hắn ra, hắn vẫn nhìn y với ánh mắt bối rối. Tuy nhiên, y đã phá vỡ sự tin tưởng và ngây thơ trong ánh mắt của Lan Dịch Hoan, đúng là đáng chết.

 

Lan Dịch Trăn nghiêm cẩn phân tích tội lỗi của mình, đem bản thân quất roi đầm đìa máu tươi.

 

Y nóng lòng hy vọng tìm ra được chút gì đó có thể sửa chữa, giống như chỉ cần sửa tốt thì vẫn còn cơ hội.

 

Một nhóm thị vệ trực đêm đi ngang qua, chợt nhìn thấy một người đang ngồi ở đây thì không khỏi kinh hãi rút kiếm ra: "Ai?!"

 

Lan Dịch Trăn quay mặt sang một bên, không ai ngờ rằng Thái tử vậy mà lại ngồi trước cửa cung điện của Thất Điện hạ vào nửa đêm thế này, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

 

Lan Dịch Trăn ngăn họ lại: "Đừng nói nhiều, nên làm gì thì cứ làm đi."

 

Nhóm thị vệ không dám làm trái, nghe lời y rời đi.

 

Lan Dịch Trăn tiếp tục ngồi đó, chỉ khi ở rất gần rất gần Lan Dịch Hoan, giống như một vị thần giữ của bảo vệ kho báu, y mới không còn lo lắng mình sẽ mất đi người này.

 

Bất tri bất giác, trời đã sáng.

 

Lan Dịch Trăn vẫn chưa thấy đủ.

 

Những năm gần đây y làm việc cẩn trọng không chậm trễ gì, nhưng lần này y thậm chí còn không lâm triều, thật sự là vì nỗi lòng phiền loạn không biết làm sao, chỉ có ở gần Lan Dịch Hoan mới cảm thấy kiên định hơn một chút.

 

Nếu không khi vào triều, chỉ sợ tất cả văn võ trong triều sẽ nhìn thấy cây vạn tuế Thái tử hai mươi mấy năm chưa nở hoa, hiện tại lại mang bộ dáng tiều tuỵ vì tình.

 

Tuy nhiên, nhìn thấy bầu trời ngày càng sáng tỏ, người ra vào trong cung ngày càng nhiều, sau khi dọa chết khiếp vài nhóm thái giám và cung nữ, Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng ý thức được, y đường đường là một Thái tử, cứ luôn ngồi ở chỗ này thì hình như không thích hợp lắm.

 

Vì vậy Lan Dịch Trăn đứng dậy, phát hiện sau khi ngồi ở đây cả đêm, quần áo của mình đã ướt đẫm sương mù.

 

Lan Dịch Trăn vỗ nhẹ nước sương trên người, đang cân nhắc có nên lập tức rời đi hay không, chợt có hai tên thái giám đi tới phía sau y cách đó không xa, vừa đi vừa nói chuyện.

 

Một gã thái giám nói: "Ai da, sao đồ ăn sáng trên đ ĩa lại chưa được động đến chút nào, Thất Điện hạ không chịu ăn sao?"

 

"Đúng vậy, ta nên làm gì đây?"

 

Một thái giám khác lo lắng nói: "Tối hôm qua trở về tới giờ Điện hạ chưa ăn uống gì, vẫn cứ nằm trên giường, như vậy sẽ khiến thân thể bị thương."

 

Thái giám còn lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ bị bệnh rồi? Bằng không nhanh nhanh mời thái y đến xem đi!"

 

"Điện hạ không chịu, nói là không sao cả..."

 

Hai người đang phát sầu thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt, chặn đường bọn họ.

 

Hai vị thái giám đồng thời dừng lại, sau khi nhìn rõ người trước mặt thì đều giật mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

 

"Thái tử Điện hạ!"

 

"Nô tài tham kiến Thái tử Điện hạ!"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Đứng dậy."

 

Rốt cuộc, y vẫn không thể yên lòng, y đáng bị Lan Dịch Hoan đối xử như vậy, nhưng sao hắn lại có thể chà đạp cơ thể của mình như thế?

 

Y phải đến xem một chút!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi