AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Sau khi an bài chỗ ở cho Man Di xong, việc đầu tiên tôi làm khi quay về Huyền phong chính là đi tìm ngũ sư đệ nói chuyện.
Bạc Tầm Vụ bế quan mười năm, trông làn da hơi xanh xao bệnh tật, nhưng trừ việc đó ra thì trên dưới trông vẫn ổn.

Thấy tôi bước vào, hắn cụp mắt nhẹ giọng gọi: "Sư huynh."
Tôi ngồi thụp xuống, xoa đầu đứa sư đệ ngốc nghếch này: "Sao lại nghĩ quẩn như thế? Đây vốn dĩ không phải lỗi của ngươi."
"Hại chết sư huynh, cấm túc mười năm có là gì." Hắn lắc đầu.
Tôi biết Bạc Tầm Vụ là một đứa trẻ cố chấp, hay nói đúng hơn đệ tử của Lãn Nhàn chân nhân không ai không cố chấp, chẳng qua mỗi người một vẻ mà thôi.

Càng nghĩ tôi càng đau lòng, giận chính mình khi đó vì sao lại dùng cách đấy để chết, khiến sư đệ thương tâm.
May mắn thay hết thảy vẫn còn cứu vãn được.

Nhân việc Sóc Túc Hề quay trở lại, tôi mang Bạc Tầm Vụ đến hội họp cùng các sư huynh đệ khác luôn.

Từ xa đã trông thấy dáng người cao dong dỏng của Sóc Túc Hề.

Y mím môi thật chặt, không giống như đang khó chịu, nhưng cũng không thả lỏng.

Các sư huynh đệ khác vây quanh, trông chẳng khác gì người xem khỉ.
Cho dù có là Sóc Túc Hề trước khi nhập ma thì kiên nhẫn đến nhường này đã xem như khá tốt rồi.

"Tam sư huynh!" Tôi gọi hắn, lại đẩy Bạc Tầm Vụ ra, "Đây là ngũ sư đệ này, ngươi còn nhớ hắn không?"
Sóc Túc Hề nhíu mày: "Không nhớ."

Đại sư huynh Vũ Hàn đến bên cạnh vỗ vai Bạc Tầm Vụ an ủi: "Đừng buồn, tam sư đệ hiện tại không nhớ ra ai cả."
Gương mặt Bạc Tầm Vụ chẳng thay đổi mảy may, thiếu điều ghi rõ hắn không buồn tẹo nào.

Lý Gia Hoà phe phẩy quạt: "Lúc trước ta có hỏi sư thầy ở Phật tông, có vẻ như Sóc đệ trong tuyệt cảnh sắp chết lại bất ngờ nhập ma nên mới giữ được tính mạng.

Có điều thương thế trước khi chết của hắn vô cùng nặng, cộng thêm nhập ma dẫn đến quên hết ký ức trước kia."
Mộng Kính nói với tôi: "Nếu ngươi muốn ta có thể giúp hắn nhập mộng nhớ lại chuyện xưa."
"Để xem ý muốn tam sư huynh ra sao đã." Tôi không vội.
Đa số mọi người đều cho rằng Sóc Túc Hề xui xẻo, nhưng tôi thầm nghĩ thật ra quên đi cũng không tồi.

Nếu phải mang theo những ký ức đau thương đó bên mình, lưu lạc bên ngoài suốt trăm năm không thể về nhà, cho dù có là người bình thường cũng hoá điên.

Tôi đem lời Mộng Kính thuật lại với Sóc Túc Hề, hỏi hắn có muốn lấy lại ký ức cũ không.

Sóc Túc Hề vẫn chưa quyết định, hãy còn chần chờ.
Vũ Hàn thấy bầu không khí hơi lúng túng bèn hoà giải: "Chi bằng cứ để Túc Hề nghỉ ngơi vài ngày, sau đấy lại bàn chuyện này tiếp?"
Các sư huynh đệ đều đồng ý, lục tục rời đi.

Thế nhưng mới qua nửa ngày, Lý Gia Hoà đột nhiên hớt hải chạy đến viện của tôi kéo người dậy: "Tam sư đệ bị người ta vây lấy rồi!"
Tôi ngồi phắt dậy, sợ hãi vô cùng: "Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện hắn là ma tu nên..."
Lý Gia Hoà: "Không có, bọn họ muốn kết duyên cùng Túc Hề."
Tôi: "???"
Man Di ngái ngủ bò dậy, ôm thắt lưng tôi: "Ta đã nói rồi, ma tu xinh đẹp khó sống yên bình lắm."

"Há há há, hiện tại hắn đang chạy trối chết về Huyền phong." Lý Gia Hoà đập đùi cười to, "Ngươi đi xem cùng ta không?"
Tôi không khỏi nghẹn họng: "Sư huynh kiếm ta chỉ để nói chuyện này thôi ư?"
"Thì sao? Năm xưa mỗi lần hắn được người khác tỏ tình ta luôn mang ngươi theo núp lùm quan sát, cũng đâu thấy sư đệ chê phiền." Nói rồi Lý Gia Hoà liếc nhìn Man Di như con rắn không xương ôm tôi, chậc chậc, "Đúng là đàn ông, ôm được mỹ nhân thì chẳng buồn quan tâm đến chuyện gì nữa.

Thôi thôi, ta không làm phiền hai ngươi tuyên dâm."
Lý Gia Hoà đi nhanh hệt như cách hắn đến, sấm cuốn gió rền không thấy bóng người đâu nữa.

Tôi phẩy tay dùng thuật pháp đóng cửa nhà lại, bóp trán thầm nghĩ có nên đặt trận pháp hạn chế người ra vào hay không.
Chiếc hôn ẩm ướt rơi lên cổ tôi, Man Di li3m rồi lại m*t, hừ nhẹ: "Huyên hư quá, ở trên giường mà lại nghĩ tới người đàn ông khác."
Tôi bóp mũi y: "Còn lảm nhảm thì ta đem ngươi qua Kiếm phong ở cùng Lương Ân."
Man Di có thể chấp nhận Lương Ân, nhưng điều đó không có nghĩa y muốn ở một mình cùng Lương Ân, nghe tôi nói thế liền ngậm miệng hờn dỗi.

Đôi mắt của y sóng sánh đưa tình, làm lòng tôi nhộn nhạo theo không kém.

Chuyện gì thế rốt cuộc vẫn phải tới, chúng tôi không phải con nít, đương nhiên nên làm chuyện người lớn phải làm rồi.

Hai ngày sau đó, Sóc Túc Hề dường như đã nghĩ ngợi xong.

Hắn tìm đến tôi, dứt khoát nói: "Giúp ta khôi phục ký ức."
Tôi xoa eo và đầu gối, bủn rủn gượng cười: "Được, vậy ngươi cầm lấy Mộng Kính đi."
Thể lực của Trúc Cơ hậu kỳ và Đại Thừa kỳ như giếng nước cạn so với biển rộng vậy, nếu tôi không bảo dừng thì chắc chính mình đã bị vắt cạn như tấm giẻ lau rồi.
Hai nốt ruồi trên khoé mắt tôi bay ra, rơi vào lòng bàn tay của Sóc Túc Hề.


Hắn gật đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn, sau đó rời đi không chút do dự.

Vừa đợi hắn đi, Man Di lại như chó con nhào lên ôm tôi gặm c ắn.

"Còn chưa đủ à?" Tôi nắm tóc y kéo không lưu tình.
"Chưa đủ, bao nhiêu cũng không đủ." Y tội nghiệp nhìn tôi, "Ngươi ngủ với ta rồi thì không được bỏ ta, phải kết hôn đàng hoàng để ta không bị người đời khinh bạc."
Ai dám khinh bạc một vị tu sĩ Đại Thừa kỳ? Ai hả?
Có điều việc kết hôn thì đúng là đáng cân nhắc.

Tuy rằng không cần làm rầm rộ chiêu cáo thiên hạ, nhưng mà vẫn nên ra mắt sư phụ hai bên.
Nghĩ là làm, tôi gọi Lương Ân chạy qua lên kế hoạch làm đám cưới luôn cho nóng.

Man Di không cha không mẹ không thân thích, song Lương Ân vẫn còn một vị sư phụ sống sờ sờ kia kìa.

Đã thế sư phụ của hắn còn là sư phụ của Mộ Quang Dao, không biết lúc bàn chuyện cưới xin sắc mặt ông ấy sẽ đặc sắc đến nhường nào.

"Thôi để sư phụ ta nói chuyện với sư phụ ngươi đi vậy." Người lớn với nhau, dễ giao tiếp hơn.

"Thật ra ta cũng có nói sơ với sư phụ rồi." Lương Ân mỉm cười dịu dàng.
Tôi tròn xoe mắt: "Ngài ấy không đánh ngươi chứ?"
Tôn Quân chân nhân bên Kiếm phong nổi tiếng gầm ra lửa, đệ tử của ông ấy chưa có ai chưa từng bị sư phụ cầm kiếm đánh.

Lương Ân: "Lúc ta nói xong ông ấy khá bực, đập vỡ bàn, bảo rằng người Huyền phong đúng là chỉ giỏi dụ dỗ kiếm tu chính trực."
...!Lời này thật quen, hình như Mộc Khải Nhân từng nói qua một lần rồi.

"Với lại do tam sư huynh của ngươi quay về, đệ tử Thanh Sơn phái vốn có rất nhiều người thương nhớ ngưỡng mộ từ lâu, mấy bữa nay đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán chạy đến tìm sư huynh ngươi tỏ tình." Lương Ân cười khẽ, "Ít ra thì chúng ta vẫn là đôi bên tự nguyện muốn đi đến hôn nhân lâu dài."

Man Di bĩu môi: "Thế ngươi có nói với ổng rằng chúng ta ở đây là ba người không?"
Bầu không khí một lần nữa lại rơi vào trạng thái trầm mặc lúng túng.

"...!Vẫn nên để Lãn Nhàn chân nhân gặp sư phụ ta nói chuyện đi." Hắn ho khẽ.

Chuyện quan trọng như vậy, để người lớn nói chuyện với người lớn mới thích hợp.

"Huyên..." Lương Ân chậm rãi nắm tay tôi, dùng các khớp tay của mình nhẹ nhàng kéo mở chúng ra, dồn vào góc chết, "Mấy ngày nay ta không được gặp ngươi, trong lòng nhớ nhung vô cùng."
Man Di hừ lạnh một tiếng, song vẫn biết điều bò dậy khỏi giường, đi ra khỏi phòng.

Tuy rằng tôi rất muốn công bằng, nhưng thân thể này chưa đủ trình để phục vụ hai vị Đại Thừa kỳ cùng lúc, thành thử tôi vô cùng biết ơn y không nổi máu chiếm hữu ngay lúc này.
Lương Ân đè tôi lên giường, bên trong giọng nói hiếm thấy lộ ra ghen tỵ: "Khắp người Huyên đều có mùi của y."
"Sao? Bây giờ mới để ý à?" Tay tôi bị khớp tay Lương Ân trói chặt trên đỉnh đầu, không vùng vẫy ra được, chỉ có thể phô bày cơ thể mặc người chà đạp, "Nếu ngươi không chấp nhận được việc đó thì đã chẳng để ta ở một mình cùng y mấy ngày qua."
Hắn chỉ cười, không đáp không rằng với lời vạch trần của tôi.

Tôi nghĩ cả hai người đều tiếp thu được chuyện bọn họ là một rồi, chỉ là chưa quen với lối sống này thôi.

Nhưng bọn họ đều đang học cách tự thoả thuận với nhau mà không cần tranh cãi gay gắt như trước.
Giống như việc Lương Ân để Man Di có không gian riêng tư với tôi mấy ngày qua, hay việc Man Di chủ động rời khỏi phòng khi hắn xuất hiện vậy.

Lương Ân là một kiếm sĩ tao nhã.

Cho dù đang dùng bữa cũng có thể nhấm nháp thật nhẹ, chậm rãi.

Đến khi hắn làm xong, cả người tôi lại một lần nữa rơi vào trạng thái bủn rủn vô lực, hiện tại chỉ muốn ngủ chứ không đủ sức làm bất kỳ việc gì khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi