AI LÀ SIÊU SAO

Chương 33 Thần kinh

Edit: Bánh (Pie)

Về đến nhà đã là 12h40, chuyện đầu tiên Lê Hiểu Hàm làm là vọt vào trong nhà tắm đánh răng, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều chà cho sạch.  

Thích Thiệu Trì, làm sao cậu có thể thích Thiệu Trì chứ, đây chỉ là kế sách tạm thời!

Phù phù phù, phun hết bọt kem đánh răng vào trong bồn rửa, xả trôi sạch sẽ. 

Trước khi đi cậu đã điện thoại cho Lý Tuế Vinh, nói cho y biết Thiệu Trì lại mời cậu đi ăn, quả thực âm hồn không tan.

Lý Tuế Vinh cũng vô cùng đau đầu, ở trên máy bay y đã nhìn thấy Thiệu Trì trộm hôn Lê Hiểu Hàm. 

Y là người đầu têu chuyện để Lê Hiểu Hàm thay thế Đồng Khải Văn, giờ lại đầu têu thêm một chuyện khác: "Hiểu Hàm, nếu cậu không ngại, thì cứ tạm qua lại với Thiệu Trì một khoảng thời gian đi, một tháng sau tìm cớ gây sự với anh ta rồi chia tay, lúc đó Khải Văn đã trở lại về thân phận chính của mình, cậu cũng có thể thoát thân." 

Thoát thân nữa chứ, Lê Hiểu Hàm mỉa mai, cậu không hiểu nổi giới giải trí, cũng không muốn hiểu. 

Cậu không thích showbiz, cũng không có cảm tình gì mấy với Thiệu Trì, hiện tại cách duy nhất thoát khỏi anh ta chính là phải tạm thời thỏa hiệp, sau đó rời đi, ý của Lý Tuế Vinh cũng chính là dự định của cậu.

Thế nhưng vẫn phải tính toán cho kĩ. 

Lê Hiểu Hàm trăm tính ngàn tính làm sao biết được, Thiệu Trì lại đúng là đang ôm mấy cái suy nghĩ kì kì quái quái đối với cậu.  

Lúc hai người hôn nhau, cậu tận lực thôi miên chính bản thân mình rằng cậu thích người đàn ông trước mắt này, muốn hẹn hò với anh, muốn trở thành người yêu của anh! 

Cậu đã đem hết kỹ thuật diễn xuất từ thời cha sinh mẹ đẻ ra dùng hết trong một đêm, hiện giờ công việc của cậu đã không còn là che mắt người khác, mà còn tới mức phải tự lừa dối chính bản thân mình, bất quá hiệu quả vẫn không tồi chút nào, Thiệu Trì đúng là đã bị cậu lừa. 

Chỉ là, một tháng sau phải lấy lý do gì để chia tay đây, đó mới là vấn đề.

Lau khô mặt rồi, Lê Hiểu Hàm mới đi lấy quần áo tắm rửa rồi ngủ.

So với Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì đã về nhà từ sớm, thoải mái tắm nước ấm, tùy tiện khoác áo choàng tắm rồi ngồi trên sô pha đong đưa ly vang đỏ, nhẹ nhàng lướt điện thoại, trong điện thoại chính là ảnh tối nay, người trong hình đang cúi đầu ăn rau xanh, bỗng nhiên phát hiện mình bị anh chụp ảnh, không khỏi mỉm cười - "Đồng Khải Văn".  

Chà, cũng ăn ảnh phết.

Không thể không nói đêm nay "Đồng Khải Văn" thật đúng là biết diễn kịch, hôn môi cậu ta cũng không còn phản kháng nữa, còn tỏ vẻ rụ rè không muốn anh làm "bạn trai" của mình, quả nhiên, chỉ có thể dùng thân phận "bạn trai" này mới có thể làm cho cá cắn câu, phỏng chừng về sau cậu ta sẽ dần dần bại lộ bản tính thật, chân tướng ẩn giấu bấy lâu nay cũng sẽ hé lộ. 

Phải công nhận, "Đồng Khải Văn" thật đúng là tâm cơ khó lường.

Thế nhưng, tất thảy đều nằm trong tầm khống chế của anh, mọi thứ vẫn sẽ nằm trong quỹ đạo vốn có của nó, cảm giác tự mình ra trận bắt được chủ mưu đúng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ. 

Nhìn "Đồng Khải Văn" đang cười trong ảnh, Thiệu Trì chậm rãi nói: "Tôi sẽ dùng thời gian một tháng để bắt được cái đuôi của em, con hồ ly xảo quyệt." 

Trên mặt là nét cười tà mị, Thiệu Trì uống cạn ly rượu trong tay, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim anh, bây giờ vẫn chưa thể nhéo cái đuôi cáo của ai kia được, phải nhẫn nại. 

Một đêm bình an trôi qua.

Hôm sau, vừa mới 7 giờ đã có tiếng gõ cửa, là ông Lưu cùng bà Diệp sống ở lầu dưới, Lưu Vũ Côn mở cửa cho bọn họ, mọi người đều là người quen với nhau cả, Lưu Vũ Côn cũng thường giúp bọn họ làm mấy công việc nặng.  

Thế nhưng hôm nay bọn họ lại tìm Lê Hiểu Hàm.

Lê Hiểu Hàm đang cầm ảnh chụp cho Hiểu Bắc xem rồi chọn đồ nó muốn mặc vào ngày hôm nay, Hiểu Bắc nhìn đến ngẩn ngơ, xem nửa ngày chỉ lựa được một cái quần. 

Người già ai cũng như vậy, dù là mùa hè hay mùa đông, bọn họ đều dậy rất sớm, cũng ăn sáng xong.

Lê Hiểu Hàm để xấp ảnh ở trên bàn, chọn được một cái quần đã là tốt lắm rồi. 

Thay quần áo cho Hiểu Bắc xong, liền nhờ Lưu Vũ Côn đưa đứa nhỏ đi rửa mặt.

Ông Lưu ăn nói vẫn lưu loát hơn bà Diệp, ông ngồi xuống, bưng tách trà mà Lưu Vũ Côn đem lên uống, rồi nói: "Hiểu Hàm, con của ông làm trong cơ quan chính phủ, nó nói cho ông biết, chỗ này của chúng ta sắp thành khu phá bỏ và di dời rồi, là tin nội bộ."

Lê Hiểu Hàm nhíu mày: "Là thật sao?"

Ông Lưu đáp: "Là thật, tối hôm qua con của ông gửi cho ông xem ảnh chụp lại văn bản quyết định, có đóng cả dấu mộc luôn rồi, chắc là mấy người nữa sẽ có người tới thông báo, chúng ta chắc phải dọn đi thôi. Phía chính phủ muốn di dời khu này, về sau xây khu tàu điện ngầm thì phải."  

Lê Hiểu Hàm muốn biết tường tận: "Nói cách khác là chờ chính phủ ban hành hiệp định xong, chúng ta phải chuyển nhà ngay?"

Ông Lưu nói: "Đúng vậy, thế nhưng chính phủ vẫn sẽ có khoảng trợ cấp, có hai lựa chọn, một là tái định cư ở chỗ khác, hai là nhận tiền bồi thường, ông cũng không rõ lắm."  

Lê Hiểu Hàm có cảm giác, ông Lưu mới sáng sớm đã tới, ắt hẳn muốn nói chuyện quan trọng cho mình.

Đương nhiên, cậu cũng có thể ngầm hiểu ra được từ lời nói của ông ấy: "Lưu gia gia, ý của ông là muốn dọn ra ngoài trước sao?"  

Ông Lưu thở dài: "Đúng vậy, ông cũng không bỏ được nơi này."

Lê Hiểu Hàm lại nhìn về bà Diệp vẫn đang im lặng: "Bà cũng muốn dọn đi sao bà?"

Bà Diệp gật đầu: "Ừm, chắc bà sẽ dọn đến chỗ của con gái trước. Hiểu Hàm, con cũng lo tính trước đi, tìm chỗ ở mới, nếu không đến lúc đó giá thuê nhà sẽ cao hơn rất nhiều, bà cũng rất luyến tiếc chỗ này, đây là nơi mà bà trông con và Hiểu Bắc lớn lên từng ngày." 

Bà lau lau khóe mắt, có chút xúc động.   

Tâm trạng của Lê Hiểu Hàm cũng tụt dốc không phanh, ông Lưu cùng bà Diệp lại tiếp tục khuyên nhủ cậu, đề xuất nhiều phương án khác, ông Lưu cũng cố gắng nhờ con trai cho ba nhà bọn họ thêm một chút phúc lợi, làm Lê Hiểu Hàm yên tâm trở lại.

Hai đứa nhỏ không cha không mẹ, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy chua xót, ông Lưu cùng bà Diệp đều cố gắng giúp đỡ cả hai nhiều nhất có thể.

Lưu Vũ Côn không nói chuyện cùng với bọn họ, giúp Hiểu Bắc rửa mặt xong thì đi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Tiễn hai người kia về rồi, Lê Hiểu Hàm cũng không còn tâm trạng ăn sáng.  

Chắc do tối hôm qua ngủ trễ, đáy mắt cậu xuất hiện quầng thâm, tinh thần có điểm uể oải.

Phải chuyển nhà sao? Nếu đúng như những gì ông Lưu nói, chuyện chuyển đi chỉ là sớm muộn.

Hôm nay là thứ sáu, Hiểu Bắc không phải đi học, Lê Hiểu Hàm nói với Lưu Vũ Côn: "Hay là hôm nay chúng ta đi khu thương mại đi, mua một vài bộ quần áo mùa đông cho Hiểu Bắc." 

Lưu Vũ Côn đồng ý, khu thương mại mười giờ mới mở cửa, bọn họ có thể đi sau bữa trưa, Lê Hiểu Hàm có thể đi ngủ trưa một lát, xốc lại tinh thần. 

Đó là kế hoạch cho ngày hôm nay của bọn họ.

Một tuần trôi qua, Lê Hiểu Hàm cũng bận việc gì, thứ hai liền phải đón cán bộ của chính phủ, bọn họ đem theo công văn đến gõ cửa từng nhà. Lê Hiểu Hàm đã biết chuyện từ trước, chuyện phá bỏ di dời này là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, cán bộ đi vào nhà cậu, đưa công văn thông báo cùng kế hoạch bồi thường giao cho cậu, thông báo cho cậu biết nếu không có ý kiến gì thì có thể đem giấy tờ liên quan đến cơ quan làm việc để kí kết.

Ngày ông Lưu chuyển đi, Lê Hiểu Hàm xuống giúp, con của ông nhìn thấy Lê Hiểu Hàm, đến nói với cậu lời cảm ơn vì đã chăm sóc cho ba của mình suốt thời gian qua, cũng nói cho cậu biết nếu như muốn kí tên, có thể tìm đến hắn trước, hắn có thể tranh giúp cậu một vài lợi ích nhất định, mười hộ gia đình kí tên đầu tiên đều được hưởng loại ưu đãi này.  

Lê Hiểu Hàm nói lời cảm ơn với người nọ, sau đó về nhà tìm người thương lượng, cũng không có ai khác, bây giờ người cậu có thể bàn bạc cùng chỉ có Lưu Vũ Côn, còn Đồng Khải Văn, cái tên công tử này hoa cỏ còn không phân biệt nổi, tìm hắn bàn bạc chỉ tổ bị xúi giục kí cho nhanh hơn thôi. 

Đề xuất của Lưu Vũ Côn chính là, giá nhà đất đang tăng, đi thuê phòng ở là lựa chọn tốt nhất ngay lúc này, không cần phải trang hoàng nhiều, không có nhiều hạn chế, về sau muốn mua muốn bán đều rất tiện. Vả lại cậu cũng đâu quá túng thiếu, mười hộ gia đình kí tên đầu tiên chính phủ sẽ trợ cấp thêm mười vạn không phải sao? Là một con số rất khả quan. 

Lê Hiểu Hàm nghe Lưu Vũ Côn kiến nghị, có một điểm Lưu Vũ Côn nói không đúng, cậu vẫn rất túng thiếu. 

Lê Hiểu Hàm suy xét suốt một ngày, vẫn đi đến văn phòng chính phủ tìm con trai của ông Lưu, kí vào hợp đồng bồi thường.

Ở chỗ khu phố cũ, lại có rất nhiều người không muốn khu nhà của mình bị phá bỏ, đây là chỗ ở cả chục năm qua của bọn họ rồi.  

Có người kháng nghị, có người lại muốn cò kè mặc cả với chính phủ, khi mọi người biết ai kí kết sớm sẽ có thêm tiền, thì đã có đủ mười hộ kí trước cả rồi, những ai mù quáng đi chống đối đều rất hối hận, nếu như không cứng đầu cứng cổ thì đã không mất đi mười vạn tiền bồi thường rồi. 

Lê Hiểu Hàm vừa mới kí tên xong, đang muốn rời đi, bỗng nhìn thấy một đoàn người đi ra từ cửa bên trái, nếu cậu không đeo mắt kính, thì lúc cậu đột nhiên tò mò nên mới xoay đầu phỏng chừng đã bị bắt ngay tại trận.

Không sai, lúc này Lê Hiểu Hàm đang nhìn thấy người mới vừa ăn lẩu với cậu hôm trước - Thiệu Trì. 

Anh đang đứng với một viên chức chính phủ, mọi người ai cũng tươi cười, đều có thái độ tốt đối với Thiệu Trì.

May cho cậu hôm nay mặc áo có mũ, Lê Hiểu Hàm trùm mũ lên, xách ba lô rời đi từ cửa bên phải, cầu trời sao cho Thiệu Trì đừng nhìn thấy mình, tuy nhiên, có khi anh cũng không phát hiện ra đây là cậu. 

Như là cảm nhận được cái gì, Thiệu Trì liền nhìn về phía cửa bên phải, nhìn thấy một cái bóng dáng thật quen mắt, cái ba lô kia cũng quen quen.

Lúc này, một ý nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu, bóng dáng của người nọ cũng khá giống "Đồng Khải Văn", vài hôm rồi không gặp, bỗng nhiên anh thấy nhớ mưu mô quỷ kế của cậu ta rồi, có lẽ nên hẹn "bạn trai nhỏ" đi ăn một bữa, bồi đắp tình cảm thôi.  

Ồ, lần này gặp nhau ở đâu đây?

Bàn chuyện xong rồi, không khí cũng nhẹ nhàng hẳn, Thiệu Trì bỗng hỏi: "Vào mùa đông có hoạt động gì thú vị không nhỉ? Nghỉ dưỡng thả lỏng tâm tình."

Vị viên chức chính phủ đứng bên cạnh Thiệu Trì liền nói: "Mùa đông là dịp thích hợp để đi tắm suối nước nóng, lúc trước tôi với nhà có đi tới Ôn Tuyền Sơn Trang trên núi Bất Chu, rất tuyệt, rất đáng để đề cử." 

Thiệu Trì lập tức quyết định: Được, thế thì đi Ôn Tuyền Sơn Trang.

Đi ra khỏi chỗ đó rồi, Lê Hiểu Hàm lập tức vỗ ngực thở phào, cậu lên xe buýt về nhà.

Tiếp theo còn phải đi tìm nhà ở, đúng là mệt. 

Chuyển nhà đúng là một chuyện phiền phức.

Thế nhưng lại lòi ra thêm một chuyện khác còn phiền hơn cả việc chuyển nhà.

Thiệu Trì yên lặng còn chưa tới năm ngày, nay lại nhắn tin cho cậu.

Trong nháy mắt cậu nhìn thấy tin nhắn, tấm lưng Lê Hiểu Hàm không khỏi phát lạnh, giống như trong xe buýt ấm áp bỗng có một luồn "gió độc" thổi qua. 

Thiệu Trì nhắn: Kevin yêu dấu, tôi nhớ em, cuối tuần có rảnh không? Tôi thấy mùa đông đi tắm suối nước nóng rất tốt cho cơ thể, tôi đã đặt chỗ rồi, em chỉ cần đem đồ theo thôi. 

Ps: Em có nhớ tôi không? 

Tôi nhớ anh.........

Có cc ý.

Tránh xa tám trăm mét giùm đi?

Tôi nhớ anh cái quần đùi ấy!

Nhẩm tính lại thời gian, từ giờ cho tới lúc chia tay còn ba tuần nữa.

Lê Hiểu Hàm nhận được tin nhắn, nửa tiếng sau mới trả lời Thiệu Trì: Cuối tuần tôi có lịch trình, không đi được. 

Thiệu Trì thầm nghĩ: Lại bày trò, đang muốn tôi phải dỗ dành cậu, chơi trò tình thú chứ gì?

 Xin lỗi, mơ đi bưởi.

Mười phút sau, một tin nhắn được gửi đến Lê Hiểu Hàm: Cục cưng, đừng gạt tôi, cuối tuần em trống lịch.

Lê Hiểu Hàm:......

Đây là đang giám sát hành trình của cậu sao?

Thiệu Trì, đồ thần kinh nhà anh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi