AI ĐEM AI LÀ THẬT

Lê Sóc châm chước một chút, có cảm giác nếu nói thật thì không tốt lắm, nói dối thì anh lại không muốn, vì thế chung chung một chút, nói: "Đi gặp một người bạn cũ."

"Có người bạn cũ ở "chỗ cũ" sao?" Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại, "Không phải là bạn trai cũ chứ."

Lê Sóc nhìn ánh mắt Triệu Cẩm Tân, không né không tránh nói: "Đúng."

Triệu Cẩm Tân "chậc" một tiếng, "Anh ngay cả lừa tôi một chút cũng không thèm sao?"

"Tôi không thích nói dối, cũng không cần thiết."

Triệu Cẩm Tân dùng lồng ngực chạm vào lồng ngực Lê Sóc, hai người cơ hồ mặt kề mặt, hô hấp đều phả vào mặt đối phương, bên trong ánh mắt hắn lóe ra một tia nguy hiểm: "Tôi không muốn cho anh đi đấy?"

Lê Sóc bất giác đảo yết hầu: "Cậu lấy lí do gì không để tôi đi?" Anh không biết Triệu Cẩm Tân sẽ lấy lí do gì, anh có cảm giác chính mình đang mong chờ một lý do nào đó, nhưng lại không rõ là mình đang mong chờ điều gì.

Mà Triệu Cẩm Tân chỉ là theo dõi ánh mắt anh, sau một lúc lâu, mỉm cười nói: "Tôi đúng là thật sự không có lý do gì không cho anh đi, suy cho cùng tôi cũng không là cái gì của anh, mà từng còn là "tên lừa đảo"."

Lê Sóc nhíu mi, không nói gì.

Tay Triệu Cẩm Tân đột nhiên ấn vào đầu Lê Sóc, bàn tay to rộng đến nỗi cầm cả trái bóng rổ cũng không thành vấn đề, hắn thô lỗ đem đầu Lê Sóc ấn qua một bên, sau đó dán môi lên chiếc cổ thon dài của anh.

Lê Sóc sửng sốt một chút, liền cảm thấy Triệu Cẩm Tân đang dùng lực mút lấy cổ anh, sức lực cực mạnh như đang cắn.

"Triệu Cẩm Tân!" Sau khi phát hiện ra hắn muốn làm gì, Lê Sóc phản ứng lại, đẩy mạnh hắn ra.

Triệu Cẩm Tân đổ lui lại mấy bước, liếm liếm khóe miệng, cười gian nhìn Lê Sóc, giọng nói thực ôn nhu: "Đi thôi."

Lê Sóc sờ sờ cổ, tức giận trừng Triệu Cẩm Tân: "Cậu có thể đàng hoàng một chút không?"

Triệu Cẩm Tân nhếch miệng cười nói: "Như thế nào là đàng hoàng? Lê thúc thúc dạy tôi đi?" Nhìn hai cái răng nanh trắng bóng kia thực giống động vật ăn thịt nào đó.

Lê Sóc rất muốn chất vấn Triệu Cẩm Tân, lúc trước tại bệnh viện chấp nhận quan hệ bạn giường không phải là hắn sao, bây giờ lại còn muốn chơi trò gì nữa? Nhưng anh không muốn tự rước lấy nhục. Anh tự thấy mình nhìn người vô số, nhưng lại nhìn không thấu cậu nhóc hai mươi mấy tuổi đầu này, anh càng không nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm của mình, huống chi anh từng bị lừa gạt.

Lê Sóc thất vọng lắc lắc đầu, "Cậu tự giải quyết cho tốt đi", anh xoay người mở cửa đi.

Triệu Cẩm Tân hai tay chống eo, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, sau một lúc lâu, mới đùa cợt lẩm bẩm: " "Tự giải quyết cho tốt"? Ai mẹ nó để ý."

Trở lại xe, Lê Sóc nhìn nhìn cổ qua kính chiếu hậu, một vết hôn hồng hồng nâu nâu bám trên cổ, chỉ có quàng khăn lên cổ mới có thể che đi được, nhưng thời tiết này mà quàng khăn thì lại càng khả nghi. Anh thậm chí nghĩ có cần dùng đồ trang điểm để che đi một chút không.

Nhưng mà che để làm gì đây? Tại sao phải che? Lê Sóc đột nhiên nghĩ, anh và Hàn Phi Diệp đã chia tay mười hai năm.

Mười hai năm rồi.

Gặp lại Hàn Phi Diệp, anh rất kích động, rất vui, nhớ lại thời sinh viên ngây ngô cùng cảm tình thuần túy, quả thực giống như ăn một ngụm mật ngọt.

Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, bọn họ đã mười hai năm không gặp. Có lẽ Hàn Phi Diệp đã thuộc sở hữu của người khác, mà anh cũng...

Anh cũng...

Lê Sóc nhìn dấu hôn trong gương, ngây người tự hỏi.

Anh và Triệu Cẩm Tân, cũng không hẳn là cái gì của nhau, chỉ lên giường mà thôi. Song cũng không có nghĩa là, anh cùng Hàn Phi Diệp sẽ có cái gì, anh không thể phủ nhận trong lòng tồn tại một chút chờ mong, nhưng anh cũng không rõ, chờ mong này đến tột cùng là đối với Hàn Phi Diệp trong hồi ức thời niên thiếu hay là Hàn Phi Diệp hiện tại.

Tóm lại, đi gặp mặt sẽ biết.

Lê Sóc buông xuống cổ áo bị anh kéo lên nãy giờ, không muốn che giấu vết hôn kia nữa, lái xe tiến đến "chỗ cũ" —— đó là tiệm cà phê năm xưa anh cùng Hàn Phi Diệp thường xuyên hẹn hò.

Tiệm cà phê ở gần trường đại học, tuổi của cửa tiệm này sợ so với anh còn lớn hơn, cũng là một trong những nơi có "lịch sử" lâu đời nhất ở đây, ra vào tiệm này không chỉ có sinh viên, mà còn có cả giảng viên và nhân viên trường học.

Từ sau khi tốt nghiệp, Lê Sóc chưa từng ghé lại, cũng giống như tình cảm của anh và Hàn Phi Diệp, mười hai năm không người hỏi thăm.

Lê Sóc đi vào tiệm cà phê, đảo mắt nhìn đã thấy Hàn Phi Diệp đang ngồi ở bàn trong góc tường dưới giá sách.

Hôm nay y mặc một thân trang phục thoải mái, hai khuỷu tay chống trên bàn, đang khẽ cúi đầu đọc sách, liếc mắt nhìn xung quanh anh thấy có vài sinh viên, so với mình cũng không quá khác biệt.

Lê Sóc dường như thấy được hình ảnh đan xen giữa ký ức trong quá khứ cùng hiện thực, anh không đếm được đã có bao lần, Hàn Phi Diệp vừa đọc sách vừa đợi anh như vậy, chờ anh đi qua, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười với anh và nói: "Lại đến muộn."

Hình ảnh Hàn Phi Diệp tươi cười, xuyên thấu qua lớp sương mù thời gian dày đặc, lại một lần nữa hiện ra trước mắt anh.

Trong lòng Lê Sóc chua xót, nhìn gương mặt đã không còn niên thiếu kia, nhịn không được cảm khái thời gian như thoi đưa, không biết khi Hàn Phi Diệp nhìn anh, có phải cũng có cảm giác tương tự không. Người có chung một hồi ức có thể cùng mình ngược dòng thời gian, đó liền là cố nhân.

Lê Sóc nở nụ cười ôn nhu: "Khiến anh đợi lâu."

"Tôi cũng vừa đến, ngồi đi." Hàn Phi Diệp nhìn bốn phía chung quanh, "Nơi này thế mà không thay đổi chút nào, đã nhiều năm như vậy."

"Đúng vậy, thế nhưng sách có lẽ đã thay đổi nhiều rồi." Lê Sóc lắc đầu cười, "Và anh nữa."

"Mười hai năm, thời gian qua quá nhanh." Hàn Phi Diệp lẳng lặng nhìn Lê Sóc, "Cậu thay đổi không ít, chính chắn như vậy, tiêu sái như vậy, nhưng mà, vẫn ôn nhu như xưa."

Lê Sóc cười nhẹ nói: "Anh ngược lại giống như không thay đổi nhiều." Hàn Phi Diệp lớn hơn anh một tuổi, nhưng từ thời còn là sinh viên đã thành thục hơn anh rất nhiều. Bề ngoài nhìn như là văn nhược thư sinh, nhưng lại là người cực kỳ có bá lực, có chủ kiến, loại khí chất chí nhu chí cương như nước này theo tuổi lên men, ngược lại càng ủ càng nồng.

"Tôi..." Hàn Phi Diệp đột nhiên chú ý tới dấu hôn trên cổ Lê Sóc, y sửng sốt một chút.

Lê Sóc đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn theo bản năng che kín cổ, xấu hổ nói: "Thật ngại quá, rất hồ nháo, thật không muốn để thế này đi ra ngoài."

Hàn Phi Diệp cười cười: "Người đó là người như thế nào?"

"Là... người hay càng quấy."

"Là bạn trai? Hay là..."

Cổ họng Lê Sóc đột nhiên như cứng đờ, trong lòng chợt tràn ngập muộn phiền, anh thấp giọng nói: "Không phải bạn trai."

Hàn Phi Diệp gật gật đầu, cũng không hỏi lại, mi mắt buông xuống khiến người khó có thể nhận ra cảm xúc của y.

Việc thế này trong giới Gay cũng là phổ biến, huống chi bọn họ đều không còn nhỏ nữa.

" Bây giờ anh công tác ở đâu?" Lê Sóc chuyển hướng đề tài.

"Năm ngoái tôi đã nhảy việc sang làm cho một công ty khoa học công nghệ chuyên về trí tuệ nhân tạo, tôi làm tổng giám đốc tài chính." Nói đến sự nghiệp, y lại lên tinh thần một chút, "Vốn lưu động đợt 2 của công ty chúng tôi lên đến hai trăm hai mươi triệu, theo kế hoạch trong vòng hai năm đưa ra thị trường."

"Chúc mừng anh." Lê Sóc cười nói, "Hôm nay không nên hẹn tại quán cà phê, chúng ta hẳn là nên uống chút rượu."

"Ở đây cũng rất tốt." Hàn Phi Diệp giơ ly cà phê lên, "Quan trọng là hai người hợp ý, uống cái gì cũng đều như nhau."

Lê Sóc cũng nâng ly lên, cùng y chạm ly, cũng chân thành nói: "Phi Diệp, thật sự chúc mừng anh."

Hàn Phi Diệp nhấp một ngụm cà phê, tươi cười đột nhiên trở nên có chút cứng đờ: "Sản phẩm của công ty chúng tôi là thiết bị điều trị bệnh bằng công nghệ trí tuệ nhân tạo, năm ngoái nhờ tài trợ của nhà đầu tư, chúng tôi quyên góp một bộ thiết bị trị giá 500 vạn, gửi đi... Châu Phi."

Lê Sóc ngưng một chút.

"Hàng quyên tặng rất lớn, ông chủ của chúng tôi đi, tôi cũng cùng đi." Hàn Phi Diệp hít sâu một hơi, " Qua nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng đi đến Châu Phi, vì những người ở đó mà giúp đỡ chút ít, chỉ là tôi đã đến quá muộn rồi. Cho nên những lúc rãnh rỗi, tôi bắt đầu nhớ đến cậu."

"Phi Diệp..." Trong lòng Lê Sóc dâng lên khó chịu, "Tôi vẫn muốn giải thích cùng anh, năm đó tôi rất không hiểu chuyện, không biết cảm thông nỗi khó xử của anh." Từ nhỏ gia cảnh Lê Sóc đã ưu việt, cả đời không vì tiền mà phiền muộn, thời điểm năm đó anh còn quá trẻ, không hiểu được lựa chọn của Hàn Phi Diệp, những năm tháng sau này anh luôn hối hận.

Đôi mắt Hàn Phi Diệp có chút phiếm hồng: "Tôi muốn giải thích cùng cậu, tôi lúc ấy... Cậu biết rõ, cha mẹ tôi nhập cư trái phép đến Mĩ, năm đó tôi thật sự không thể từ chối công việc năm vạn đô một năm, do đó đã vi phạm hứa hẹn của chúng ta."

"Phi Diệp." Lê Sóc trầm giọng nói, "Xin lỗi." Qua mười hai năm, anh rốt cuộc đã có thể ở trước mặt Hàn Phi Diệp, hoàn chỉnh nói ra một câu xin lỗi.

Hàn Phi Diệp đổi một hơi, bình phục cảm xúc một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu Sóc, không ai có lỗi với ai. Chỉ là năm đó chúng ta đều rất trẻ. Lúc ấy tôi nghĩ là, nếu cậu yêu tôi, vì sao không thể cùng tôi lưu lại, cậu thì nghĩ rằng, nếu tôi yêu cậu, vì sao không thể đi theo cậu. Thật ra khi ở bên cậu, tôi luôn luôn không thể kiềm nén nỗi tự ti, cho nên việc mỗi người mỗi ngã, cũng là sớm muộn thôi."

"Phi Diệp, anh không có bất cứ lý do gì phải tự ti." Lê Sóc ngưng mắt nhìn y, "Anh rất hoàn mỹ." Lê Sóc còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, một thanh niên phương Đông mặc sơmi trắng, tuấn tú trầm tĩnh, ở nơi tập trung đa dạng chủng người cao thấp trắng đen, y như hoa lan trong sơn cốc âm u, siêu phàm thoát tục, lại như hươu trong rừng sâu, ngây thơ non nớt, dường như vừa liếc mắt nhìn đã khiến anh tim đập thình thịch.

Hàn Phi Diệp cười nhẹ: "Tiểu Sóc, cậu mới thật hoàn mỹ, cậu vĩnh viễn đều không biết, trong mắt người khác cậu là dáng vẻ gì, đại khái so với tưởng tượng của cậu, tốt hơn rất nhiều lần".

Lê Sóc cũng cười: "Cám ơn."

"Cậu nha, lúc trẻ dáng vẻ tuấn tú, hiện tại đến tuổi lập gia đình, lại càng ngày càng có hương vị. Tôi lại không được như vậy, mấy năm nay lao tâm công tác, bộ dạng bây giờ đã biến thành ông chú mất rồi." Hàn Phi Diệp tự giễu nói.

"Xem ra anh thật sự là rất bận, nên không có thời gian soi gương." Lê Sóc nghiêm túc nhìn y, "Chúng ta đều là người trần tục, nhưng anh lại chẳng có nhiều hương vị trần tục này, vẫn là bộ dáng thoát tục như năm xưa."

Hàn Phi Diệp bật cười: "Cậu còn có thể nói được như vậy. Không được rồi, thời gian qua quá nhanh, đảo mắt sang năm đã là năm bổn mạng của tôi."

Lê Sóc ngẩn người: "Anh... cũng tuổi Mùi."

"Đúng vậy, cậu quên sao, tôi lớn hơn cậu một tuổi."

"Không quên." Chỉ là vừa nghĩ đến. Lê Sóc chà xát tóc, không hiểu sao có chút tâm phiền ý loạn.

Hai người tuổi Mùi, một người nhỏ hơn anh 11 tuổi, hôm trước mới cùng anh trắng đêm triền miên, một người lớn hơn anh 1 tuổi, đang ngồi ở trước mặt anh, cùng anh ôn lại hồi ức một thời thanh xuân niên thiếu.

Chẳng lẽ, cái vị Đại sư kia, là nói sự thật?

Lê Sóc nhanh chóng uống một ngụm cà phê, chặn đứng suy nghĩ của chính mình, sợ bị tẩy não.

"Mấy năm nay, tôi vẫn..."

Hàn Phi Diệp đang nói thì bị tiếng chuông di động cắt ngang, Lê Sóc nhìn thoáng qua di động trên bàn, mà hình hiển thị trên màn hình, là hình cơ ngực trần trụi của Triệu Cẩm Tân!

Lê Sóc một phen cầm lấy điện thoại di động, Hàn Phi Diệp xấu hổ xoay qua đầu đi.

Lê Sóc ở trong lòng thầm mắng Triệu Cẩm Tân, không biết bị đổi hình lúc nào? Anh tiếp điện thoại, tức giận nói: "Alo?"

"Lê thúc thúc." Giọng Triệu Cẩm Tân nghe đáng thương hề hề.

"Làm sao?"

"Nhà tôi..."

Lê Sóc có chút khẩn trương, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.

"Cúp điện."

Lê Sóc trầm mặc một chút: "Tôi còn có việc, trước..."

"Tôi sợ bóng tối."

Lê Sóc thở dài: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Người lớn không thể sợ tối sao." Triệu Cẩm Tân rầu rĩ nói, "Lê thúc thúc, anh đến giúp được không."

Lê Sóc cảm giác lời Triệu Cẩm Tân thật vô nghĩa, nhưng lại không thể lập tức loại bỏ khả năng Triệu Cẩm Tân thực sự sợ tối, cho dù rằng anh bị lừa không chỉ một lần.

Hàn Phi Diệp nói: "Nếu cậu có việc bận cứ đi trước đi, hôm nay cũng chỉ là tùy tiện trò chuyện."

Lê Sóc nghĩ Hàn Phi Diệp đã thấy được ảnh chụp hiện trên điện thoại kia, anh thực sự tạm thời nên rời khỏi để tránh lúng túng khó xử. Anh nói tiếp vào điện thoại "Cậu đợi chút nói tiếp". Treo điện thoại, anh ngượng ngùng nói: "Phi Diệp, thật sự xin lỗi, chúng ta liên hệ lại sau được không."

Hàn Phi Diệp cười nhẹ gật gật đầu.

Lê Sóc nghiêm túc nhìn y, nhịn không được vươn tay, sờ sờ tóc của y: "Nhìn thấy anh mấy năm qua sống tốt, tôi thực sự rất rất vui."

Trong mắt Hàn Phi Diệp chớp động, mỉm cười nhu hòa: "Tôi cũng vậy."

Lê Sóc đứng lên, hướng y chào rồi xoay người đi.

Ánh mắt Hàn Phi Diệp dõi theo bóng dáng anh, mãi cho đến khi mất hút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi