AI ĐEM AI LÀ THẬT

Lê Sóc chụp hình xong, lấy từ trong túi ra một gói to được dán kín, bên trong là bao tay vân tay được anh dùng vân tay của ba anh để làm nên. Anh biết hệ thống tài chính của Ân Nam cần dùng vân tay song song với mật mã để đối chứng cho nên đã chuẩn bị một cái. Bây giờ hệ thống đã đăng nhập thành công, anh còn phải nghĩ ra cách để mở tủ bảo hiểm.

Đây là lần đầu tiên Lê Sóc làm chuyện thế này, có biết bao là khẩn trương và chột dạ, nhưng nghĩ đến kết quả xấu nhất cũng bất quá là bị ba mình phát hiện thôi, do đó trong lòng cũng không quá nặng nề.

Mật mã ba anh thường dùng có hai dạng, lần lượt là tên anh và tên mẹ anh, hai mươi sáu chữ cái. Lúc nãy mật mã đăng nhập hệ thống đã có sử dụng tên mẹ anh, vậy mật mã tủ bảo hiểm kia rất có khả năng là tên anh.

Tủ bảo hiểm này cũng có hai tầng bảo mật, dùng mật mã và vân tay. Lê Sóc dùng bao tay ấn xuống dấu vân tay trên thiết bị, sau đó dò thử mật mã, quả nhiên mở được tủ bảo hiểm.

Trái tim Lê Sóc bang bang nhảy dựng lên, anh không biết mình có thể phát hiện thứ gì trong tủ, nhưng chỉ cần là công ty đã lên sàn thì sổ sách hẳn là không sạch sẽ gì, nhất định anh sẽ phát hiện được gì đó.

Anh cầm lên mấy xấp tài liệu, nhanh chóng lật xem, sau đó chụp lại hàng trăm bức ảnh. Làm xong những việc này, hai lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, anh cẩn thận đặt tài liệu về vị trí cũ, đóng tủ bảo hiểm lại, cởi bao tay ra nhét vào túi.

Lê Sóc vừa ngồi trở lại trên ghế dựa, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra, trong lòng anh căng thẳng tột độ, cũng cảm thấy may mắn khi vừa xong việc.

Đẩy cửa vào lại không phải ba anh, mà là Triệu Cẩm Tân, trong tay còn cầm hộp cơm.

Lê Sóc tắt hệ thống: "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi vừa đến công ty, ở căn tin gặp được bác trai, bác nói anh vẫn chưa ăn cơm." Triệu Cẩm Tân đem cơm hộp đặt trên bàn trà, gọi, "Lại đây ăn cơm."

Lê Sóc dời ánh mắt trở về màn hình máy tính: "Để ở đó đi, lát nữa tôi ăn."

Triệu Cẩm Tân cười cười: "Tôi cũng chưa ăn đâu, mau tới đây, đừng để bị đói." Hắn dừng một chút, thấy Lê Sóc không chút phản ứng, sủng nịch nói, "Hay là anh muốn tôi đút anh ăn?"

Lê Sóc không muốn lời qua tiếng lại với hắn, liền đi qua, mở hộp cơm vùi đầu ăn.

Triệu Cẩm Tân yên lặng nhìn xoáy tóc của Lê Sóc trong chốc lát, sau đó nhịn không được vươn ra tay sờ sờ.

Lê Sóc vốn là có tật giật mình, thần kinh vẫn đang căng thẳng, Triệu Cẩm Tân lại đột nhiên hành động nên dọa anh nhảy dựng, anh mạnh ngẩng đầu.

Triệu Cẩm Tân cũng khựng lại một chút, sau đó nở nụ cười: "Khẩn trương như vậy làm gì."

"Cậu không ăn cơm sao?"

"Nhìn anh so với ăn cơm còn mỹ vị hơn."

Lê Sóc không để ý đến hắn, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

"Anh có phát hiện không? Văn phòng này có cùng thiết kế với văn phòng trên lầu của tôi."

"Ừ."

"Vị trí đặt bàn cũng không khác nhau lắm, chất liệu cửa sổ lá sách cũng giống nhau." Triệu Cẩm Tân ngắm nghía tóc Lê Sóc, "Anh còn nhớ không? Chúng ta đã từng làm qua ở rất nhiều chỗ."

Lê Sóc cứng người một chút, kỳ thật từ lúc bắt đầu bước vào cao ốc công ty, anh đã không thể ngó lơ những chỗ quen thuộc kia. Văn phòng, WC, phòng nghỉ, phòng trà nước, phòng hồ sơ, những nơi anh cùng Triệu Cẩm Tân đã trải qua một đoạn thời gian thật điên cuồng. Lúc ấy anh thấy bản thân mình toả sáng sức sống tuổi trẻ từ trong ra ngoài, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, anh cũng sẽ thích Triệu Cẩm Tân như vậy, người này đã từng cho anh cực đại kinh hỉ và kích thích không thể tách rời.

Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nói: "Cậu có định để cho tôi ăn cơm không?"

Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, mờ ám nói: "Thật muốn ăn anh nha."

"Đây là văn phòng ba tôi, cậu có thể bớt phóng túng một chút không?"

"Nếu tôi không bớt phóng túng thì sao? Lê thúc thúc định trừng phạt tôi như thế nào?"

"Tôi có thể phạt cậu câm miệng không?"

"Anh hôn tôi tôi sẽ câm miệng ngay." Triệu Cẩm Tân đột nhiên mút bờ môi anh một chút, sau đó lộ ra nụ cười đểu giả.

"Cậu..."

Lê Sóc vừa định nói chuyện, Triệu Cẩm Tân lại nghiêng người sang ngậm lấy môi dưới như cánh hoa của anh, nhẹ nhàng mút.

Lúc này, hai người đồng thời nghe được âm thanh vặn mở tay cầm của cửa phòng làm việc.

Tinh quang trong mắt Lê Sóc chợt lóe, định đẩy Triệu Cẩm Tân ra, Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, trở tay nắm chặt tay anh khóa ở giữa lồng ngực mình, không lùi mà tiến tới, áp đổ cả người Lê Sóc lên sô pha, dùng lực ngăn chặn môi anh, nhiệt liệt hôn môi.

Da đầu Lê Sóc run lên một trận, lại muốn phản kháng nhưng đã không kịp, dư quang trong mắt anh đã nhìn thấy một bóng người.

Triệu Cẩm Tân buông lỏng Lê Sóc ra, cố ý ra vẻ sửng sốt mà nhìn, thấy Lê tiên sinh mặt đầy kinh ngạc đứng ở cửa phòng.

Lê Sóc tức giận đến trán nổi gân xanh, anh chật vật từ trên sô pha ngồi dậy, né tránh ánh mắt sắc bén của ba anh, xấu hổ kêu một tiếng "Ba".

"Bác trai..." Thái độ Triệu Cẩm Tân thì vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Lê Sóc. (=.=!)

Lê tiên sinh nhíu mày, cũng nhìn về phía con trai mình.

Lê Sóc thở dài: "Con đi về trước, chúng ta về nhà rồi nói." Nói xong đứng dậy muốn đi.

Triệu Cẩm Tân kéo một góc áo khoác của Lê Sóc, nhìn hắn bây giờ có vẻ lúng túng mờ mịt, giống như sợ Lê Sóc sẽ bỏ hắn một mình ở nơi này, trông vô tội chết đi được!

Lê Sóc hận đến mức muốn cắn hắn!

Lê tiên sinh ho nhẹ một tiếng: "Cẩm Tân, ba cháu đang tìm cháu, cháu quá đó trước đi, Lê Sóc, con ở lại."

Triệu Cẩm Tân đứng lên, hướng phía Lê tiên sinh cung kính gật gật đầu, rời đi.

Giờ trong văn phòng chỉ còn lại hai cha con Lê gia, họ rơi vào một trận xấu hổ trầm mặc.

Lê tiên sinh ngồi trong ghế dựa, nhìn Lê Sóc, sau một lúc lâu, mới hỏi: "Bao lâu rồi?"

Lê Sóc nghĩ nghĩ: "Không lâu."

"Không lâu là bao lâu a."

"Mấy tháng đi." Lê Sóc qua loa nói.

"Quen khi còn ở trong nước sao?"

"Vâng." Lê Sóc ở trong lòng lôi Triệu Cẩm Tân ra mắng cả trăm lần. Mẹ anh thì còn có thể miễn cưỡng gạt được, nhưng anh thật không dám tùy tiện lừa dối ba mình. Bình thường ba anh là người tính tình rất tốt, nhưng khi nổi giận thì đặc biệt đáng sợ.

"Không chỉ vậy đi." Lê tiên sinh hừ lạnh một tiếng, "Hồi sinh nhật của mẹ Triệu Cẩm Tân, hai đứa cùng nhau khiêu vũ, lúc ấy ba đã thấy giữa hai đứa có gì không bình thường rồi."

Lê Sóc gãi đầu: "Bây giờ chúng con chỉ là đang tìm hiểu nhau, chuyện khác đều không nói chính xác được, cho nên không nói cho mọi người biết."

"Ba thật không hiểu mấy lời của các con, con bây giờ đang cùng Triệu Cẩm Tân yêu đương, phải, hay là không phải?"

Lê Sóc tối nghĩa nói: "Không phải."

"Vậy khi nãy hai đứa mới làm gì?!" Lê tiên sinh cao giọng hỏi.

"Ba, chúng con..."

"Lê Sóc." Lê tiên sinh tăng thêm khẩu khí, "Đó là con trai của ông chủ ba, cũng là con trai bạn tốt nhất của ba, không phải người con có thể nói một lời hợp hay không hợp là chia tay, trước khi con làm chuyện này con không có suy xét đến kết quả sau này sao?"

Lê Sóc bị tức nghẹn nói không nên lời.

Đổi lại là nửa năm trước, nếu quan hệ của họ bị cha mẹ biết, anh sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực nói, anh cùng Triệu Cẩm Tân là đang nghiêm túc yêu đương, họ không có làm gì sai cả.

Nhưng bây giờ không thể. Ba anh cũng giống mẹ anh, sợ anh là "cao thủ tình trường" sẽ tổn thương Triệu Cẩm Tân, anh quả thực khổ không nói nên lời. Triệu Cẩm Tân chính là nhìn ra điểm này, mới một tay tập kích bất ngờ như thế.

Lê Sóc thở dài: "Ba, con có thể xử lý tốt chuyện của mình, ba đừng nóng giận được không."

"Con nghĩ rằng ba thích quan tâm đến vấn đề tình cảm của con lắm sao? Nếu không phải đó là Triệu Cẩm Tân, ba đâu thèm quản con chơi đến mấy tuổi." Lê tiên sinh nghiêm túc nói, "Lê Sóc, ba nói cho con biết, con đàng hoàng chút, xử lý cho tốt quan hệ tình cảm giữa hai đứa. Thời gian ba với lão Triệu quen biết nhau so với tuổi của con còn lâu hơn, giữa chúng ta còn là đối tác hợp tác, căn cơ quan hệ này rất bền chắc, đừng để chuyện lung tung rối loạn của mấy người trẻ tuổi các con làm ba với lão Triệu phải ngại ngùng."

"Ba, con hiểu rồi, ba yên tâm đi." Lê Sóc một khắc cũng không muốn ở lâu, vội vàng rời đi.

Ở bãi đỗ xe tầng hầm, Lê Sóc thấy Triệu Cẩm Tân đang đứng chờ ở bên cạnh xe anh.

Mặt Lê Sóc đầy vẻ giận dữ: "Cậu chơi như vậy đắc ý lắm sao?"

Triệu Cẩm Tân cười cười: "Họ sớm muộn gì cũng phải biết."

"Họ cần hay không cần biết, là do tôi quyết định!"

"Không đúng." Triệu Cẩm Tân ôm eo Lê Sóc, ép lồng ngực anh dán vào lồng ngực hắn, quỷ quyệt cười nói, "Là do tôi quyết định. Không chỉ là ba mẹ anh, còn có ba mẹ tôi, họ sớm muộn gì cũng phải biết. Tôi muốn dán nhãn Triệu gia trên trán của Lê thúc thúc, để xem còn ai dám giành người với tôi không."

Lê Sóc nhìn chằm chằm Triệu Cẩm Tân, cười lạnh nói: "Cậu thật sự là rất tự tin, Triệu Cẩm Tân, đạo lý "ác giả ác báo" cậu có hiểu không?"

"Không hiểu, cổ văn của tôi không tốt lắm." Triệu Cẩm Tân thân mật cọ cọ hai má Lê Sóc, "Anh không cần lo lắng, chúng ta sẽ được chúc phúc thôi."

"Sẽ không có ai chúc phúc cho người thủ đoạn đê tiện như cậu." Lê Sóc đẩy hắn ra, vươn tay mở cửa xe ngồi vào.

Triệu Cẩm Tân bám vào cửa xe, đột nhiên than nhẹ một tiếng: "Anh có còn nhớ anh đóng cửa xe kẹp trúng tay tôi không?"

Bàn tay đang kéo cửa xe của Lê Sóc quả nhiên dừng lại.

"Là tôi cố ý." Trên mặt Triệu Cẩm Tân lộ ra nụ cười cô đơn, "Tôi vốn tưởng rằng bản thân mình đã đánh sẽ thắng, kết quả chạm phải anh như chạm trúng bức tường, cho nên đành phải sử dụng chút thủ đoạn."

"Đã sớm đoán được."

"Tôi thật hi vọng có thể trở lại lúc đầu mới quen anh, sớm biết tôi sẽ yêu anh như vậy, thì tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi anh ngay từ lúc đầu."

Trong lòng Lê Sóc nổi lên từng trận đau đớn, mắt anh nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Không thể trở lại nữa rồi." Anh dùng sức đóng cửa, lái xe đi.

- --------------

Về đến nhà, Lê Sóc lấy ảnh vừa chụp về các báo cáo tài chính trong một năm gần nhất của Ân Nam, xu hướng cổ phiếu, quyết nghị của Ban giám đốc cùng văn kiện của một số hạng mục, hết thảy đánh máy lại, in ra.

Anh nhốt mình trong phòng, bắt đầu đối phó với đống tài liệu và con số rườm rà kia.

Buổi tối, Lê tiên sinh về nhà, Lê Sóc thu dọn tài liệu, xuống lầu ăn cơm, không khí giữa hai cha con hơi bất thường, Lê phu nhân tự nhiên nhìn ra được điều này.

Để thay đổi không khí, Lê phu nhân nói: "Năm nay Lễ hội xuân của Thương hội người Hoa chúng ta có định đi không? Nghe nói mời không ít ngôi sao nổi tiếng."

"Mẹ, mẹ muốn đi sao?"

"Muốn chứ, mọi người cùng nhau náo nhiệt không tốt sao, chúng ta ở Mỹ lại không có họ hàng thân thích, nhà Cẩm Tân cũng đi, lão Triệu hàng năm đều đại diện Thương hội đọc diễn văn đó."

Nhắc đến Cẩm Tân, da mặt hai cha con càng căng ra, mỗi người đều không nói gì.

Lê phu nhân nóng nảy hỏi: "Vậy là có đi hay không đây."

"Bà muốn đi, chúng ta liền đi." Lê tiên sinh lên tiếng.

"Được." Lê phu nhân cao hứng vỗ vỗ tay, "Mặc đẹp chút nha, cho mẹ nở mặt."

Lê Sóc nở nụ cười, Lê tiên sinh lúc đầu mặt còn cứng đờ, cuối cùng cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lê Sóc thức suốt hai đêm, cuối cùng cũng phát hiện ra chút manh mối, tìm hiểu ngọn nguồn, chắc có thể sẽ tìm ra vài điều có ích.

Anh một hơi bận rộn đến nửa đêm ba bốn giờ, thật sự có chút mệt mỏi, nằm đổ trên giường một chốc thì buồn ngủ.

Đột nhiên, di động của anh vang lên, trong đêm yên tĩnh phá lệ chói tai, khiến anh đang ngủ mơ màng đột nhiên bừng tỉnh.

Lúc này mà gọi tới nhất định là điện thoại trong nước, Lê Sóc cầm điện thoại lên thì thấy quả nhiên là số di động trong nước, thế nhưng nhìn dãy số xa lạ này, anh do dự một chút mới ấn nút trò chuyện: "Alo?"

Đầu kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt, cách vài giây mới phát ra một giọng nói khàn khàn: "... Lão đệ?"

Lê Sóc lập tức tỉnh táo, anh thâm thâm nhíu mày: "Từ ca?"

Từ Đại Duệ có chút lắp bắp nói: "Cậu, lúc này... đang ngủ sao?"

"Tôi đã về nhà, đang ở Mỹ."

Từ Đại Duệ trầm mặc một chút, sau đó "Ừ" một tiếng.

Lê Sóc chà xát trán, mệt mỏi nói: "Anh từng nói, sẽ không liên lạc lại với tôi." Chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra, anh không cho rằng Từ Đại Duệ lúc này gọi điện thoại cho anh chỉ để chúc Tết.

"Tôi... thật sự tôi cũng là không còn cách nào." Từ Đại Duệ do dự nói, "Không ai có thể giúp tôi."

Lê Sóc nhắm hai mắt lại: "Từ ca, tôi cũng sẽ không giúp anh, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng."

"Lão đệ, đừng ngắt máy, cầu xin cậu." Từ Đại Duệ run rẩy nói, "Tôi... tôi thiếu tiền."

"Anh nợ ngân hàng hơn một tỷ, tôi thật sự không giúp được anh."

"Không phải, tiền lần trước cậu cho tôi, tôi nghĩ... tôi nghĩ gặp mặt con gái, nên có chút quà để tạo ấn tượng, cho nên tôi định... định chơi vài ván... kiếm thêm tiền mua xe gì đó cho nó."

"Anh – lấy – tiền – đi – đánh – bạc?" Lê Sóc nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tôi biết làm sao được, tôi không thể dựa vào hai mươi vạn này mà sống cả đời a, tôi cũng không tìm được công việc..." Từ Đại Duệ càng nói, giọng càng nghẹn ngào, "Lão đệ, sao tôi lại hồ đồ như vậy..."

Trong lòng Lê Sóc vô cùng buồn phiền, trước kia Từ Đại Duệ tốt xấu gì cũng là ông chủ tài sản trăm tỷ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Từ Đại Duệ đã làm, Lê Sóc liền không thể đồng tình, giọng nói anh có chút lạnh lẽo, "Từ ca, xin lỗi, tôi không giúp được anh. Bởi vì anh, công ty tôi vất vả gầy dựng mười mấy năm đều mất hết, chuyện xưa là lỗi lầm tôi phạm lúc trẻ tuổi, cũng không thể hoàn toàn trách anh, nhưng tôi nghĩ tôi cũng không nợ anh cái gì. Tôi cho anh hai mươi vạn cũng là đã niệm tình cũ, xài như thế nào là chuyện của anh, xảy ra hậu quả gì cũng đừng tới tìm tôi."

"Lão đệ... lão đệ, đừng gác máy! Lê Sóc, tôi cầu xin cậu... tôi thiếu tiền bọn vay nặng lãi, nếu không trả, tôi không biết sẽ gặp kết cục gì. Tôi chỉ định kiếm chút thể diện để đi gặp mặt con gái thôi."

"Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì? Nếu anh đột nhiên có tiền, không sợ ngân hàng tìm tới cửa sao? Số tiền kia đủ cho anh an ổn vài năm, sao anh lại biến thành như vậy?!"

Từ Đại Duệ đột nhiên khóc lên: "Đúng vậy, tôi mẹ nó, sao lại biến thành như vậy!"

Lê Sóc nghe tiếng hắn khóc, trong lòng càng thêm khó chịu, anh trầm giọng nói: "Từ ca, anh nợ bao nhiêu?"

Từ Đại Duệ nức nở nói: "Một trăm sáu chục vạn."

Lê Sóc hít sâu một hơi, tức giận đến nắm chặt đầu quyền răn rắc, anh cắn răng nói: "Tôi không giúp được anh, hi vọng anh giữ lời hứa, đừng gọi lại cho tôi." Anh nói xong liền treo điện thoại, đồng thời hung hăng cầm điện thoại ném thẳng lên giường.

"Mẹ nó, khốn kiếp..." Lê Sóc tức giận đến đau cả đầu.

Di động lại tít tít vang lên không ngừng, là âm thanh tin nhắn. Lê Sóc cầm lên thì thấy, tất cả đều là tin nhắn Từ Đại Duệ cầu xin anh. Lê Sóc ngã đổ trên giường, không còn buồn ngủ nữa.

Một trăm sáu chục vạn... với anh mà nói là số tiền không lớn không nhỏ. Anh để tay lên ngực tự hỏi, anh thực sự không thể trơ mắt nhìn Từ Đại Duệ bị người cho vay nặng lãi đối phó, nhưng nếu cho tiền hắn lúc này, có thể lại có lần sau hay không đây?

Trong bóng đêm anh tự hỏi thật lâu, sau đó quyết định trước tiên cho người điều tra một chút chuyện Từ Đại Duệ nói có thật hay không, nếu là thật, anh sẽ đưa tiền cho hắn, sau đó sẽ tìm cho Từ Đại Duệ một công việc gì đó. Nhưng những việc này qua năm mới anh sẽ làm, anh muốn cho Từ Đại Duệ nhận đủ giáo huấn đã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi