AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Người ta vào Địa Ngục cần chuẩn bị gì tôi không biết, chỉ biết Man Di không biết từ đâu mang về hai cái áo trắng, bảo tôi mau mặc vào.
"Chúng ta phải nguỵ trang một chút để trông giống hồn ma, ăn mặc sặc sỡ quá dễ lộ lắm." Y thần bí nói.
Lời này nghe cũng khá hợp lý nên tôi đem đồ đi thay.

Sau khi thay xong Man Di còn bắt tôi xoã tóc ra, hai chúng tôi cứ như hai ma nữ lực điền chuẩn bị đi ám người chồng sở khanh bội bạc vậy.

Về việc làm sao Man Di biết cửa vào Địa Ngục ở đâu, tôi quyết định không hỏi không phiền lòng.

Kỳ thật muốn bắt thóp y rất dễ, có nhiều thứ dù y cố giấu vẫn sẽ để lộ nếu tinh ý quan sát, chẳng qua tôi chưa muốn vạch trần lúc này.

Nếu Man Di biết tôi đã biết thân phận thật của y, quan hệ giữa chúng tôi sẽ lúng túng lắm.

Mà nếu y biết tôi còn đang định cướp nguyên anh của y, chắc tôi đi Địa Ngục chuyến này xin đăng ký sổ hộ khẩu luôn là vừa.

Vì thế giữa đêm khuya tối hù, tôi và Man Di tung tăng chạy tới nghĩa địa, núp chờ đằng sau bia đá.

Một lát sau từ không trung chợt hiện ra một vết nứt vô hình, càng lúc càng lớn, từ bên trong chui ra kha khá người.

Bọn họ có ngoại hình rất giống người còn sống, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường sẽ không phân biệt được, cùng lắm cho rằng thân nhiệt đối phương hơi lạnh lẽo.

Nhưng tôi là người tu chân, dùng linh lực để quan sát sẽ dễ dàng phân biệt ra được đâu là linh hồn đâu là người thật, thậm chí quỷ hồn với oan hồn cũng được nốt.
Man Di nắm tay tôi kéo đi.

Những hồn ma kia đều đang nắm lòng về thăm gia đình, không quan tâm lắm đến chúng tôi.


Vì vậy khi hai tôi cùng nhảy vào vết nứt nọ, bọn họ cũng chẳng nói gì cả.
Vừa bước vào trong, chân tôi liền hụt, toàn thân ngã xuống theo chiều thẳng đứng.

Khi tôi cho rằng mình sắp tan xương nát thịt tới nơi, Man Di đột ngột nắm lấy eo tôi, triệu hồi phi kiếm nhẹ nhàng hạ cánh xuống.

"Chủ nhân ngốc quá, chúng ta có thể ngự kiếm mà." Y còn vô nhân đạo nở nụ cười thật tươi.
Không thể không thừa nhận rằng tôi có hơi xấu hổ.

Đã lâu rồi tôi không ngự kiếm, vì thế không nghĩ tới việc này đầu tiên.

Tôi tuy là người tu tiên nhưng nhiều năm nay sống chẳng khác gì người phàm trần, trừ vẽ trận pháp ra thì rất ít khi đụng tới các thuật khác.

Cơn choáng váng qua đi, tôi vẫn chưa quên thứ mình nhìn thấy: "Ngươi bảo hồn ma mặc áo trắng."
Man Di chớp mắt với tôi, tựa hồ không hiểu tôi nói gì.
"Vừa rồi cả đám người bọn họ ăn mặc như người còn sống, chẳng có ai mặc áo trắng cả!" Tôi nghiến răng đáp, cảm giác mình bị lừa rồi.
Mặc đồ trắng nổi bật như chúng tôi, tính ra còn dễ gây chú ý hơn.

"Ngươi đừng nóng, bọn họ là ma chết lâu, được người nhà đốt đồ mã xuống nên đương nhiên sẽ có quần áo mới giống trần thế.

Chúng ta đang giả trang hồn ma mới chết để vào Địa Ngục, mặc đồ trắng là chuyện bình thường." Man Di vội giải thích.

Lời này thoạt nghe cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn không tin lắm.

Dường như Man Di cũng không muốn tranh cãi vấn đề này quá lâu, liền kéo tay tôi: "Chúng ta đi thôi."
Đường xuống Địa Ngục không u ám như tôi tưởng tượng ban đầu.

Trên đầu chúng tôi có những chùm đèn treo chiếu sáng hướng về cùng một phía, chỉ cần đi thẳng là được.
Một con chó trắng không biết từ đâu chạy ra, sủa gâu gâu hai tiếng.

Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Đây là chó dẫn đường?"
Lúc trước từng nghe người ta kể người chết sẽ được một con chó trắng dắt đi, ai ngờ lại là thật.

Man Di thấy tôi định sờ nó, vội ngăn lại: "Chúng ta không phải hồn ma thật sự, nếu chạm vào rất dễ bị nó nhận ra không ổn.

Chỉ cần đi theo sau là được."
Tuy hơi tiếc nuối nhưng vì an toàn bản thân, tôi vẫn rụt tay lại.

Chó trắng lắc lư đuôi, chạy ở đằng trước với tốc độ vừa phải cho chúng tôi đi theo.

Nếu chúng tôi đi chậm quá, nó còn biết đứng lại để chờ.
Trong khoảng khắc đó tôi thầm nghĩ, chết đi dường như không tệ lắm.


Ít ra còn có người dẫn đường, lúc tôi lên Thanh Sơn phái bái sư phải tự trèo ba ngàn bậc thang cũng có ai thèm ra ngó ngàng đâu.

Đi vào càng sâu, ánh sáng càng mãnh liệt.

Trước mắt tôi hiện ra khung cảnh tấp nập đông vui, hồn ma đứng túm tụm thành từng nhóm lớn, người người qua lại nhiều vô cùng.

Chó trắng dẫn chúng tôi đến đây xong liền vẫy đuôi, sủa hai tiếng rồi biến mất, xem ra nhiệm vụ của nó đã kết thúc.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện không phải ai cũng có đãi ngộ giống vậy.

Có một vài người bị đầu trâu mặt ngựa dùng dây xích kéo đi, vừa đi vừa khóc lóc gào thét thảm thiết.

Mấy hồn ma xung quanh dường như đã quá quen thuộc với chuyện này, còn chậc chậc đánh giá: "Người ai mà chẳng chết, sợ cái gì."
"Chắc lúc sống làm nhiều việc ác quá nên sợ bị trừng phạt."
Vừa dứt lời, có người phát hiện ra chúng tôi.

Sống lưng tôi căng thẳng, tay đã được Man Di siết chặt.

"Ồ, vậy mà lại là đồ trắng."
"Chỉ có hồn ma trinh nữ chết oan mới mặc đồ trắng chứ nhỉ?"
"Không, không, giới tính không quan trọng.

Chẳng qua trước giờ rất hiếm khi nhìn thấy hồn ma nam còn trinh thôi."
Ánh mắt bọn họ hết liếc tôi và Man Di lại liếc tay nắm trong tay của tụi tôi, đảo mắt: "Ôi, hoá ra là một cặp.

Chắc bị người trong làng xử tội nên dìm chết đây mà."
"Chết rồi vẫn còn là xử nam, còn chưa làm gì cũng đã bị giết, đúng là đáng thương thật."
"Nói thật hồi còn sống ta cũng cảm thấy con trai con lứa mà yêu nhau là tội lớn, nhưng chết xuống đây được phổ cập mới biết yêu ai cũng chẳng bị tội tình gì cả." Một hồn ma già cả lắc đầu thở dài.

Bọn họ nói năng không ngại nặng nhẹ, tôi ở cách đó không xa nghe rõ mồn một, vẻ mặt từ ngỡ ngàng dần chuyển sang chết lặng.


Man Di còn trinh không tôi không biết, chứ thân xác này của tôi mà còn trinh thì Âm Dương tông hẳn cùng một nhánh với Phật tông rồi.

Khi tôi nhìn sang Man Di, gương mặt y muốn bao nhiêu vô tội thì vô tội bấy nhiêu.

Nhưng có chết tôi cũng không tin tên ma tu này không cố ý.

Có điều mặc cũng đã mặc rồi, bây giờ có muốn đổi đồ cũng không tiện.

Với nhìn thái độ đối xử của mọi người dành cho tôi với cách mấy tên bị đầu trâu mặt ngựa lôi đi thì hiển nhiên cái trước vẫn tốt hơn.

"Trước tiên đi đâu đây?" Tôi phủi áo, làm bộ không quan tâm hỏi.
"Ừm, muốn tìm hiểu xem một người đã chết hay chưa, linh hồn đang ở đâu, vào điện Diêm Vương kiếm sổ sinh tử là nhanh nhất." Man Di xoa cằm, hơi híp mắt.
Tôi sửng sốt, không nghĩ tới Cổ Ma lại trâu bò đến vậy, dám trộm cả đồ của Diêm Vương.
"Tiếc là ta yếu quá, không làm vậy được." Man Di mỉm cười như hoa.
Tôi thật sự cạn lời: "Vậy còn cách nào nữa?"
"Đành đi từng tầng một tìm người thôi chứ sao." Y chỉ tay vào mặt mình, "Cứ bảo họ ta có người anh em sinh đôi chết cách đây vài tháng trước, không biết đang ở đâu, nói không chừng sẽ có người nhận ra."
Địa Ngục có mười tám tầng, càng xuống sâu thì hồn ma đó lúc còn sống làm càng nhiều chuyện ác, quỷ hồn cũng hung dữ hơn rất nhiều.

Nếu là tôi thì tôi sẽ chẳng dám mạo hiểm như vậy, nhưng trông Man Di khá tự tin, chắc y đã có kế hoạch rồi.

Hơn nữa để y mở ra lãnh địa của mình thì cần phải có lý do nào xác đáng, ví dụ như bản thân rơi vào tình huống chiến đấu nguy hiểm.

Cứ ở mãi tu chân giới thì chẳng biết bao giờ mới có dịp này, tôi cũng chẳng muốn cứ ngồi chờ thêm vài trăm năm đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi