AI ĐEM AI LÀ THẬT

Lê Sóc giữ chặt tay Triệu Cẩm Tân, trầm giọng nói: "Cẩm Tân, đây là chuyện riêng của tôi..."

"Chuyện này anh nên sớm nói cho tôi biết." Triệu Cẩm Tân ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói, "Mà không phải là tôi tự mình điều tra ra."

Lê Sóc cả kinh, trừng to mắt nhìn Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân vỗ vỗ tay anh, xoay người đi về phía Từ Đại Duệ.

Từ Đại Duệ vốn là tướng lưng hùm vai gấu, tuy rằng hiện tại cơ thể rất tiều tụy, nhưng vẫn cao lớn hơn Triệu Cẩm Tân một chút. Hai người đứng đối mặt nhau, sắc mặt tái nhợt của Triệu Cẩm Tân quả thực bị Từ Đại Duệ lấn át đến yếu đuối.

Từ Đại Duệ liếc mắt nhìn Lê Sóc, mặt đầy bất đắc dĩ, hắn cầm văn kiện đưa qua.

Triệu Cẩm Tân đưa tay ra, nhưng lại không lấy hợp đồng, mà khi tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, động tác hắn nhanh như tia chớp, một phen chế trụ cổ tay Từ Đại Duệ, một chiêu cầm nã thủ mạnh mẽ vặn chéo hai cánh tay Từ Đại Duệ ra phía sau, một người đàn ông cao hơn 1m9 lập tức kêu đau ngã xuống, quỳ gối trên mặt đất.

Đám người Lão Điêu lập tức lấy dao ra, phòng bị nhìn Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân một tay vặn cánh tay Từ Đại Duệ, một cước đạp thẳng lên bả vai Từ Đại Duệ, nhẹ giọng hỏi: "Ông chính là Từ Đại Duệ phải không?"

Từ Đại Duệ kêu: "Thả ra, buông ra... buông ra!"

Lê Sóc có chút sững sờ nhìn Triệu Cẩm Tân.

"Lấy lương tâm mà nói, ông định lấy oán trả ơn sao? Hả?" Triệu Cẩm Tân đạp đạp chân áp xuống, Từ Đại Duệ đau đến mức mặt không còn chút máu.

Từ Đại Duệ run rẩy nói: "Không, không... tôi, tôi không còn cách nào khác, tôi..."

"Ông không còn cách nào khác, thì có thể ức hiếp người của tôi sao." Triệu Cẩm Tân ho khan hai tiếng, "Bỏ đi, hôm nay tôi không được khỏe, tạm tha cho ông." Hắn xách cánh tay Từ Đại Duệ lên, chân dài đạp mạnh một đạp, lập tức nghe âm thanh "răng rắc" vang lên...

"A A A A ——!" Từ Đại Duệ tru lên thê thảm, cả cánh tay bị gãy đến vặn vẹo không thành hình thù gì!

Lê Sóc quay mặt đi, vẻ mặt phức tạp. Anh trước giờ chưa thấy qua Triệu Cẩm Tân như vậy... Triệu Cẩm Tân còn có bao nhiêu bộ mặt nữa, anh thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Đám người Lão Điêu đưa mắt nhìn nhau.

Triệu Cẩm Tân đẩy cánh tay bị bẽ gãy của Từ Đại Duệ xuống, nhặt hợp đồng từ dưới đất lên, hất hất cằm về phía Lão Điêu, "Bút đâu?"

Lão Điêu nhìn đám đàn em nhướn nhướn mắt.

Đám đàn em lấy bút ra, cũng không dám tới gần Triệu Cẩm Tân, mà là cách một khoảng xa ném qua.

Triệu Cẩm Tân bắt được bút, nhanh chóng ký tên, sau đó lung lay tờ hợp đồng, "Tôi đã ký, để Lê Sóc đi lấy tiền."

"Không." Lão Điêu chỉ chỉ Lê Sóc, nói với Triệu Cẩm Tân, "Nó ở lại, mày đi lấy tiền."

Triệu Cẩm Tân nheo lại ánh mắt: "Tôi ở lại, anh ấy đi lấy tiền."

"Không được, mày đi, nó ở lại." Lão Điêu âm trầm nói, "Mày đừng nghĩ giở trò."

"Ba" một tiếng, cây bút bi bị gãy làm hai giữa các ngón tay của Triệu Cẩm Tân, hắn đá một cước lên người Từ Đại Duệ đang lăn lộn trên đất, sau đó lạnh lùng nhìn Lão Điêu, "Ông đại khái không biết cái gì gọi là giở trò. Tôi ở lại, thả anh ấy đi, nếu không khỏi bàn nữa."

"Tôi ở lại." Lê Sóc đi tới, "Cẩm Tân, cậu đi lấy tiền, bọn họ chỉ cần tiền, sẽ không làm gì tôi."

"Không thể!" Triệu Cẩm Tân quả quyết cự tuyệt.

Lê Sóc ngẩng đầu, tay nhẹ nhàng chạm vào cổ Triệu Cẩm Tân, quả nhiên, vẫn chưa hết sốt... Anh nhịn không được trong lòng đau xót và áy náy, chuyện của anh, anh không muốn liên lụy đến bất cứ ai, nhất là khiến người bên cạnh mình phải gặp nguy hiểm. Anh nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, cậu sẽ sợ tối."

Cả người Triệu Cẩm Tân khựng lại, rồi sau đó mỉm cười: "Lê thúc thúc đang lo lắng cho tôi sao?"

Lê Sóc vỗ vỗ vai hắn, lấy hợp đồng qua.

Triệu Cẩm Tân bắt lại cánh tay anh, ôn nhu nhưng rất kiên quyết nói: "Tôi đã nói, tôi ở lại." Hắn nhìn Lão Điêu, "Nếu ông không yên tâm, có thể trói tôi lại."

"Cẩm Tân!" Lê Sóc cất cao âm lượng: "Ai cho phép cậu tự chủ trương!"

Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt nhìn Lê Sóc một chút, xoay người định đi.

Một tay Lê Sóc kéo hắn về, cũng lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết!"

Triệu Cẩm Tân nghiêng cổ nhìn anh hai giây, đột nhiên lột áo khoác anh xuống.

Lê Sóc ngẩn người, nâng tay phản kháng, không ngờ lại trúng ý hắn, hai tay Triệu Cẩm Tân kéo tay áo anh ra, thuận thế quấn hai cánh tay Lê Sóc ra phía sau, sau đó cột chặt hai tay áo sau lưng, trực tiếp trói Lê Sóc lại.

"Triệu Cẩm Tân cậu điên rồi!" Lê Sóc ra sức giãy dụa.

Triệu Cẩm Tân một phen ôm lấy Lê Sóc, mở cửa xe, nhét người vào, sau đó nhanh chóng hôn một cái trên môi anh, cười hì hì nói: "Từ lâu đã muốn trói anh thế này, lần sau mà chơi trò này, thì nhất định phải chơi trên giường." Nói xong, phanh một tiếng đóng cửa xe lại.

"TRIỆU CẨM TÂN!" Lê Sóc khàn giọng quát. Hai tay anh bị trói sau lưng, không có cách nào mở cửa xe, liền phí công dùng đầu, dùng bả vai đập vào cửa xe, anh đập đến nỗi đầu óc và trước mắt mờ mịt, " TRIỆU CẨM TÂN ————! "

Triệu Cẩm Tân nghênh ngang đi về phía Lão Điêu.

Lão Điêu nhướn mi mắt, nói: "Trói nó lại."

Bọn đàn em chỉ chỉ Từ Đại Duệ: "Điêu ca, còn thằng này thì sao?"

"Mang nó theo, còn dùng được."

Hai người đề phòng đi tới gần Triệu Cẩm Tân, dùng dây thừng trói hắn lại.

Triệu Cẩm Tân vẫn mỉm cười nhìn Lê Sóc, cuối cùng còn hướng Lê Sóc hôn gió.

Lê Sóc trố mắt muốn nứt, đôi mắt anh nhất thời đỏ lên.

Lão Điêu nhìn nhìn đồng hồ, nói với Lê Sóc: "Ngày mai ngân hàng chín giờ mở cửa, trước mười hai giờ, mày mang tiền đến địa điểm được chỉ định, nếu báo cảnh sát, mày tự biết rõ hậu quả, huống chi bọn mày đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen."

"Cậu ấy còn đang phát sốt!" Lê Sóc hung tợn quát, "Ông dám đụng đến một đầu ngón tay cậu ấy, tôi sẽ bắt ông trả giá gấp mười lần!"

Lão Điêu mắng một tiếng, chỉ vào Lê Sóc nói: "Mười hai giờ." Hắn đẩy Triệu Cẩm Tân lên xe tải, cũng nhanh chóng lái xe đi.

Lê Sóc điên cuồng giãy dụa bên trong xe, giãy nửa ngày, cánh tay mới từ từ thoát ra khỏi gút thắt thô ráp kia. Tay anh lần nữa được tự do, liền nhanh chóng tìm trong xe sạc điện thoại, định sạc pin cho di động, nhưng hai tay anh phát run, cái đầu cắm nhỏ xíu kia làm thế nào cũng không cắm vào được chốt sạc.

Anh tức giận hung hăng đập vào tay lái, hết cái này tới cái khác, cổ họng còn mang theo tiếng gầm không cam tâm, cả xe bị đánh mạnh đều đang run lắc.

Cuối cùng, anh vô lực gục trên tay lái, nhỏ giọng kêu lên: "Cẩm Tân..."

Đáng chết, đều mẹ nó đáng chết!

Hóa ra làm sai một chuyện, cần phải trả giá nhiều như vậy để bù lại sao. Nhưng đây dù sao cũng là sai lầm của anh, chính anh tự mình trả giá là được, tại sao lại liên lụy đến Cẩm Tân!

Di động rốt cuộc được khởi động lại, vang lên âm thanh liên tiếp.

Lê Sóc vội vàng nhìn lướt qua, có cuộc gọi nhỡ của Tiểu Trần, của Hạng Ninh, còn có Thiệu Quần, Thiệu Quần liên tục gọi ba cuộc, tất nhiên có liên quan đến Triệu Cẩm Tân, anh nhanh chóng gọi lại.

Giọng nói âm trầm của Thiệu Quần vang lên trong di động: "Em tao đâu?"

Lê Sóc hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì chút bình tĩnh cuối cùng: "Bị bắt cóc!"

"Lê Sóc!" Thiệu Quần lạnh lùng nói, "Nếu em tao xảy ra chuyện gì, mày chính mình chôn theo!"

Lê Sóc không để ý tới uy hiếp của hắn, "Mày gọi điện thoại cho tao làm gì, có phải mày biết cái gì không?" Triệu Cẩm Tân lúc nãy có nói qua "tự mình điều tra ra", những lời này là có ý gì?

"Kể lại chuyện xảy ra một lần cho tao nghe."

Lê Sóc ổn định tâm trạng, rõ ràng rành mạch kể lại mọi chuyện, chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không cố hơn thua với Thiệu Quần làm gì, anh chỉ để tâm an nguy của Triệu Cẩm Tân.

Thiệu Quần trong điện thoại mắng một tiếng: "Hôm nay Cẩm Tân sai tài xế đến đưa cho tao một thiết bị theo dấu định vị."

Lê Sóc giật mình: "Có ý gì?"

"Có ý gì? Chính nó tự mình đi làm mồi nhử, kêu tao đưa cảnh sát đi tìm nó, như vậy mới có thể bắt trọn ổ đám bắt cóc tống tiền kia, nếu không mày cho rằng vài cái tên thấp kém đó có thể bắt được nó đi sao?"

Lê Sóc á khẩu không trả lời được. Nếu chỉ là bạo lực đòi nợ, dưới tình huống không tạo thành thương tổn thực sự, đám người Lão Điêu nhiều nhất chỉ bị tạm giam vài ngày là được thả ra, thế nhưng khi bắt cóc thì tính chất phạm tội sẽ khác, đây chính là mục đích của Triệu Cẩm Tân?

Thiệu Quần nghiến răng nghiến lợi nói: "Lê Sóc, tao mẹ nó thật hận không thể bẽ gãy cổ mày, phàm là dính đến mày đều không có chuyện gì tốt. Nếu không phải vì mày, Cẩm Tân căn bản không cần mạo hiểm như vậy, tao... thao!" Thiệu Quần treo điện thoại.

Trái tim Lê Sóc kịch liệt nhảy lên, trong đầu mơ hồ trống rỗng, anh run rẩy khởi động xe, đồng thời gọi điện thoại lại cho Thiệu Quần.

Nhưng Thiệu Quần lại không nghe máy.

Lê Sóc gửi tin nhắn qua: "Địa chỉ!!!!!!"

Qua một lúc lâu, Thiệu Quần nhắn tin trả lời, trong tin nhắn là địa chỉ, còn thêm một câu: Đến chỗ này tụ hợp.

Lê Sóc điên cuồng đạp chân ga, xa lộ vùng ngoại ô tối mù mịt như không có điểm dừng, giống như đưa anh thẳng đến vực sâu.

Lê Sóc mất hơn nửa giờ mới trở lại nội thành, đến địa chỉ xác định trong tin nhắn, là cục cảnh sát.

Thiệu Quần đang theo một số cảnh sát từ bên trong đi ra.

Lê Sóc vọt lên: "Cẩm Tân..."

Thiệu Quần nhìn thấy anh, mắt lộ ra tia giận dữ, một phát túm lấy cổ áo anh, ấn người lên cửa xe, "Mày con mẹ nó, còn thật sự dám đến sao, nếu không phải trước mặt cảnh sát, tao bẻ tay chân tay mày trước."

Lê Sóc cả giận nói: "Đi, mẹ mày còn lằn nhằn cái gì, nhanh tìm Cẩm Tân."

Thiệu Quần đẩy anh ra: "Lên xe."

Lê Sóc hít sâu một hơi, ngồi vào xe cảnh sát.

Thiệu Quần xem di động: "Hình như bất động." Trên màn hình di động đang chạy một phần mềm, một điểm nhỏ nhỏ màu xanh xuất hiện ở giữa màn hình chính, trông có vẻ như cô độc bất lực.

Lê Sóc quả thực không dám tưởng tượng hoàn cảnh hiện tại của Triệu Cẩm Tân.

Đám người đó có làm gì cậu ta không? Cho dù không làm cái gì, nhưng cậu ta còn đang phát sốt... rồi có bật đèn cho cậu ta không? Cậu ta sợ tối mà, cậu ta có bao nhiêu sợ hãi...

Trong lòng Lê Sóc rối loạn suy nghĩ, anh cúi đầu xuống, gắt gao cào tóc.

Xe khởi động, Thiệu Quần vẫn đang thảo luận cùng mấy cảnh sát bắt người như thế nào, làm sao phán nặng nhất.

Lê Sóc một đường trầm mặc, mỗi phút mỗi giây trôi qua với anh mà nói đều là dày vò.

Xe chạy hướng ra khỏi nội thành, càng ngày càng tiếp cận điểm nhỏ màu xanh kia, gần một giờ sau, vị trí của bọn họ dường như trùng với vị trí của điểm xanh, nhưng trước mắt lại là một vùng đồi núi trống trãi, cái gì cũng không có.

Thiệu Quần mở cửa xuống xe, hắn nhìn nhìn di động, lại nhìn nhìn bốn phía chung quanh, nhíu mày nói: "Tại sao cái gì cũng không có? Chắc là phải ở chỗ này chứ."

"Xung quanh vùng này đều là đồi núi và đồng ruộng thôi." Bốn phía tối đen như mực, không có đèn đường, tầm nhìn cũng không xa, liếc mắt trông qua không thấy dấu vết của nhà ở hay chỗ trú nào.

"Không có khả năng..." Thiệu Quần khó chịu xoa xoa tóc, "Chẳng lẽ thiết bị định vị bị bọn nó phát hiện?"

Sắc mặt Lê Sóc trắng bệch: "Tại sao thế này? Tại sao tìm không thấy người!"

"Mày mẹ nó câm miệng!" Thiệu Quần đi đi lại lại, rồi sau đó hung hăng đạp một cước lên lốp xe.

"Đừng nóng vội, đây là bản đồ vệ tinh của khu vực xung quanh đây." Cảnh sát bắt đầu sử dụng thiết bị trên xe, "Chúng ta đang ở điểm này, thiết bị định vị có độ chính xác trong vòng bảy mét, nếu con tin không có ở đây, chỉ có hai khả năng, một là thiết bị định vị bị ném vào bụi cỏ, hai là thiết bị định vị bị nhiễu."

"Mau tìm thử xem."

Vài nhân viên cảnh sát nhảy xuống xe, cầm dụng cụ bắt đầu rà quét trong bụi cỏ, bốn phía chung quanh đều được quét qua một lần, cũng không phát hiện thiết bị định vị.

Mặt Lê Sóc đã trắng bệch không còn chút máu, anh lo lắng đến phát điên nhưng lại không thể giúp được chuyện gì. Anh rất hối hận, anh tình nguyện đưa ra 600 vạn, đừng nói 600 vạn, chỉ cần Triệu Cẩm Tân không bị trải qua những chuyện này, anh không bị nỗi kinh sợ này dày vò, bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý đưa.

"Dừng lại, có thể tôi biết xảy ra chuyện gì rồi." Một viên cảnh sát hô lên, "Trên bản đồ tôi phát hiện ra khu vực xung quanh đây có hai nhà máy nam châm, thiết bị định vị chắc chắn đã bị nhiễu."

"Để tôi xem xem."

Vài người cúi đầu nghiên cứu.

"Nhà máy nam châm ở chỗ này, hướng tây là một thị trấn nhỏ, hướng đông là một khu du lịch, bên cạnh khu du lịch là địa điểm du lịch, con tin chắc chắn đang bị giam ở một trong ba nơi này, tăng cường đội viên đến khu vực đó kiểm tra."

"Rõ!"

Lê Sóc đang thất hồn lạc phách thì bị đẩy mạnh vào trong xe, anh cúi đầu, ngồi trên xe men theo con đường nhỏ giữa đồi núi lắc lư. Sau một lúc lâu, anh yếu ớt hỏi: "Tại sao cậu ấy lại sợ tối?"

Trong xe một mảnh yên lặng.

Ngay tại lúc Lê Sóc cho rằng Thiệu Quần sẽ không trả lời anh, Thiệu Quần lạnh lùng nói: "Trước đây nó từng bị bắt cóc."

Trái tim Lê Sóc thắt lại, đau đớn.

"Lúc sáu bảy tuổi, bị nhốt một mình trong một căn phòng, ba ngày ba đêm, không cho ăn uống, không có ánh sáng, không có người, kẻ bắt cóc bỏ trốn."

Lê Sóc bưng kín hai mắt, lòng đau như cắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi