AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Lan Dịch Hoan bị cưỡng hôn như vậy, hắn vốn muốn trách cứ Lan Dịch Trăn, nhưng khi nghe được lời cuối cùng của y, hắn lại không nói được lời nào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

 

Một lúc sau Lan Dịch Hoan mới nói: "Ta không phải muốn mãi mãi không gặp lại huynh, ta muốn rời đi để huynh bình tĩnh lại, ta còn nghĩ đến việc về sau sẽ trở lại gặp huynh mà."

 

"Ta phải bình tĩnh cái gì?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Chẳng lẽ cho đến bây giờ đệ vẫn nghĩ những kia là ta nói khùng nói điên sao? Không, ta rất bình tĩnh, ta thích đệ vài chục năm rồi, sao có thể là xúc động nhất thời?"

 

Lan Dịch Hoan: "Nhị ca..."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Đệ đối với ta thật sự hoàn toàn là tình cảm huynh đệ sao?"

 

Lan Dịch Hoan không nói gì.

 

Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn mái tóc đen nháy của đệ đệ, dáng vẻ của hắn lúc này có vài phần ủ rũ cụp đuôi đáng thương vô cùng, bởi vì vừa rồi hôn môi, trên má hắn còn mang theo chút ửng hồng, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng thay. Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng không tức giận nổi, cảm thấy hàng loạt câu hỏi của mình có chút thiếu kiên nhẫn.

 

Y xoa đầu Lan Dịch Hoan, đỡ gáy hắn lên để hắn nhìn thẳng vào mắt y, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ta hôn đệ, đệ cũng không hoàn toàn thấy chán ghét đúng không, đệ cũng hoàn toàn không kháng cự việc ở cạnh ta đúng không? Vậy thì đệ có thể thử chấp nhận ta được không?"

 

Lúc nói Lan Dịch Trăn cúi thấp đầu, lại lần nữa thử đến gần Lan Dịch Hoan, chỉ là lần này động tác của y rất chậm, mang theo chút ngập ngừng.

 

Lan Dịch Hoan có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Nhị ca đang dần dần tiếp cận hắn. Ngón tay của hắn lo lắng co lại, nhưng phía sau đã không còn chỗ lui.

 

Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại, một khắc cuối cùng lại quay đầu đi. Vì vậy, đôi môi của Lan Dịch Trăn dừng trên tai hắn.

 

Nơi này của Lan Dịch Hoan đặc biệt mẫn cảm, toàn thân tức khắc nổi lên một trận run rẩy nhè nhẹ.

 

Hắn không thể không vươn tay ra chống trước ngực Lan Dịch Trăn, nhỏ giọng nói: "Không, huynh đừng...."

 

Hắn quên mất tay Lan Dịch Trăn vẫn còn đang ôm lấy eo hắn, nụ hôn vừa rồi của y khiến hắn cả người vô lực, lúc này mềm mại trong vòng tay Lan Dịch Trăn, như đang chống cự, cũng giống như đang dựa vào.

 

Lan Dịch Trăn thậm chí còn cảm thấy đôi tay này như thể đang xuyên qua ngực, ấn nhẹ vào trái tim y.

 

Y đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn khi dễ Lan Dịch Hoan.

 

Hoặc cũng không phải khi dễ mà là làm một chút việc khác.... Việc gì khác, hoàn toàn làm tan biến sự chống cự nhỏ bé này.

 

Nhưng Lan Dịch Trăn kiềm chế suy nghĩ này lại, y chỉ dịu giọng nói: "Tiểu Thất, đừng trốn tránh ta, đệ có thể cho ta một cơ hội được không?"

 

Lan Dịch Hoan không trả lời, thấp giọng nói: "Huynh không ở trong cung, làm sao biết ta rời đi sớm như vậy?"

 

Lan Dịch Trăn vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Đương nhiên là vì ta lo lắng cho đệ! Đệ cho rằng ta có thể yên tâm rời cung sau khi nói cho đệ biết tình cảm của mình sao? Ta để lại một người bên cạnh đệ, cũng thấy được bức thư mà đệ để lại!"

 

Y lấy bức thư mà Lan Dịch Hoan để lại ra và đưa cho Lan Dịch Hoan xem.

 

Lan Dịch Hoan nhìn vào thì phát hiện lá thư đã bị nhăn, bên trên còn có vết rách lớn.

 

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là những đồ vật có liên quan đến Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn đều sẽ giữ lại cẩn thận. Như vậy có thể tưởng tượng ra lúc nhìn thấy phong thư vậy, Lan Dịch Trăn đã phẫn nộ đến bao nhiêu mới có khiến khiến nó nhăn nhó đến mức này.

 

Tuy nhiên, ngay cả khi tức giận đến vậy, nhưng sau khi nhìn thấy hắn, cuối cùng y cũng không làm ra hành động gì quá mức mà chỉ xin hắn cho y một cơ hội.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Cho nên, huynh vì đến tìm ta nên mới không bị mắc kẹt ở Tần Châu?"

 

Lan Dịch Trăn thấp giọng nói: "Đúng vậy."

 

Khi biết tin Lan Dịch Hoan rời đi, y đã lập tức ra ngoài tìm người, đồng thời cho ám vệ đi theo cải trang thành mình, thẳng tiến đến Tần Châu.

 

Kết quả trời xui đất khiến, điều này đã giúp y không bị vây khốn, huy động quân binh của mình để đối phó với quân phản loạn đang tiến công.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Vừa rồi huynh hỏi ta vì sao lại xuất hiện ở đây, bởi vì ta tưởng rằng huynh đang ở Tần Châu, ta muốn tới cứu huynh."

 

Lan Dịch Trăn ngẩn ra.

 

Thật ra khi vừa nhận được tin Lan Dịch Hoan đến đây, trong lúc vội vàng chạy tới, trong đầu y đã mơ hồ có ý nghĩ như thế.

 

"Hắn không phải muốn đi phương nam sao? Có phải là vì ta nên hắn mới tới đây?"

 

Nhưng Lan Dịch Trăn không dám nghĩ xa hơn, y sợ mình suy nghĩ quá nhiều, sợ bản thân sẽ nghĩ rằng mình rất quan trọng trong lòng Lan Dịch Hoan để rồi cuối cùng lại rơi vào thất vọng.

 

Nhưng vào lúc này, Lan Dịch Hoan đã đích thân nói điều này với y.

 

Tiểu tử thúi này có thể dễ dàng chọc tức y, cũng rất dễ khiến y thần trí quay cuồng.

 

"Ta cũng không thể buông bỏ huynh."

 

Lan Dịch Hoan ngước mắt lên, cuối cùng hạ quyết tâm: "Nhưng mà Nhị ca, trước nay ta chưa từng ở bên ai hết, ta không biết ta ỷ lại huynh như vậy là bởi vì huynh là ca ca của ta hay là bởi vì ta cũng thích huynh."

 

Lan Dịch Trăn ngơ ngác nhìn hắn, chỉ nghe Lan Dịch Hoan nói: "Ta sợ đến cuối cùng chúng ta.... Sẽ mất đi tình cảm huynh đệ này. Ta không còn người nào mà ta có thể quan tâm đ ến nữa, ta cược không nổi."

 

Những lời này, đã đủ rồi.

 

Nó có thể xoa dịu nỗi đau cầu mà không được, lo lắng bất an cô đơn ngày đêm của y.

 

Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói: "Đệ không cần phải làm gì cả, cũng không cần phải lo lắng về những điều không thể xảy ra."

 

Y ôm Lan Dịch Hoan như ôm lấy trân bảo của riêng y: "Tất cả mọi chuyện cứ giao cho ta, ta sẽ khiến đệ yên tâm."

 

*

 

Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan nói chuyện hồi lâu trong doanh trướng. Khi họ bước ra, đại đội đã áp giải tù binh trở về.

 

A Nhã Tư cũng đi theo những người đó đến doanh trướng của Lan Dịch Trăn.

 

Nhưng trong lòng ông vẫn có chút nghi hoặc.

 

Theo hiểu biết của ông đối với Hoàng thất hiện tại, mối quan hệ giữa gia tộc của Hoàng hậu và Tề gia luôn không tốt. Lan Dịch Hoan được Tề Quý phi nuôi dưỡng thì hẳn là phải thân cận nhất với người huynh trưởng cùng mẫu phi là Ngũ Hoàng tử. Ít nhất thì ở kiếp trước chưa từng nghe thấy hắn và Thái tử có quan hệ gì với nhau.

 

Nhưng vì sao, kiếp này quan hệ của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn hình như không tồi?

 

Không phải A Nhã Tư muốn can thiệp vào việc con trai ông tiếp xúc với người thân và bằng hữu khác, mà là ông cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến kết cục ở kiếp trước của Lan Dịch Hoan. Ông sợ hắn sống không tốt, không vui hoặc có người nào đối xử không tốt với Lan Dịch Hoan, nên mới để ý nhiều như thế.

 

Ông đi theo đám chiến hữu mới vào bên kia doanh địa của Lan Dịch Trăn, tình cờ nhìn thấy Lan Dịch Trăn ở phía bên kia bước ra khỏi doanh trướng, phân phó người bên ngoài: "Đưa vào đây một chậu nước nóng, sau đó lấy điểm tâm mà Cô mang theo vào."

 

"Vâng!"

 

Đi cùng với A Nhã Tư là những binh lính Lan Dịch Trăn mang tới, từ xa nghe thấy phân phó thì có người cười nói: "Điểm tâm này là Điện hạ cố ý phái ta đi mua khi từ ngoài Tần Châu đến đây. Mang theo một đường, quả nhiên là cho Thất Điện hạ."

 

Người bên cạnh A Nhã Tư nói: "Nghe nói Thất Điện hạ lần này lại nghịch ngợm trốn khỏi cung tới đây chơi. Thái tử Điện hạ lúc đầu rất tức giận, nói sẽ đích thân tới bắt ngài ấy về. Ta lúc ấy nghĩ, nào có việc bắt người mà còn mang theo điểm tâm? Quả nhiên, Thái tử Điện hạ không giận Thất Điện hạ được đâu."

 

"Sao có thể thật sự tức giận được? Lúc nãy không tìm được người, Thái tử lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng lên."

 

Thái tử trong miệng bọn họ thực sự rất quan tâm đ ến Lan Dịch Hoan. A Nhã Tư càng nghe càng tò mò, hỏi: "Xin hỏi vị huynh đệ này, quan hệ của Thái tử Điện hạ và Thất Điện hạ rất tốt sao?"

 

Hỏi xong vấn đề này, hai người kia nhìn ông với vẻ kỳ quái, hỏi: "Ngươi là người mới tới sao? Thái tử Điện hạ cùng Thất Điện hạ quan hệ rất tốt. Từ năm sáu tuổi Thất Điện hạ đã rời khỏi Tề Quý phi nương nương, chính Thái tử một tay nuôi lớn ngài ấy. Nói là Thái tử xem Thất Điện hạ như châu báu cũng không ngoa."

 

Cho nên bọn họ mới dám đàm luận không kiêng dè thế này.

 

Nếu là về những chuyện khác ở Đông Cung thì bọn họ sẽ không dám nói nhảm như vậy. Nhưng bởi vì chuyện Thái tử yêu thương Thất điện hạ là sự thật được mọi người công nhận, mà chính bản thân Thái tử cũng thích nghe nên bọn họ mới tuỳ tiện nói hết.

 

Còn nhớ một lần những lời nói lén này bị Thất Điện hạ nghe thấy, ngài ấy cảm thấy rất ngược ngùng, Thái tử Điện hạ lại còn cười đùa trêu chọc.

 

Nhưng A Nhã Tư lại kinh ngạc hỏi: "Thất Điện hạ tử mới sáu tuổi đã rời khỏi Quý phi nương nương?"

 

"Đúng vậy, Tề Quý phi đối xử với Thất Điện hạ không tốt. Một đứa nhỏ như vậy mà lại bị ngược đãi đến mức hộc máu, nào có thể không đi được?"

 

A Nhã Tư không thể tin vào tai mình.

 

Một lúc sau, ông ngẩn ngơ nói: "Quý phi không thích đứa trẻ này sao?"

 

Giọng nói nhỏ đến mức những người khác không nghe rõ ông nói gì nên không đáp lại. Họ có chút buồn bực nhìn A Nhã Tư quay người, thần hồn phách lạc rời đi.

 

*

 

Trong lều, nước nóng và điểm tâm nhanh chóng được mang lên.

 

Lúc này cảm xúc của Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan cũng bình phục lại, cả hai khôi phục bộ dáng ở chung như trước.

 

Lan Dịch Trăn tự tay nhúng chiếc khăn vào nước nóng, bước tới chỗ Lan Dịch Hoan và cẩn thận lau mặt cho hắn.

 

Y vừa lau vừa nói: "Thế mà còn tự mình trốn đi, đệ chưa đi được một ngày, một hồi không tìm thấy mà đã biến mình thành con mèo mướp thế này."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Sao huynh nói giống như rời khỏi huynh thì ta sẽ không biết lau mặt vậy? Khi đó ta vừa đánh giặc xong nên mới chưa kịp tẩy rửa thôi."

 

Lại có người dám cùng y làm nũng tranh luận như vậy, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy ấm áp hạnh phúc không thôi.

 

Lan Dịch Trăn nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì đột nhiên muốn trêu chọc hắn, cố ý nói: "Không đúng. Nếu đổi là ta, ta sẽ mang theo một chiếc khăn đi, chỉ cần bẩn là lập tức lau sạch."

 

Lan Dịch Hoan không chút nghĩ ngợi phản kích: "Thật không? Huynh thích sạch sẽ như vậy thì đừng có hôn loạn!"

 

Câu này thuần túy là giết địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn. Sau khí nói xong hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức không nói nữa.

 

Lan Dịch Trăn mỉm cười, y hơi cúi người trước mặt Lan Dịch Hoan. Từ góc độ này, Lan Dịch Hoan có thể nhìn thấy hầu kết của y rung lên khi y cười.

 

Y nói: "Bởi vì dù đệ có dơ hề cũng khiến người ta thấy yêu thích."

 

Cuối cùng, y dùng khăn lau mũi cho Lan Dịch Hoan, khi lấy khăn ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp kia lại lộ ra.

 

Lan Dịch Trăn nói: "Hay là bây giờ ta lại hôn cái nữa để chứng minh là ta thích sạch sẽ nhé?"

 

Lan Dịch Hoan giật mình, vội xua tay đẩy mặt y ra, nhưng Lan Dịch Trăn cũng chỉ nói giỡn, mỉm cười đứng thẳng lên sau khi bị hắn đẩy.

 

Lan Dịch Hoan kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mặt: "Nhị ca, huynh vậy mà nói ra lời không đứng đắn như thế!"

 

Lan Dịch Trăn: "Ta sợ đệ thật sự chê ta lớn tuổi, vẫn luôn xem ta là trưởng bối cho nên phải nỗ lực một chút."

 

Lan Dịch Hoan lẩm bẩm một câu, Lan Dịch Trăn nói: "Đệ nói cái gì đó, nói lớn lên."

 

Lan Dịch Hoan lớn tiếng nói: "Huynh quả thực có chút lớn tuổi, nhưng không cần tự ti, vẫn cứ tự tin dũng mãnh làm chính mình đi! Ca—— Ca——"

 

Lan Dịch Trăn mỉm cười.

 

Cứ như vậy, hai huynh đệ đấu khẩu, tự nhiên coi việc chia ly lần này chưa từng xảy ra, Lan Dịch Hoan cũng không đề cập chuyện rời đi.

 

Hiện tại chiến sự còn chưa hoàn toàn kết thúc, hắn dù muốn rời đi cũng không thể đi được, trải nghiệm lần này quả thực đã khiến Lan Dịch Hoan có chút xúc động.

 

Hắn cảm thấy mình nên suy nghĩ kỹ một chút xem mình thật sự muốn đi con đường nào, dù đó là tình cảm hay cuộc sống của hắn.

 

*

 

Lan Dịch Trăn và Lan Dịch Hoan đều giỏi cách dụng binh đánh giặc, đặc biệt là lần này tin tức Lan Dịch Trăn không bị bao vây ở Tần Châu truyền ra, khiến quân nổi loạn càng hoang mang hơn.

 

Vài ngày sau, một số tướng lãnh trẻ tuổi đầu hàng, số còn lại bị đánh bại hoàn toàn. Đông Lương rút khỏi Hoành Mã, quân của Mật Xuyên Hầu đều bị bắt.

 

Sự việc Tần Châu bị bao vây được hoá giải, Lan Dịch Trăn mang theo đại quân vào thành.

 

Lan Dịch Hoan hỏi binh sĩ thẩm vấn: "Bọn họ nói cái gì?"

 

"Điện hạ, một vị tướng quân Đông Lương thú nhận, khai rằng trước đó có người cung cấp tình báo cho Quốc chủ của họ, nói rằng ngài và Thái tử Điện hạ đoạn tuyệt quan hệ, đây là một đả kích cực lớn đối với Thái tử Điện hạ. Cũng nói là vì ngài không muốn gặp Thái tử Điện hạ nên Thái tử mới đến Tần Châu ban sai."

 

Binh lính bẩm báo: "Bọn họ cho rằng nắm trong tay hành tung của Thái tử, lại đúng vào thời điểm tâm tình của ngài ấy không tốt, bởi vậy mới xuất binh, không nghĩ tới lại thảm bại như vậy."

 

"Bọn chúng vậy mà nghĩ như thế."

 

Lan Dịch Hoan cười như không cười nói: "Nhất định chúng tức điên rồi."

 

Binh lính kia không khỏi bật cười, nói: "Đúng vậy, hiện tại binh lính Đông Lương đều cảm thấy là tình báo sai, cảm thấy mình bị lừa, mỗi ngày đều chỉ tay vào đám Mật Xuyên Hầu chửi ầm lên."

 

Lan Dịch Hoan "Ha" một tiếng, nói: "Vậy tình báo này rốt cuộc chúng lấy ở đâu ra?"

 

"Nghe nói thám tử trong kinh gửi tình báo về, hiện tại tuyến này đã bị đứt."

 

Lan Dịch Hoan suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi nói cho Thái tử biết."

 

Binh lính nghe lệnh lui ra. Lan Dịch Hoan chắp hai tay sau lưng đi lang thang không mục tiêu trong hoa viên, yên lặng chải chuốt việc này từ đầu tới cuối.

 

Căn cứ vào bẩm báo vừa rồi, hắn đại khái có thể suy ra hai khả năng.

 

Khả năng đầu tiên là tựa như mặt ngoài đã nói. Trước đó Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn bởi vì Lan Dịch Trăn thổ lộ mà xảy ra tranh chấp, ngay cả Bát Hoàng tử không rõ nội tình cũng tới khuyên giải, việc này nếu bị người ngoài nghe được tất nhiên sẽ cho rằng quan hệ của Thất Hoàng tử và Thái tử rạn nứt, cho nên muốn nhân cơ hội đó xuống tay.

 

Nhưng việc này nghĩ mãi không thông ở chỗ người ngoài hẳn sẽ không biết Lan Dịch Hoan trong lòng Lan Dịch Trăn quan trọng bao nhiêu, như vậy thì tại sao lại biết Lan Dịch Trăn sẽ bị đả kích vô cùng lớn vì chuyện này?

 

Vì vậy có một cái khác khả năng là Đông Lương nhận được thật ra là tình báo giả.

 

Người đưa ra tình báo muốn dẫn dắt Đông Lương xuất binh, vây Lan Dịch Trăn ở Tần Châu, ngăn y trở lại kinh thành.

 

Bước chân của Lan Dịch Hoan dừng lại.

 

.... Như vậy, chẳng lẽ nơi sắp sửa xảy ra sóng gió, thật ra là ở kinh thành?

 

Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước.

 

Đó là năm hắn hai mươi tuổi, hơn hiện tại hai năm, Lan Dịch Trăn trên đường về kinh gặp chuyện ngoài ý muốn, bỏ lỡ cơ hội kế vị ngôi vị Hoàng đế, Lan Dịch Hoan tuân mệnh đăng cơ.

 

Khi đó nhiều người cho rằng hắn đã bí mật phái người phục kích Thái tử, mưu quyền soái vị, vì vậy về sau những suy đoán này đã được ghi lại trong nhiều sử sách, nhưng tự Lan Dịch Hoan biết là hắn không làm gì hết.

 

Lúc này, người đứng sau màn, liệu có phải cùng một người không?

 

Bất kể điều đó có đúng hay không, cũng không thể để đối phương thực hiện được.

 

Lan Dịch Hoan ở đời này mặt ngoài không tranh giành thế lực cùng các huynh đệ, nhưng hắn không phải chỉ sống dựa vào Thái tử, mấy năm nay hắn không phải cái gì cũng không có.

 

Thực tế, trước khi rời đi, Lan Dịch Hoan đã để lại một ít ám vệ và mạng lưới tình báo cho Lan Dịch Trăn. Vốn tính toán chờ Lan Dịch Trăn về kinh thì sẽ đi gặp y, nhưng không ngờ hai người lại gặp được nhau trước.

 

Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng hiếm thấy trên mặt Nhị ca khi vừa tìm thấy hắn, Lan Dịch Hoan cũng không dám nhắc đến, định sẽ gửi thư về để thu xếp trước, để bọn họ có thể cảnh giác bất cứ lúc nào.

 

Lúc này, hắn nhìn thấy một người đang ngồi trên bậc thang trước mặt, sau khi cẩn thận nhận dạng, hắn đi tới vỗ vai người đó: "Tiêu Nam?"

 

A Nhã Tư xoay người lại, lập tức thu hồi gỗ và dao khắc trong tay, đứng dậy nói: "Điện hạ."

 

Lần này ông lập được không ít chiến công, lại hộ vệ Lan Dịch Hoan, hoàn toàn có thể thăng cấp thành một tiểu quan, nhưng Lan Dịch Hoan cũng không biết A Nhã Tư đã đổi ban với ai, tới chỗ bọn họ làm thị vệ.

 

Hắn tò mò hỏi: "Ngươi đang khắc gỗ sao?"

 

A Nhã Tư nói: "Đúng vậy.... Ta muốn khắc một món sái hoá bằng gỗ, cho, cho con trai ta. Sinh thần của nó sắp tới rồi."

 

Sái hóa mà ông nhắc đến thường dùng để nói đến đồ chơi của trẻ con, sái hoá bằng gỗ chính là phúc oa*, lão hổ, con thỏ được khắc bằng gỗ.

 

*phúc oa: phúc ở đây chỉ may mắn, oa là trẻ con.

 

Lan Dịch Hoan thấy món điêu khắc trong tay A Nhã Tư đã được sơn chút màu, có thể mơ hồ nhìn ra là một đứa trẻ ngây thơ chất phác màu sắc sặc sỡ. Hắn lúc này mới nhớ đến một tập tục trong dân gian, vào sinh thần của hài tử, phụ mẫu sẽ tặng đứa trẻ một phúc oa, có thể phù hộ đứa bé lớn lên bình an, vô bệnh vô ưu.

 

Thực ra sinh thần của hắn cũng sắp đến rồi.

 

Chỉ là từ nhỏ Lan Dịch Hoan chưa từng được ai tặng món đồ này, vàng ngọc thì được ban thưởng không ít. Kiếp này, mỗi năm Lan Dịch Trăn đều tổ chức sinh thần cho hắn, cũng sẽ chuẩn bị lễ vật, nhưng dù sao thì ca ca cũng không phải phụ mẫu.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ngươi rất thương con của ngươi."

 

Hắn nói điều này không phải vì A Nhã Tư chuẩn bị quà cho con trai, mà vì khi A Nhã Tư nhắc đến con của mình, giọng nói và nụ cười của đối phương trở nên vô cùng dịu dàng.

 

A Nhã Tư thở dài nói: "Nhưng ta không phải là một người cha tốt, từ khi nó còn nhỏ, ta đã không chăm sóc được nhiều."

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Ngươi không mang nhi tử theo sao?"

 

Thấy A Nhã Tư gật đầu, hắn nói: "Lần này ngươi lập được công lớn, sau này chắc chắn có thể an cư lạc nghiệp ở kinh thành, đến lúc đó có thể mang hài tử theo bên người, khi nhận được quà của ngươi nhất định hắn sẽ rất vui."

 

Vì một loại cảm giác thân thiết đặc biệt, cùng với trước đó A Nhã Tư liều mạng tương trợ, Lan Dịch Hoan không xem đối phương như một hạ cấp bình thường, mà như một người bằng hữu.

 

Nhưng trong mắt A Nhã Tư, hắn như ông cụ non, nghiêm trang mà an ủi ông, vô cùng đáng yêu.

 

Ông mỉm cười gật đầu, do dự một lát, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Điện hạ thông tuệ như vậy, Hoàng thượng và nương nương.... Nhất định đối với ngài rất tốt đúng không?"

 

Lan Dịch Hoan sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được cười, đặt khuỷu tay lên vai A Nhã Tư, nói: "Ta nói cho ngươi biết, nếu ai đó nói với ngươi như vậy thì ngươi nhất định phải tuyệt giao với hắn, bởi vì hắn muốn hại ngươi...."

 

A Nhã Tư: "Cái này..."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Mẫu phi ta từ khi ta còn nhỏ đã không thích ta, thậm chí bà ấy còn rất hiếm khi nhìn đến ta. Vì vậy ta cảm thấy rất thống khổ khi ở bên mẫu phi, năm sáu tuổi ta liền tới Đông Cung."

 

Những điều ông lo lắng mấy ngày nay đã trở thành sự thật, chính miệng Lan Dịch Hoan nói ra, ngăn chặn mọi khả năng hiểu lầm.

 

A Nhã Tư run giọng nói: "Ngài.... Mấy năm nay sống không tốt sao?"

 

Lan Dịch Hoan liếc nhìn A Nhã Tư một cái, lúc này mới nói: "Rất tốt, Nhị ca đối với ta rất tốt."

 

Nhưng kiếp này là vậy, còn kiếp trước thì sao? Kiếp trước Lan Dịch Hoan vẫn luôn sống với Tề Quý phi!

 

Lan Dịch Hoan đoản mệnh mà chết có liên quan đến việc này không?

 

Cho dù không liên quan, nhưng.... Thì ra, thằng bé chưa từng có cuộc sống hạnh phúc sao?

 

Tại sao lại vậy? Không nên như vậy!

 

Lan Dịch Hoan duỗi người nói: "Ta không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây, ngươi từ từ khắc đi!"

 

Nói xong thì hắn đứng dậy, A Nhã Tư vô thức nắm lấy cổ tay Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn xuống ông, A Nhã Tư lại buông tay hắn ra.

 

Trong thần sắc của Lan Dịch Hoan có mấy phần ý vị thâm trường, hắn càng tin chắc rằng người này nhất định có bí mật gì đó. Hắn xắn tay áo lên và quay người rời đi.

 

Lan Dịch Trăn từ xa nhìn thấy Lan Dịch Hoan, đang định đi tới tìm hắn thì lại đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Bước chân của y đột nhiên dừng lại, đứng đó nhìn Lan Dịch Hoan rời đi. Lan Dịch Trăn suy nghĩ một lúc, thay vì đuổi theo hắn, y bước đến đứng trước mặt A Nhã Tư.

 

A Nhã Tư lặng lẽ lau mắt, nhận ra có người đến, ông ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đứng dậy: "Thái tử Điện hạ."

 

Lan Dịch Trăn khẽ gật đầu, lần đầu tiên đánh giá nam nhân trước mặt.

 

Khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn, không phải là loại hình mà Lan Dịch Hoan chán ghét. Không, hoặc là nói, Lan Dịch Trăn có thể nhìn ra Lan Dịch Hoan thậm chí còn cảm thấy hứng thú với người này.

 

Lần trước trên chiến trường, đối phương là người đã kéo Lan Dịch Hoan xuống bảo vệ dưới thân mình.

 

"Thất đệ.... Sáu tuổi tới Đông Cung, những năm qua là lớn lên bên cạnh Cô."

 

Lan Dịch Trăn không nói nhiều lời vô nghĩa với A Nhã Tư, y trầm ngâm một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Lúc mới tới, hắn tuổi nhỏ cơ thể yếu ớt, ốm đau quấn thân, hàng đêm nằm mơ, chỉ khi có Cô bên cạnh mới có thể an giấc cùng ăn uống bình thường. Cô nuôi lớn hắn, xem hắn là chí bảo."

 

A Nhã Tư run giọng nói: "Ngài ấy.... Tuổi nhỏ như vậy.... Ốm đau quấn thân?"

 

Lan Dịch Trăn khẽ gật đầu: "Nếu ngươi còn muốn tìm hiểu gì khác thì có thể đến hỏi Cô. Bất kể mục đích của ngươi khi tiếp cận hắn là gì, cũng chớ động tâm tư."

 

Lời nói của y mang theo cảnh cáo dày đặc, chỉ là vì thân phận nên đến điểm liền dừng.

 

A Nhã Tư không hề thấy khó chịu mà còn rất cảm kích Lan Dịch Trăn.

 

Ông chưa từng biết thì ra Lan Dịch Hoan sống như vậy, khiếp sợ cùng đau lòng vạn phần. Cũng may biết được Lan Dịch Hoan có Lan Dịch Trăn ở bên cạnh chăm sóc, khiến lòng A Nhã Tư ít nhiều cảm thấy an ủi phần nào.

 

A Nhã Tư chân thành nói: "Điện ha đúng là một người nhân hậu. Ngài yên tâm, ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của Thất Điện hạ mà thôi, ngày sau nguyện ý cùng Điện hạ chăm sóc ngài ấy."

 

Khi nói chuyện với Lan Dịch Trăn, ông tự nhiên xem đây là cuộc đối thoại của hai trưởng bối. Sau khi nói xong ông mới nhận ra có chút không thích hợp, lập tức sửa lời: ".... Nguyện ý vì Thất Điện hạ mà dốc sức."

 

Lan Dịch Trăn cảm thấy người này đúng là không có mắt, lạnh lùng nói: "Không cần."

 

A Nhã Tư không để bụng, Lan Dịch Trăn là Thái tử nên tính tình hơi nóng nảy là điều đương nhiên, chỉ cần y đối xử tốt với Lan Dịch Hoan thì thái độ với ông như thế nào cũng không thành vấn đề.

 

Vì vậy ông tốt tính hành lễ, nói: "Được rồi, vậy chờ khi Điện hạ bận rộn không ở, ta lại đến chăm sóc Thất Điện hạ."

 

Lan Dịch Trăn: "......?"

 

——Người này vậy mà còn muốn phân lượt chia sẻ Lan Dịch Hoan với y?

 

Đúng là nên bị kéo ra chặt nhỏ!

 

Lan Dịch Trăn phất tay áo rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi