AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Hai mươi năm đầu đời tôi vẫn luôn quanh quẩn bên trong Hồ phủ, đến nay mới chính thức trải nghiệm cuộc sống bên ngoài ra sao.

Đi theo Lương Ân rong ruổi giang hồ, tôi không còn là cậu ấm được người hầu kẻ hạ từng bước nữa, cái gì cũng phải tự học làm.

Dù Lương Ân không muốn tôi vất vả thì hắn cũng chẳng thể đi theo sau tôi cả ngày để lo từng li từng tí được.

Giang hồ cũng không phải chốn lãng mạn như tôi từng nghĩ, trái lại đầy máu tanh và nước mắt.

Cách đây hai năm trước, nhà họ Mộ bị buộc tội cấu kết với ma giáo nên dẫn đến võ lâm thanh trừng, Mộ Quang Dao may mắn thoát được một kiếp vẫn chịu thương nặng.

Kỳ thực chẳng hề có ma giáo nào ở đây cả, chẳng qua chỉ vì nhà bọn họ lưu truyền một quyển bí pháp cực kỳ thâm hậu giúp người học võ tiến bộ cực nhanh, thành thử mới dẫn tới hoạ diệt môn.
Người nhà họ Mộ đều đã chết, của cải bị võ lâm minh chủ cùng các chưởng môn dẫn đầu cuộc thanh trừng chia năm xẻ bảy, Mộ Quang Dao trở thành người cuối cùng sống sót.

Hắn mang theo thù hận và bí tịch gia truyền rời đi, cải tên thành Lương Ân, chờ thời cơ quay lại báo thù.

Thời gian hai năm đã đủ cho Lương Ân khôi phục hoàn toàn, thậm chí sức mạnh càng thêm cường hãn.

Bí tịch kia hắn đã luyện tới tầng cao nhất, khắp chốn thiên hạ này gần như không còn ai là đối thủ cả.

Lúc mới biết chuyện tôi vô cùng xuýt xoa, không ngờ Lương Ân dùng tên giả gạt nhà tôi suốt hai năm qua.

Nhưng hiển nhiên hắn cũng cần phòng bị, nên tôi không trách.

Vấn đề ở chỗ tôi không biết sau này nên tiếp tục gọi hắn là Lương Ân hay Mộ Quang Dao thôi.
"Cứ gọi ta Lương Ân là được." Đối với xoắn xuýt của tôi, Lương Ân lại không bận tâm lắm, "Mộ Quang Dao đã chết hai năm trước, nhà họ Mộ tuyệt tôn tuyệt tử, cái tên này không cần dùng nữa."
Tên là thứ để người khác gọi, không phải để bản thân gọi.


Nhà họ Mộ đã chết cả, hắn cũng không có con cái, đối với cái tên Mộ Quang Dao này không còn gì luyến tiếc.
Nợ máu trả bằng máu, từng tên tham gia thanh trừng nhà họ Mộ đều không thoát được lưỡi kiếm của Lương Ân.

Giang hồ bắt đầu hoảng sợ, một lệnh thanh trừng mới lại bắt đầu rục rịch nhóm lên.
Nói thật thì tôi có hơi sợ.
Tôi sợ Lương Ân dẫu mạnh mẽ đến đâu vẫn khó lòng lấy sức một người địch trăm.

Võ lâm minh chủ đã treo lệnh thanh trừng, từ nay hắn chính là kẻ địch của toàn bộ chính phái.

Lúc tôi quen biết hắn thì đã mười tám tuổi, gân cốt cứng cả rồi, luyện võ chỉ khoẻ thân chứ không thể nào có thành tựu được.

Huống hồ tôi vừa lười lại vừa sợ mệt sợ đau, chỉ thích ngắm Lương Ân luyện kiếm chứ chẳng muốn mình một thân mồ hôi bao giờ.

Người đuổi theo chúng tôi ngày càng nhiều, thương tích trên người Lương Ân cũng ngày càng tăng.

Một năm rưỡi kể từ khi chúng tôi rời nhà họ Hồ, Lương Ân và tôi rốt cuộc vẫn phải đưa ra một quyết định không mấy dễ chịu.

Do lệnh thanh trừng nên việc đi lại của chúng tôi càng lúc càng khó khăn, nếu mang theo tôi thì nhiều lúc rất khó để hắn chạy thoát.

Trong số những vết thương gần đây, có một cái là do Lương Ân dùng thân mình che chở cho tôi nên mới bị địch đánh trúng.

Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, cũng khiến hắn sốt mê man một ngày.

Tôi đã không còn là cậu ấm ngu ngốc ngây thơ trước kia nữa, ân oán giang hồ, nỗi khổ tâm của Lương Ân, tôi đều hiểu cả.

Vì thế không đợi hắn đề cập, tôi tự chủ động xin ở lại thị trấn này.

Như vậy tôi sẽ không làm vướng chân hắn nữa.

"Chỉ còn mỗi minh chủ..." Lương Ân gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, "Đợi ta giết được gã, thù nhà họ Mộ xem như báo xong."
"Ta chờ ngươi trở về." Không giống mùa xuân năm ấy, tôi không tìm mọi cách để đi theo hắn nữa, "Nếu gặp nguy hiểm nhất định phải lấy tính mạng làm trọng, đừng liều lĩnh."
Mộ Quang Dao không còn gì để mất, nhưng Lương Ân thì có.

Tôi tin rằng hắn sẽ quay trở về.

Mỗi ngày trôi qua, tôi ngỡ như mình quay trở lại thời kỳ niên thiếu, mỗi ngày đều viết chữ đọc sách, không cần lang bạt nay đây mai đó nữa.

Nhà trọ tôi ở phục vụ rất tốt, nước nóng khăn sạch luôn chuẩn bị đầy đủ, quần áo dơ cũng sẽ tự động giặt hộ khách với chi phí vô cùng rẻ.

Trú lại một tháng, mặt tôi đã tròn ra không ít.

Con người đúng là sinh vật với lòng tham vô đáy.

Lúc rong ruổi trên lưng ngựa, tôi ước gì mình có chăn êm nệm ấm.


Khi nằm trong chăn êm nệm ấm, tôi lại ước có sao trời và rừng cây bao quanh, tiếng dế kêu hoà cùng với ễnh ương nhảy đầm nước.

Tôi nhớ vòng tay ấm áp của Lương Ân, nhớ những khi hắn tiến vào bên trong tôi, hoàn toàn chiếm hữu tôi.

Nhớ cả khi tôi đặt tay lên cơ bụng hắn, nửa hông dưới sẽ càng đưa đẩy mạnh mẽ hơn.

Mùi mồ hôi tôi từng chán ghét lại bỗng chốc biến thành thuốc phiện khiến tôi mê hoặc.

Thư từ qua lại đã không đủ để thoả mãn tôi được nữa.

Tôi khát khao được gặp lại Lương Ân, mỗi ngày trôi qua đều mong minh chủ võ lâm chết nhanh một chút, tốt nhất đột tử mà chết để Lương Ân khỏi phải bẩn kiếm giết gã.

Thế nhưng tôi không ngờ tới rằng Lương Ân để tôi lại trấn nhỏ để bảo vệ tôi, mà lại hoá thành hại tôi.

Tên minh chủ kia không biết bằng cách nào sai thuộc hạ tìm tới nơi này, những người Lương Ân thuê để bảo vệ tôi đều không phải đối thủ của gã.

Kết cục tôi bị người bắt cóc mang đi, đem tới chỗ minh chủ võ lâm.

Thời khắc gặp mặt minh chủ võ lâm, gã yêu cầu tôi làm hai chuyện.
Thứ nhất, giao nộp bí tịch công pháp nhà họ Mộ ra.
Thứ hai, viết thư dẫn dụ Lương Ân chui đầu vào lưới.

Cái thứ nhất tôi không có, không đưa gã được.

Mà cái thứ hai thì càng không có khả năng.

Cho dù tôi có ngốc cũng biết một khi Lương Ân bị bắt, kết cục của tôi chẳng khá hơn là bao.

Minh chủ không chiếm được thứ mình muốn liền tức giận sai người hành hình tôi.

Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.


Máu thịt tôi lẫn lộn, đầu óc trở nên mơ hồ, phần lớn thời gian đều trôi qua trong mê man không tỉnh táo.

Tôi biết gã muốn đem tôi ra làm mồi nhử Lương Ân lắm.

Ngặt nỗi gã vẫn là minh chủ võ lâm, đại diện cho chính phái, đánh người vô tội tàn nhẫn thế này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới uy tín.

Cho nên gã chỉ dám thả chút tiếng gió, chưa dám đem cái mặt bầm dập của tôi ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng.

Thật sự chẳng hiểu với cái nết như cống rạch thế kia làm sao võ lâm lại chọn gã làm minh chủ được.

Ra tay tàn ác không thua kém gì ma giáo, nói không chừng người bên ma giáo còn phải chạy sang thỉnh giáo gã vài chiêu hành hạ tù binh sao cho muốn sống không được chết cũng không xong.

"Ngươi cho rằng Mộ Quang Dao sẽ tới cứu ngươi?" Gã tức tối bóp cổ tôi, "Ta nói cho ngươi biết, dù ta có chết ta cũng sẽ khiến hắn tẩu hoả nhập ma!"
Đúng là phản diện sắp chết thường hay nói nhiều, tôi đọc truyện tới khúc này liền biết nhân vật chính sắp sửa chiến thắng rồi.
Gã không bắt nạt được Lương Ân nên mới trút giận lên đầu tôi.

Ngoài tôi ra ai sẽ nghe gã nói nhảm nữa đây?
Đầu tôi ong ong cả lên.

Tôi không nghe rõ gã nói gì nữa.

Dường như có một âm thanh nào đó phát ra từ sâu bên trong nội tâm tôi, tiếng nói không thuộc về võ lâm minh chủ hay bất kỳ ai tôi từng gặp qua.

"Hồ Huyên, ngươi từng học cách cầu xin chưa?"
"Có cần ta dạy cho ngươi một kẻ không có gì phải cầu xin như thế nào không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi