AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI

2.
Tôi đang ngồi máy tính chăm chú lên kế hoạch giảm béo thì Chu Nhất Minh gọi điện. Thấy tên anh ta hiện lên trên màn hình điện thoại, bực mình vì bị làm phiền nên vừa bấm nút nghe tôi đã mở miệng quát tháo: “Có chuyện gì? Nói nhanh lên, đang bận, không có thời gian nói chuyện với anh đâu!”
Anh ta nói làm tôi phát cáu: “Du côn!”
Tôi ghét nhất anh ta gọi tôi là Bé bự, thứ hai là du côn, thế nên lập tức không khách khí hét lên: “Ai là du côn, ai là du côn? Anh còn gọi tôi là du côn nữa thì tôi sẽ gọi anh là lưu manh!”
Anh ta chẳng quan tâm, tiếp tục nói: “Du côn, em không cần phải hung tợn như thế, tâm hồn yếu đuối của anh trai vừa bị tổn thương đây này.”
Tôi đúng là xấu tính, vừa nghe nói anh ta bị tổn thương một cái tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười hi hi, ha ha. “Anh bị tổn thương hả? Chắc lại đi xem mặt chứ gì?”
Chu Nhất Minh giống tôi, đã đến tuổi lập gia đình từ lâu mà vẫn chưa kiếm được ai. Đối với chuyện này, mẹ anh ta còn sốt ruột hơn bố tôi nhiều, nhờ vả bạn bè khắp nơi tìm đối tượng giúp anh ta. Tháng trước, anh ta còn phải đi xem mặt hai lần, nhưng đáng tiếc cũng chỉ gặp một lần rồi thôi.
“Đúng thế, lại đi xem mặt! Kết quả là thật sự bị tổn thương đến lòng tự trọng!Cô ta ngồi chưa được năm phút đã kiếm cớ bỏ đi mất. Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh trai kém cỏi đến thế sao? Cũng có thấp lắm đâu! Cô ta mặt mũi tuy trắng trẻo nhưng hai bên sống mũi đầy tàn nhang, cứ như thể đổ cả lọ vừng lên mặt ấy. Anh trai cũng chẳng thích cô ta. Định lịch sự ngồi thêm một lúc rồi đi, dù sao người ta cũng là con gái, giữ cho người ta chút thể diện, ai dè cô ta lại bỏ rơi anh trước. Em nói xem thế có đau không?”
Tôi cười ha ha, nói: “Thì anh đừng đi xem mặt nữa. Nhất Minh, anh phải biết là dáng dấp anh chẳng cao to gì cho lắm, ấn tượng đầu tiên sẽ rất khó vượt qua.”
“Mẹ kiếp, sao con gái bây giờ lại như thế? Con trai không cao thì làm sao? Không bao giờ nghe câu “chắt lấy cái tinh hoa, bỏ đi cái rác rưởi” à?”
“Đúng đúng đúng, chắt lấy cái tinh hoa, anh Nhất Minh lại là tinh hoa của tinh hoa. Em cũng đang nghĩ cách giảm béo đây, xem có giảm còn khoảng năm mươi cân không, như vậy em cũng có hy vọng trở thành tinh hoa rồi.”

“Bé bự, em lại định giảm cân à? Bao nhiêu năm nay thử đi thử lại rồi, không thấy mệt à?”
“Không mệt, em muốn dần dần trở thành một tuyệt sắc giai nhân.”
Anh ta nói như hất gáo nước lạnh vào mặt tôi: “Em mà cũng đòi làm tuyệt sắc giai nhân...”
Tôi không muốn nghe những lời làm nhụt chí, lập tức tắt máy để chặn họng anh ta rồi tiếp tục kế hoạch giảm cân của mình. Tôi biết mình còn kém xa “tuyệt sắc giai nhân”.
Dung mạo của tôi cũng chỉ xếp vào hạng trung bình khá. Nếu quay lại thời nhà Đường thì vóc dáng của tôi còn có vài phần sánh với giai nhân tuyệt sắc, vì dẫu sao cũng là kiểu “châu tròn ngọc sáng”.
Tôi thích cụm từ “châu tròn ngọc sáng” này, tôi yêu những ai hình dung về vóc dáng của tôi như vậy, tôi rất ghét người ta nói tôi “béo”.
Tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng tôi lại có cái tên rất mỹ miều. Mẹ tôi khi còn trẻ rất thích đọc tiểu thuyết lãng mạn của Quỳnh Dao nên đã đặt cho tôi cái tên rất giống phong cách của Quỳnh Dao. Bố tôi họ Yên, đằng sau cái họ lịch sự tao nhã này, bà đã ghép tên hai từ “Phiên Phi: - Yên Phiên Phi[1].
[1] Nghĩa là con chim yến bay nhanh.
Công bằng mà nói, cái tên mẹ tôi đặt khá hay. Ba từ đó kết hợp với nhau giống như một bức tranh thơ mộng vậy. Có điều một nha đầu béo bự như tôi mà được gọi bằng cái tên này, không khỏi khiến người ta có cảm giác người không xứng với tên.
Hồi nhỏ tôi không cảm thấy gì, sau này lớn lên mới thấy cái tên này thật phiền phức. Nhất là sau khi tên trung học, một vài nam sinh trong trường mới nghe tên chưa thấy mặt thì đều mơ tưởng, đến khi tận mắt nhìn thấy lại tỏ ra vô cùng thất vọng: “Cô ấy là Yên Phiên Phi sao? Thân hình như thế thì bay sao nổi.”

Nghe được câu này, tôi thấy rất buồn, chỉ là không nói ra mà thôi. Dẫu sao một cô gái mười mấy tuổi cũng không thể quá ghê gớm, tỏ ra là một người không có giáo dục được. Nếu là hồi học tiểu học thì tôi đã cho họ một trận rồi.
Vì thân hình béo ú nên sau khi vào tiểu học tôi bắt đầu bị người ta chê cười, còn gán cho tôi không ít những biệt danh khiếm nhã như “con lợn béo”... Tôi là đứa có tính “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” điển hình, trongn môi trường quen thuộc thì xưng hùng xưng bá nhưng hễ đến chỗ xa lạ thì lại nhát như thỏ đế. Thế nên khi mới vào trường tiểu học, bạn bè có trêu chọc thế nào tôi cũng không dám nói gì, chỉ ngậm ngùi mặc cho người ta bắt nạt.
Về sau có lần tôi bị một nam sinh trong lớp trêu đến mức lòng tự trọng bị tổn thương, không thể chịu được nữa. Tôi muốn quyết đấu “một trận sống còn” với cậu ta nhưng sợ một mình không đấu lại được, liền nghĩ ngay đến Chu Nhất Minh, người đã từng cùng tôi “kề vai sát cánh chiến đấu” nơi đồng ruộng mênh mông, tôi chạy ngay sang lớp bên cạnh cầu cứu anh ta “chi viện tác chiến”.
Chu Nhất Minh đồng ý hỗ trợ ngay. Anh ta đi cùng tôi về lớp học, chỉ về phía cậu bạn đã chế giễu tôi, nói: “Em cứ xông lên, đừng sợ không đánh lại được nó, cứ đè bẹp nó cho anh!”
Được anh ta “xúi giục”, tôi tràn đầy khí thế xông lên, thoáng cái đã vật cậu ta ngã bổ nhào xuống đất rồi đánh ột trận no đòn, những nắm đấm vung tới tấp. Tên nam sinh đó bình thường cũng xưng hùng xưng bá lắm, lần đó bị tôi đánh, la khóc inh ỏi.
Chu Nhất Minh căn bản không giúp gì, chỉ đứng một bên vỗ tay cổ vũ: “Đánh hay lắm, đánh quá đỉnh, đánh đến con chó con phải kêu gâu gâu.”
Trong trận ẩu đả đó tôi đã giành “thế áp đảo” và thắng lợi hoàn toàn. Mặc dù cậu bạn đó khóc sướt mướt chạy đi mách thầy, làm kinh động đến các bậc phụ huynh, sau khi về nhà, tôi bị mẹ phạt quỳ xuống tấm ván giặt quần áo nhưng cuộc ẩu đả đã giúp uy thế của tôi trong lớp học tăng cao, không ai dám chế nhạo tôi béo ị nữa, bằng không tôi mà tức lên thì bọn họ chỉ có nước đi đời nhà ma. Cân nặng của tôi là khuyết điểm nhưng đồng thời cũng là ưu thế, không tin thì cứ đến mà xem, xem tôi vật cậu ta ngã rồi cưỡi lên đấm đá thế nào.
Thời tiểu học không kiêng kỵ chuyện cưỡi lên người bạn nam để đánh, chứ lên trung học rồi tôi chẳng dám ngang ngược như thế nữa. Ngày ấy vì rất nhiều lý do, tất cả các nhà máy được xây dựng vào những năm 90 đều di dời đi nơi khác, cũng phải mất vài năm để di chuyển toàn bộ đến các tỉnh lỵ, giáp ranh với nhà máy lớn ở thành phố. Bố mẹ tôi là những công nhân thuộc tốp cuối cùng rời nhà máy cũ, năm đó vừa vặn tôi tốt nghiệp cấp một nên theo bố mẹ chuyển lên tỉnh học trung học.
Vào môi trường khác, là lính mới nên tôi lại bị lép vế. Ở đây, dẫu gì cũng là địa bàn của người ta, học sinh thành thị ai nấy đều như những chú chim công, còn tôi chẳng khác gì con chim sẻ, đâu dám đối đầu với bọn họ. Cho nên khi bọn con trai trong lớp trêu tôi béo, tôi không dám đấu lại bọn họ, đành ra sức ăn kiêng, ra sức giảm béo.
Ăn kiêng, giảm béo là một việc vô cùng gian khổ, hiệu quả lại rất thấp. Thức ăn hằng ngày chủ yếu là rau củ quả nhưng cũng không dám ăn nhiều, đói đến mức mặt mũi tái xanh tái mét mà cũng chỉ giảm được hai cân.

Cố gắng được một tuần thì thực sự không thể chịu được nữa, tôi ăn một bữa no nê, sau đó đứng lên bàn cân cân thử. Hic, khó khăn lắm mới giảm được hai cân, giờ lại tăng cân rồi.
Bực mình quá! Tất cả thành công cốc rồi, không giảm béo giảm biếc gì nữa! Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cái cân nặng bỏ đi này thích thế nào thì thế ấy. Còn những lời trêu chọc của đám nam sinh kia thì tạm thời coi như gió thoảng bên tai là xong.
Thân hình tôi bây giờ so với ngày ấy đã gầy đi rất nhiều rồi. Ngày trước tôi như cái thùng phi di động, về căn bản là không có eo. Nhiều lần thử giảm béo nhưng lần nào cũng bỏ dở giữa chừng. Sau này có thể gầy được một chút là “nhờ” hai lần thi vào đại học.
Sau khi thi rớt đại học lần thứ nhất, áp lực tâm lý không còn mặt mũi nào nhìn các bậc phụ huynh đã khiến tôi gầy đi trông thấy. Áp lực càng lớn khi lựa chọn ôn thêm một năm rồi thi lại, năm đó tôi lao vào học như điên! Trong khi dốc sức nâng cao thành tích học tập thì không ngờ tôi cũng vì thế mà gầy đi. Lần này vô tình lại giảm béo thành công.
Tuy bây giờ nói là gầy hơn ngày trước nhưng thân hình cũng chưa được thon thả cho lắm, vẫn có thể nói là “châu tròn ngọc sáng” hay đầy đặn. Đây đều là những từ tôi thích nghe.
Dì Thạch biết tôi rất nhạy cảm về khoản này nên trước mặt tôi không những không bao giờ nhắc đến từ “béo” mà ngay cả những từ có liên quan như “mập”, “to” cũng tuyệt đối không nhắc đến. Dì còn hay nói các cô gái phải đầy đặn một chút mới đẹp, giống như một trái đào tươi ngon mọng nước. Nghe dì ấy nói mấy câu này, tôi làm như không nghe thấy nhưng trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Chiểu theo kế hoạch giảm béo đã vạch ra, tôi một lần nữa hạn chế ăn uống bằng cách ăn chay và ăn ít bữa, phối hợp dùng thuốc giảm béo, tranh thủ hiệu quả của việc “làm ít công to”. Uống thuốc giảm béo ngày đầu tiên đã khiến tôi gặp rắc rối lớn. Đó có phải là thuốc giảm béo thật không đấy? Cứ như thuốc xổ vậy. Cả buổi sáng liên tục chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh như thể muốn đóng đô ở đó.
Cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, hỏi: “Cô giáo Yên bị bệnh à?”
Tôi trả lời một cách yếu ớt: “Không phải, là do tôi uống thuốc giảm béo.”
“Cái gì? Cô cũng uống thuốc giảm béo à? Cái đó không thể uống tuỳ tiện được đâu, cẩn thận không lại mang vạ vào thân. Cô em chồng tôi cũng vì uống thuốc giảm béo mà bị rối loạn tiêu hoá, phải nằm viện mất nửa tháng đấy. Cô cũng có béo lắm đâu, uống cái thứ ấy làm gì cho hại người.”
Cô giáo Lý doạ một trận phát khiếp làm tôi không dám uống nữa. Hộp thuốc giảm béo này rất đắt nhưng tạm thời phải dừng lại thôi, nếu không, tôi cũng phải nhập viện mất. Tôi chỉ muốn đấu tranh với thân hình của mình chứ không muốn làm vật hy sinh.
Đến giờ ăn trưa, tôi lê đôi chân không còn chút sức lực xuống căng tin lĩnh suất ăn, đây là một trong những nhiệm vụ của tôi. Tôi làm việc ở một trường mầm non thực nghiệm của tỉnh, chức vụ của tôi là giáo viên đời sống. Những người mới tốt nghiệp như tôi khi vào trường đều bị phân làm giáo viên đời sống, chuyên phụ trách việc nấu cơm, rửa bát, cho bọn trẻ ăn, rửa mặt, rửa tay, không ngoại trừ cả việc chùi đít cho chúng nữa; còn giảng bài, dạy múa, dạy hát phải là những giáo viên có thâm niên mới được đảm đương trọng trách này.

Nói thật, tôi cũng chán lắm, học mấy năm sư phạm ra trường lại phải đi chùi đít cho bọn trẻ, có cảm giác như “tài năng bị vùi dập” vậy.
Hơn nữa, lúc đầu thi vào trường sư phạm, chuyên ngành tôi chọn không phải là giáo viên mầm non, do nhà trường tự điều chuyển dựa theo điểm thôi. Thật trớ trêu, tôi là đứa không thích chơi với trẻ con thì trời xui đất khiến thế nào lại học đúng khoa Giáo dục mầm non. Hơn nữa, chuyên ngành này còn ảnh hưởng lớn đến quá trình phát triển tâm lý của tôi nữa chứ.
Trường đại học sư phạm vốn nhiều nữ hơn nam, âm thịnh dương suy, chúng tôi học khoa Giáo dục mầm non còn không có một mống nam nhi, mọi người đặt cho lớp tôi biệt danh là “đàn vịt giời”. Tuy trong lòng mong muốn ở khuôn viên trường đại học - trên cái sân khấu này, tôi sẽ diễn một bộ phim tình yêu lãng mạn nhưng có đốt đèn lồng cũng không sao tìm được một nam diễn viên chính phù hợp để cùng bước lên sân khấu. Sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa tỷ lệ nam nữ khiến những nam sinh có điều kiện tốt một chút đều bị tranh giành rất kịch liệt. Tôi vừa không có khuôn mặt thiên thần lại sở hữu một thân hình ma quỷ, sao có thể mở một con đường máu giữa đám mỹ nữ để ôm một chàng trai tuấn tú trở về?
Chịu đựng đến khi tốt nghiệp đã không dễ dàng gì nhưng sau khi vào trường mầm non thực nghiệm làm việc, tôi mới thấy tình hình còn khiến người ta ngán ngẩm bội phần. Ngày nào cũng sống cùng đám con nít vắt mũi chưa sạch, đồng nghiệp đến chín mươi chín phần trăm là nữ, lớn bé, già trẻ đủ cả, duy nhất chỉ có bác Từ bảo vệ là nam - “mì chính cánh” giữa “bầy vịt giời”. Nhưng tất nhiên, “mì chính cánh” này có đem tặng không tôi cũng không nhận được. Hi hi!
Tại sao tôi sống đến hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn một mình lẻ bóng, ngay cả một người bạn trai có thể tính chuyện hôn nhân cũng không có? Bạn thử nhìn xem, trong phạm vi đời sống sinh hoạt và môi trường làm việc của tôi, có thể tìm đâu ra chứ? Dù sao cũng không thể cầm dây thừng đi ra phố, thấy đối tượng nào vừa mắt, không nhiều lời liền trói đem về bái đường thành thân ngay được.
Khi vào căng tin nhận suất ăn, tôi nhìn thấy La Lợi, cô bạn đồng nghiệp vào cùng đợt với tôi, bị cô giáo Mai cùng lớp kéo vào một góc thì thầm gì đó, cô ấy cười thẹn thùng, mặt từ trắng chuyển sang đỏ ửng. Chỗ cửa phát đồ ăn, nhân viên căng tin đã chuẩn bị xong phần ăn cho bọn trẻ lớp cô ấy, đang cao giọng gọi người đến lấy. La Lợi và cô giáo Mai cùng đi đến, tới cửa vẫn còn tiếp tục trao đổi. Mặc dù nói rất nhỏ nhưng khi lại gần, tôi vẫn nghe được hai câu đối thoại.
“Tiểu La, chúng ta chốt như vậy nhé, tối mai gặp nhau ở nhà hàng Tiếu Giang Nam.”
“Vâng ạ, cô giáo Mai!”
Có vẻ như cô giáo Mai muốn mời La Lợi đi ăn. Có điều tôi thấy thắc mắc là, một giáo viên thâm niên sao phải mời một lính mới đi ăn? Phải ngược lại mới đúng chứ? Mấy hôm sau nghe tin mới vỡ lẽ, thì ra cô giáo Mai giới thiệu cậu em họ mới tốt nghiệp thạc sĩ cho La Lợi, hẹn gặp ở nhà hàng Tiếu Giang Nam, trai tài gái sắc vừa gặp đã yêu. Vụ mai mối khá thành công, trong phút chốc đã trở thành câu chuyện được mọi người trong trường ca ngợi
Được lắm! Hai người vào trường làm việc cùng lúc, La Lợi còn kém tôi một tuổi, vậy mà cô ấy lại được đồng nghiệp giới thiệu ột bạn trai điều kiện quá tốt như thế. Còn tôi? Tại sao không ai giới thiệu đối tượng giúp tôi vậy? Buồn quá! Thật sự buồn quá đi!
May là mất cái này được cái khác! Hôm đó, tôi buồn bã trở về nhà, dì Thạch cẩn thận đến thăm dò ý tứ của tôi, một vị đồng nghiệp cũ của dì ấy có cậu cháu trai mới học tiến sĩ ở Mỹ về, trước mắt được mời vào làm việc tại một công ty thuộc tập đoàn nào đó trên thành phố, năm nay hai mươi tám tuổi, muốn tìm một người thích hợp để tiến tới hôn nhân, không kén chọn gì nhiều, chỉ cần một cô gái tốt tính tốt nết là được.
“Phiên Phi à, dì thấy điều kiện của cậu ấy cũng được, muốn giới thiệu cho con. Nếu con đồng ý, đợi cuối tuần cậu ấy từ thành phố quay về, dì sẽ thu xếp một bữa cơm thân mật để hai đứa gặp nhau, được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi