AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Yêu cầu của thánh nữ đơn giản hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Nàng muốn tôi đưa cho nhị sư huynh một chiếc vòng.
Vòng làm từ ngọc thạch, toả ra ánh sáng dịu nhẹ, cầm lên nhẹ bẫng không nặng chút nào.

Tôi muốn hỏi về lai lịch chiếc vòng, nhưng ngẫm lại đây là việc giữa riêng nàng và nhị sư huynh nên đành thôi.
Rời khỏi mật thất dưới núi, tôi được Man Di đưa trở về căn nhà khách ba gian.

Mộc Khải Nhân và Độc Cuồng Ma không biết đang làm cái gì ở sân trước, thấy khói bốc ra nghi ngút.

Đợi lại gần rồi tôi mới phát hiện bọn họ đang hấp khoai lang.
Mộc Khải Nhân đưa tôi một củ: "Ngươi ăn không?"
Man Di giật lấy, bọc một lớp vải thật dày, đảm bảo không nóng mới đưa cho tôi.

Tôi đưa lên miệng cắn, hương vị khoai vừa ngọt lại bùi, không khỏi tò mò: "Vọng Thần giáo có trồng khoai sao?"
"Khoai này lấy từ lãnh địa của gã đó." Mộc Khả Nhân hào hứng chỉ tay sang Độc Cuồng Ma, "Ban đầu ta cứ tưởng lãnh địa của ma tu vô cùng đáng sợ, hoá ra lại bình dị đến như vậy, vừa có vườn rau lại có thảm cỏ xanh, còn nuôi cả đống lừa nữa."
Man Di thở dài nói khẽ bên tai tôi: "Tự chui đầu vào lãnh địa của ma tu mà còn toàn mạng trở ra cũng xem như hắn may mắn."
Tôi nghe thoáng rùng mình.

Nhớ lại thời điểm ở bên teong lãnh địa của Man Di, khả năng khống chế của y vô cùng lớn, có thể nói là chủ nhân tối thượng bên trong đấy.

Nếu y không mở cửa, Lương Ân đừng hòng có cơ hội rời đi.

Tuy Độc Cuồng Ma không giống người xấu, nhưng Mộc Khải Nhân cũng quá tin người rồi, sao có thể dễ dàng chui đầu vào lãnh địa của ma tu khác như vậy!
Cơ mà khoai này ăn ngon thật.


Tôi vừa gặm khoai vừa chạy đi tìm Lương Ân, bảo hắn nhớ trông chừng kỹ Mộc Khải Nhân.

Sau đó lại đi tìm nhị sư huynh của tôi.

Man Di muốn đi theo lại bị Lương Ân giữ lại.

Hắn bảo có y ở đó tôi khó lòng nói chuyện riêng cùng sư huynh mình được, lời này nghe khá hợp lý nên tôi cũng chẳng cản.

Huống hồ tôi đâu phải đứa bé thật sự đi đâu cũng cần có người theo chứ.
Theo lời Lương Ân, Lý Gia Hoà đang ngồi hóng gió sân sau.

Tôi chạy ra đấy nhìn quanh quẩn mãi không thấy đâu, đến khi bị chọi mấy viên hạt dẻ vào đầu mới phát hiện nhị sư huynh tôi đang nằm vất vưởng trên cây.
"Sư huynh!" Tôi chạy lại gần, theo thói quen giơ tay lên.
Nhị sư huynh thở dài, lồm cồm ngồi dậy thả người xuống đất.

Hắn bế tôi phi thân lên cây, miệng không ngừng làu bàu: "Chỉ biết làm nũng là giỏi."
"Ta không có làm nũng." Tôi oan ức đáp.

Sư huynh cười khà khà búng mũi tôi, tựa hồ chẳng để tâm lắm mấy lời này.

Tôi sờ ống tay áo của mình, chạm tới vòng ngọc, vốn định đưa hắn xem như xong việc.

Có điều tôi vẫn không cam lòng.


Giá mà giữa Lý Gia Hoà với thánh nữ có thù hận không thể gỡ bỏ, tôi đã chẳng mệt lòng đến vậy.

Thế nhưng cả hai người cũng không căm ghét gì nhau, vì sao lại phải tránh né tới mức gặp nhau đưa một chiếc vòng tay cũng phải nhờ người khác làm thay chứ.
"Sư huynh, lúc trước quan hệ giữa ngươi và chị mình có tốt không?" Tôi hỏi.
Lý Gia Hoà thoáng ngẫm nghĩ, tựa hồ đang hồi tưởng: "Tốt chứ, sao không tốt được.

Bọn ta là chị em sinh đôi, từ khi sinh ra đã luôn dính chặt lấy nhau, đi đâu làm gì cũng có nhau cả."
"Vậy tại sao bây giờ..."
"Huyên đệ à, con người ai rồi cũng phải thay đổi, thời gian sẽ chẳng dừng lại chờ ai trong chúng ta." Nhị sư huynh dường như đoán ra tôi muốn nói gì, tự động ngắt lời trước, "Sáu năm đầu đời ta và chị ấy quả thật là những người thân thiết nhất với nhau.

Nhưng đấy đã là việc của ba trăm năm trước.

Trong ba trăm năm này, vật đổi sao dời, so với ta ngươi hẳn càng hiểu đạo lý ra sao."
Tôi đương nhiên hiểu chứ.

Ba trăm năm với người tu tiên thì không ngắn cũng không dài, nhưng đã đủ để cho đủ chuyện trên trời dưới đất xảy ra.

Cần gì phải lấy ví dụ xa xôi, ngay cả bản thân tôi ba trăm năm trước còn chưa sinh ra, ấy vậy mà hiện tại đã trải qua bao thăng trầm.

"Sư huynh có từng thử liên lạc với chị mình sau khi đến Thanh Sơn phái không?" Tôi nắm tay hắn, đẩy nhẹ, "Đâu thể bỗng dưng từ thân quen lại hoá xa lạ."
"Việc đó không cần thiết." Lý Gia Hoà lạnh nhạt đáp, "Đệ có hiểu ý nghĩa của thánh nữ là gì không?"
"Thánh nữ chẳng lẽ không phải người đại diện cho Vọng Thần giáo?"
"Đúng, nhưng chưa đủ." Trong giọng nói của hắn mang theo sự kiềm nén tôi chưa bao giờ nhận ra, "Bản thân thánh nữ không chỉ là một chức vụ.


Nó còn là toàn bộ danh tính của người đó.

Chị của ta không có tên, bởi vì nàng là thánh nữ, trong Vọng Thần giáo chỉ có một thánh nữ duy nhất."
"Ta cũng từng muốn trở thành thánh nam, cùng sóng vai với chị ấy cai quản Vọng Thần giáo.

Nhưng chị ta nói rằng ta không phải là thánh nam, cũng không thể trở thành thánh nam.

Cho dù có là chị em sinh đôi đi chăng nữa thì vận mệnh đã định sẵn ta và chị ấy không đi chung một đường được.

Trong đêm hôm đấy chị ban cho ta cái tên Gia Hoà, và ngày hôm sau thì ta bị trục xuất khỏi Vọng Thần giáo."
Tôi không nhịn được lên tiếng: "Thánh nữ hẳn có nỗi khổ tâm, ví dụ như..."
"Ví dụ như muốn ta không bị giam cầm cả đời bên trong Vọng Thần giáo, có thể tự do theo đuổi những gì ta muốn, ngươi muốn nói thế đúng không?" Lý Gia Hoà chợt bật cười, "Huyên à, chẳng lẽ ba trăm năm qua ta lại ngu ngốc đến mức không nhìn ra được thâm ý bên trong hành động của chị ấy sao?"
"Ta hiểu chứ, hiểu hết những trăn trở chị ấy dành cho ta.

Nhưng hiểu rồi có thể thay đổi được gì? Ngài là thánh nữ, không thể thân cận với bất kỳ người nào, cả đời chỉ phụng sự vì thần và giáo dân.

Vinh hoa phú quý trên đời, chỉ cần ngài muốn, các đệ tử Vọng Thần giáo sẽ vì ngài cực lực phục vụ.

Thứ ta có thể cho ngài cũng chẳng nhiều hơn họ được.

Mà sự tồn tại của ta sẽ chỉ nhắc nhở cho ngài hay rằng có một kẻ giống ngài, lại không chịu ràng buộc giống ngài.

Ta xuất hiện trước mặt ngài, trừ việc khiến tâm tư ngài dao động ra thì còn có thể giúp ích gì đây?"
Tôi từng cho rằng màu mắt của sư huynh đậm hơn thánh nữ.

Nhưng khi hắn nhìn về nơi xa xăm, dường như đồng tử lại nhạt màu đi rất nhiều, nhạt đến độ khiến tôi tưởng lầm mình đang nhìn thấy nàng.

Giọng nói của Lý Gia Hoà cũng càng trở nên run rẩy.


"Thất tình lục dục là cội nguồn của đau khổ.

Không biết đến sum vầy thì sẽ không cần sợ hãi cô độc.

Ta không thể cứu chị ấy ra, cũng không thể ở lại bên cạnh chị.

Chẳng lẽ cứ thế cho chị ta một chút niềm vui, một chút hạnh phúc, để rồi sau đó lại là chờ đợi trống trải trong vô vọng? Như thế tàn nhẫn lắm, đau đớn lắm."
Trái tim tôi nói rằng lời hắn nói tuy không sai, nhưng chẳng đúng.

Tôi đặt tay lên ngực mình, chạm tới vòng ngọc thạch kia, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu thánh nữ không thoát khỏi thất tình lục dục được như sư huynh nói thì sao? Nếu như...!trong tâm ngài ấy cũng có những cảm xúc như chúng ta?"
Không có chờ mong sẽ không có thất vọng.

Nhưng nếu có chờ mong, hơn nữa vẫn luôn cố chấp chờ, vậy thì sẽ là kết cục như thế nào?
Tôi nhét nó vào tay sư huynh, hoàn thành bổn phận của mình: "Đây là thứ thánh nữ nhờ ta đưa cho ngươi."
Sắc mặt nhị sư huynh khó đoán, không rõ trong lòng hắn nghĩ gì.

Tôi vỗ vỗ tay hắn, nhắc hắn mau cầm lấy, lúc này hắn mới nhớ ra để nắm tay lại.
"Đây là vòng tay bảo mệnh của thánh nữ..." Hắn lẩm bẩm, "Ngài ấy điên rồi, vì sao lại đưa ta thứ này."
"Vậy sư huynh đi hỏi thánh nữ đi." Tôi nhún vai, "Nhưng nếu ta có đồ bảo mệnh, ta cũng sẽ đem tặng cho người mình yêu quý nhất."
Hẳn thánh nữ cũng nghĩ như tôi nhỉ?
"Nhưng ngài ấy là thánh nữ..."
"Thì có làm sao? Chỉ cần lòng muốn làm thì hãy làm, việc gì phải suy nghĩ đắn đo nhiều đến vậy."
Lý Gia Hoà nhìn tôi, khẽ cười: "Hồ Huyên à, lối suy nghĩ của ngươi càng lúc càng giống ma tu rồi đấy."
Tôi ngượng ngùng cụp mắt, tự biết lời mình nói có vài phần ảnh hưởng từ Man Di.

Đây có lẽ là minh chứng cho câu gần mực thì đen gần đèn thì tỏ.

Còn Man Di là mực hay đèn thì còn phải tuỳ vào xem người đánh giá là ai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi