AI ĐEM AI LÀ THẬT

Có vài thứ kiềm nén càng lâu, lúc phóng thích càng mãnh liệt, dục vọng chính là như thế, cảm tình cũng là như thế.

Lê Sóc còn sợ đụng tới tay bị thương của Triệu Cẩm Tân, động tác có chút nao núng, Triệu Cẩm Tân lại không chỗ nào cố kỵ, điên cuồng hôn môi và hai gò má anh, dùng toàn bộ nhiệt tình để chuyên tâm cảm nhận độ ấm của Lê Sóc.

Cảm xúc dần dần mất kiểm soát, càng lúc càng nghiêm trọng, đêm khuya yên tĩnh là thế, tiếng hít thở của đối phương tiếp nối với tiếng tim đập của chính mình, mỗi một lần đều vọng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, toàn thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ với nhau.

Ngay tại lúc cao trào nhất, Triệu Cẩm Tân lại đột nhiên dừng động tác, đôi mắt hắn bị khuất sau tầng mồ hôi thấm đẫm, càng làm tăng thêm vài phần quỷ khí, hắn vuốt ve hai gò má ửng hồng của Lê Sóc, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, tôi có chút thắc mắc."

Lê Sóc đang ngồi trên người Triệu Cẩm Tân, lúc này cả người như tê dại như bị kim châm, tim đập quá nhanh khiến lồng ngực anh kịch liệt phập phồng, anh khó chịu vặn vẹo thân thể, cắn răng hỏi: "... Thắc mắc?"

"Đúng." Triệu Cẩm Tân không chớp mắt nhìn Lê Sóc, "Tôi không kể chuyện mình bị thương cho bất kì ai, những người trong công ty hầu hết đều không ai biết. Còn Ken, chúng tôi đã không còn liên lạc nữa, hắn càng không có khả năng biết." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng di động thân thể, khiến Lê Sóc một trận run rẩy.

Lê Sóc ngược lại hít một hơi, nhếch miệng cười: "Vậy à... cho nên?"

"Tôi hỏi hắn, hắn nói, là một dãy số lạ tin nhắn cho hắn, lấy giọng điệu là bạn bè chung của chúng tôi, nói cho hắn nghe." Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Tôi chỉ cần đi điều tra dãy số kia một chút, sẽ biết là của ai ngay."

"Không cần." Lê Sóc cúi xuống, hôn liên tiếp lên đôi môi đỏ sẫm của Triệu Cẩm Tân, nhẹ giọng nói, "Không sai, là của tôi." Anh thậm chí không lấy số lạ để nhắn tin, anh biết nhất định Triệu Cẩm Tân sẽ đi tra, mà anh chính là muốn Triệu Cẩm Tân tra ra.

Triệu Cẩm Tân không nói chuyện, chỉ cắn môi dưới Lê Sóc, lực đạo không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để Lê Sóc cảm nhận được một chút đau đớn.

Lê Sóc dùng đầu ngón tay miêu tả lông mày Triệu Cẩm Tân, ngữ điệu khàn khàn mà nhu hòa: "Tôi chỉ muốn để cậu biết rõ, nếu lời nói dối của cậu mà có thể gạt được tôi, thì bởi vì do tôi yêu cậu, hoặc bởi vì tôi không chấp cậu, bằng không, cậu mà nói dối, tôi nhất định sẽ biết, cho nên không cần tự cho là thông minh."

Ánh mắt Triệu Cẩm Tân biến đổi, xoay ngược thân áp lên, đặt Lê Sóc ở dưới thân hắn, nhếch miệng cười, nụ cười kia trong tức giận còn mang theo hưng phấn, vẻ mặt phức tạp: "Lê thúc thúc thật là xấu nha."

Lê Sóc bắt lấy gáy hắn, ấn mạnh xuống, dùng lực hôn môi hắn, cũng mơ màng nói: "So ra còn kém cậu lúc này mà dừng lại..."

Triệu Cẩm Tân không chút chần chờ, lại bắt đầu mãnh liệt chinh phạt, Lê Sóc cảm thấy từ trong ra ngoài, không thể tự điều khiển cơ thể chính mình được nữa.

"Tôi không nhìn lầm, chúng ta - quả nhiên - rất xứng đôi." Triệu Cẩm Tân hận không thể vĩnh viễn khoá Lê Sóc lại trong thế giới của chính mình, không để anh ra ngoài mê hoặc người khác, bởi vì anh sẽ khiến người ta có khuynh hướng dâng lên tất cả.

Lúc Lê Sóc trầm luân trong sóng tình, anh nắm chặt cánh tay Triệu Cẩm Tân, dùng đôi mắt đã bị sương mù che lấp nói giọng run rẩy: "Cậu... bây giờ hối hận... còn kịp."

"Hối hận?" Ánh mắt Triệu Cẩm Tân thực bình tĩnh, "Tôi hối hận đã không cầu hôn anh ngay lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh."

Lúc Lê Sóc bị cảm xúc Triệu Cẩm Tân tra tấn đến sắp tan rã, vẫn như trước cậy mạnh cười, "Còn dám nói dối với tôi sao?"

"Không dám, vĩnh viễn cũng không dám." Triệu Cẩm Tân niết cằm anh, lại hôn hôn môi anh.

Lê Sóc lộ ra nụ cười mê người, anh gắt gao ôm cổ Triệu Cẩm Tân, phóng túng chính mình, rơi vào vực thẳm ngọt ngào mà đầy ác liệt kia.

Hai người ép buộc nhau đến hơn nửa đêm, cuối cùng ôm nhau ngủ, bởi vì thể lực tiêu hao quá lớn, ngày hôm sau ai cũng không dậy nổi, đến lúc tỉnh lại đã sắp đến giữa trưa.

Triệu Cẩm Tân bình thường lúc không làm tình thì đều xinh đẹp đáng yêu như cô vợ nhỏ, hắn gối đầu lên cánh tay anh đến tê rần, không chịu xuống giường, cũng không cho Lê Sóc xuống giường.

Lê Sóc nhìn nhìn đồng hồ, lười biếng nói: "Đã sắp giữa trưa rồi, cậu không đói bụng sao?"

"Chúng ta gọi thức ăn bên ngoài đi."

"Cậu không nói cho dì là cậu đi đâu, dì sẽ sốt ruột đó, cậu nên trở về đi."

"Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho mẹ, mẹ biết tôi tới tìm anh, sẽ không sốt ruột đâu."

"Vậy cậu cũng phải để tôi xuống giường chứ." Lê Sóc bất đắc dĩ nói.

"Chúng ta mà dậy, anh nhất định sẽ đuổi tôi về nhà." Triệu Cẩm Tân ôm eo Lê Sóc, lắc lắc đầu, "Tôi không muốn về nhà, anh đừng đuổi tôi."

"Chúng ta đã nói rồi."

"Tôi biết, nhưng tôi chỉ ngủ lại có một đêm, không tính là ở chung."

"Bây giờ đã qua một đêm rồi."

"Chưa xuống giường thì không tính là đã qua nha." Triệu Cẩm Tân dùng cả tay và chân cuốn lấy người Lê Sóc, "Anh muốn ăn cái gì, tôi kêu trợ lý đưa tới."

"Đưa đến trên giường luôn?"

Triệu Cẩm Tân nghiêm túc gật gật đầu.

Lê Sóc véo véo tai hắn: "Đứng lên."

Triệu Cẩm Tân không tình nguyện ngồi dậy, Lê Sóc xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt.

Đến khi Lê Sóc rửa mặt đánh răng xong đi ra vẫn thấy Triệu Cẩm Tân còn nằm trên giường không nhúc nhích, anh ôm ngực nhìn Triệu Cẩm Tân: "Chẳng lẽ cậu định ở trên giường nguyên ngày hả?"

Triệu Cẩm Tân lăn qua lăn lại: "Tôi mệt!"

Lê Sóc ngồi xuống bên giường, định kéo hắn lên: "Dậy đi, hôm nay còn phải đi bệnh viện thay thuốc, xem miệng vết thương khép lại thế nào rồi, tôi lo tối qua chúng ta... lỡ như nứt ra..."

"Tối qua thật tuyệt." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, "Nứt ra cũng đáng."

Lê Sóc vỗ vỗ đầu hắn: "Đứng lên."

Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo anh, vẫn lắc lắc đầu.

"Cậu đến cùng là bị làm sao."

Triệu Cẩm Tân trầm mặc một lúc mới nói: "Lúc anh dẫn dụ Ken tới đây, anh nắm chắc bao nhiêu phần?"

"... Có ý gì?"

"Anh biết rõ là tôi có ý gì."

Lê Sóc luồn mấy ngón tay vào mái tóc dày mà mềm mại của Triệu Cẩm Tân, dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng nói: "Năm mươi năm mươi đi."

Triệu Cẩm Tân cười khổ nói: "Xem ra tôi ở trong lòng anh thật sự là rất ít tín nhiệm."

"Cậu cho rằng vì sao." Kỳ thật Lê Sóc không muốn tiếp tục đề tài này, suy cho cùng hành vi của anh cũng không trong sáng lắm, anh thở dài: "Tôi cũng đã làm không đúng nhưng chuyện này trong lòng tôi đến đây là kết thúc, tôi cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu thêm. Trước đó nó luôn như cây kim trong lòng, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện, cho nên tôi muốn cởi bỏ sớm một chút, tránh cho về sau biến thành một quả bom."

"Tôi hiểu." Triệu Cẩm Tân nhắm hai mắt lại, cười khổ nói, "Lúc ấy tôi một lòng muốn níu kéo một chút hình tượng tốt đẹp trong lòng anh, chỉ một chút thôi cũng được... Kết quả lại càng lúc càng không xong..."

Lê Sóc cúi đầu, hôn hôn tóc hắn: "Tôi chỉ để tâm cậu sau này, tôi muốn cậu toàn tâm toàn thân đều chỉ thuộc về một mình tôi, vậy là đủ rồi."

Triệu Cẩm Tân nắm chặt tay anh, nhỏ giọng ai oán nói: "Tuổi trẻ của tôi, tất cả giao hết vào tay anh."

Lê Sóc bật cười: "Tôi luôn nói, cậu lúc nào cũng có thể hối hận."

Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu lên: "Tôi cũng đã nói, tôi hối hận nhất chính là không cầu hôn anh ngay lần đầu tiên gặp anh, rõ ràng anh rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng của tôi."

Lê Sóc mỉm cười: "Tôi có chút hiếu kì, vì sao cậu lại thích người lớn tuổi hơn mình?"

"Không biết, còn anh vì sao lại thích nam?"

"Trời sinh."

"Đúng, trời sinh." Triệu Cẩm Tân hôn anh một ngụm, "Tôi trời sinh liền sẽ thích anh."

Lê Sóc cười không ngừng: "Bây giờ cậu nên dậy đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện, sau đó đưa cậu về nhà."

"Vậy anh qua nhà tôi ăn cơm tối đi, bù lại hôm qua không đến."

"Được rồi."

"Vừa lúc ba mẹ tôi đều ở nhà, nói chuyện hai chúng ta đi."

Lê Sóc bị nghẹn một chút: "Nói chuyện gì?"

"Hai người muốn nói chuyện với anh." Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, "Sao vậy, anh sợ sao?"

Lê Sóc trầm mặc một chút: "Tôi không phải sợ, chỉ là cảm thấy chưa đến thời điểm."

Triệu Cẩm Tân chớp mắt.

Lê Sóc nhéo nhéo khuôn mặt hắn: "Cẩm Tân, cậu quên chúng ta bây giờ đang làm gì sao? Làm chuyện đáng lý chúng ta nên làm từ sớm nhưng đã bỏ lỡ nhiều lần, —— đó là lập lại tín nhiệm. Trước khi làm được chuyện này, tôi chưa muốn nói chuyện của chúng ta cùng ba mẹ cậu.

Triệu Cẩm Tân buông xuống mi mắt, che giấu cảm xúc trong con ngươi sâu thẳm, hắn mím môi cười cười: "Anh nói đúng, là tôi... ba mẹ tôi, có chút gấp gáp."

Lê Sóc nhịn không được ôm lấy hắn, than nhẹ nói: "Chúng ta trước kia quá vội vã, lần này, chúng ta phải từ từ, cậu cũng hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ, rằng một đời là khoảng thời gian rất dài mà."

"Ừ." Trong mắt Triệu Cẩm Tân khó nén thất vọng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng, có thể một lần nữa ôm người này, hắn đã vô cùng thỏa mãn. So với khoảng thời gian mờ mịt, tuyệt vọng và điên cuồng kia, thì chút khổ sở lúc này quả thực có thể xem như cứu rỗi.

Triệu Cẩm Tân cuối cùng vẫn bị Lê Sóc tha xuống giường, hai người nấu bát mì đơn giản, sau khi ăn xong, Lê Sóc lái xe đưa hắn đi bệnh viện.

Lúc thay thuốc, Triệu Cẩm Tân vẫn dụi vào trong lòng Lê Sóc mà kêu đau, khiến anh đau lòng hết sức, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi. Ông bác sĩ gần sáu mươi tuổi nhìn không nỗi nữa, cũng bất chấp Triệu Cẩm Tân là đối tượng được Viện trưởng dặn dò phải đặc biệt chiếu cố, ông thẳng thắn không khách khí chê hắn yếu ớt, không giống đàn ông.

Lê Sóc ở bên cạnh có chút xấu hổ, nghẹn nửa ngày, mới ôn hòa nói: "Bác sĩ Khúc, cái gọi là giống hay không giống đàn ông, là không có định nghĩa chính xác, nhưng sợ đau lại là bản tính trời sinh của con người, ngài làm nghề y nhiều năm như vậy, hẳn là có thể hiểu được, hi vọng ngài cũng có thể thông cảm cho tâm tình bệnh nhân."

Triệu Cẩm Tân liếm môi cười trộm.

Vị bác sĩ già nhếch mép "Tôi thấy là cậu ấy được nuông chiều thành quen, cậu mà đi ra ngoài chắc chắn cậu ấy sẽ không kêu đau."

"Á... Thật sao!" Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, có chút do dự.

Triệu Cẩm Tân lập tức ôm chặt lấy anh: "Anh đừng ra ngoài, anh mà đi ra ngoài tôi khóc cho anh xem." (=)))))))))))))))) moe thế!)

Lê Sóc dở khóc dở cười: "Tôi không ra ngoài, không ra ngoài. Ngoan! Cậu ráng nhịn một chút."

Triệu Cẩm Tân nghe lời vùi đầu trên vai anh, tuy rằng không còn kêu đau nữa, nhưng vẫn rầm rì làm nũng như trước, Lê Sóc lại lo lắng nói: "Cậu muốn kêu đau thì cứ kêu ra đi, tôi sẽ không cười cậu đâu."

"Anh ở đây thì tôi có thể nhịn." Triệu Cẩm Tân lộ ra ý cười thỏa mãn.

Vị bác sĩ già trợn trắng hai mắt!

Sau khi thay thuốc xong Lê Sóc định đưa Triệu Cẩm Tân về nhà, buổi chiều anh còn hẹn Thường Văn Võ bàn một số chuyện, Triệu Cẩm Tân biết được lại càng muốn theo cùng anh, anh hết cách đành phải mang hắn theo.

Lúc hai người đến quán cà phê, xuyên qua khung cửa sổ kính nhìn thấy Thường Văn Võ đang ngồi ở một góc, Thường Văn Võ cũng thấy họ, cách khung cửa vẫy vẫy tay với họ.

Triệu Cẩm Tân nhíu mi lại: "Người này sao lại trông quen như vậy nha?"

"A?"

"Nhìn giống giống người đánh tennis với anh hôm nọ."

"Ừ, người đó là em trai anh ta."

Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại: "Có ý gì nha, anh tới đây gặp anh ta làm gì?"

"Tôi nhờ anh ấy giới thiệu vài nhân tài, anh ấy chỉ là thuận tiện giới thiệu em trai cho tôi thôi, cậu đừng suy nghĩ lung tung, tôi đã từ chối rồi."

"Hôm đó hai người mặc quần áo giống nhau."

"Đó là tiệm ở câu lạc bộ bán, chúng tôi trùng hợp mua cùng một kiểu thôi."

Triệu Cẩm Tân bĩu môi.

Hai người đi vào cửa, Lê Sóc nhanh chóng nhéo nhéo mặt hắn: "Phải lễ phép, biết chưa?"

"Tôi lúc nào không lễ phép, tôi là người lịch thiệp." Triệu Cẩm Tân ưỡn ưỡn ngực, bất ngờ ôm kéo cánh tay Lê Sóc lại.

Lê Sóc hoảng sợ, rút vài lần cũng không rút ra được, lại không dám manh động quá lớn, Triệu Cẩm Tân cười hì hì nhìn anh: "Lê thúc thúc, tôi lễ phép không?"

Lê Sóc cười mắng: "Nhóc nghịch ngợm..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi