ÁI · ĐÃNG DẠNG



Từ cuộc nói chuyện ngắn ngủi với ba mình ở ngày viếng mộ hôm đó, trong lòng Tiêu Dương cũng có suy nghĩ qua, từ nhỏ biểu ca đối xử với cô như em ruột vậy, câu cũng vì cô mất mẹ mà đặc biệt yêu thương, cô cảm thấy bất cứ người nào trong nhà đối xử với cô cũng đều tốt hơn ba mình rất nhiều.
Tiêu Dương không hiểu tại sao ba mình lại nói như vậy, vì thế nên mà mấy ngày nay vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Có điều, chỉ những lúc gặp mặt Lâm Mộ Tình, luôn có thể khiến cô cảm thấy rất thư thái.
Khi Tiêu Dương vội vàng kết thúc ngày làm việc, Lâm Mộ Tình đã đói đến chịu không nổi, mặc dù Tiêu Dương tú sắc khả xan[1], nhưng cũng không đủ để thỏa mãn cái bao tử của Lâm lão sư.

Thế nên lúc Tiêu Dương có thể đi được rồi, nàng mới thở phào một hơi, giọng suy yếu nói: "Cuối cùng cũng có thể đi rồi......"
[1] Tú sắc khả xan: vẻ đẹp khiến người nhìn không cảm thấy no đói, nói chung gái đẹp là no.1.
Tiêu Dương một bên lái xe trên đường, một bên thầm liếc Lâm lão sư đang ngủ say kia, nghĩ thầm, hẳn là em ấy đã nghe qua cái lý luận "Ngủ chống đói" của Vương Thiến Thiến rồi, thế nên nhịn không được mà cười trộm.
Nhưng một Lâm Mộ Tình im lặng như vậy, sườn mặt trắng trong thuần khiết như vậy, lại khiến nàng vô giác mà nhớ tới Lâm Mộ Hân.

Cô biết Lâm Mộ Hân ra nước ngoài, cho nên cô mới không tìm được chị ấy, nếu Lâm Mộ Hân trở lại H thị.....!vậy cô cùng Lâm Mộ Tình......

Tiêu Dương đậu xe xong, quay đầu lại nhìn Lâm Mộ Tình, nhẹ giọng thở dài một hơi, đã quyết định phải thích em, lại có quá nhiều chuyện lẫn vào trong đó, mình cuối cùng.....!phải làm sao đây? Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Dương cảm thấy hoang mang, không biết chính bản thân mình muốn cái gì.
Không biết Lâm Mộ Tình đã tỉnh dậy từ khi nào, lại nghe thấy Tiêu Dương nhìn mình mà thở dài, càng rõ ràng không yên lòng thêm.

Thế nên nàng mạnh mẽ nhấc người khỏi vị trí ngồi, một nụ hôn liền đặt lên má của Tiêu Dương vô cùng chính xác.
Sau khi hôn xong, Lâm lão sư còn cực kỳ đứng đắn mà nói với Tiêu Dương: "Phấn lót hôm nay ăn không ngon......"
Tiêu Dương bất đắc dĩ cúi đầu cười cười,"Đi thôi, ăn cơm xong tôi mang em đi gặp bạn bè của tôi."
"Bạn bè?" Người như Tiêu Dương vậy cũng có bạn hay sao? Không đúng, đừng nói là cái kiểu bạn tâm giao hay gì đó chứ?
Tiêu Dương nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Mộ Tình, nên mới giải thích cho nàng nghe: "Lý công tử đó, em không nhớ sao? Không phải là em vẫn canh cánh trong lòng cái chuyện nghe điện thoại kia hay sao?"
Lâm Mộ Tình nghe thấy tên Lý công tử, lại liên tưởng tới cái dáng vẻ của Tiêu Dương khi tiếp điện thoại với người kia, trong đầu nhất thời hiện lên cái hình tượng công tử như Khang Kiến vậy, nhưng cảm giác thấy Lý công tử so với Khang Kiến hẳn là còn được phụ nữ mến mộ hơn, trong phút chốc nàng đối với Lý công tử này càng thêm tò mò hơn nữa.
Trong lúc ăn cơm, nàng hỏi Tiêu Dương: "Lý công tử làm nghề gì?"
Tiêu Dương nghĩ nghĩ mới nói: "Cậu ấy không làm gì cả."

Lý công tử trong đầu Lâm Mộ Tình nhất thời chuyển đổi thành hình tượng con giời hoa tâm do ăn không ngồi rồi, vì thế một chút hảo cảm sắp nảy nở kia cũng không cánh mà bay, dù cho bộ dạng có soát hay dư tiền thì thế nào cơ chứ, ăn hàng ở không là đáng xấu hổ rồi!
Sau đó Lâm Mộ Tình nói ít hẳn đi, chỉ chăm chú vào ăn, ăn xong ngẩn đầu lên, phát hiên Tiêu Dương đang chống cằm nhìn mình cười đến đầy ái muội.

Lâm Mộ Tình theo bản năng sờ sờ góc miệng của mình, hay là trên mặt của mình dính phải cái gì đó hay sao?
Tiêu Dương lại bị nàng chọc cười, đưa tay ra cầm lấy tay Lâm Mộ Tình, nắm chặt, "Không có gì cả, tôi chỉ là nhìn dáng vẻ đang ăn của em, tôi cảm thấy, nếu sau này cũng được nhìn như vậy, dường như sẽ là một chuyện rất thú vị."
Lâm Mộ Tình liếc mắt trừng nàng một cái, cái kiểu bày tỏ gì vậy? Người này ngữ văn cấp tiểu học chắc cũng rớt quá!
Tiêu Dương đã nắm tay Lâm Mộ Tình rồi cũng không buông ra nữa, hai tay nắm chặt nhau mà lướt qua bàn ăn, bước trên hành lang dài, mãi tận cho đến khi ra tới thảm cỏ trước bãi đỗ xe Tiêu Dương mới buông ra.
Đến lúc tới điểm hẹn với Lý công tử kia, Tiêu Dương mở cửa xe ra cho Lâm Mộ Tình, chân Lâm Mộ Tình vừa chạm đất, tay lại được nắm chặt.
Nàng luôn cảm thấy, Tiêu Dương của hôm nay rất lỳ lạ, tu rằng nàng không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào, cũng không phải là khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng chính là cảm thấy kỳ lạ, từ hành vi, đến cử chỉ, toàn bộ đều lộ ra nét kỳ lạ.
"Tôi rất muốn giới thiệu em với nhóm bạn bè của tôi, chính thức lấy thân phận bạn gái của tôi." Tiêu Dương nắm tay Lâm Mộ Tình nói.
Lâm Mộ Tình buông tay cô ra, "Nói ra thật như là em phải cảm thấy vinh dự, em như vậy mất mặt lắm sao?"

"Không phải không phải......" Tiêu Dương có tí hoảng loạng, "Du học ở bên ngoài nhiều năm, tiếng Hán của tôi có tí giảm sút, ý của tôi là......!em là người đầu tiên tôi chính thức giới thiệu với các cậu ấy như vậy."
Lâm Mộ Tình lần đầu tiên nhìn thấy một Tiêu Dương như vậy, cũng không nỡ lòng nào đi chọc cô nửa, chủ động nắm tay Tiêu Dương, "Em biết, hơn nữa, em cũng rất vui khi cuối cùng Dương cũng chịu giới thiệu em với bạn bè của Dương, Dương mới nói là các cậu ấy? Còn ai nữa sao?"
"Cùng là bạn chơi với nhau từ nhỏ như tôi với Lý công tử, tí nữa gặp em liền biết."
Vì thế nên Lâm Mộ Tình cẫn thận đi bên cạnh Tiêu Dương, một đường bước vào trong cái hội sở gì đó nàng cũng không rõ cho lắm.
Cô bé tiếp tân nhìn thoáng qua Tiêu Dương, lại khó xử nhìn qua Lâm Mộ Tình, vừa tính mở miệng nói chuyện, thì Tiêu Dương từ trong túi rút ra tấm card hội viên quơ quơ trước mặt cô bé, sau đó lại nhét tấm card kia vào tay Lâm Mộ Tình.
Lúc này Lâm Mộ Tình mới nhìn rõ tên trên tấm card kia, đây đúng là một hội sở cao cấp cực kỳ nổi danh của thành phố, tác dụng của nó chính là để những nhân vật thành công trong xã hội đến để nghĩ ngơi hay giả trí.

Nàng chỉ là một giảng viên đại học nho nhỏ, cư nhiên lại có thể có được một tấm thẻ hội viên ở chỗ này, không thể không nói, mặt mũi của Tiêu Dương đúng là lớn thật.
Đột nhiên Lâm Mộ Tình cảm giác thấy có chút khẩn trương, bởi vì nàng nghĩ gia thế của bạn bè của Tiêu Dương hẳn là cũng không khác gì lắm so với cô ấy đi? Chắc cũng giống với Tiêu Dương của trước kia cái kiểu kia à? Tiêu Dương của lúc trước, Lâm Mộ Tình cảm thấy rất khó ở chung, cho nên mới giấu trong lòng mình nhiều năm đến như vậy.
Lâm Mộ Tình bước theo Tiêu Dương vào trong một gian phòng, giữa phòng có đặt một bàn billiard, được một vòng ghế sofa bọc xung quanh, nhìn thoáng qua thì chính là một phòng billiard khá là bình thường.
Hai cô gái tóc dài đang đứng trước bàn billiard, chắc do bước chân của Lâm Mộ Tình và Tiêu Dương khá nhẹ, nên cũng không gây chú ý đối với hai người kia.
Lâm Mộ Tình cẩn thận đánh giá hai người kia một chút, cái người đứng bên trái kia, nhìn qua thấy không cao như nàng, mái tóc ngang vai xoăn nhẹ màu nâu nhạt, chiếc áo da ôm sát người, quần jean, giày bốt cao, thoạt nhìn cả người rất năng động, người đó đang nhắm quả bi trắng trên bàn, thúc mạnh cây cơ, bi vào lỗ.
Mà đứng bên phải người kia, có chiều cao cũng ngang ngửa với Lâm Mộ Tình, mái tóc đen dài xuống tới eo, một thân đồ tây thoải mái, tay áo cũng như Tiêu Dương xoắn lên tận khuỷu tay, đang chống cây cơ đón nhìn nụ cười xán lạn của cô gái kia.

Trong lòng Lâm Mộ Tình còn đang buồn bực, không phải là Tiêu Dương nói muốn giới thiệu Lý công tử cho nàng quen biết hay sao? Trong phòng này chỉ có hai cô gái, đâu ra Lý công tử cơ chứ?
Nàng còn đang buồn bực, chợt nghe Tiêu Dương nói chuyện với hai người kia: "Đánh bóng đánh tới nhập tâm như vậy? Ngay cả mình tới mà cũng không biết nữa à?"
Lúc này hai người kia mới quay đầu lại nhìn, người đứng bên trái kia nói: "Tiêu Dương, tới rồi à, hai người bọn mình còn đang nghiên cứu xem cái tật chuyên đi trễ của cậu lúc nào thì mới sửa được đây?"
Người bên phải lại nói: "Cậu cũng nên biết hài lòng đi, so với mọi lần thì lần này Tiêu Dương đã tới sớm hơn một tiếng rồi." Quay đầu nói với Tiêu Dương: "Là bởi vì muốn dẫn bạn gái tới, nên mới vội vàng như vậy đi?"
Lâm Mộ Tình đứng ở chỗ đó, mỉm cười từ đầu tới cuối, khi nghe thấy cô gái bên phải nói như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Bắt đầu từ khi nào, nàng trở thành của Tiêu Dương cơ chứ? Lâm Mộ Tình tràn đầy hứng khởi, lại có một chút muốn lên mặt, xấu hổ nắm tay Tiêu Dương nhẹ nhàng lay lay.
Tiêu Dương kéo tay Lâm Mộ Tình đi tới trước mặt hai người kai, giới thiệu cho nàng: "Đây là Lý công tử, đây là Nhất Văn, ba người chúng tôi đều cùng nhau lớn lên." Sau đó lại nói với hai người kia: "Bạn gái của mình, Lâm Mộ Tình."
Lâm Mộ Tình lúc này liền sửng sốt, cái cô gái vừa rồi đứng phía bên trái kia cư nhiên lại là Lý công tử? Vì thế nên không đầu không đuôi mà lên tiếng hỏi: "Lý công tử là nữ?"
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Hai nhân vật khá quan trọng khác cuối cùng cũng lên sàn~~~
Hết chương 23..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi