AI ĐEM AI LÀ THẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Sóc ra sức bơi đến bên cạnh Cẩm Tân, một phát bắt được hắn, chàng nghiêm nghị nói: "Ngươi định làm gì? Ngươi điên rồi sao?" Chàng vừa nói vừa nhìn xuống dưới Cẩm Tân, nhìn thấy dáng vẻ còn hoàn hảo dường như không chút tổn hại nào của hắn, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực suốt dọc đường đi mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Cẩm Tân buồn bã nói: "Không phải ngươi muốn ta theo ngươi lên đất liền sao?"

"Ta không muốn ngươi từ bỏ giọng nói của mình, từ bỏ đuôi cá, từ bỏ biển cả!"

Cẩm Tân nhìn thật sâu vào Lê Sóc: "Vậy ngươi nguyện ý cùng ta xuống biển sao?"

Vẻ mặt Lê Sóc thương cảm, không phản bác lại ngay được.

Cẩm Tân cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta nguyện ý vì ngươi lên đất liền, còn ngươi? Ngươi nói ngươi thích ta, ngươi nguyện ý vì ta làm cái gì?"

Lê Sóc lập tức như bị sét đánh, chàng nghẹn nửa ngày, mới lắp bắp nói: "Ta.... ta còn có trách nhiệm, ta cũng không chỉ thuộc về mình ta."

Cẩm Tân cắn răng nói: "Ngươi chỉ là không thích ta, ngươi đang gạt ta."

"Ta không có!" Lê Sóc ôm chặt lấy Cẩm Tân, nức nở nói, "Ta không có lừa ngươi, một chữ cũng không, ngươi đừng từ bỏ đại dương, đừng từ bỏ những thứ trân quý kia, ta thích bộ dáng bây giờ của ngươi, cái gì ngươi cũng không cần phải thay đổi."

Cẩm Tân thương tâm nói: "Vậy ta phải từ bỏ ngươi sao? So với ngươi, những cái khác ta đều có thể không cần."

Lê Sóc bị lời nói không chút do dự của hắn làm rung động thật sâu, chàng bình tĩnh nhìn Cẩm Tân, nước mắt đọng lại trong hốc mắt đảo quanh.

Cẩm Tân vuốt ve gương mặt Lê Sóc, đôi mắt trong sáng mà thấu triệt, "Nếu chúng ta đã yêu đối phương, vậy sẽ muốn trọn đời trọn kiếp vĩnh viễn bầu bạn, tất cả trở ngại chỉ là cái cớ, ngươi không nguyện ý vì ta xuống đáy biển, nhưng ta nguyện ý vì ngươi lên đất liền."

"Ta không cho phép!" Quần đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nghiêm nghị lên tiếng. "Ta tuyệt không cho phép ngươi vì một nhân loại mà gánh tội phản bội tộc đàn của mình."

"Ta không có phản bội bất cứ ai, ta chỉ nghe theo trái tim mình." Cẩm Tân phản bác, "Hoàng huynh căn bản không hiểu!"

"Ngươi quả thực quá ngu xuẩn!" Quần nghiêm khắc chỉ trích nói, "Nhân loại dối trá lại tự tư, hắn không hề thực sự đặt ngươi trong lòng, ngươi lại vì hắn mà từ bỏ tất cả."

"Ngươi nói bậy." Lê Sóc lớn tiếng phản bác, "Trong lòng ta chỉ có hắn, Cẩm Tân nói đúng, cái gì ngươi cũng không hiểu."

Phù thuỷ Ai Hi Tư mất kiên nhẫn mà gõ gõ lọ ma dược, dùng tạp âm sắc bén chói tai ung dung nói: "Thật là một tình yêu cảm động lòng người nha, đáng tiếc, thứ này ở chỗ ta lại không có giá trị, cho nên, vương tử Cẩm Tân, ngươi có còn cần đôi chân không đây?"

"Cần."

"Không cần!" Lê Sóc nghiêm nghị nói, "Hắn sẽ không đem giọng nói của mình cho ngươi, tuyệt đối không!"

Ai Hi Tư phát ra tiếng cười trầm thấp âm u.

Cẩm Tân phẫn nộ nói: "Ngươi không nguyện ý cùng ta xuống đáy biển, cũng không để ta đi đất liền, chẳng lẽ nguyện vọng duy nhất của ngươi chính là rời khỏi ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới ở cùng bên ta sao?"

Quần cười lạnh: "Nhìn đi, đối với nhân loại mà nói, ngươi bất quá chỉ là một đoạn hành trình của hắn thôi, chỉ có mình ngươi đơn phương tình nguyện, cứ xem như ngươi biến ra được đôi chân thì hắn cũng sẽ vứt bỏ ngươi thôi!"

Cẩm Tân không biết phải làm thế nào mà nhìn nhìn Lê Sóc, vành mắt cũng dần dần đỏ hết lên.

Lê Sóc nắm thật chặt tay Cẩm Tân, không hoảng sợ mà trừng mắt nhìn Quần: "Ngươi không phải ta, ngươi không có quyền thay ta trả lời."

Quần nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Lê Sóc nhìn thẳng vào mắt Cẩm Tân, ôn hoà mà kiên quyết nói: "Ta không muốn rời khỏi ngươi, từ trước đến giờ đều không muốn. Ta thừa nhận ta có do dự, ta có trách nhiệm bảo hộ quốc gia, ta sợ những người bình thường kia không hiểu ngươi lại đi bình phẩm phán xét ngươi, ta sợ phải khiến thân nhân và người dân của ta phải thất vọng, nhưng càng sợ hơn nữa là không thể bảo vệ được ngươi. Nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ, những thứ ấy đều không quan trọng, chúng ta tâm ý tương thông, ta quyết không cho phép ngươi thương tổn đến bản thân mình, cũng không cho phép sự yếu đuối của ta trở thành trở ngại giữa chúng ta. Ta muốn dẫn ngươi về Lan Bá Đặc!"

Cẩm Tân kinh ngạc mà nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc ôn nhu vuốt ve mặt Cẩm Tân: "Ta muốn dẫn ngươi về quốc gia của ta, nói cho tất cả mọi người, ngươi là người ta muốn bầu bạn cả đời. Bất luận có bao nhiêu người phản đối, bất luận ta phải vì điều này mà từ bỏ thứ gì, ta đều tuyệt đối không hối hận. Chúng ta có thể sinh sống ở gần biển, cứ giống như lần đầu chúng ta gặp nhau vậy, ta cũng nguyện ý bất cứ lúc nào cũng có thể uống ma dược, để cùng ngươi về đáy biển, chúng ta không cần từ bỏ cố hương và thân nhân của mình, ta sẽ cố gắng đạt được sự thông cảm và lượng thứ của họ."

Cẩm Tân kích động ôm Lê Sóc ôm vào trong ngực, dùng sức ngăn chặn môi chàng, nhiệt liệt mà hôn.

Lê Sóc cũng say sưa đáp lại, giữa răng môi quấn quít dây dưa chàng cảm nhận được yêu thương thâm tình khắng khít đang vờn quanh thân mình.

Quần liếc nhìn bằng nửa con mắt, tức giận xoay mặt đi.

Trên gương mặt xấu xí của Ai Hi Tư lộ ra nét cười cổ quái, nhìn qua khiến người nổi cả da gà.

Khi hai người tách ra, Lê Sóc mới nhớ tới bên cạnh còn có người khác, chàng lập tức có chút xấu hổ, nhưng chàng chưa quên mục đích mình đến nơi này, thế là tăng thêm ngữ khí nói với Ai Hi Tư: "Ngài phù thủy, Cẩm Tân sẽ không uống ma dược của ngươi, hắn cũng sẽ không trao đổi thứ gì."

Ai Hi Tư nhún nhún vai: "Thật đáng tiếc, ta luôn muốn có được giọng hát của người cá để làm bộ sưu tập, quả thực lãng phí thời gian của ta."

"Vì sao ngươi lại có...... những thứ này?" Lê Sóc ngắm nhìn tứ phía, trừ một vài đạo cụ ma pháp cổ quái ra, những "hình nhân" trưng bày bên trong những chiếc lọ pha lê trên tủ càng khiến chàng cảm thấy rùng mình.

"Bọn chúng đều là cái giá phải trả." Ai Hi Tư âm hiểm cười nói, "Muốn dựa vào ta để đạt được thứ nào đó, thì phải bỏ ra một cái giá nào đó, khắp trong chiếc thuyền này đều là thứ mà một nhân loại đã trả cho ta."

"Vậy......" Lê Sóc không đành lòng mà chỉ chỉ đứa bé gái đang bị trưng bày trong tủ, "Cô bé này thì sao?" Đó là một bé gái với dáng vẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi, đẹp như một tiểu thiên sứ, vì sao cô bé lại trở thành vật sưu tập đáng sợ nửa sống nửa chết thế này?

"A, nó hả." Phù thuỷ cao hứng nói, "Nó là vật sưu tập mà gần đây ta thích nhất, là cha nó tự tay giao nó cho ta."

"Cái gì?" Lê Sóc không dám tin mà trừng mắt lên, trong lồng ngực dâng lên một cơn lửa giận ngùn ngụt, "Là loại cha nào lại bán đứng con gái mình!"

"Mọi người gọi hắn là thuyền trưởng Hawke." Ai Hi Tư cười lạnh nói, "Nghe nói là cướp biển cực kỳ nổi danh trong cõi thất hải."

Lê Sóc sửng sốt: "Gillian Hawke? Ngươi xác định là cái tên này sao? Hắn là thuyền trưởng thuyền hải tặc Hồng Oa Lưu!"

Hồng Oa Lưu chính là đám hải tặc thường xuyên quấy nhiễu thương thuyền của Lan Bá Đặc và nước láng giềng, bọn chúng tung hoành trong hải vực Lan Bá Đặc, là một lũ khốn kiếp tà ác và tàn nhẫn nhất trên đời.

Lê Sóc mang theo hải quân Lan Bá Đặc xuất chinh, chính là vì thảo phạt Hồng Oa Lưu, và chàng đã thành công đánh chìm bốn chiếc chiến thuyền của Hawke. Nếu không phải trong lúc vô tình rơi vào vùng biển ma quái, có lẽ chàng đã có thể một lưới bắt gọn đám Hồng Oa Lưu kia.

"Ừ, đại khái là vậy." Ai Hi Tư vuốt ve tủ trưng bày, say mê mà nhìn bé gái bên trong, hài lòng gật đầu, "Nó đúng là một tác phẩm nghệ thuật, ta thật không chờ nỗi mà muốn thay cho nó các loại váy áo xinh đẹp."

Lê Sóc cắn môi dưới, khổ sở mà nhìn cô bé kia một chút, Cẩm Tân cảm nhận được nỗi bi thương và tức giận của chàng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay chàng.

"Xin ngươi hãy nói cho ta biết, Hawke dùng con gái mình để trao đổi thứ gì với ngươi?" Lê Sóc đột nhiên có dự cảm xấu.

Ai Hi Tư bật cười ha ha: "Hắn à. Hắn yêu cầu tất cả kẻ địch của mình đều bị tiêu diệt, và có được sức mạnh xưng bá trong cõi thất hải."

Toàn thân Lê Sóc như rơi vào hầm băng, chàng run giọng nói: "Lan Bá Đặc gặp nguy hiểm......" Chàng một phát bắt lấy Cẩm Tân, "Mau dẫn ta trở về, vương quốc của ta gặp nguy hiểm!"

Cẩm Tân sờ sờ tóc Lê Sóc, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây." Cẩm Tân quay về phía Quần nói một loạt câu bằng ngôn ngữ Hải yêu.

Quần lạnh lùng quay mặt đi.

Cẩm Tân quẫy đuôi xuống bơi đến trước mặt Quần, hai người ngươi một câu ta một câu mà nói gì đó, nhìn qua rõ ràng là chẳng vui vẻ gì.

Quần đổi thành ngôn ngữ nhân loại, lạnh lùng nhìn Lê Sóc, lên giọng nói: "Ngươi đã lựa chọn vì nhân loại này mà gánh tội phản bội tộc đàn của mình, vậy ngươi cũng đừng mong có được sự giúp đỡ từ quân đội, ngươi tự mà đi giải quyết phiền phức của người yêu mình đi."

Cẩm Tân trề môi ra, tức giận mà "hừ" một tiếng, sau đó kéo Lê Sóc, không thèm quay đầu lại mà bơi đi mất.

Ai Hi Tư cười hi hi một tiếng: "Thật là nôn nóng mà, cũng không thèm hỏi xem ta đã cho Hawke cái gì sao."

Quần nheo mắt lại.

Cẩm Tân kéo Lê Sóc, bơi một mạch ra khỏi rừng tảo biển.

Trong lòng Lê Sóc vẫn còn sợ hãi, nói: "Các ngươi làm thế nào mà phân biệt được phương hướng ở chỗ này?"

"Mùi." Cẩm Tân nói, "Trên đường chúng ta đi qua sẽ lưu lại mùi của mình, là ngươi không ngửi thấy."

"Ngươi...... thường xuyên tới đây sao?" Lê Sóc nhìn đống xương cốt trên mặt đáy biển, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Khi còn bé thường cùng hoàng huynh tới đây thám hiểm." Nhắc đến "Hoàng huynh", thần sắc Cẩm Tân trở nên ảm đạm, "Mặc dù hắn cố chấp, nhưng hắn đối với ta rất tốt, tại sao lần này hắn lại không thể hiểu cho ta."

Lê Sóc yên lặng trong chốc lát, thật sự chàng không muốn nói giúp tên người cá hung bạo kia mà chút nào, nhưng chàng có thể hiểu được hoàn cảnh hắn. Chàng đành phải dựa theo suy nghĩ của mình mà an ủi Cẩm Tân: "Hắn là người thừa kế vương vị, phải gánh trên vai mình nhiều trách nhiệm hơn."

Cẩm Tân trầm mặc một chút: "Là giống như ngươi sao?"

"Ừ." Lê Sóc lo lắng nói: "Hạnh phúc của quốc gia quan trọng hơn hạnh phúc của cá nhân ta. Thậm chí đến cả tính mạng cũng......"

"Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến ngươi." Cẩm Tân dùng ánh mắt kiên định nhìn chàng, "Ta sẽ bảo hộ ngươi, cũng sẽ bảo hộ quốc gia của ngươi."

Lê Sóc cảm kích nói: "Cẩm Tân, cám ơn ngươi. "

Sau khi bơi ra khỏi rừng tảo biển, Cẩm Tân cũng triệu đến quân đoàn cá cờ, đưa bọn họ bơi về phía vùng biển Lan Bá Đặc với tốc độ nhanh nhất.

Lê Sóc vẫn không cách nào thích ứng được với tốc độ nhanh như thế, trên đường đi mấy lần xém ngất đi, chàng miễn cưỡng gắng gượng, đột nhiên phát hiện phía sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã có mấy con cá mập trắng khổng lồ, so với thân hình cực đại của chúng thì đám cá mặt quỷ, cá chình và cá tra dầu đang bơi phía dưới đều cực kỳ nhỏ bé cho dù bọn chúng đều là những sinh vật biển vô cùng hung tàn, cảnh tượng trước mắt thật khiến người hãi hùng khiếp vía.

Lê Sóc kêu lên: "Cẩm Tân, phía sau chúng ta!"

Cẩm Tân trấn an nói: "Không sao đâu, bọn chúng là binh sĩ của ta."

"Binh sĩ? Nhưng mà, chúng ta sắp phải đối mặt có lẽ là chiến thuyền siêu cấp chứa đầy đại pháo và ngư lôi." Dĩ nhiên chàng cho rằng Hawke sẽ đòi hỏi Ai Hi Tư một chiến thuyền lợi hại, dù sao thì làm hải tặc có gì quan trọng hơn là chiến thuyền đây. Những sinh vật biển này có lợi hại cách mấy cũng không thể hơn được chiến thuyền, răng nanh cũng không thể cứng hơn so với thân thép của chiến thuyền, huống chi còn có thuốc nổ trí mạng.

Cẩm Tân trầm giọng nói: "Nếu như chỉ là chiến thuyền không thì đơn giản hơn nhiều."

"Cái gì?"

"Thuyền của nhân loại đối với chúng ta mà nói đều không chịu nỗi một đòn."

Cẩm Tân nhìn Lê Sóc: "Ai Hi Tư là ả điên chỉ sợ trời đất không loạn, ả cho nhân loại kia, tuyệt đối sẽ không chỉ là một chiếc thuyền hải tặc bình thường."

"Đương nhiên, có lẽ là chiến thuyền lớn hơn, kiên cố hơn...."

Cẩm Tân không trả lời, mà mỉm cười nhìn Lê Sóc: "Đừng sợ."

Khi họ bơi tới hải vực Lan Bá Đặc, sóng dưới đáy biển truyền đến một chấn động khác thường, âm thanh đạn pháo cách mặt biển truyền đến liên tiếp không dứt.

Trên vùng biển Lan Bá Đặc đang xảy ra trận hải chiến kịch liệt!

Lê Sóc kêu lên: "Cẩm Tân, nhanh đưa ta đến chiến thuyền của hải quân ta!"

Thái độ Cẩm Tân nghiêm túc, ánh mắt phát ra sát ý lạnh lẽo: "Hãy kêu tất cả chiến thuyền của ngươi rút hết về hải cảng."

"Cái gì?"

"Bọn họ ở lại nơi đó rõ ràng chỉ có chịu chết, toàn bộ rút trở về." Cẩm Tân phất tay cho lui binh đoàn cá, kéo Lê Sóc vòng qua hải vực đang giao chiến, đưa chàng một mạch đến thẳng bến cảng.

Lê Sóc vừa nổi lên mặt nước, liền lần theo hướng đạn pháo đang oanh tạc mà nhìn, lập tức như bị sét đánh.

Bọn hải tặc ác ôn Hồng Oa Lưu kia đã khá lâu rồi mới xuất hiện lại ở hải vực Lan Bá Đặc, chiến thuyền của bọn chúng ít hơn rất nhiều so với lúc trước, vỏn vẹn chỉ có bốn chiếc, rõ ràng là chiến thuyền còn sót lại sau khi bị đánh bại lần trước. Những chiếc thuyền này cũng không phải là chiến thuyền siêu cấp như trong tưởng tượng của chàng, nhưng hải quân Lan Bá Đặc nổi tiếng khắp vùng thất hải của chàng lại bị đánh cho không còn lực chống đỡ, đã có hai chiến thuyền hải quân bị đánh chìm ở vùng biển gần đó, nhìn qua như là đã gặp phải sự công kích tàn khốc và hư hại nghiêm trọng, nhưng lại không giống như bị đạn pháo bắn hư.

Lê Sóc run rẩy: "...... không thể nào!"

Cẩm Tân đẩy chàng lên bến tàu: "Mau đưa hải quân của ngươi rút về! "

Khi đang nói chuyện, trong biển đột nhiên có một sinh vật khổng lồ đỏ thẫm xông lên khỏi mặt biển, một phát đâm hỏng chiến thuyền hải quân. Chân tay Lê Sóc như nhũn ra, đó là sinh vật khổng lồ nhất chàng từng thấy qua trong đời, đạn pháo oanh kích theo sau nó nhiều không đếm xuể, nhưng dường như chẳng thương tích gì được nó.

"Cẩm Tân, đó là con gì?!! " Lê Sóc bắt lấy Cẩm Tân, rống to." Đó là cái gì!"

Sắc mặt Cẩm Tân ngưng trọng, nói: "Khủng ngạc*, là hải thú khổng lồ thời tiền sử, nó có lực cắn mạnh nhất nhì trong số những sinh vật dưới đáy biển và lớp da cả đạn pháo cũng bắn không thủng. Lê Sóc, lên bờ đi!"

(*cá sấu khổng lồ)



Lê Sóc cắn răng nói: "Hải quân Lan Bá Đặc vĩnh viễn sẽ không khuất phục dưới sức mạnh tà ác, chúng ta có trách nhiệm bảo hộ quốc gia của mình, chúng ta cùng nhau chiến đấu!"

Cẩm Tân yên lặng nhìn chàng vài giây, đè cổ chàng xuống, dùng sức hôn chàng một ngụm: "Người yêu của ta, vậy chiến thuyền của hải tặc giao cho ngươi."

Hai người nhìn nhau không dứt, sau đó một người nhảy vào trong biển, một người chạy về phía bến tàu hải quân.

Lê Sóc chạy đến bộ chỉ huy, các binh sĩ đều kinh ngạc kêu lên: "Điện hạ! Ngài đã đi đâu vậy?! Hải vực Lan Bá Đặc xuất hiện hải thú tiền sử!"

Lê Sóc cực kỳ áy náy, chàng thân là Chỉ huy phó hải quân, vậy mà tại thời khắc quan trọng như vậy lại mất tích, chàng không kịp giải thích, ra lệnh: "Phát lệnh kỳ đến chiến thuyền quân ta, tản ra hai phía đông tây, bao vây xung quanh thuyền hải tặc."

"Rõ." Mười mấy binh lính liên lạc phất cờ màu, — — mệnh lệnh từ bộ chỉ huy xuyên qua bến tàu, hải đăng, truyền thẳng đến chiến thuyền trên biển.

"Hạ neo mười hai chiếc thuyền Linh Long, theo ta ra biển!"

"Điện hạ, Linh Long quá nhỏ, quái vật trên biển kia...... "

"Đối phó với quái vật khổng lồ này mới phải dùng thuyền nhỏ linh hoạt, nhanh lên!"

Lê Sóc chạy đến hải cảng, dẫn đầu hải quân leo lên Linh Long, Linh Long là thuyền tiếp tế và tuần tra, thân thuyền hẹp dài, tốc độ cực nhanh, so với chiến thuyền lớn thì loại thuyền này lại có khả năng tránh thoát công kích của Khủng ngạc.

Lê Sóc chỉ huy chiến thuyền giao phong chính diện với thuyền hải tặc, còn con quái vật cá sấu dài hơn hai mươi mét kia đang ở trong biển chiến đấu kịch liệt với Cẩm Tân và các binh sĩ do hắn mang đến từ biển sâu, cá mập trắng khổng lồ vậy mà lại trông nhỏ bé yếu đuối trước con quái vật kia.

Lê Sóc không ngừng nhìn thân ảnh bảy sắc kia liên tục vút khỏi mặt nước rồi lại nhảy vào trong biển, lại thêm đủ loại cá bị xé nát không ngừng nổi trên mặt biển, máu tươi nhuộm đỏ một khoảng lớn trên biển Lan Bá Đặc. Từ nhỏ chàng đã lớn lên ở vùng biển này, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng tàn khốc đến thế.

Thuyền hải tặc cũng không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh đã bị đánh chìm hai chiếc, nhưng tình hình chiến đấu trong biển lại không lạc quan, vỏn vẹn một con quái vật biển thời tiền sử đáng sợ đã có thể khiến hải quân của chàng toàn quân bị diệt.

"Điện hạ, đó.... đó là cái gì vậy?" Thuyền trưởng chỉ vào người cá lộng lẫy đang vọt ra từ mặt biển.

"Vương phi của các ngươi." Lê sóc không chút do dự nói.

"Cái..... cái gì?!!"

Lê Sóc chỉ huy chiến thuyền hải quân, tiêu diệt hoàn toàn thuyền hải tặc Hồng Oa Lưu, chàng thậm chí tiến vào thuyền hải tặc, tự tay bắt giữ Gillian Hawke.

"Mau ngăn cản con quái thú của ngươi!" Lê sóc dùng kiếm chỉ vào Hawke.

Hawke điên cuồng cười to: "Nó đã bị chọc giận, không ai có thể ngăn cản nó."

"Ngươi cái tên điên này." Lê Sóc xách hắn từ trên mặt đất đứng lên, buộc hắn nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn hoang tàn trên biển Lan Bá Đặc, "Nhìn đi! Ngươi dùng con gái mình để đổi lấy tất cả những thứ này!"

Hawke khựng lại một chút, đau đớn khóc thành tiếng.

Lê Sóc giao Hawke cho hải quân, chàng sẽ đích thân thực hiện giảo hình đối với tên khốn này. Bây giờ, chàng phải đi giúp Cẩm Tân.

Chàng tự mình dẫn theo đội tàu Linh Long phóng tới cá sấu khổng lồ, dùng pháo ống ngắn và ngư lôi truy kích con hải thú tà ác kia.

Cá sấu khổng lồ lọt vào thế bị vây công tứ phía, nhưng cái miệng lớn kinh khủng và lớp da dày kiên cố của nó khiến cuộc chiến này biến thành trận tàn sát từ một phía, bất luận là răng lớn của cá mập trắng hay ngư lôi, đều chỉ có thể tạo ra vết thương ngoài da đối với nó, nó phẫn nộ muốn hủy diệt tất cả.

Từng con từng con cá lớn bị thôn tính, tàn sát. Từng chiếc từng chiếc thuyền Linh Long bị đập vỡ tan tành. Lê Sóc nhìn bóng đen khổng lồ ở đáy biển kia, cảm thấy thật sự sợ hãi. Mảnh biển thân thương chàng vô cùng trân ái này giờ đây đã biến thành một lò sát sinh nhuốm đầy máu tanh.

Đột nhiên, cá sấu khổng lồ lại lần nữa xông lên mặt biển, đụng vào chiếc Linh Long Lê Sóc đang điều khiển khiến nó bay lên giữa không trung. Nó há ra cái miệng lớn đầy máu, táp về phía thân thuyền, Lê Sóc phóng người nhảy lên, rơi vào trong lòng biển.

Ma dược khi nãy chàng uống vẫn còn hiệu lực, cho nên chàng vẫn có thể hô hấp trong nước, nhưng nước biển đã bị máu tươi và xác sinh vật làm ô nhiễm, khiến tầm nhìn của chàng cực kỳ mơ hồ, xuyên qua nước biển đục ngầu, chàng nhìn thấy con quái thú kia đang điên cuồng giết chóc chẳng kiêng kỵ gì.

So với thân hình to lớn của bóng đen kia, thì thân ảnh bảy sắc nho nhỏ của Cẩm Tân đang bơi tựa như một vầng sáng, tựa như một sợi nắng duy nhất trong bóng tối mênh mông, tuy rằng nhỏ bé nhưng đủ chiếu sáng cả thế giới của chàng.

Lê Sóc liều mình bơi về phía Cẩm Tân.

Cẩm Tân linh hoạt bơi qua bơi lại bên cạnh Khủng ngạc, hắn đã chọc mù một con mắt cá sấu, nhưng điều này cũng khiến con cự thú này càng thêm tức giận. Cẩm Tân đã sắp không còn đủ sức nữa.

Lê Sóc hét to: "Cẩm Tân, chúng ta lên bờ đi, nó quá lớn!"

"Nếu như chúng ta lên bờ, nó cũng sẽ lên bờ, nó có thể phá hủy tất cả mọi thứ gần bờ!" Cẩm Tân hét," Ngươi mau rời khỏi đây, ta sẽ lôi nó xuống đáy biển."

"Không được, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng!"

"Đi mau đi!" Cẩm Tân lại một lần nữa tránh thoát công kích của quái thú, lợi dụng thân hình và tốc độ nhanh nhẹn mà len lỏi giữa những xác tàu bị đánh chìm.

Lê Sóc gấp đến độ mắt đục đỏ ngầu, chàng không biết phải trợ giúp Cẩm Tân như thế nào, con quái vật khổng lồ này đã vượt qua năng lực của bọn họ.

Đúng lúc này, trong biển truyền đến một chuỗi tiếng hát kỳ ảo, mỹ diệu. Âm thanh đó vừa như cách xa vạn dặm vừa như lanh lảnh bên tai, giống như một dàn hợp xướng đang cất lên bài ca mỹ miều. Lê Sóc biết, đó chính là tiếng hát của Hải yêu.

Ở nơi xa liên tiếp xuất hiện từng phiến ánh sáng lấp lánh đủ loại màu sắc, từng điểm từng điểm, vô cùng nhỏ bé nhưng số lượng khổng lồ, chúng giống như những chiếc đĩa bay lướt đến vô cùng nhanh, từng người cá mỹ lệ này đến người cá khác, chúng có màu tóc và màu đuôi khác nhau, dẫn đầu đoàn quân này chính là Hải yêu màu đen — — Quần.

Cẩm Tân mừng rỡ: "Hoàng huynh — —!"

Quần không để ý đến hắn, vẫn luôn rì rầm tụng niệm cùng bầy hải yêu dẫn theo. Cẩm Tân cũng đến bên cạnh ngân nga, tiếng ca uyển chuyển du dương trong phút chốc vang vọng trên toàn bộ vùng biển Lan Bá Đặc.

Đột nhiên từ dưới đáy biển truyền đến một trận rung chuyển, đó tuyệt đối không phải là chấn động từ nước biển, mà là đến từ thềm lục địa, dường như dưới đáy biển đã phát sinh một cơn địa chấn nào đó, tác động đến toàn bộ đại dương bao la.

Cá sấu khổng lồ bất động, tựa như nó đang yên lặng lắng nghe cái gì, rất nhanh sau đó nó nhìn vào biển sâu, rồi dùng tốc độ cao nhất mà bơi đi.

Nó đi ứng chiến với đối thủ chân chính của nó, một con bạch tuột khổng lồ tiền sử từ dưới đáy biển sâu mà lên.



Bạch tuột khổng lồ to bằng quả núi, nó dùng xúc tu to lớn như chiếc roi dài mà quấn quanh cá sấu, cuộc chiến của bọn chúng làm nổi lên sóng dữ ngập trời. Cá sấu cuối cùng không địch lại, bị bạch tuột từng chút từng chút kéo xuống biển sâu....



Cẩm Tân bơi đến bên cạnh Lê Sóc, đầy mặt mệt mỏi rã rời, gần như không còn sức mà quẫy đuôi. Lê Sóc ôm lấy hắn, lo lắng hỏi thăm: "Ngươi sao rồi? Không sao chứ?"

Cẩm Tân lắc đầu: "Pháp lực của Hải yêu là triệu hoán và điều khiển sinh vật biển, nhưng đối với thời tiết thì chúng ta không có cách điều khiển."

Lê Sóc đau lòng vuốt ve gương mặt hắn: "Ta xin lỗi vì đã từng hoài nghi ngươi."

Cẩm Tân nhìn chàng cười ngọt ngào một tiếng: "Ta sẽ không trách ngươi."

Lê Sóc ôm thật chặt hắn, nghẹn ngào nói: "Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. "

"Thật vui khi có thể bảo hộ được ngươi."

Hai người ôm chặt lấy nhau giữa mênh mông thất hải, ôn nhu mà trân trọng hôn nhau. Trôi nổi xung quanh họ không chỉ có nước biển, mà còn có nỗi hân hoan của việc sống sót sau trận chiến cùng niềm vui sướng to lớn khi tưởng đã đánh mất nhau rồi nay lại tìm thấy nhau.

Sau lưng họ vang lên một tiếng "hừ" nặng nề.

Lê Sóc lúng túng khó xử mà nhìn Quần.

Cẩm Tân quẫy đuôi bơi sang, ôm lấy Quần: "Cám ơn ngươi, Hoàng huynh, ta biết ngươi sẽ đến cứu ta mà."

Quần đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: "Chỉ là ta không thể cho phép quái vật sống dưới đáy biển sâu phá hỏng sinh thái ở vùng biển nông."

Cẩm Tân cười nói: "Hoàng huynh nhất định sẽ trở thành người thừa kế vương toạ Hải yêu vĩ đại nhất trong lịch sử."

Lê Sóc kiên định nói: "Ta nghĩ, bọn họ hẳn là cần nhìn mặt người anh hùng đã cứu giúp quốc gia này một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi