AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Có điều tôi chỉ nghĩ thôi, chứ không định chạy về Thanh Sơn phái kiểm chứng ngay.

Biết thần hồn Mộ Quang Dao còn tồn tại đã đủ khiến tôi vui sướng rồi.

Về phần y là ai, có còn nhớ tôi hay chăng, hay đã thích người khác rồi, tôi sẽ không can thiệp.
Tự tôi không phải thánh nhân, nghĩ tới việc Mộ Quang Dao chuyển thế lại thích người khác thay vì tôi cũng đau lắm chứ, cho nên lòng tôi mới mong y là Lương Ân.

Nhưng tôi không muốn ích kỷ hạnh phúc một mình, tôi muốn y có thể thoải mái sống cuộc đời vô tư lự.
Rời rừng U Minh, chúng tôi lại lặn lội lên sa mạc ở biên giới phía Tây.

Cổ Thành đã biến mất không còn tăm tích, chỉ mong Man Di vẫn còn ở trong căn nhà tôi mua cho y.
Có điều xét thấy đối phương là Cổ Ma, tôi cảm giác toàn bộ hành động đó giờ của y đều là giả bộ, không chắc chắn lắm người nọ nghĩ gì trong đầu.

Dọc đường đi, tôi trao đổi thêm với hệ thống, càng hiểu rõ hơn cách nó cắn nuốt khí vận.
Trong trường hợp của ký chủ số sáu mươi tám, cũng là kẻ đoạt xá Mộ Quang Dao, bởi vì gã nhập vào người Mộ Quang Dao nên những kỳ ngộ Mộ Quang Dao gặp được đều sẽ thuộc về gã, chỉ cần đưa cho hệ thống là xong.

Ví dụ như pháp bảo, đan dược quý hiếm, linh thảo, yêu thú, vân vân.

Còn như tôi dùng bản thể của mình, muốn cướp khí vận từ người đối phương thì phải thật sự "cướp lấy".

Hệ thống không biết đang đánh giá tôi cao hay thấp nữa: "Ngươi chỉ cần vào lãnh địa của y, tìm tim hạch cho ta là được."
Tôi ngạc nhiên: "Đó là thứ gì?"

Lúc trước ở Thanh Sơn phái chúng tôi có học về ma tu, biết được mỗi ma tu khi lên Nguyên Anh kỳ cũng giống với tu sĩ Nguyên Anh kỳ chính đạo mở ra không gian của riêng mình.

Tuy nhiên không gian của tu sĩ chính đạo chỉ là không gian rỗng, cần bồi dưỡng để dần dần phát triển.

Không gian của ma tu trái lại rải đầy nguy hiểm chết chóc, cần chém giết để giành lấy quyền trị vì.
Cũng vì lẽ đó ma tu sẽ gọi không gian của mình là lãnh địa.

Về phần tim hạch là gì, tôi hoàn toàn không biết.
"Tim hạch chính là trái tim của lãnh địa.

Man Di dùng nguyên anh của bản thân để làm tim hạch cho lãnh địa của mình, nắm quyền kiểm soát tuyệt đối."
Còn có thể làm vậy? Quà nhiên người tài giỏi luôn có những suy nghĩ vượt xa người bình thường, dám thử thách sáng tạo cái mới lạ.

Nhưng nói thế thì cũng tương đương bảo tôi cướp nguyên anh của Man Di.

Đây không giống như pháp bảo vũ khí, là xé rách nguyên anh của một người để hệ thống cắn nuốt, cho dù nó không nói thì tôi vẫn biết sẽ gây hại đến tu vi lẫn căn cơ.

"Làm xong rồi ta sẽ giúp ngươi tìm Mộ Quang Dao, giúp y khôi phục ký ức kiếp trước." Nó bồi thêm.
Không thể không nói hệ thống này nhìn lòng người rất chuẩn, tôi còn chưa nói ra nó đã đoán được tâm tư của tôi rồi.
"Hồi ký chủ số sáu mươi tám còn ở đây, ngươi ký thoả thuận gì với gã?" Tôi có hơi tò mò.
Hệ thống: "Thông thường linh hồn được chúng ta chọn đều là người bất đắc dĩ chết, có tiếc nuối chưa hoàn thành.

Tâm nguyện càng mạnh thì càng có động lực.

Gã ta ở thế giới thật chỉ là một tên thất bại, luôn mong muốn có thể thay đổi số phận của mình, trở thành hình mẫu được xã hội ngưỡng mộ."
Tôi xì một tiếng chán ghét.

Loại như gã chưa bị băm ra cho chó ăn đã là nhân từ lắm rồi.

"Vốn dĩ gã đã hoàn thành được năm nhiệm vụ, thế giới này là cái thứ sáu, chỉ cần thêm ba cái nữa là xong." Hệ thống nói tiếp, "Đáng tiếc vẫn thất bại."
"Chỉ mới thất bại một lần, ngươi đã tiêu trừ linh hồn?" Tôi thoáng rùng mình.
Hệ thống liếc mắt nhìn tôi, hay chí ít thì tôi cảm thấy thế: "Bảo hộ linh hồn di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác rất tốn năng lượng, còn không bằng tiêu trừ gã tiết kiệm được hơn nhiều.

Ngươi là người ở đây, ta cũng không định mang ngươi rời đi, vì vậy không cần sợ."
Biết rằng mình sẽ không đến nỗi như cá trên thớt tuỳ ý bị giết khiến tôi nhẹ nhõm hơn, song tôi vẫn bảo trì mấy phần cảnh giác.

Lời hệ thống nói chưa chắc toàn bộ đã là thật, không nên tin hết được.

Lúc hệ thống xuất hiện, Mộng Kính bằng cách nào đó luôn rơi vào giấc ngủ, hẳn nó đã động tay chân tránh cho sự tồn tại của mình bị những người thứ ba phát hiện.


Nếu không phải vì Mộ Quang Dao giả lắm mồm, càng về sau càng ít khi cố kỵ nói chuyện với hệ thống trước mặt tôi, còn đem nó ra để khích bác tôi, chưa chắc tôi đã biết đến nó.

Ròng rã cả tháng trời cưỡi ngựa dọc theo bờ sông Yến, tôi rốt cuộc cũng về lại biên giới phía Tây.

Nhìn thấy cây bằng lăng từ xa, lòng tôi thoáng bồi hồi, kẹp bụng ngựa phóng nhanh hơn.
Cửa nhà đóng chặt, tôi cũng không rõ bên trong có người không.

Cột con ngựa trước cổng xong, tôi liền thử gõ cửa.
Cộc cộc mấy lần liền vẫn không có người đáp trả.

Khi tôi bắt đầu hoài nghi Man Di đã sớm rời đi, bên trong chợt vang lên thanh âm khe khẽ: "Ai đấy?"
"Là ta." Tôi trả lời.
Cửa mở ra, Man Di sửng sốt nhìn tôi, không kiềm được lao tới ôm thật chặt.
Tôi bất đắc dĩ đẩy y ra: "Người ta đất bụi nhiều, ngươi đừng..."
"Chủ nhân!" Man Di nức nở ghì càng chặt, "Ta tưởng ngươi không quay lại nữa."
Lòng tôi có hơi chột dạ.

Quả thật nếu không vì chuyện của hệ thống, tôi cũng không định quay trở lại.

Nhưng mà tôi chỉ phân vân một chốc rồi thôi.

Kể từ khi biết Man Di là Cổ Ma có thể ám hại được Nguyên Anh hậu kỳ như Lương Ân, còn là thành chủ Cổ Thành, tôi sớm không thể nhìn y bằng cặp mắt xưa.

"Ngươi quay về cũng vừa kịp lúc! Cửa Địa Ngục sắp mở, chúng ta có thể tiến vào đó tìm người ngươi muốn tìm." Y nắm lấy tay tôi lắc nhẹ.
Đối diện với gương mặt giống Mộ Quang Dao này, tôi luôn vô thức dịu dàng: "Ngươi biết người đó là ai à?"
"Không biết, nhưng y giống ta, vậy chỉ cần mang gương mặt này của ta đi hỏi quỷ hồn là được." Man Di vỗ tay lên má, "Chủ nhân thấy ta thông minh không?"
Tôi xoa đầu y: "Thông minh."

Man Di nhìn tôi cười cười, khoé mắt cong lên: "Ngươi gặp chuyện gì vui sao, hôm nay đối xử với ta dịu dàng quá đi."
Tay tôi hơi rụt lại: "...!Vậy à."
Tôi đâu thể nào giải thích bởi vì ta sắp cướp nguyên anh của ngươi nên tội lỗi muốn đối xử với ngươi tốt hơn đâu.

Man Di dắt tôi vào nhà, vừa đi vừa khoe khoang chiến tích giữ gìn vệ sinh sạch sẽ của mình.

Lúc trước hẳn tôi sẽ không quá để ý, nhưng kể từ khi biết thân phận thật của Man Di rồi, lại nhìn phòng bếp trống rỗng sạch bong không tí đồ ăn hay bụi bếp, bỗng dưng lại cảm thấy sơ hở quá lộ liễu.

Luyện Khí kỳ chưa tích cốc, sao có thể không ăn uống mỗi ngày như phàm nhân chứ.

"Man Di, tu vi của ngươi đến đâu rồi?"
Man Di quấn lọn tóc: "Cũng...!có tiến triển.

Mấy hôm trước ta mới vừa thành công thăng lên Luyện Khí kỳ tầng chín.

Nếu ngươi dùng ta làm lô đỉnh, tu vi của ta lẫn ngươi sẽ tăng nhanh hơn."
Chủ thành Cổ Thành mang trong mình huyết mạch Cổ Ma lại đi mời gọi tôi dùng y làm lô đỉnh, đây hẳn phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

May mà lòng tôi vẫn vững như kiềng ba chân, không rơi vào cái bẫy của y.

Nếu tôi dám thật sự ngủ cùng y, nói không chừng hiện tại mạng để luyên thuyên cũng không còn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi