AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Mấy lời này không hợp tác phong kiếm tu chính trực ngay thẳng cho lắm.

Nếu không phải đã ở bên cạnh nhau mấy ngày, nói không chừng tôi đã nghĩ hắn là ma tu rồi.

Chắc Lương Ân cũng thấy đám người kia phiền hà, nên đành giả bộ hung dữ doạ bọn họ cút đi mau.
Đưa ra lời cảnh cáo xong, hắn không nói thêm lời nào, ôm lấy thắt lưng tôi nhảy vào đầm nước.

Tôi nín thở quen dần với nhiệt độ trong đầm, trên môi bỗng dán tới một thứ gì đó nóng ấm.
Viên đan dược luồn theo đầu lưỡi, đẩy vào miệng tôi, tan ra như bọt biển ngay tức khắc.

Cùng lúc đó không khí tràn vào phổi tôi, áp lực nước cũng không còn nữa.
Tôi sững sờ giây lát, nếu như còn có mắt nhất định phải trợn thật to tức giận nhìn Lương Ân.

Nhưng ai bảo tôi bị mù, lại còn chẳng biết mình ở đâu, tôi sợ mình dám đánh hắn một cái khiến hắn khó chịu thì ai biết được hắn có buông tay cho tôi trôi nổi tự do không.

Chúng tôi chìm khoảng năm phút rốt cuộc cũng tới đáy.

Lương Ân không biết làm cái gì, dường như dùng chân đạp mạnh vào vách đá, cơ thể bọn tôi bất ngờ dịch chuyển khỏi đầm ngay tức khắc.
Mông tôi rơi phịch xuống sàn, từ môi trường nước quay về môi trường khí tốn chút thời gian làm quen.

Lương Ân không đợi tôi hưng sư vấn tội đã tự chủ động xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, nhảy xuống đầm rồi ta mới sực nhớ chưa đưa ngươi đan dược, đành phải dùng cách thô lỗ một chút."
Một tay ôm eo tôi, một tay cầm kiếm, lý do này cũng đủ hợp tình hợp lý.
Tôi lau khoé miệng, nhạt nhẽo đáp: "Không có lần sau."
Dẫu tôi mù, tôi bị huỷ dung, tôi trở thành phế vật, thì tôi vẫn có tôn nghiêm của mình.


Tôi không thích việc hắn chưa hỏi ý kiến đã tự ý làm vậy.
Lương Ân lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi, sau đó im thin thít không dám nói gì nữa, ngay cả tay tôi cũng chẳng nắm.

Thấy hắn hành xử như vậy, lòng tôi cũng mềm đi.

Nhưng tôi sợ mình biểu hiện ôn hoà thái quá, hắn sẽ tưởng lầm rằng tôi đang ỡm ờ mời gọi, đành phải giả bộ giận lâu một chút.

Hai người chúng tôi đi loanh quanh hồi lâu, vẫn chẳng hề thấy thứ được gọi là Mộng Kính kia.
Tôi hơi hoài nghi liệu có nhảy nhầm đầm nước hay không, Lương Ân đột nhiên kêu lên: "Tìm thấy rồi."
Sợ tôi nhìn không thấy, hắn chỉ dẫn thêm: "Ở đằng trước, đi thêm ba bước."
Hai tay tôi chạm vào mặt Mộng Kính, trơn lạnh như đá, không ngờ nó to đến vậy.
Tuy rằng có thể nhét vào túi trữ vật, nhưng mỗi lần muốn lấy ra sử dụng cũng hơi bất tiện.

"Ngươi có thể cất vào nhẫn trữ vật của mình giúp ta không?" Lương Ân hỏi, "Túi của ta hơi đầy, sợ là không còn đủ chỗ."
Cái nhẫn trữ vật của tôi mới mua chưa bao lâu, bên trong ngoài giấy bút và nhiên liệu vẽ trận pháp ra thì vẫn trống trơn.

Vì vậy tôi gật đầu đồng ý, dùng linh lực thu kính vào túi.
Nào ngờ khi linh lực tôi vừa chạm vào mặt kính liền như bị một con mãng xà gắt gao quấn lấy, quăng người vào trong.
"Hồ Huyên!" Tiếng Lương Ân vang lên sợ hãi.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hai chân đã mềm nhũn ngã xuống sàn nhà lạnh băng, ý thức cũng biến mất.
Dường như đã trôi qua rất lâu, tôi mới mở bừng mắt tỉnh dậy.
Nhìn trời xanh mây trắng, tôi biết ngay mình đang nằm mơ.

Mắt tôi mù cũng hơn trăm năm, chỉ có những lúc ngủ mơ thì mới nhìn thấy được.


Lại kết hợp với cái tên Mộng Kính, kỳ thực không khó đoán.
Tôi nhìn xuống vũng nước dưới chân, hình ảnh phản chiếu thiếu niên tuấn tú xinh đẹp, trên người mặc đồng phục xanh nhạt của Thanh Sơn phái.

Gương mặt này đã lâu không gặp, tôi thoáng chút bần thần.

"Sư đệ! Ngươi còn ngây người ở đó làm gì?" Có người đột nhiên kêu tôi, "Cửa vào Sơn Lâm sắp mở rồi, mau đi thôi!"
Khi tôi còn chưa kịp nhớ ra chuyện gì, tay chân đã tự động di chuyển ngự kiếm bay theo vị sư huynh kia.

Tôi nhìn bóng lưng đối phương, nhớ ra người này chính là nhị sư huynh Lý Gia Hoà.
"Ngươi tu trận pháp, không thạo chiến đấu, cho nên sư phụ cũng không đặt nặng vấn đề thứ hạng.

Cứ xem như đi chơi, gặp nguy hiểm thì chạy, rõ chưa?" Nhị sư huynh dặn dò tôi.

Truyện Kiếm Hiệp
Gặp nguy hiểm thì chạy chính là tôn chỉ của Huyền phong chúng tôi.

Sư phụ tôi tu trận pháp, toàn bộ đệ tử thân truyền của ông ấy đều thế trừ đại sư huynh với ngũ sư đệ, cho nên từ bé bọn tôi đã được ông dạy thấm nhuần tư tưởng không được phép liều mạng.

Vẽ trận pháp đòi hỏi rất nhiều thời gian cũng như sự kiên nhẫn, chỉ phù hợp ở hậu phương hỗ trợ và phòng ngự, đánh nhau thì yếu kém hơn hẳn các hệ khác.

Trận pháp sư muốn liều mạng cũng không có mạng để liều.
Chạy tới Sơn Lâm rồi, tôi rốt cuộc cũng nhớ ra.

Sơn Lâm là bí cảnh cỡ nhỏ thuộc về Thanh Sơn phái.

Cứ mỗi mười năm chưởng phái sẽ cho mở cửa Sơn Lâm để toàn bộ chúng đệ tử tiến vào thi đấu.

Với mỗi một món bảo vật tìm được, bao gồm yêu đan và dược vật quý hiếm, chúng tôi sẽ nhận được số điểm tương ứng.

Người cao điểm nhất của mỗi giai sẽ được chưởng phái tặng thưởng thêm.

Mục đích chính chỉ để khuyến khích bọn tôi rèn luyện, tạo điều kiện luyện tập trước khi tham dự các bí cảnh cỡ vừa và lớn, cho nên việc thi đấu không gay gắt đến mức ta sống ngươi chết.

Bí cảnh Sơn Lâm này đã được tra xét hết từ lâu, không có khu vực hay yêu thú nào quá nguy hiểm cả.
Với tu vi Luyện Khí kỳ hiện tại thì hẳn đây là năm đầu tiên tôi đi Sơn Lâm.

Tôi ngó quanh một vòng, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.

Sư phụ tôi không đứng cùng đám đệ tử của mình.

Ông ngồi ở trên một đài cao, gần với chưởng phái và các vị sư bá khác.

Nhìn thấy sư phụ, mắt tôi lại cay cay.
"Hồ Huyên, còn chưa vào mà đệ đã khóc nhè là thế nào?" Lý Gia Hoà gõ trán tôi, "Nếu sợ thì trốn một góc là được, đợi hết giờ bí cảnh cũng sẽ tự động trục xuất người ra thôi.

Tiếc là năm nay đại sư huynh bận ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không chúng ta đi theo sau hắn nhặt đồ cũng khoẻ."
Đại sư huynh của tôi là thể tu, dáng người cao to cực kỳ khoẻ khoắn, cho dù có là yêu thú hung mãnh đến đâu vẫn có thể bị hắn dùng tay không bóp cổ chết.

Quan trọng hơn cả hắn cực kỳ chiều chuộng sư đệ của mình, mỗi lần đi rèn luyện bọn tôi năn nỉ hắn đi chung, hắn nhất định sẽ bảo vệ chúng tôi lông tóc vô thương.

Lý Gia Hoà vừa nói xong thì bí cảnh mở cửa, từng tốp đệ tử lũ lượt tiến vào.


Dẫu biết đây chỉ là mộng, nhưng nghĩ tới việc mình ở trong bí cảnh tiến vào một cái bí cảnh khác, tôi cứ thấy quái lạ thế nào.

Tôi đã biết đây chỉ là mộng, đương nhiên không có dự định thi thố gì.

Nhưng sau khi phát hiện đây là lần đầu tiên tôi tham gia Sơn Lâm, đầu tôi liền nhớ ra vài chuyện quan trọng.
Lần đầu tôi gặp Mộ Quang Dao cũng là ở Sơn Lâm.
Dựa theo trí nhớ, tôi lần mò một hồi, quả nhiên phát hiện y đang bị người tập kích giống hệt như quá khứ.
"Mộ Quang Dao! Biết điều thì giao linh thảo trong tay ngươi ra đây!" Tên tu sĩ kia hất hàm ra lệnh, xung quanh còn có tiền hô hậu ứng, phía Mộ Quang Dao lại đơn độc một mình.
Toàn thân Mộ Quang Dao toàn bùn đất, tay chân trầy xước, trên mặt còn có vết máu, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Do ta khổ cực giành được, tại sao phải cho ngươi!"
"Nhãi ranh không biết điều!" Gã đạp y thật mạnh, "Phế linh căn như mày chưa bị tông môn đuổi đi đã là may mắn lắm rồi, còn dám tranh giành đoạt bảo với tụi tao?"
Lần này gã nhắm thẳng vào đầu Mộ Quang Dao.

Tôi nhịn không nổi lập tức triệu trận pháp bảo vệ y, bản thân mình hung hăng cầm kiếm đánh người một trận.
"Ngươi..

ngươi!" Gã ta tức giận định ra tay với tôi, nhìn thấy ngọc bội Huyền phong thì câm nín.
"Có một cây linh thảo cũng không tự mình kiếm được, chỉ giỏi ỷ đông bắt nạt yếu." Tôi chỉ kiếm vào mặt gã, "Cút!"
Tu vi tôi không cao, kiếm thuật cũng chẳng cao siêu gì.
Nhưng không sao cả, vì đại sư huynh tôi tu vi cao.

Lúc tôi còn bé ngông nghênh đi khắp Thanh Sơn phái không phải sợ ai, kẻ nào dám trêu chọc thì cứ chờ bị đại sư huynh tôi tẩn cho một trận.
Nếu là người tu vi cao hơn đại sư huynh thì vẫn còn sư phụ trấn áp.

Tới chưởng phái cũng phải nể mặt sư phụ tôi ba phần.

Người xinh đẹp như tôi có hơi hiếm có khó tìm, cả sư huynh lẫn sư phụ không nỡ để tôi khóc đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi