AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Cảnh báo: Chương này có H nhẹ, ai không đọc được có thể chọn lướt qua một đoạn nhe

 

*****

 

"Nếu ta quay lại kinh thành..."

 

Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng nói: "Ta không muốn sử dụng thân phận không thuộc về mình nữa. Ta cảm thấy việc này khá khó xử."

 

Lan Dịch Trăn biết khi Lan Dịch Hoan nói ra những lời này, hắn thực sự đang suy nghĩ nghiêm túc về việc trở về kinh thành.

 

Thật ra đối với Lan Dịch Trăn mà nói thì mục đích của y không phải để Lan Dịch Hoan đi đâu hay ở đâu, mà quan trọng là để hắn có thể thản nhiên đối mặt với những chuyện đã qua, dũng cảm đối mặt với tương lai, sẽ không còn vì những điều trước kia mà buồn bực không vui.

 

Dù là huynh trưởng hay ái nhân, đây đều là điều mà Lan Dịch Trăn muốn thấy.

 

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu đệ không muốn thân phận Thất Hoàng tử này thì thật ra cũng không khó."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Chọn thời cơ thích hợp, ta sẽ thuyết phục Phụ hoàng chiếu cáo thiên hạ rằng khi xưa Ngũ Điện hạ thất lạc, Tề Quý phi vô cùng bi thống, đau đớn không thôi, nên đã mang đệ từ ngoài cung vào và nhận đệ làm con nuôi. Cứ như vậy mọi chuyện sẽ được giải thích, sẽ không liên lụy quá nhiều người, cũng không ảnh hưởng đến việc đệ và người thân nhận nhau."

 

Trên người y vẫn còn mang theo chút khí lạnh tươi mát từ bên ngoài, y giơ tay ôm Lan Dịch Hoan vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết."

 

Lời nói của Lan Dịch Trăn từ trước tới nay chưa từng là lời nói suông, mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thoả.

 

Lan Dịch Hoan dựa vào ngực Lan Dịch Trăn, lặng lẽ nhắm mắt lại. Sự giằng co và cảm xúc khó chịu mấy ngày qua cuối cùng cũng dần tiêu tan.

 

Thật khó để diễn tả cảm giác này, giống như người phụ thân vững vàng rộng lượng, lại giống như ái nhân ấm ấp đáng tin cậy. Từ nhỏ đến lớn, y cho hắn nhiều như vậy, sao hắn có thể chịu đựng được nếu đánh mất những điều này.

 

Thời điểm Lan Dịch Trăn nói ra những lời này, hắn cũng nhận thức được, hắn cũng yêu Nhị ca.

 

Không phải vì cảm kích y dụng tâm, mà bởi vì sự gần gũi thân cận cùng sự thấu hiểu trong suy nghĩ.

 

Chậm chạp chưa từng phát hiện, đại khái là vì trải qua nhiều năm làm bạn, tình cảm này đã trở thành một thói quen tựa như việc hít thở.

 

Chữ yêu này, rất khó định nghĩa hoàn toàn là tình thân hay tình yêu, mà nó càng giống một loại bản năng mơ hồ, bẩm sinh của con người đối với thủ túc, đối với phụ mẫu, đối với ái nhân, đối với mọi sự tốt đẹp cùng khát vọng trong sinh mệnh....

 

Có lẽ, không cần phải sầu lo bất an nhiều như vậy.

 

Có lẽ, có thể thử đến gần hơn một chút.

 

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, lần đầu tiên chủ động hôn Lan Dịch Trăn.

 

Hắn nhẹ nhàng hôn lên cằm Lan Dịch Trăn, ban đầu Lan Dịch Trăn thậm chí còn không nhận ra điều đó.

 

Lan Dịch Trăn chỉ cảm thấy cằm hơi ngứa, theo bản năng cúi đầu xuống, môi y nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt chạm vào môi Lan Dịch Hoan.

 

Lan Dịch Trăn giật mình, sau đó ý thức được đệ đệ là đang chủ động bày tỏ sự thân cận với mình.

 

Trong khoảnh khắc, niềm vui khôn tả ngập tràn trong mắt Lan Dịch Trăn. Thậm chí y còn luống cuống tay chân một lát, bây giờ mới nâng gáy Lan Dịch Hoan lên, thử thăm dò tiến sâu hơn một chút.

 

"Hoan Nhi."

 

Lan Dịch Trăn thì thầm gọi tên Lan Dịch Hoan, trong cổ họng như phát ra tiếng thở dài vui sướng: "Hoan Nhi...."

 

Rõ ràng Lan Dịch Hoan là người chủ động, nhưng khi Lan Dịch Trăn đáp lại, hắn cảm thấy bản thân mình như dần bị nuốt chửng, cảm giác khó thở cùng vô lực mềm nhũn dâng lên, khiến hắn không cách nào đuổi kịp ca ca, rất nhanh đã mất quyền khống chế.

 

Ngực Lan Dịch Hoan phập phồng, trên mặt hơi ửng hồng lên tựa như hoa đào, chỉ có thể bối rối mở to đôi mắt nhu nhuận như nước, tuỳ ý phó mặc cho Lan Dịch Trăn.

 

Tựa như mê hương đọng lại trên miệng, ngọt ngào như nếm thử hoa trái mọng nước tươi ngon nhất cuối xuân đầu hạ. Lan Dịch Trăn nếm thử, nuốt xuống, trong lòng lại có chút chua xót.

 

Con đường phía trước không biết ra sao, cũng không thể đoán trước. Nhưng lúc này, cho dù thịt nát xương tan, y cũng không thể buông tay, không thể quay đầu.

 

Tay y một đường dọc xuống theo cơ thể Lan Dịch Hoan, giống như thương tiếc mà âu yếm hắn, lại giống như đáng giận đùa bỡn hắn.

 

Chẳng bao lâu sau, xiêm y được cởi ra, rơi xuống, lộ ra thân thể thiếu niên mềm dẻo.

 

Cơ thể này, có thể nói là Lan Dịch Trăn nhìn hắn trưởng thành, đã vô số được y ôm trong ngực, y hoàn toàn không xa lạ gì.

 

Nhưng y chưa bao giờ dám thưởng thức thân thể mỹ lệ đó như thế này.

 

Trắng tinh tinh tế như ngọc, mềm mại tựa như ánh trăng nhu nhuận trên mặt hồ.

 

Giờ khắc này, sâu thẳm trong màn trắng mờ mịt hư ảo, dần dần hiện lên một tầng hồng phấn, khiến người ta muốn tiến sâu vào, nghiền nát thành từng mảnh.

 

Ngọn lửa trong lòng Lan Dịch Trăn chưa bao giờ tắt, ngày đêm thiêu cháy y, lúc này còn đang nằm trong sự trói buộc nhưng vẫn luôn hừng hực đốt cháy ra ngoài thân thể.

 

Tay y một đường dọc xuống eo.

 

Trước đây khi Lan Dịch Trăn ôm Lan Dịch Hoan, y thường sẽ theo thói quen dùng tay ôm lấy eo hắn, bởi vì Lan Dịch Hoan vừa vặn có hai hõm eo ở lưng dưới, như thể trời sinh ra để dễ dàng vuốt v3 và thao túng.

 

Nhưng y chưa bao giờ dám thăm dò đường cong đẫn đã dưới hõm eo kia, cũng như nơi càng sâu hơn ở đó.

 

Lan Dịch Hoan ôm chặt Lan Dịch Trăn, giọng nói rất nhỏ, mang theo mê hoặc mà chính hắn cũng không biết, cũng mang theo sợ hãi run rẩy: "Nhị ca...."

 

Nói xong hai chữ này, hắn lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác rùng mình khi bị dị vật xâm nhập.

 

Lan Dịch Hoan đặc biệt mẫn cảm đối với sự động chạm như vậy, thân thể nảy lên như con cá bị vớt lên bờ, nước mắt s1nh lý trào ra quanh tròng mắt.

 

Đó, đó là ngón tay của Lan Dịch Trăn, nó thật sự đã tiến vào một chút.

 

Cảm giác này giống như giấc mơ trước đây, thậm chí nó còn rõ ràng chân thực hơn giấc mơ mơ hồ.

 

Ngay sau đó, ngón tay vừa rồi còn ôn nhu xoa tóc hắn, vỗ vai hắn, giờ đây lại tàn nhẫn thâm nhập sâu hơn.

 

Đau đớn, nhức nhối, tê ngứa, cùng một cảm giác khác không thể tả được, Lan Dịch Hoan mở to đôi mắt ngập nước, há miệng thở hổn hển, không hiểu tại sao một ngón tay lại có cảm giác to lớn như vậy.

 

Đầu hắn ong ong, một lát sau mới kịp phản ứng lại, thì ra Lan Dịch Trăn đã thêm hai ngón tay vào.

 

Đại khái là vì thân thể từ nhỏ không tốt, nên khả năng thừa nhận của thân thể đối với một số chuyện rất thấp. Hơn nữa đối tượng là Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan đối với đụng chạm như vậy phá lệ mẫn cảm.

 

Hắn theo bản năng quay người tránh né, nhưng vì bị Lan Dịch Trăn đè dưới thân nên những hành động liên tiếp này mang lại hiệu quả rất nhỏ.

 

Lan Dịch Hoan run rẩy, một tay đặt lên ngực Lan Dịch Trăn, một tay bắt lấy cánh tay đầy gân xanh của y, vất vả lắm mới nói được một câu: "Huynh, huynh muốn giống như trong mộng, thứ kia cũng.... Cũng tiến vào sao?"

 

Hắn quả thực không thể tưởng tượng.

 

Thật ra Lan Dịch Trăn cũng không quá hiểu biết về bước tiếp theo, dù sao y cũng chỉ là biết được chút ít, chưa từng chân chính tiến hành thực tiễn.

 

Động tác của y trước mắt hơi vụng về và trúc trắc, đều dựa vào bản năng mà thăm dò. Nhưng chỉ mới thực hiện đến bước này thôi cũng đã đủ khiến y thần hồn kích động, đắm chìm trong thoả mãn cùng hạnh phúc tột độ.

 

Thậm chí điều quan trọng không phải là d*c vọng được giải tỏa, mà là y đang làm một việc cực kỳ thân mật với Lan Dịch Hoan.

 

Nếu lúc này Lan Dịch Hoan muốn giết y, chỉ sợ Lan Dịch Trăn cũng sẽ hai tay dâng mạng sống mình lên.

 

Hơi thở của Lan Dịch Trăn ngày càng nặng nề, hoàn toàn mất đi sự thanh lãnh trầm tĩnh trước đây, trong lòng tràn ngập d*c vọng chiếm hữu tàn nhẫn. Lan Dịch Hoan gian nan nói hai lần, y mới miễn cưỡng bị giọng nói đáng thương của đệ đệ đánh thức trở lại là người ca ca ôn nhu.

 

Lan Dịch Trăn khàn giọng nói: "Sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan tức giận có chút muốn cắn y, trong lúc thế này mà y còn muốn hắn lặp lại. Hắn quả thực nghi ngờ Nhị ca là cố ý!

 

Lan Dịch Hoan cố nén lại tiếng r3n rỉ trong cổ họng, gần như nức nở nói: "Ca, huynh có thể chờ ta nói xong rồi lại, lại làm hay không? Trước hết huynh.... Nói cho ta biết, trong mơ là giả, là giả đi! Thứ kia so với ngón tay dài hơn nhiều, lại, lại lớn hơn nhiều như vậy, cho nên không có khả năng cho vào được đúng không? Ta không quá hiểu việc này...."

 

Hắn có biết một chút, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy và tự mình thử qua, hắn lập tức cảm thấy những gì mình biết trước đây có lẽ không hoàn toàn đúng.

 

Tuyệt đối không thể đâu.

 

Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, vội vàng hôn lên má và tóc Lan Dịch Hoan để dỗ dành hắn, tự mình lẩm bẩm: "Mơ?"

 

Lan Dịch Hoan đã choáng váng, thời điểm nói chuyện đã quên mất đó là giấc mộng của hắn, cứ như vậy trực tiếp nói ra với Lan Dịch Hoan.

 

Mà cố tính là Lan Dịch Trăn cũng thật sự biết.

 

Trong nháy mắt, trong đầu y cũng hiện lên hai giấc mơ mà y đã từng gặp qua, một lần trên long ỷ, một lần trên giường, y không cố kỵ gì muốn làm gì thì làm.

 

Lúc này, hai người tr@n trụi đối mặt với nhau, lại nhớ đến cảnh tượng trong mơ càng kiều diễm hơn. Trong lòng Lan Dịch Trăn trước tiên là rung động, sau đó lại ngẩn ra.

 

Y nói: "Đệ cũng nhớ."

 

Năm ngón tay của Lan Dịch Hoan vô thức siết chặt cánh tay của Lan Dịch Trăn, rưng rưng nói: "Đó là giả đúng không? Cho nên tiếp theo huynh muốn làm gì?"

 

Lan Dịch Trăn: "......."

 

Vốn dĩ y đã hạ quyết tâm, nhưng thấy Lan Dịch Hoan như vậy, trong lòng y lại do dự.

 

Dù sao người thừa nhận cũng là Lan Dịch Hoan, hắn run run rẩy rẩy khóc nức nở, luôn miệng nói không vào được không chịu được, Lan Dịch Trăn cũng sợ mình cố quá rồi khiến hắn bị thương.

 

Nhiều năm qua, Thái tử Điện hạ luôn thận trọng từng bước, chiếm trước tiên cơ trong những chuyện khác. Duy chỉ có trong tình yêu, y chưa từng có bất kỳ tính toán nào. Việc hôm nay là bởi không cầm lòng nổi, y căn bản chưa có bất cứ sự chuẩn bị gì, cũng không biết phải chuẩn bị những gì.

 

Suy cho cùng, đối với một người đã chờ đợi nhiều năm trong vô vọng, không xác định được liệu mình có cơ hội đến gần người mình yêu hay không, làm sao có thời gian để tìm hiểu những việc này?

 

Y cũng sợ khiến Lan Dịch Hoan bị thương, cho nên liền nghĩ, hôm nay dừng thôi vậy.

 

Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng rút ngón tay mình ra khỏi thân thể Lan Dịch Hoan. Y mới động một chút, thân thể của Lan Dịch Hoan đã run lên.

 

Khuôn mặt tú mỹ của hắn ửng hồng, trên cổ và xương quai xanh đầy dấu hôn, đôi mắt ửng nước mờ mịt nhìn Lan Dịch Trăn: "Xong rồi sao?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "... Còn chưa bắt đầu."

 

Lý trí của y cho y biết nếu hôm nay đã quyết định không làm thì bản thân y phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, để tránh việc không nhịn được khiến Lan Dịch Hoan bị thương.

 

Chỉ là dưới thân đã vận sức chờ phát động, khí thế giương cao không dứt. Ôn hương nhuyễn ngọc mơ ước đã nhiều năm đang ở trong lòng, làm sao có thể nói dừng lại liền có định lực để đứng lên được?

 

Tay của Lan Dịch Hoan vẫn đang chống trước ngực y, nhưng hắn lại cảm thấy mình làm như vậy sẽ khiến y hiểu lầm rằng hắn đang kháng cự xa cách. Cho nên, mỗi lần đều có ý định đẩy Lan Dịch Trăn ra, nhưng chút lực đạo này hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

 

Ngược lại, những ngón tay tinh tế mang theo chút run rẩy kia như ấn trên da thịt, nhẹ nhàng vuốt v3 cơ bắp ướt đẫm mồ hôi của Lan Dịch Trăn, quả thực càng thêm trêu chọc lòng người.

 

"Tiểu Thất, đệ đúng là..."

 

Lan Dịch Trăn nắm lấy cổ tay Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng kéo tay hắn từ trên ngực mình xuống, ấn xuống chăn nệm, sau đó đột nhiên cúi người xuống hung hăng hôn hắn.

 

Nụ hôn hung tàn kia khiến Lan Dịch Hoan phát run. Hơi thở dồn nén đan xen với màn trướng, thân hình đơn bạc của hắn bị áp chế, cứ như bị chôn vùi toàn bộ trong chăn.

 

Trên người đột nhiên cảm thấy mát lạnh, yêu thương tàn nhẫn biến mất, Lan Dịch Hoan mờ mịt mở to mắt. Lan Dịch Trăn đã đứng dậy.

 

Lan Dịch Hoan mơ màng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao vậy?"

 

Lan Dịch Trăn đắp chăn cho hắn, nói: "Ta ra ngoài một lát, đệ nghỉ ngơi đi. Nghe lời!"

 

Giữa đôi mày thanh tuấn của y mang theo d*c vọng kìm nén, giọng điệu ôn nhu nhưng mạnh mẽ, dáng vẻ khác hẳn ngày thường.

 

Nói xong, Lan Dịch Trăn định rời đi. Nhưng Lan Dịch Hoan lại lần nữa bắt được cánh tay y.

 

"Huynh định làm gì? Lại muốn nhảy sông tiếp sao?"

 

Lan Dịch Hoan nằm trên gối, tóc tai rối bù, lông mi run rẩy, ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt rụt rè.

 

Nhưng hắn lại thấp giọng nói: "Nhị ca, huynh tới đây ôm ta, ta giúp huynh."

 

Lan Dịch Trăn ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn Lan Dịch Hoan.

 

Trên đời này sao lại có người như vậy?

 

Làm y mê muội, làm y thương tiếc, làm y yêu đến mức không kiềm chế được....

 

Gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, hai đôi mắt nhìn nhau một lúc, Lan Dịch Trăn cúi xuống kéo Lan Dịch Hoan vào trong vòng tay hữu lực của mình.

 

Sau một hồi tình nhiệt đan xen, Lan Dịch Hoan sức cùng lực kiệt nằm trên chăn, mệt đến mức không mở nổi mắt.

 

Tuy hai người vẫn chưa tiến tới bước thân mật nhất, nhưng đối với họ, mọi chuyện xảy ta tối nay đã hoàn toàn phá vỡ tầng chắn của tình huynh đệ.

 

Sau khi "nhiệt tình giúp đỡ" Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Hoan cảm thấy tay chân mỏi nhừ, toàn thân nóng bừng, đầu óc hỗn loạn khiến hắn có loại cảm giác như mình bị ép khô.

 

Lan Dịch Trăn nắm chặt tay hắn vào lòng bàn tay, ôn như cẩn thận xoa bóp, nhẹ giọng hỏi hắn: "Hiện tại chúng ta đã tính là ở bên nhau chưa?"

 

Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Hiện tại không thể nói, về kinh lại nói sau."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Tại sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Chúng ta hiện tại không đủ bình tĩnh."

 

Lan Dịch Trăn: "....."

 

Hay lắm, rất cẩn thận!

 

Y đành phải yên lặng nằm ôm bảo bối của mình một lúc, sau đó không cam lòng nhéo chóp mũi Lan Dịch Hoan, hỏi: "Đệ đã bình tĩnh lại chưa? Đã thành rồi đúng không?"

 

Kết quả đợi một lúc vẫn không nghe Lan Dịch Hoan trả lời, Lan Dịch Trăn nhìn lại và phát hiện Lan Dịch Hoan đã ngủ say, bị nhéo mũi cũng không tỉnh mà còn bất mãn hừ hừ mấy cái.

 

Lan Dịch Trăn không khỏi bật cười.

 

Nhưng nhìn cái mũi và đôi mắt đỏ bừng của Lan Dịch Hoan, y cũng biết hôm nay mình đã quá mức vội vàng. Nhịn nhiều năm như vậy, không ngờ nay đã đạt được trong tay chỉ nhờ một câu nói.

 

Nhớ tới hôm nay hắn vẫn là tiểu thọ tinh*, vừa mới trải qua sinh thần thứ mười tám, bản thân là ca ca nói là muốn tổ chức sinh thần cho hắn, kết quả lại khi dễ hắn như vậy, Lan Dịch Trăn cảm thấy rất áy náy.

 

*tiểu thọ tinh: hiểu nôm na là người được chúc mừng sinh nhật.

 

Y hôn lên mặt Lan Dịch Hoan, nhỏ giọng nói: "Tiểu đáng thương."

 

Nhưng vừa nói ra lời này, trong lòng y không hiểu sao lại thấy vui sướng không thôi.

 

Dù sao họ có thể phát triển đến một bước như vậy là điều mà trước đây Lan Dịch Trăn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

 

Y ôm Lan Dịch Hoan, lặng lẽ nằm trên giường nhắm mắt lại, hiện lên trước mắt là cảnh tượng vừa rồi Lan Dịch Hoan cau mày khó nhịn.

 

Thật ra vừa rồi y cũng hoàn toàn chưa thoả mãn. Nhưng sự an ủi bên ngoài càng khiến lòng y thêm khát cầu vị ngọt ở bước tiếp theo.

 

Khát, nóng, gấp rút....

 

Nhưng Lan Dịch Trăn không đứng dậy tìm kiếm phương pháp giải quyết. Y biết rằng nó sẽ vô ích.

 

Sau khi đã trải cái chạm gần gũi của Lan Dịch Hoan, dùng nước lạnh hoặc tự mình giải toả đã không còn có thể dập tắt d*c vọng đã được phóng thích.

 

Y càng muốn thêm thân cận giao hoà, y muốn có được nhiều hơn.

 

Lan Dịch Hoan nằm bên cạnh hơi thở chậm rãi, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ tuấn tiếu đáng thương vùi trong chăn, có vẻ trầm tĩnh mà vô tội.

 

Lúc rơi vào giấc ngủ hắn không còn biết sợ ca ca, cảm thấy cánh tay Lan Dịch Trăn ôm chặt lấy mình thì cọ cọ trên người y, vùi mặt trong ngực y tiếp tục ngủ say.

 

Lan Dịch Trăn: "....."

 

Thật là phiền não ngọt ngào mà thống khổ!

 

Y thở dài, ôm chặt Lan Dịch Hoan.

 

*

 

Ở một chỗ khác trong quan nha, A Nhã Tư đi dưới ánh trăng, nhẹ nhàng đi tới bên ngoài tiểu viện của Lan Dịch Hoan.

 

Trong tay ông mang theo một chiếc giỏ mây nhỏ xinh xắn được đan tỉ mỉ. Ông nhấc tấm vải trên đó ra, bên trong là những phúc oa được khắc bằng gỗ đầy đủ lớn nhỏ, tổng cộng có mười lăm cái.

 

Sau khi ba tuổi, mỗi năm một cái.

 

Đây là món quà sinh thần ông dành cho con trai.

 

"Tiêu huynh đệ, ngươi đang làm gì vậy?"

 

Thị vệ tuần tra ban đêm đi tới, lớn tiếng dò hỏi ông.

 

Tiêu Nam nói: "Ta có chút việc, muốn bái kiến Thất Điện hạ để giáp mặt trò chuyện."

 

Thị vệ biết Lan Dịch Hoan đối xử với ông có chút khác biệt, cũng không khó xử mà "À" một tiếng rồi nói: "Thất Điện hạ cùng Thái tử Điện hạ đi ra ngoài rồi, tối nay không về. Chiều ngày mai ngươi lại đến thử xem."

 

Tiêu Nam ngẩn ra, nói: "Được rồi, đa tạ."

 

Sau khi thị vệ rời đi, ông nhìn xuống những con búp bê của mình, lấy ra con búp bê lớn nhất và đặt nó lên bệ cửa sổ của Lan Dịch Hoan.

 

Phần còn lại ngày sau sẽ đưa cho thằng bé.

 

Thua thiệt nhiều năm sinh thần như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy có người mang hắn ra ngoài chơi, ở bên cạnh hắn vào ngày sinh thần, trong lòng A Nhã Tư cảm thấy rất vui.

 

Đúng là nhờ có vị Thái tử Điện hạ kia.

 

*

 

Vài ngày sau, có tình báo bí mật truyền đến từ kinh thành, nhân thủ của Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn ở kinh thành đều đã triệu tập xong, không bị hạn chế hành động.

 

Đồng thời, trên triều đình vẫn vô cùng ổn định, không xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.

 

Sóng yên biển lặng như vậy khiến Lan Dịch Hoan hoài nghi họ đã nghĩ nhiều. Lần này Đông Lương liên thủ với quân phản loạn bao vây Tần Châu, đây chỉ là một lần chiến lược thất bại bởi phán đoán sai tình thế mà thôi. Nếu việc bao vây Tần Châu đã được giải trừ thì chuyện này cũng đã kết thúc.

 

Nhưng ngày hôm sau, hắn đã nhìn thấy một tin tức rất khó thấy trong đống mật tấu.

 

Tin tức kia kẹt trong đống mật tín rối tung lộn xộn, nói cho Lan Dịch Hoan biết vào nửa đêm ngày hôm qua, giao long ở phía đông máy đo địa chấn ở Khâm Thiên Giám đột nhiên phun châu, rơi vào miệng Kim Thiềm.

 

Lan Dịch Hoan vốn đã lật nó qua, sau một hồi suy nghĩ thì đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, lập tức lấy mật tấu kia ra.

 

Người đương thời dùng máy đo địa chấn để phán đoán nơi xảy ra động đất, chưa bao giờ sai. Nhưng lúc này giao long đã phun châu nhưng lại không có xảy ra động đất, chuyện này lập tức trở nên quỷ dị.

 

Hơn nữa lại là phía đông.

 

Phía đông, có Thái Sơn.

 

Tương truyền Thái Sơn là nơi thần linh từ trên trời giáng xuống, là nơi Vương khí hội tụ. Nếu Thái Sơn rung chuyển, tức là xã tắc không xong.

 

Mà người cuối cùng thực hiện nghi lễ Thái Sơn phong thiện* chính là trữ quân của Đại Ung, Lan Dịch Trăn.

 

*Phong Thiện (封禅) là điển lễ đế vương nhận mệnh từ trời. Nghi thức này khởi nguồn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc.

 

Thái Sơn rung chuyển là sức mạnh của thiên nhiên tạo hoá, con người không có khả năng nhúng tay vào. Tuy nhiên, máy đo địa chấn dù có đúng đến đâu thì vẫn là vật chết, dễ dàng bị động tay động chân.

 

Trong lòng Lan Dịch Hoan không khỏi cân nhắc thêm một chút.

 

Đêm qua hắn ngủ không ngon giấc, thái dương hơi nhức, lúc này suy nghĩ lại càng đau hơn.

 

Lan Dịch Hoan ngả người ra sau, vừa nâng tay lên thì cảm thấy có ai đó đang đi tới phía sau mình.

 

Lập tức, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa thái dương hắn, lại bóp bóp phần vai và cổ của Lan Dịch Hoan, y nói: "Đừng vất vả quá, mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi."

 

Lan Dịch Hoan quay người lại: "Ca."

 

Người đến đương nhiên là Lan Dịch Trăn. Khi Lan Dịch Hoan gọi y, y mỉm cười đáp lại, hai tay chống vào lưng ghế, cúi đầu hôn lên môi Lan Dịch Hoan.

 

Hành động này khiến Lan Dịch Hoan giật mình, vội vàng ngồi thẳng eo, nhìn thoáng qua phía sau: "Huynh không sợ người nào nhìn thấy sao, cửa còn đang mở."

 

Lan Dịch Trăn lại rất thoải mái, không đồng tình nói: "Ta chỉ là thích đệ đệ của mình thôi, lại không phải chuyện gì đáng xấu hổ, có cái gì mà sợ người khác thấy."

 

Ngay cả ở đời trước, nỗi băn khoăn của y cũng chỉ là Lan Dịch Hoan sẽ chán ghét y vì phần tình cảm này, hoặc là việc này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lan Dịch Hoan.

 

Về phần cái nhìn của người khác, Lan Dịch Trăn chưa bao giờ quan tâm.

 

Lan Dịch Hoan nghe y nói mà dở khóc dở cười, thầm nghĩ, mỗi lời của huynh đều có vấn đề rất lớn đó có được không?

 

Hắn nói: "Nhị ca, huynh có thể suy nghĩ lại thật kỹ. Huynh nhiều năm giữ mình trong sạch, lỡ như chuyện này không may bị truyền ra ngoài thì cho dù chúng ta có huyết thống hay không, thanh danh này của huynh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng."

 

Lan Dịch Trăn nói: "Cũng sẽ không phải cái dạng gì quá khó nghe đâu."

 

Lan Dịch Hoan: "Ừm, sẽ không phải cái gì quá khó nghe đâu. Cùng lắm thì nói huynh nuôi ta từ nhỏ là rắc tâm bất lương, yêu thích luyến đồng, giả vờ trang nghiêm, thanh tâm quả dục nhưng thực chất là trầm mê nam sắc, cuộc sống dâm loạn. Còn sẽ có người nói huynh trái với luân thường, trời cao không dung...."

 

Ngay cả "Trời cao không dung" cũng nói ra rồi, Lan Dịch Trăn không nhịn được cười, nhéo mặt Lan Dịch Hoan: "Tiểu tử vô lương tâm, nói có vui không?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Không có không có, tiểu đệ là thay huynh trưởng lo lắng thôi."

 

Chủ yếu là khoảng cách tuổi tác của hắn và Lan Dịch Trăn hơi lớn một chút. Ở trong mắt người khác, hắn thật sự đã được Lan Dịch Trăn nuôi dưỡng từ năm sáu tuổi, cuối cùng nuôi lên tận giường rồi. Có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu lời khó nghe, hơn nữa phần lớn chắc chắn sẽ nhắm vào Lan Dịch Trăn.

 

Lan Dịch Hoan không muốn bất cứ điều gì cho mình, vả lại cũng hắn cũng không sao. Hắn cẩn trọng cân nhắc cũng là vì Lan Dịch Trăn mà thôi.

 

Kết quả không ngờ Thái tử lão ca tinh thần mạnh mẽ của hắn nghe xong lại giống như càng thêm hăng hái, hứng thú bừng bừng hỏi: ".... Còn có nữa không? Đệ nói nữa đi."

 

Lan Dịch Hoan: ".... Trong bản thoại có rất nhiều, huynh tự xem đi!"

 

"Thật ra họ nói cũng không có sai. Nhưng dù họ có nói gì thì ta cũng không quan tâm."

 

Lan Dịch Trăn mỉm cười, xoa xoa thái dương của Lan Dịch Hoan, nói: "Nếu có người chỉ trích đệ thì đệ cứ nói là đệ bị ta bức ép là được."

 

Lan Dịch Hoan: "Ta sẽ không như vậy đâu, ta——"

 

Hắn thiếu chút nữa buột miệng nói "Ta cũng nguyện ý", nhưng đột nhiên nghĩ lại hình như hắn vẫn chưa đồng ý, ngẩn ra một lúc rồi dừng lại.

 

Hắn muốn giãy giụa một chút, lại cẩn trọng hơn một chút. Nhưng có vẻ như không còn nhiều đường sống để giãy giụa và cẩn trọng nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi