ÁI · ĐÃNG DẠNG



Nước trên tóc, tí tách tí tách rơi xuống sàn nhà, Lâm Mộ Tình lạnh đến run cầm cập, "Chị......" Nàng mở miệng nhẹ gọi Lâm Mộ Hân một tiếng, thanh âm phát ra cũng run run theo.

Không riêng gì bởi vì lạnh, mà còn bởi vì do chột dạ.

"Em còn chưa trả lời chị." Lâm Mộ Hân vẫn tiếp tục duy trì nụ cười kia, chị nhất định phải nghe được cái đáp án mà chị muốn nghe được nhất.

"Thật ra......!chị......!có một việc em vẫn luôn muốn nói với chị......!Vốn là em muốn tìm một thời gian từ từ ngồi xuống nói cho chị biết, nhưng nếu......" Lâm Mộ Tình có chút lo lắng mà sắp xếp ngôn từ lại.

Lâm Mộ Hân cảm thấy đây không phải là đáp án mà chị muốn nghe, có lẽ chị cũng rất không muốn nghe thấy chuyện mà Lâm Mộ Tình đang nhắc tới, thế nên mới vội vã ngắt lời, "Em trước tiên nên mặc quần áo vào đã."
Chị không biết vì sao, từ lúc bước vào căn phòng này, thần kinh của chị lúc nào cũng mỏng manh cùng mẫn cảm đến như thế.

Chị sợ hãi.

Lâm Mộ Tình lại hắt hơi thêm một cái, mới chui lại vào trong phòng tắm mặc áo ngủ vào, lúc đang mặc quần áo,thời gian rất ngắn, nhưng nàng suy nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như nếu tỷ tỷ đã chú ý tới quần áo cái chi tiết này, hẳn là mình nên mượn cơ hội này mà nói chuyện của Tiêu Dương ra luôn; Hay ví dụ như tỷ tỷ khuyên mình về nhà ở, nếu như nói chuyện của Tiêu Dương ra, có thể tỷ tỷ cũng hiểu được lý do tại sao mình không quay về nhà ở; Lại ví dụ như......!
Tóm lại, nàng cảm thấy có lẽ đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, cơ hội để come-out với Lâm Mộ Hân.

Không có cha mẹ ở đây, chỉ có hai chị em các nàng, dù cho tỷ tỷ có không đồng ý đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nàng làm nũng, nhõng nhẽo cùng đòi hỏi thì nhất định sẽ khuyên được Lâm Mộ Hân cùng nàng thống nhất một mặt trận, Lâm Mộ Hân nhất định sẽ chúc phúc cho mình.

Nàng nghĩ là như vậy.


Tới khi Lâm Mộ Tình mặc váy ngủ đứng trước mặt Lâm Mộ Hân, Lâm Mộ Hân đã sắp xếp xong hành lý của mình, đồng thời còn tiện tay mà đóng tủ quần áo lại.

Cảm giác của chị hoàn toàn không tốt, chị không muốn cùng Lâm Mộ Tình tiếp tục thảo luận cái đề tài kia nữa, chị cũng không biết là mình đang sợ hãi điều gì.

"Chị......" Lâm Mộ Tình lại gọi thêm một tiếng
Lâm Mộ Hân mỉm cười với nàng, "Chị đi tắm trước."
Lúc chị đi lướt qua người nàng khi ấy, nàng đã nắm lấy cổ tay chị lại.

"Chị......!chị nghe em nói hết câu trước đã."
"Chuyện cần nói đó không thể đợi chị tắm ra xong mới nói tiếp được sao?"
"Em sợ mình đợi thêm nữa sẽ quên mất mình định nói điều gì......" Lâm Mộ Tình chột dạ mà nói, thật ra thì nàng chỉ có dũng khí mà nói ngay vào lúc này, lúc Tiêu Dương không ở đây, nàng đối mặt với tỷ tỷ, không có gì phải lo lắng.

Rõ ràng người con gái tao nhã trước mặt đây đang mỉm cười với mình, nhưng không hiểu tại sao, từ nhỏ tới lớn, mình đều rất sợ chị ấy.

Lâm Mộ Hân nghĩ, nếu đã tránh không được nữa, vậy đành phải im lặng mà nghe tiếp vậy.

Vì thế nên chị ngồi xuống bên mép giường, có vẻ hơi do dự mà nhìn về phía Lâm Mộ Tình, "Vẫn là cái kiểu mơ mơ màng màng này, nói đi, chị nghe đây."
"Em......!em tìm được đúng người rồi." Lâm Mộ Tình cẩn thận mở miệng, chờ Lâm Mộ Hân phản ứng.

Mỗi người đều có một người thuộc về chính mình, đúng người.

Lâm Mộ Tình cảm thấy, Tiêu Dương chính là người đúng với mình nhất.

Bằng không, tại sao chỉ có thời đi học thầm mến một khoảng như vậy, trong lòng liền nào có ai khác tiến vào được chứ? Tại sao lúc Tiêu Dương xuất hiện trước mặt mình thêm một lần nữa, liền dễ dàng giao cả con tim lẫn thân thể mình ra dễ dàng đến như vậy?
Vì thế nên, Tiêu Dương đối với nàng mà nói, nhất định là đúng đối tượng rồi, là người đúng nhất của nàng.

Lâm Mộ Hân cho rằng khi chị nghe thấy câu nói như thế hẳn là phải thở phào một hơi mới đúng, có thể là chị vẫn chưa thật sự yên tâm, trực giác của chị cho thấy người trong miệng Lâm Mộ Tình nói, e rằng không phải là Khang Kiến.

Nhưng vẫn hỏi một câu: "Em quyết định ở cùng với Khang Kiến?"
Vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.


Nếu là Khang Kiến, Lâm Mộ Tình không cần phải trịnh trong như một chuyện lạ vậy.

Trong mắt người ở Lâm gia, Lâm Mộ Tình cùng Khang Kiến có qua lại với nhau, thậm chí kết hôn, đều là chuyện đương nhiên.

Khang Kiến đối xử tốt với Lâm Mộ Tình như thế nào, mọi người đều nhìn thấy hết cả, nhưng cái chính là Lâm Mộ Tình vẫn rất tùy ý mà từ chối Khang Kiến.

Lâm Mộ Tình thấy tỷ tỷ nhắc tới Khang Kiến cũng không có bộc lộ vẻ kinh ngạc gì, chỉ sợ là người bình thường đều nghĩ tới cậu ta trước tiên, nhưng......!
"Không phải cậu ấy." Lâm Mộ Tình vẫn chần chờ một chút, phải nên nói như thế nào đây?
"Mới quen biết được bạn trai mới?" Lâm Mộ Tình làm hết khả năng dẫn dắt em gái mình nói những lời mà chị muốn nghe, chị đã sắp dần dần ý thức được bản thân mình sợ hãi điều gì rồi.

"Không phải......" Lâm Mộ Tình lắc đầu, chậm rãi tới gần tủ quần áo, mở ra cánh cửa tủ bên kia đang treo phần áo quần của Tiêu Dương, nàng hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Là chủ nhân của quần áo này......"
Lâm Mộ Hân từ giường ngồi phắc lên, cất bước đi tới trước mặt Lâm Mộ Tình, muốn nói nhưng thôi.

Đúng thật là chuyện này! Chuyện mà chị sợ nhất đã xảy ra rồi.

Là Lâm Thanh Hủ? Không, sẽ không.

Chị đã nói qua đấy không phải là phong cách quần áo của Lâm Thanh Hủ.

Nhưng tuyệt đối sẽ không thoát khỏi chuyện có liên quan tới Lâm Thanh Hủ, nếu không......!nếu không Tình Tình sao có thể nào thích phụ nữ được chứ?
Lâm Mộ Tình còn cho rằng tỷ tỷ nghe không hiểu, rất không có mắt nhìn mà bổ sung thêm một câu: "Chị, em yêu một người con gái, tụi em yêu nhau, ở cùng nhau, đây vẫn là chuyện mà em luôn muốn nói với chị......"
Lâm Mộ Hân có vẻ hơi kích động, lớn tiếng ngắt lời của Lâm Mộ Tình còn chưa kịp nói xong kia, nói: "Đủ rồi!"
Lâm Mộ Tình bị một chấn động không nhỏ, tuy rằng nàng rất sợ tỷ tỷ của mình, nhưng tỷ tỷ trong ấn tượng của nàng là một người rất ôn nhu, chưa từng đối xử nghiêm khắc với mình đến như vậy.

Lâm Mộ Hân nắm chặt cánh tay của Lâm Mộ Tình, dường như sắp nắm thành một vòng ửng đỏ, trên mặt chị không còn nụ cười như trước nữa, "Tình Tình! Nhà chúng ta, tuyệt đối không cho phép đồng tính luyến (ái), em biết không! Tuyệt đối!"
Lâm Mộ Tình sững sờ ngay tại chỗ, lẩm bẩm: "Chị......!chị đừng......" Còn chưa kịp thốt ra, nàng đã nói không nên lời được nữa, nước mắt tủi thân sớm đã tràn ngập hốc mắt, chỉ là nàng chịu đựng, chịu đựng, không cho nó chảy xuống.

Chị, tại sao chị phải kích động đến vậy? Tại sao ngay cả chị cũng không hiểu em?
Lâm Mộ Tình đặc biệt thấy tủi thân.

Đồng tính luyến ba chữ này, chói tai đến như vậy.


"Em cho tới bây giờ......!Cho tới bây giờ không nghĩ tới chị sẽ có phản ứng lớn như vậy......!Em nghĩ rằng, sẽ nhận được sự ủng hộ cùng thấu hiểu của chị......!Em......" Lâm Mộ Tình càng nói càng thấy tủi thân thay, quay mặt sang chỗ khác, tựa vào một bên cách cửa tủ, nàng không dám nhìn Lâm Mộ Hân nữa.

Lâm Mộ Hân cũng không nghĩ tới mình sẽ nhịn không được mà nói ra mấy lời như vậy, đau lòng đâu chỉ có một Lâm Mộ Tình? Chị buông tay Lâm Mộ Tình ra, Bang một tiếng đóng cửa tủ lại.

Gió thổi qua mái tóc của cả hai chị em.

Lâm Mộ Hân thở dài một hơi, "Em phải biết rằng, cái gọi là come-out, không phải là từ cánh cửa mà come out - bước ra đơn giản đến như vậy."
Em gái ngốc của chị! Loại chuyện mang đến đau xót này, chị không muốn em cũng phải trải qua một lần nào cả.

××××
Sau khi Tiêu Dương nghe hết chân tướng mà cậu mình Dương Hoành Văn nói ra, trên đường trở về, lúc đang lái xe, đã khóc một trận theo gió.

Lái xe đến bãi đậu xe của quán rượu, tắt máy xe, Tiêu Dương mới giật mình quay trở lại con người ngày thường của mình.

Đã bao lâu rồi cô không khóc một trận thương tâm tới như vậy? Lần khóc cuối cùng trong ấn tượng của cô, hẳn là đêm trước khi xuất ngoại tối hôm đó?
Sau tai nạn xe thì chiếc xe máy bị tịch thu, cả ngày bị nhốt trong nhà, ông ngoại chỗ nào cũng không cho cô đi, nhưng cô vẫn lén lút thông đồng với biểu ca, thường xuyên lén chạy đến bệnh viện tìm Lâm Mộ Hân.

Cái buổi tối đó, bỗng nhiên cô có một dự cảm cực kỳ không tốt, cảm giác như thể hôm sau khi rời giường, sẽ không gặp được Lâm Mộ Hân nữa, rõ ràng là thời gian đã nhanh đến khuya, rõ ràng là ban sáng mới vừa gặp Lâm Mộ Hân xong, cô vẫn ngủ không yên, nằm trên giường lăn qua lăn lại, cái dự cảm tồi tệ kia càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng cũng bỏ ngoài tai sự phản đối của Dương Tử An, lén lái xe của ông ngoại ra ngoài.

Đêm đó là Lâm Mộ Hân trực, rất hoảng sợ khi thấy Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chị nghĩ thầm, khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi lúc chiều, là khoảng thời gian vui thích nhất của chị với Tiêu Dương.

"Theo em tới một nơi." Tiêu Dương không đợi Lâm Mộ Hân từ chối, liền kéo chị đi dọc một lối nhỏ, kéo chị lên xe, một đường chạy nhanh đến bờ sông.

Sau khi xuống xe, một câu cũng không nói, chỉ là ôm chầm lấy Lâm Mộ Hân, càng ôm càng chặt, một chút cũng không muốn buông tay ra.

"Tiêu Dương......!Em làm sao vậy?" Giọng nói của Lâm Mộ Hân tràn đầy vẻ lo lắng, chị nghĩ tới chuyện Tiêu Dương đã biết đến hết thảy rồi.


"Em luôn cảm thấy, ngày mai sau khi rời giường, sẽ không gặp được chị nữa." Lúc này Tiêu Dương mới chịu buông tay, thoáng ngửa đầu nhìn Lâm Mộ Hân ở phía đối diện.

Tiêu Dương mười bảy tuổi, khi đó vẫn chưa cao như Lâm Mộ Hân.

Lâm Mộ Hân có chút chột dạ, nhưng vẫn an ủi cô, nói: "Làm sao có chuyện đó được?"
Tiêu Dương cũng không hiểu sao mình lại có một cảm giác như vậy, cái chính là trong lòng cô tràn đầy từng đợt, từng đợt bất an, cô lấy điếu thuốc lá kề bên môi, chưa kịp bật lửa, đã bị Lâm Mộ Hân một phen đoạt đi.

Điếu thuốc lá màu trắng dễ dàng bị bẻ làm đôi, ném vào trong dòng nước lẳng lặng của buổi đêm, trôi theo từng cơn sóng đãng dạng (dập dờn).

"Hứa với chị, sau này không được hút thuốc nữa."
"Được."
"Hứa với chị, sau này không được tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm nữa."
"Được."
"Hứa với chị, sau này luôn phải duy trì nụ cười."
"Cười giống như chị vậy sao? Được."
"Hứa với chị......!dù cho sau này chị không ở bên em, em cũng phải nghe lời......" Lâm Mộ Hân có chút nói không nên lời nữa.

"......" Tiêu Dương trầm mặc, cô mơ hồ cảm thấy, nỗi bất an của mình không phải là xuất hiện một cách vô cớ, "Tại sao vậy?"
Lâm Mộ Hân ôm cô một lần cuối cùng, "Em còn quá nhỏ......!Chị không cách nào đợi em trưởng thành được."
Sau đó không ai nói gì nữa, Tiêu Dương im lặng đưa Lâm Mộ Hân quay trở về, đem hình bóng kia khắc sâu vào tâm khảm mình, từ nhỏ cô đã được dạy, dạy cô không được càn quấy, cũng dạy cô không phải chuyện gì đều phải hỏi lý do, cô liền buông Lâm Mộ Hân như thế.

Chuyện lén lái xe ra ngoài kia được biểu ca và cậu mình ém nhẹ xuống, nhưng vẫn giữ nguyên chuyện đưa cô xuất ngoại du học, đến khi cô nghe được tin tức đó, mới nhịn không được mà nhốt mình trong phòng lén khóc một trận.

Cô đại khái đã đoán ra chuyện gì rồi, cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, thật sự là không có cách nào bảo vệ mình cũng như bảo vệ Lâm Mộ Hân, vì thế nên ngày này cô cũng từng suy tính qua rồi, chỉ là không nghĩ tới nói lại đến sớm như vậy.

Sau khi khóc lớn một hồi, cô quyết định phải thật nghe lời, học tập thật tốt, bỏ thuốc lá, hơn nữa nhất định phải mang theo nụ cười trên mặt, cố gắng trưởng thành như dáng vẻ mà Lâm Mộ Hân kỳ vọng.

Có lẽ các cô cũng xem như là đã từng quen với nhau, sau đó dùng phương thức im lặng mà chia tay, đoạn hồi ức này, hoặc nặng hoặc nhẹ, đã trở thành một vết thương khắc sâu vào tim rồi.

Nhớ lại đêm đó, cuối cùng Tiêu Dương cũng ngừng khóc cho thực tại này.


Cảm giác bị người thân vứt bỏ, thật sự rất khổ sở, nhưng hôm nay, cô đã không còn là Tiêu Dương mười mấy tuổi kia nữa.

Sau khi cô trang điểm lại, nghĩ thầm rằng, cậu giấu mình nhiều năm như vậy rồi, liền luôn chờ lúc để chê cười mình hay sao? Đáng tiếc là, mình phải khiến ông thất vọng rồi đây.

- --------------
Hết chương 58..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi