AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

A Nhã Tư ôm Lan Dịch Hoan trước ngực, vốn là để dìu hắn nhưng bây giờ lại không muốn buông ra.

 

Ông cảm thấy Lan Dịch Hoan thật sự rất gầy, ôm thế này mà chỉ một tay đã vòng hết eo, thân hình thiếu niên cao lớn nhưng xương cốt trên người lại cộm cả lên, mấy ngày nay bôn ba trên đường nên thần sắc cũng có phần tiều tuỵ.

 

Trên mặt hắn thậm chí còn có hai vết máu do cành cây quệt trúng, khiến A Nhã Tư cảm thấy đau lòng không thôi.

 

Năm đó ông chết ở trên núi chùa Hộ Quốc, sau khi chết, linh hồn ông bị giam cầm trong núi, trở thành một u hồn khó có thể rời đi.

 

Đôi khi, từ đôi lời của mọi người, A Nhã Tư cũng có thể nghe được tin Lan Dịch Hoan dần lớn lên, nhưng ông lại không có cách nào để thấy hắn. Những gì mà ông biết cũng chỉ là một số việc nhỏ vụn vặt mà thôi.

 

Ông không biết Lan Dịch Hoan sống có hạnh phúc hay không, những người xung quanh có đối xử tốt với hắn hay không, bình thường hắn thích làm gì.

 

Tin tức cuối cùng ông nghe được lại là một tin tức khiến người ta khiếp sợ lại khó hiểu, đó là Lan Dịch Hoan đã chết.

 

Ông lo lắng, bối rối, lại bất lực. Ông muốn hoàn thành trách nhiệm của một người cha, bảo vệ nhi tử của mình thật tốt. Nhưng khi ông vươn tay ra thì lại chỉ có thể bắt lấy những cơn gió trống rỗng trên mảnh đồng hoang.

 

Ông thật sự vô cùng nhớ đứa trẻ này.

 

Trong chốc lát, trong mắt ông đã có vài giọt nước mắt, khiến giọng nói của A Nhã Tư có chút run rẩy.

 

Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn A Nhã Tư với vẻ kỳ quái, nói: "Ta không sao, đa tạ."

 

Nói xong, hắn tự mình đứng dậy, rời khỏi lồ ng ngực của A Nhã Tư, liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau chút do dự thì gật đầu với A Nhã Tư, một bước đi tới quán rượu.

 

Lan Dịch Hoan không có nhiều thời gian để lãng phí, hắn vội đi tìm Nhị ca.

 

Sau khi vào quán rượu, Lan Dịch Hoan đưa cho tiểu nhị một ít bạc, bảo tiểu nhị lấy một ít cỏ khô và nước cho ngựa. Trong lúc chờ đợi, hắn cũng muốn gọi chút món để nhanh chóng lót bụng, chờ ngựa nghỉ ngơi xong liền đi.

 

A Nhã Tư do dự một lúc rồi cũng đi theo Lan Dịch Hoan vào quán rượu.

 

Tuy rằng không biết cụ thể nội tình nhưng ông đuổi theo một đường cũng đã nhìn ra Lan Dịch Hoan muốn đi tới Tần Châu đang xảy ra chiến sự. Nơi đó nguy hiểm, bản thân làm cha mà vẫn chưa làm được gì cho con trai, bây giờ chỉ có thể tận lực bảo hộ trợ giúp hắn bất kể hắn muốn làm cái gì.

 

Về phần tương nhận...

 

Cũng không biết đứa trẻ này đã biết chuyện thân thế của mình hay chưa, nếu trực tiếp tiến tới nói "Ta là phụ thân của con" thì chắc chắn sẽ bị xem là kẻ điên.

 

Trong lòng A Nhã Tư vừa thấp thỏm vừa kích động, cũng may mắn thay là những bàn khác trong quán đều đã đầy người, cho ông cơ hội thuận lý thành chương đi đến trước mặt Lan Dịch Hoan:

 

"Ta có thể ngồi ở đây không?"

 

Lan Dịch Hoan quay đầu lại nhìn thì thấy xung quanh đã đầy người nên hắn gật đầu với ông.

 

Lúc này, bánh mà Lan Dịch Hoan muốn cũng đã làm xong, tiểu nhị mang lên cho hắn, nhỏ giọng nói: "Công tử, dây đeo trên bao đựng tên trên ngựa của ngài bị đứt rồi."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Làm phiền giúp ta thay hai cái mới, bên ngoài dùng bao bố bọc lại."

 

Tiểu nhị líu lưỡi nói: "Không lẽ ngài cũng muốn đi tới vùng phía trước để đánh giặc? Công tử, thứ cho ta nhiều lời, bọn phản loạn này rất hung ác, ngài đơn phương độc mã, cho dù có công phu cũng sẽ tụt lại phía sau."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, chỉ là ca ca của ta ở bên kia, ta không thể không đi."

 

Tiểu nhị gãi đầu nói: "Công tử đúng là người nghĩa khí."

 

A Nhã Tư nghe được cuộc trò chuyện của hai người mới biết thì ra Lan Dịch Hoan là đi tìm ca ca của hắn, trong lòng ông không khỏi kiêu ngạo, thầm nghĩ đứa nhỏ này đúng là dũng cảm.

 

Chỉ là không biết hắn đang tìm ca ca nào, hình như Thái tử đang ở bên kia, nhưng theo A Nhã Tư biết thì quan hệ của Thái tử và Tề gia không tốt, chẳng lẽ Ngũ ca của hắn cũng ở bên kia?

 

Đang suy nghĩ, A Nhã Tư đột nhiên nghe thấy phía sau có người nói bằng tiếng Đạt Lạt: "Thú vị đó. Các ngươi có nghe thấy không? Tiểu tử da thịt non mềm kia còn muốn tới chiến trường đó."

 

Một người khác nói: "Ngươi Trung Nguyên xưa nay người nào cũng vậy, bản lĩnh không có nhưng cũng thật khó chơi."

 

"Không bằng chúng ta bắt hắn lại chơi chơi một chút? Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, nếu bị bắn chết trên chiến trường thì có hơi đáng tiếc, không bằng đổi thành cách chết khác...."

 

Bọn họ ỷ vào ngôn ngữ dị tộc mình đang nói mà nghị luận không kiêng nể gì, ngay sau đó thì cười lớn, A Nhã Tư nghe thấy hết tất cả.

 

Trong lòng ông tức giận, ánh mắt liếc về phía những người đó thì thấy bốn người đàn ông to lớn mũi cao mắt sâu, vừa uống rượu vừa nói không lựa lời.

 

A Nhã Tư không nói gì, Lan Dịch Hoan đã ăn cơm xong, rót đầy túi nước rồi đứng dậy chào ông một cái và rời đi.

 

A Nhã Tư không đi theo, ngồi đó một lúc, uống thêm ba ly rượu, dư quang ánh mắt nhìn thấy mấy đại hán kia cười lớn đứng dậy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy ra khỏi quán rượu.

 

Mấy người kia chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như Lan Dịch Hoan, khi hắn mở miệng nói chuyện trước đó đã cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, giờ phút này đã có thêm cớ để bắt người. Họ đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh, tìm thấy ngựa được buộc ở đó thì liền đuổi theo.

 

Không ngờ, khi người nọ vừa lên lưng ngựa, còn chưa ngồi ổn định thì nghe thấy con ngựa hoảng loạn hí lên một tiếng, con ngựa thẳng người lên khiến gã ngã ngửa xuống đất.

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

"Sao lại thế này!"

 

Vài người bên cạnh vì xảy ra chuyện này mà hoảng sợ, ngay sau đó nhìn thấy một nam nhân cao gầy tuấn tú đi ra từ phía sau cái cây buộc ngựa, trên tay còn cầm chiếc loan đao vốn được buộc trên lưng ngựa, nhàn nhạt nhìn mấy người, khi mở miệng nói chuyện lại là tiếng Đạt Lạt.

 

"Các ngươi đang định làm gì thế?"

 

Mấy đại hán sửng sốt một lúc, nhận ra rằng những gì họ vừa nói có lẽ đã bị tiểu tử này nghe thấy.

 

Đại hán bị ngã ngựa nói: "Không liên quan đến ngươi! Chẳng lẽ đó là tình nhân của ngươi?!"

 

"Đừng thốt ra những lời thô thiển như vậy."

 

A Nhã Tư nói: "Các ngươi hãy quỳ xuống sám hối sai lầm của mình, cũng thề rằng sau này chết linh hồn sẽ không được an giấc ngàn thu, bảo đảm lần sau tuyệt đối không được tái phạm."

 

Giọng nói của ông không cao cũng không thấp, ngữ khí không nhanh cũng không chậm, nhưng khi nói lại toát ra một khí thế tôn quý uy nghiêm khiến nhiều người choáng váng.

 

Im lặng một lát, đại hán vừa mới ngã ngựa cười lớn nói: "Cái quái gì đây, tiểu tử không thích sống ngươi đúng là khẩu khí không nhỏ?"

 

"Đúng vậy, đừng keo kiệt như vậy, bắt về mọi người cùng nhau chơi là được mà!"

 

Thấy những người này không hề hối cải, A Nhã Tư đành thôi thuyết phục, chỉ nhắm mắt lại, gật đầu, chậm rãi nói ba tiếng "Tốt thôi".

 

Sau đó ông rút đao ra, chỉ nghe một tiếng "Xẹt" nhẹ nhàng, đầu của tên đại hán ăn nói thô lỗ nhất rơi xuống đất.

 

Tiếng cười chợt dừng lại.

 

Những người khác nhìn cảnh này với vẻ khó tin, sau một lúc, họ hét lên và quay người bỏ chạy.

 

Lần này, A Nhã Tư không còn cho bọn họ cơ hội nữa, vung thanh đao trong
tay lên, một lúc sau, trên mặt đất chỉ còn lại bốn thi thể.

 

A Nhã Tư vứt đao trong tay đi, nhẹ nhàng thở dài nói: "Muốn tổn thương con trai ta, chết không đáng tiếc."

 

Nếu không phải sợ dọa phải con trai mình, vừa rồi ông đã có ý định ra tay.

 

Sau khi làm xong việc này, A Nhã Tư lên ngựa và tiếp tục đuổi theo Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Hoan ở phía trước đang vô cùng thắc mắc.

 

Hắn xuất thân Hoàng thất, tuy không phải là trữ quân nhưng từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc và toàn diện về mọi mặt. Hơn nữa bản thân Lan Dịch Hoan rất thông minh, thật ra thì hắn rất thành thạo tiếng Đạt Lạt.

 

Lan Dịch Hoan vừa nghe liền hiểu lời những người đó nói, nhưng hắn cũng không quá tức giận, chỉ là không muốn ở quán rượu gây sự làm phiền những vị khách khác nên nhanh chóng rời đi, đợi những người này đuổi theo.

 

Kết quả đã đi được rất lâu rồi, thỉnh thoảng nhìn về phía sau nhưng lại không thấy người nào.

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy thật vớ vẩn, là ngựa của hắn chạy quá hay căn bản là không có ai đến cả?

 

Nếu là ngày thường thì cho dù những người đó không đuổi kịp, hắn cũng sẽ quay lại đánh bọn họ một trận, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, Lan Dịch Hoan không có thời gian trì hoãn, thấy những người đó không tới nên hắn cũng tiếp tục chạy về hướng thành trì.

 

Mặc dù những người đó nói tiếng Đạt Lạt, nhưng trong lòng Lan Dịch Hoan biết rõ bọn họ không phải là người Đạt Lạt, mà là đến từ Đông Lương.

 

Đây là những gì hắn nhận ra khi đi dọc con đường này.

 

Lúc ở trên thuyền nghe được tin Mật Xuyên Hầu làm phản, tuy rằng Lan Dịch Hoan lập tức chọn chạy đến Tần Châu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.

 

Thật ra hắn biết Mật Xuyên Hầu vốn là hậu duệ của một vị cựu thần của tiền triều, gã mang dã tâm rất lớn và không chịu sự quản thúc của triều đình. Lần này thừa dịp Lan Dịch Trăn rời kinh, gã cố tình gây ra hỗn loạn cũng không phải không có khả năng. Triều đình quản lý binh quyền rất nghiêm, mười vạn quân này gã lấy đâu ra?

 

Nhiều thứ ở kiếp này khác với kiếp trước. Ở kiếp trước, hai năm sau khi Lan Dịch Hoan lên ngôi, hắn đã phái quân đến hàng phục Mật Xuyên Hầu, vĩnh viễn tước bỏ tước vị này, mà tình huống hiện giờ cũng không thể lấy đó tham chiếu nữa.

 

Vì vậy, hắn một đường chạy đến Tần Châu, vừa đi vừa hỏi thăm xung quanh, sau đó mới biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Đúng là Mật Xuyên Hầu đã nổi loạn, nhưng trong mười vạn đại quân chỉ có ba vạn của gã, bảy vạn còn lại là mượn từ Đông Lương nằm giữa Đại Ung và Đạt Lạt.

 

Đông Lương giống như một quốc gia nhưng lại cũng không gióng, có thể coi đây là một vấn đề còn sót lại trong lịch sử.

 

Người cai trị đầu tiên của Đông Lương xuất thân từ Vương tộc Đạt Lạt. Trong quá trình tranh giành ngai vàng, ông đã tìm đến Đại Ung để tìm sự hỗ trợ.

 

Đại Ung lúc ấy mặt ngoài đồng ý với yêu cầu của ông ta, nhưng quay đầu lại liền âm thầm bán đứng vị Vương tộc này, khiến ông ta rơi vào đường cùng, bị tấn công truy lùng, cuối cùng dẫn tàn quân nhảy xuống dòng sông chảy xiết ở biên giới giữa hai nước, vì thế mới thoát khỏi tay kẻ địch.

 

May mắn thay, cuối cùng ông cũng được thủ hạ của mình cứu lên bờ, vì thế thu thập tàn quân, định cư trên vùng đất kia, sau này lại nhân cơ hội đó mở rộng ra, tự mình xưng Vương, gọi là Đông Lương, đồng thời lập lời thề không bao giờ quên đi mối thù.

 

Mặc dù cả Đạt Lạt và Đại Ung đều không chịu thừa nhận Đông Lương là một quốc gia, nhưng bởi vì vùng đất này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, đồng thời đất đai cũng vô cùng cằn cỗi, muốn tấn công thì không khỏi tốn công tốn thời gian, cho nên cứ chậm chạp không động, tuỳ ý để vùng đất này ngày càng phát triển.

 

Sự khinh miệt nhất thời lúc đó đã khiến Đông Lương phát triển cho đến ngày nay, nó đã không còn dễ dàng đối phó nữa.

 

Lần này đúng là Mật Xuyên Hầu đã hợp lực với bảy vạn quân Đông Lương để tấn công Tần Châu, muốn ăn cả ngã về không, thừa dịp Thái tử rời cung mà diệt trừ y, như vậy thì Đại Ung sẽ mất đi người cầm thực quyền, tuyệt đối sẽ rơi vào trạng thái như rắn mất đầu.

 

Kiếp trước Lan Dịch Hoan chưa từng đến nơi này, nhưng hắn rất am hiểu cách xác định phương hướng, trí nhớ lại rất tốt, trước đây đã xem bản đồ mấy lần, trong đầu đã đại khái phỏng đoán về tuyến đường tấn công và các chiến lược chiến thuật mà đối thủ có thể sẽ sử dụng.

 

Vì vậy, tới bên ngoài thành Tuy Định Tần Châu, Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng dừng lại.

 

Hắn đã đi đường tắt, chủ yếu là đi đường núi, chỉ khi đến những nơi đông người, hắn mới thực sự cảm nhận được sự hỗn loạn lúc này.

 

Cánh cổng của thành Tuy Định đã đóng chặt, mọi người đang chen chúc bên ngoài cửa thành.

 

Hàng ngũ quan binh đứng trên thành lâu, bá tánh phía dưới có khóc nỉ non, có tức giận mắng, tiếng "Mở cửa thành" vang vọng khắp nơi.

 

Lan Dịch Hoan xuống ngựa, tuỳ tay bắt lấy một người và hỏi: "Đại ca, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Nam tử mà hắn hỏi đến đầy mặt u sầu, trong một mảnh ồn ào đầy tiếng la hét nói với Lan Dịch Hoan: "Đại quân phía trước đã đánh đến Hoành Mã rồi, thủ tướng nơi đó không chỉ mở cửa cho đại quân mà còn cuốn hết vật tư mang theo gia đình chạy trốn trong đêm, kết quả bị người dân đánh chết!"

 

"Sau khi chúng ta ra ngoài, muốn chạy đến đây tị nạn nhưng Tuy Định lại không chịu tiếp nhận. Nếu như chúng ta luôn bị chặn ở bên ngoài, tiến lui đều không thể, vậy chẳng phải chỉ có thể ngồi chờ chết sao?"

 

Cách đó không xa một người khác "Phi" một tiếng, vẻ mặt tức giận nói: "Vừa rồi quan viên trên tường nói chúng ta là điêu dân, thế mà dám giết quan viên của mình, cho nên chúng ta không được phép vào! Rõ ràng là những quan viên đó tham sống sợ chết, không màng đến tính mạng của chúng ta, lúc này cư nhiên lại trách tội chúng ta, đúng là hỗn trướng!"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Hắn quả đúng là một tên khốn nạn."

 

Nam nhân đầu tiên nói chuyện với hắn vẻ mặt buồn bã: "Mắng chửi cũng vô dụng, hiện tại phải làm sao bây giờ? Nương của ta đã ba ngày không ăn gì rồi, sắp chịu đựng không nổi nữa."

 

Đang lúc nói chuyện chỉ nghe tiếng xé gió vang lên liên tục, trên đỉnh đầu đột nhiên bắ n ra một trận loạn tiễn, rơi xuống khoảng trống trước cổng thành.

 

Mọi người hét lên, vội vàng lùi ra xa một khoảng.

 

Thủ quan trên đỉnh thành xua tay xua đuổi bọn họ: "Đi mau! Đi mau! Không cần phải đứng ở đây làm gì, nếu không nhanh chóng rời đi thì lần tiếp theo mũi tên bắn trúng chính là các người!"

 

Gã ngạo mạn nói xong lời này, cũng mặc kệ tiếng oán than dậy đất của bá tánh phía dưới, vừa mới chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy trong đám người có một thanh niên cưỡi ngựa đi ra, quát: "Thượng Quan Đằng, vì sao không mở cổng thành?"

 

Khi nghe thấy tên mình được gọi ra, thủ quan kia tức khắc ngẩn người, xoay người cúi đầy đáng giá Lan Dịch Hoan, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

 

Lan Dịch Hoan không trả lời, chỉ nói: "Kẻ địch sớm hay muộn cũng tới. Chỉ cần Tuy Định ở đây một ngày, người đến tị nạn sẽ ngày càng nhiều. Đẩy bọn họ đi không phải là giải pháp lâu dài. Nơi đây nhiều gạo thóc, lương thực còn lại có thể chống đỡ ít nhất mấy tháng. Các ngươi chặn được bá tánh, vậy cũng có thể kịp thời chặn được quân địch sao?"

 

Tuổi hắn còn nhỏ mà không ngờ hiểu biết lại bất phàm như vậy, đầu tiên mở miệng gọi tên Thượng Quan Đằng, lại có hiểu biết với Tuy An, ngược lại càng khiến cho Thượng Quan Đằng nghi ngờ sâu hơn.

 

Thượng Quan Đằng mắng: "Ngươi thì biết cái gì? Quyết định của bản quan, không cần một tiểu tử như ngươi tới khoa tay múa chân!"

 

Lan Dịch Hoan lắc đầu thở dài, bất động thanh sắc vuốt v3 cái bọc treo bên hông ngựa, hỏi: "Các hạ ngoan cố như thế, chẳng lẽ cũng đã chuẩn bị tốt cho việc không chiến mà hàng rồi, nên lúc này mới không muốn có thêm rắc rối khác?"

 

Thượng Quan Đằng không muốn hắn nói thêm nữa, hét lên "Nói bậy" rồi đưa mắt với những người lính xung quanh, ra hiệu cho họ bắn tên.

 

Thân vệ bên cạnh hét lớn: "Điêu dân các ngươi cứ nhìn đây, đừng ở đây nhiễu loạn nhân tâm, nhanh chóng rời đi, nếu không thì đây chính là kết cục của các ngươi! Nghe hiệu lệnh của ta——"

 

Gã còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng mũi tên xé gió vang lên.

 

——-"Ta vẫn chưa ra lệnh mà?"

 

Đây là suy nghĩ đầu tiên của thân vệ.

 

Gã ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó nhìn thấy một mũi tên dài phóng lên cao, như ngôi sao băng cắt ngang mặt trăng bay lên thành lâu.

 

——Phốc.

 

Máu bắn tung tóe khắp nơi, mũi tên dài mang theo sát khí, bắn thẳng
vào giữa mày Thượng Quan Đằng, chỉ chừa lại đuôi tên.

 

Trên mặt Thượng Quan Đằng vẫn còn lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức ngã xuống.

 

Thủ quan vừa mới diễu võ dương oai vậy mà lúc này đã mất mạng trước mặt tất cả mọi người!

 

Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, bất kể trong hay ngoài thành, mọi người đều không khỏi nhìn về thiếu niên đang đứng trên ngựa trước vạn người.

 

Hắn một tay cầm cung, tay kia cầm dây cương, ngẩng đầu kiêu hãnh ngang nhiên trong cuồng phong dữ dội, những giọt mồ hôi nhỏ trên trán tỏa ra quầng sáng vàng nhạt dưới ánh nắng, dung nhan tuyệt thế cùng với tư thái này tựa như bức phù điêu của chiến thần thượng cổ được vẽ trên tường.

 

Một thân một người, lại dũng cảm như có vạn người!

 

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Lan Dịch Hoan giương cao giọng quát: "Nói đến thiên hạ, muốn thu phục thiên hạ thì phải thu phục người dân. Nói đến dân, nếu thu phục được lòng dân thì chính là thu phục được họ. Nói đến lòng dân, đừng có làm điều ác, đừng có can thiệp vào chuyện người thân của họ! Ai trong các ngươi không có phụ mẫu không có vợ con? Sống bằng bổng lộc của triều đình mà khi đối mặt với quân địch lại không chịu đảm đương trách nhiệm, vậy thì ngày đại họa rơi xuống đầu cũng không còn xa nữa đâu! Hoành Mã đã bị phá, Tần Châu nguy hiểm bao trùm, Tuy Định sao lại chỉ có thể lo thân mình?"

 

Nói xong, hắn giương cung cài tên, không ngờ lại b ắn ra năm mũi: "Còn phải đợi đến khi nơi này trở thành một ngôi thành biệt lập mới hối hận về hành động này hay sao?!"

 

Năm mũi tên lại bắn thẳng lên tường thành, lần này hướng thẳng về phía thân vệ của Thượng Quan Đằng.

 

Lan Dịch Hoan vừa nhìn ra được, sau khi Thượng Quan Đằng chết, nói chuyện hữu dụng nhất hẳn là thân vệ kia của gã. Hắn không thể giết liên tiếp hai người, nhưng hắn nhất định phải khiến người này nhất cử kinh sợ.

 

Trong nháy mắt kia, không có thời gian để né tránh, toàn thân thân vệ cứng đờ, đồng tử đột nhiên co rút lại, gã gần như cảm thấy tim mình sẽ vọt ra khỏi lồ ng ngực ngay sau đó.

 

Lập tức, một tiếng "Phập" vang lên bên cạnh, năm mũi tên sượt qua người gã, c ắm vào bức tường phía sau.

 

Lan Dịch Hoan tức giận quát: "Mở cửa thành!"

 

Chỉ là một khoảnh khắc nhưng lại dài như cả một đời, thân vệ hơi cử động một chút, ý thức được mình còn sống.

 

Gã quay đầu lại và thấy năm mũi tên được đóng thành hình người trên bức tường phía sau.

 

Lúc này, bên ngoài thành đột nhiên có một bá tánh đứng dậy, đi theo Lan Dịch Hoan hô lớn: "Mở cửa thành!"

 

Tiếp theo đó, những người khác cũng lần lượt hô lên:

 

"Mở cửa thành!"

 

"Mở cửa thành!"

 

"Mở cổng thành! Chúng ta là đồng bào, chúng ta sẽ cùng nhau chống
lại kẻ thù!"

 

——Bên trong thành cũng truyền đến tiếng hô lớn của người dân.

 

Lan Dịch Hoan đứng giữa vô số tiếng hô, nhìn vào tòa thành, tầm nhìn của hắn đột nhiên mờ đi.

 

Không biết tại sao, đứng giữa đám đông nhưng hắn lại cảm thấy xung quanh mình vô cùng xa xôi và trống trải, cơ hồ khiến hắn nghe được tiếng máu chảy xuôi trong cơ thể mình.

 

Ầm ầm một tiếng, cổng thành mở rộng, cầu treo ở cửa từ từ hạ xuống.

 

Lan Dịch Hoan là người đầu tiên xuống ngựa tiến vào.

 

Để bá tánh vào thành chỉ là bước đầu tiên, chưa giải quyết được vấn đề cơ bản của trận chiến này. Trước mắt nếu muốn trợ giúp Lan Dịch Trăn thì việc cấp bách là trong tay phải có binh.

 

Tùy Định này, đúng là có.

 

Nhưng họ không phải là binh đánh giặc mà là hai vạn lính vận chuyển lương thực.

 

Nếu Lan Dịch Hoan nhớ không lầm thì mấy ngày trước triều đình tiến hành vận chuyển lương thảo đến vùng biên giới như thường lệ. Đội quân vận chuyển lương thảo được chia làm năm hướng, mỗi đội có bốn nghìn người, cộng lại chính xác là hai vạn người. Mà hiện tại để về kinh thành thì Tuy Định là nơi họ hội họp.

 

Hai vạn so với mười vạn nghe có vẻ không ổn lắm, nhưng có còn hơn không.

 

Điều duy nhất là người chỉ huy của họ tên là Đái Khả Vi, là một người rất cứng nhắc, vô cùng cố chấp và thận trọng, không dễ đối phó.

 

Nhưng lúc này, dù không dễ thì cũng phải làm gì đó, Lan Dịch Hoan vội vàng đến quan nha Đái Khả Vi đang ở, sau đó trực tiếp xông vào.

 

Đái Khả Vi này cũng là một kẻ lập dị, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn đang ngủ ngon lành trên giường, thời điểm bị Lan Dịch Hoan kéo lên còn có chút mờ mịt nhìn hắn, mờ mịt nói: "Ta ngủ bao lâu rồi? Đại quân nhanh như vậy đã đánh vào rồi sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Trước mắt vẫn chưa, có đánh vào hay không còn dựa vào ý của Đái đại nhân?"

 

Đái Khả Vi đang xỏ giày rời khỏi giường, sau khi nghe hắn nói xong lời này thì thiếu chút nữa đã bị Lan Dịch Hoan dọa sợ lảo đảo một cái, bật cười cười nói: "Vị tiểu ca này, ngươi rốt cuộc từ đầu tới vậy, sao lại nói chuyện doạ người như vậy? Ta nào có bản lĩnh lớn như thế!"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Nếu Đái đại nhân chịu giao hai vạn binh mã cho ta, ta có thể bảo đảm Tuy Định an toàn."

 

Đái Khả Vi nói: "Ngươi muốn dùng quân vận chuyển lương thảo của ta
đi đánh giặc ở Tuy Định?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Không phải Tuy Định mà là Dương Sơn ở phía nam Tần Châu, bởi vì quân địch nhất định sẽ tránh đi qua Tuy Định."

 

Thật ra những lời lúc nãy ở ngoài thành mà hắn nói ra chỉ mang theo vài phần đe doạ mà thôi, cho dù quan viên không cản bách tính ở cổng thành mà cùng nhau đồng tâm chống địch thì chốc lát sau nơi này cũng sẽ không xảy ra việc gì.

 

Bởi vì bốn phía thành Tuy Định đều là khe núi, chính là một khối xương cứng. Mục tiêu của đối phương là bắt được Thái tử đang ở Tần Châu, thêm nữa là địch từ xa tấn công đến, không cần phải ở lại đây hy sinh thân mình làm gì.

 

Lan Dịch Hoan đã xem qua bản đồ, nếu muốn vượt qua Tuy Định thì Dương Sơn là lựa chọn tốt nhất, nơi đây cỏ cây rậm rạp, dễ dàng bố trí phục kích.

 

Quả nhiên, khi nghe được câu trả lời của hắn, ánh mắt Đái Khả Vi trong nháy mắt thay đổi, từ bình thường trở nên sắc bén.

 

Đái Khả Vi nói: "Nhưng đánh giặc không phải là chức trách của lính vận chuyển lương thực, họ có thể sẽ không nghe lệnh."

 

Lan Dịch Hoan đã lên kế hoạch đầy đủ, trả lời như nước chảy mây trôi: "Những người có thể làm lính vận chuyển lương thực thường là những người không có bối cảnh, không được trọng dụng. Tuy không cần mạo hiểm ra trận giết địch nhưng bổng lộc ít ỏi, tất chức lại khó, có mấy người không muốn lên chức? Cần Vương hộ giá vốn là công lớn, cơ hội như vậy chỉ sợ cả đời cũng không gặp lại, nhận được lợi lớn, không sợ bọn họ không nhận?"

 

"Lợi đến từ đâu?"

 

"Nơi đây giàu có đông đúc, trong thành có nhiều phú thương, có thể quyên một số tiền trước để cổ động nhân tâm. Về phần phần thưởng của triều đình, trong trận Bình Dương trước kia đã có tiền lệ, chỉ cần tham gia chiến đấu đều có thể thăng lên một bậc, giết địch thì sẽ dựa theo số lượng địch nhân để định lượng thăng cấp từ một đến năm cấp, người bị thương sẽ được triều định phụng dưỡng cả đời, cha mẹ thê tử của người chết trận đều sẽ được an trí thích đáng, như thế là đủ rồi."

 

Đái Khả Vi trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: "Xin hỏi tôn giá.... Là Thất Điện hạ?"

 

Lan Dịch Hoan hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy!"

 

Trong mắt Đái Khả Vi dường như có chút kinh ngạc, sau khi nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan một lát thì lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu nói: "Thần tham kiến Thất Điện hạ."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đứng lên đi. Đái đại nhân hẳn là vẫn luôn nghi ngờ thân phận của ta phải không? Việc ta làm ở ngoài thành có lẽ ngươi cũng nghe thấy rồi, cho nên thời điểm ta vào đây mới một đường thông thuận, không bị ai cản trở. Hiện tại ta đã nói hết rồi, Đái đại nhân còn có vấn đề gì không?"

 

Đái Khả Vi nói: "Đúng là có một cái."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ồ?"

 

Đái Khả Vi nói: "Vừa rồi Điện hạ đối phó với thủ quan ở công thành, nếu thẳng thắn nói ra thân phận thì tự nhiên sẽ một đường thông thuận không bị ngăn trở; thời điểm giúp nhiều bá tánh như vậy, nếu nói ra thân phận thì có thể tranh thủ tạo được tiếng thơm, nhưng vào thời cơ đó ngài lại không nói. Giờ phút này, mang theo trách nhiệm lớn lao, sinh tử khó liệu, chỉ cần bất cẩn một chút liền thành cái đích để mọi người chỉ trích, ngài lại muốn đứng ra, muốn nhận lấy."

 

Đái Khả Vi nhìn thẳng vào Lan Dịch Hoan, hỏi: "Không hề có chỗ tốt, nhưng tại sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan cười ha hả.

 

Đái Khả Vi hỏi: "Điện hạ vì sao lại cười?"

 

Lan Dịch Hoan hỏi ngược lại: "Hiện tại kẻ địch đã đến gần chúng ta, ngươi không phải quan viên ở đây, vậy tại sao ngươi lại không rời đi?"

 

Đái Khả Vi ngẩn ra, Lan Dịch Hoan lại xoay người sải bước đi ra ngoài: "Được rồi, Đái đại nhân, đi theo ta."

 

Lúc đó hắn không nói ra vì hắn đã quyết định thay đổi danh tính và quên đi quá khứ, nhưng bây giờ hắn thừa nhận điều đó vì hắn chịu ơn nuôi dưỡng của thiên hạ, hưởng mấy năm vinh hoa, trách nhiệm trên vai, ân tình trong lòng!

 

——Lòng hắn có vướng bận.

 

Bất kể hắn có phải là Thất Hoàng tử hay không, Lan Dịch Hoan vẫn sẽ mãi là Lan Dịch Hoan!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi